Định Nghĩa Buồn

 

 
ảnh: Nguyễn Thị Lệ-Liễu

 

L&C

 

Buồn,

không có tên,

như tên trộm

lẻn vào nhà

chờ chủ nhà đi vắng

chở đi hết những niềm vui

còn lại trống rỗng

 

Buồn,

như trái cau khô

bổ ra làm tư

nhai nhóc nhách

cau khô,

buồn ướt,

cau nhai hoài mỏi miệng, nhổ đi,

buồn dai dẳng cứ bám chặt vào tim

 

Buồn,

không có phân chia

ngày và đêm.

Trong giấc mơ,

bỗng tràn trề nước mắt.

Tỉnh giấc rồi,

ôm trái tim nặng nề,

ngẩn ngơ

 

Buồn,

không lựa chọn nơi chốn,

trong góc phòng,

nhìn cành hồng lẻ loi trong lọ

chết theo giọt nắng cuối ngày rớt xuống đáy ly,

ra phố đông người

nghe tiếng cười như tiếng khóc

 

Mơ làm trẻ thơ

Ôm lấy mẹ

Buồn gì cũng quên.

 

Nguyễn Thị Lệ-Liễu

(3/22/2002)