thơ ảnh của Huỳnh Lê Nhật Tấn

 

nguyễn thị khánh minh

 

TIẾNG MÙA ĐI

 

 

Có thể là buổi chiều. Ngày đang nhả những tơ nắng cuối. Em ngồi bên anh. Mùa Xuân khoác trên vai năm tháng một phút giây rất đỗi nhẹ nhàng. Tiếng cười reo lá trên cây. Em chợt thấy bóng của giấc mơ em chưa từng biết đến…

 

Thổi hết vào tôi gió đầy tiễn biệt. Mùa hè bật tiếng sập khô. Ai đi qua khung cửa sổ mất ngủ chong hoài mắt ngó. Mùa hè sắp qua. Gió thầm bảo thế. Khua bóng đêm rơi xuống. Rơi rơi. Đọng tôi giọt đen sầu muộn sớm mai. Ngày xa chưa mà tiếng nắng mơ mơ vọng lại.

 

Có thể là buổi chiều. Hút mắt lá khô bay. Mùa thu chảy dài thương khó. Em ngồi bên anh. Lời anh nói xa gần sương phủ, làm thế nào anh nhận ra em? Ôi vách kính thời gian hư ảo.

 

Có thể là buổi chiều. Thăm thẳm khí lạnh. Em ngồi bên anh. Con mắt mùa đông buồn bay trên phố. Chấm xanh chấm đỏ nghìn mảnh túa con đường. Em ngồi bên anh. Định mệnh của giấc mơ không thành sự thật.

 

Có phải trong lãng quên vẫn gần xa đâu đó những tháng năm. Bên triền nhớ rêu mọc xanh và nhánh đợi vẫn lên mầm. Thăm thẳm tiếng thời gian lóc cóc chiếc xe ngựa thồ những giấc chiêm bao. Không người nhận…

 

 

NHỮNG CON CHỮ

 

1.

Những con chữ khi được nối vào nhau

Trong âm sắc tình tự
Chúng làm ta bay bổng
Chúng làm ta ngủ
Chúng làm ta mềm như một điệu uốn cong

Những con chữ khi được nối vào nhau
Tự do. Mạnh mẽ. Thách thức
Như hạt cát vướng trong giầy
Như hạt bụi xốn mắt
Như viên đá cắt xuống mặt hồ phẳng lặng
Như miểng vỡ
Mà khi cầm lên ta phải sợ. Cạnh sắc

Người ta đập trên ngôn ngữ
Âm thanh của tiếng búa
Giống như âm thanh
Người ta phá ngôi nhà
Người ta đóng quan tài
Cũng chừng ấy nhát búa
Trên nhịp điệu thẳm sâu của những lời tình tự
Không biết bằng âm thanh nào
Người ta dẫn tôi vào giấc mơ. Của chữ

 

2.

Hạt lệ nụ cười

Xâu thành một chuỗi

Chữ buồn chữ vui

Dắt nhau trôi nổi

Kéo một xe tôi

 

3.
Mùa bất tận. Con chữ
Thời gian lời nương tựa

Mùa đỏng đảnh con chữ
Rồng rắn những đuổi tìm

Mùa hư ảo con chữ
Giấc mộng đi tìm tên

Mùa vắng xa con chữ
Nấm mộ ta mọc lên


Rồi mưa nắng lãng quên
Rồi lau nhau cỏ dại

 

4.

Hút mãi vực sâu

Lời thành bóng tối

Lăn hoài nỗi đau

Lời thành viên cuội

 

 

 

THƠ

 

Nơi không gian thơ
Có thời gian cho lời đọng lại
Thầm thì đi. Bước chân đi mãi

Nơi bóng mát thơ
Khoảnh khắc chữ cho lời rơi xuống
Nghe lắng nghe. Quán tự tại con đường

Nơi lửa thơ
Những con chữ nhóm lời cháy đỏ
Thắp mặt trời cho những giấc mơ

Nơi biển thơ
Những con chữ bung lời nắng dậy
Đó là ban mai mỗi ngày được thấy

Bật lên triều xanh của lời
Chắp lên đôi cánh của lời
Bay xa bay xa. Trái tim của một người trao gửi

 

(Trích tập thơ Ngôn NGữ Xanh, chưa in)

 

 

Nguyễn Thị Khánh Minh

 

 

© gio-o.com 2018