tranh: Trương Thị Thịnh

                   

                   

nguyễn thị khánh minh

 

GIẤC MƠ LARUNG GAR

 

Larung Gar trời khô hết lệ

Đất đằm đằm rung 

Đàn hoa cải khóc mùa khổ nạn

Màu vàng xôn xao báo băo

Thung lũng đỏ. Gió ngất đau mùi gỗ

 

Đêm nay. Có giấc mơ ra đi không về nữa

Ôi giấc mơ Larung Gar lung linh từng đêm tuyết trắng

Ôi giấc mơ Larung Gar bi hùng trầm mặc

Bầy sao đêm. Hành hương

Những bước đi. Thầm th́ nốt lặng

 

Đêm nay. Có mảnh thời gian xô lệch

Bóng tối ăn ṃn ánh sáng

Thềm gạch nào hốt hoảng dấu chân

Đau ḷng tiếng vỡ

Từng lóng gỗ xương khô thiêm thiếp

Nhớ sớm hôm tắm lời kinh kệ

Nhớ áo vàng bay

 

Đêm nay. Ôi giấc mơ Larung Gar. Nhẫn nhịn rách

Đỉnh núi lời kinh mắt ngước

Huyền bí sừng sững tang thương

Bi mẫn dưới trời trang huyết sử. Larung Gar

 

Đêm nay. Tro tàn sẽ cất cao tiếng hát

Đêm nay. Người đi người đi

Trái tim Larung Gar nối dài đường sáng

Giấc mơ Larung Gar tỏa thơm

Từng hạt tràng rơi là từng hạt gieo mầm

Đồng cải hoa vàng thức dậy

Lời kinh bay

 

Đêm nay. Nức rung trên bàn phím. Nốt gơ. Larung Gar

Tiếp nối bước người

Thắp cùng giấc mơ b́nh minh

Viên ngọc đỏ giữa trời Tây Tạng

Như trang kinh mở thắm

Larung Gar.Huyền ảo tuyết xa

Nguồn sáng Himalaya

Ngưng đọng thời gian. Phút bất tuyệt của niềm tin

 

7.2016

 

 

 

NHỮNG ĐIỀU B̀NH THƯỜNG

 

 

Nếu không phải là tiếng hót trong trẻo giục giă mỗi sớm. Ngày sẽ không mở ra đầy chờ đợi đến thế. Tôi sẽ không có niềm vui háo hức để mà thức dậy.

 

Nó như bàn tay mẹ lay vai mỗi sáng bé thơ. Nó như tiếng gió nghịch ngợm thổi vào tai mang tất cả hơi hướm b́nh minh từ cánh đồng thơ ấu ở nhà quê, từ lung linh khói sớm của ngôi làng, từ ồn ào phố chợ và, từ giấc mơ, về.

 

Mở bung chăn gối cuốn tôi dậy. Và mang đi. Đừng hỏi sao tôi lại thích đi bộ mỗi sáng, dù lúc này đi cùng cái gậy. Âm thanh trầm nhất từ đất bổng lên đầu gió. Có biết v́ sao nắng nồng nàn mùi đất và hương đêm. Maple, người nhạc sĩ bên đường mơ màng tấu khúc lá vàng. Lay láy những nốt sáng. Lặng lẽ bài ca dâng hiến.


Có hai bé gái. Trên chiếc vơng đu đưa. Vừa ngậm bánh vừa cười đùa. Có người đàn ông đang tập đi với chiếc xe đẩy. Ông cố gắng nhích từng bước nhỏ. Mỗi bước đi ông nh́n lên măn nguyện. Đôi mắt
mây. Bay bay xanh.


Con vịt trời đang xà xuống băi cỏ rỉa màu xanh c̣n ướt đẫm. Hồ nước loang nắng. Vào mùa này những bụi cúc đă nở vàng bên những vệ đường. Thoảng tiếng nói chuyện. Tiếng Mỹ lao xao cùng tiếng Việt. Có người đàn bà đi ngược chiều cười với tôi thân thiện như vừa trao cho tôi ấm áp của t́nh bằng hữu.

 

Một chút đó thôi làm tôi vui sướng. Và khi đàn bồ câu vụt bay lên làm rơi xuống những cánh hoa tím. Nắng mỗi lúc mỗi khác. Mỗi trôi qua là có một cái ǵ đó đi tới. Tôi bỗng buồn cười. Sao có lúc ḿnh đă đau đớn đến thế v́ những đổi thay…

 

Mỗi ngày tôi đi qua con đường này. Qua những hàng cây. Những em bé chơi đu những người già đi bộ những cô gái trên đường chạy. Tất cả. Những hiện diện vô cùng êm ả. Những điều b́nh thường, vô giá

 

Thật hoài của khi người ta phóng xe nhanh đến thế, nh́n nhau vội vă như thế. Như thể chẳng có một thiên nhiên nào giữa nắng, lá xanh, và ánh nh́n mộng mơ hưởng thụ.

Những nốt sáng vẫn bền bỉ nhịp lên mỗi ngày bên cạnh những thản nhiên, không hàm ơn, không cảm thấy. Lặng lẽ. Ra đi. Để lại trên từng khoảnh khắc rơi hơi ấm và những bông hoa nở.

 

12.2015

 

 

nguyễn thị khánh minh

 

http://www.gio-o.com/NguyenThiKhanhMinh.html

 

 

© gio-o.com 2016