Nguyễn Thị Hải Hà
Nora Ephron
Nữ Quyền và Nữ Tính
tản mạn
Bạn
sẽ nói ǵ về một phụ nữ bạn rất yêu
vừa mới qua đời? Có hai người nói câu này,
đó là Oliver Barrett IV trong phim Love Story (Chuyện T́nh) và
Christian trong phim Moulin Rouge (Máy Xay Gió Màu Đỏ). Tôi
cũng muốn dùng câu nói này cho Nora Ephron, nhà báo, nhà văn,
kịch tác gia, kiêm đạo diễn, qua đời
cuối tháng Sáu năm 2012. Khi bà qua đời tôi ngỡ
ngàng nhận ra bà đă 71 tuổi. Qua phim ảnh của bà
tôi đă xem, tôi luôn tưởng tượng Ephron trẻ
trung và xinh đẹp như Meg Ryan vào cuối thập niên
80, người đóng trong nhiều phim của Ephron.
Người ta bảo rằng hay chẳng bằng hên. Không
thể chối căi Nora Ephron là một người phụ
nữ rất tài hoa nhưng cũng phải công nhận bà
tràn đầy may mắn. Cái may mắn đầu tiên
của Ephron là bà được sinh trưởng trong môi
trường thích hợp cho tài năng của bà. Nora Ephron
(May 19, 1941 – June 26,2012) sinh ra trong một gia đ́nh rất
thành công trong giới điện ảnh. Cả bố
lẫn mẹ của Bà, Henry and Phoebe Ephron, đều là nhà
viết phim bản lừng danh. Ephron là con trưởng, có
ba người em gái, và hai trong ba người này cũng là
nhà văn danh tiếng và thường xuyên cộng tác
với Bà. Ngay từ khi c̣n bé Nora Ephron đă được
gặp giới văn nghệ sĩ lừng danh; trong đó
có cả Dorothy Parker người mà Nora Ephtron đă xem là
thần tượng. Có người đă nhận xét,
về mức độ thông minh và khôi hài, Nora Ephron không kém
ǵ Dorothy Parker, bà c̣n hơn Parker ở chỗ có tài làm phim và
tâm thần vững mạnh. Henry and Phoebe Ephron, đă
dựa vào những lá thư Nora gửi bố mẹ từ
nội trú đại học, mà sáng tạo ra nhân vật
Sandra Dee trong vở kịch Take Her, She’s Mine đồng
diễn với diễn viên lừng danh James Stewart. Ông bà
Ephron đến tuổi già trở nên nghiện rượu
nặng. Mẹ của Nora Ephron qua đời v́ chứng xơ
gan khi Nora Ephron ở tuổi ba mươi. Năm 1962 Ephron
tốt nghiệp đại học Wellesley , đây cũng
là nơi đào tạo Bộ Trưởng Bộ Ngoại
Giao Hillary Clinton. Tờ báo đầu tiên thu nhận cô bé
Nora Ephron là Newsweek. Khi Ephron tuyên bố nguyện vọng
của Bà là làm kư giả, Newsweek bảo rằng phụ
nữ không được làm kư giả. Nora Ephron phải
làm người giao thư cho Newsweek với số
lương 55 Mỹ kim một tuần, nhưng chỉ
trong một năm, những bài giễu nhại độc
đáo của Bà được chú ư và Bà được The
New York Post mời. Trong bài tiểu luận Journalism: A
Love Story trích trong quyển I Remember Nothing Bà
viết về sự bất công của giới báo chí
những năm 1962, nam sinh viên khoa báo chí mới ra
trường như Bà th́ được gửi đi làm
phóng viên có văn pḥng đàng hoàng c̣n nữ sinh viên như bà
th́ chỉ được làm công việc giao thư. Đây
là một trong những yếu tố đă khiến bà tích
cực đ̣i hỏi quyền b́nh đẳng cho phụ
nữ. Những đ̣i hỏi này được thể
hiện qua tác phẩm cũng như trong hoạt
động điện ảnh và xă hội.
Nora Ephron có số đào hoa. Bà lập gia đ́nh ba lần. Chín năm đầu Bà kết hôn với nhà văn Dan Greenburg. Năm 1976, Bà là vợ của Carl Bernstein, người cùng với Bob Woodward đă làm sụp đổ sự nghiệp của cựu Tổng thống Nixon qua vụ Watergate. Ba năm sau, khi đang mang thai bảy tháng đứa con trai thứ nh́, Bà phát giác Bernstein ngoại t́nh với Margaret Jay, vợ của Đại sứ Anh Peter Jay. Dựa vào chuyện ngoại t́nh này Bà viết tiểu thuyết Heartburn năm 1983 và chuyển thành phim năm 1986 do Jack Nichoson và Meryl Streep đóng vai chính. Sau khi ly dị Bernstein, Nora Ephron đă nhiều lần tiết lộ Deep Throat, người đă cung cấp tài liệu tố cáo hành động phi pháp của cựu Tổng thống Nixon, tên thật là Mark Felt nhưng không ai chú ư. Cuộc hôn nhân sau cùng với Nicholas Pileggi, tác giả nổi tiếng của quyển The Wise Guy (nền tảng của cuốn phim Goodfellas), dài hơn hai mươi năm cho đến khi Ephron qua đời. Bạn bè của Nora nhận xét trông Bà có vẻ hạnh phúc và hỏi Bà có thật sự hạnh phúc như vẻ ngoài của Bà không th́ Bà trả lời Bà có hạnh phúc c̣n nhiều hơn bề ngoài của Bà biểu lộ. Tóm gọn cuộc đời của Bà trong một câu, Bà nói: “Bí quyết của hạnh phúc, lấy người Ư.” Nicholas Pileggi là người gốc Ư.
Sau khi tốt nghiệp đại học Wellesley năm 1962 Nora Ephron thực tập một thời gian ngắn trong ṭa Bạch Cung dưới thời Tổng Thống Kennedy. Sau khi vụ tai tiếng giữa cựu Tổng Thống Clinton và cô thực tập viên Monica Lewinsky bị tiết lộ, Ephron có viết một bài tản văn khôi hài trong tuyển tập I Feel Bad about My Neck về thời gian Bà làm việc ở Nhà Trắng. Bà không có một chỗ để ngồi làm việc nên lang thang nhiều nơi, nhân đó bà có cơ hội đọc nhiều ngay cả tài liệu mật. Tổng thống Kennedy chỉ nh́n thấy Bà vài phút đồng hồ khi ông trên đường ra máy bay từ Nhà Trắng lúc Bà đang ṭ ṃ lén ngắm nh́n ông. Bà cho rằng có lẽ Bà là người thực tập viên duy nhất không léng phéng với Tổng thống đương nhiệm v́ Bà có mái tóc uốn quăn không đẹp. Thậm chí Kenedy c̣n không biết tên Bà.
Bà được rất nhiều giải thưởng trong đó có Crystal Award, Ian McLellan Hunter Award, Golden Apple Award. Ngoài ra Bà c̣n được BAFTA Award for Best Original Screenplay và Golden Globe cho cuốn phim When Harry Met Sally.
Tác phẩm của Nora Ephron bao gồm tiểu thuyết, tiểu luận, và phim bản. Những quyển sách của Bà được nhiều người biết đến như Wallflower at the Orgy (1970), Crazy Salad: Some Things About Women (1975), I Feel Bad About My Neck: and Other Thoughts on Being a Woman (2006), và I Remember Nothing and Other Reflections. Nora Ephron sở trường cách viết tiểu luận chủ đề nghiêm túc với giọng văn châm biếm rất khôi hài. Trong khi Crazy Salad bao gồm những bài tiểu luận có khuynh hướng chính trị và nữ quyền, phần lớn những bài tiểu luận trong I Feel Bad About My Neck và I Remember Nothing and Other Reflections có tính chất tản mạn, tự chế nhạo, châm biếm nhưng cũng gói ghém suy tư thâm thúy về cuộc đời. Lúc cần thiết th́ Bà cũng không ngần ngại trào phúng một cách cay độc. Bà đă từng miêu tả nhân vật Mark Forman, trong quyển Heartburn, tự truyện giả dạng tiểu thuyết, hiện thân của Carl Bernstein người chồng cũ, là một người có thể làm t́nh với tấm rèm treo cửa; c̣n nhân vật Thelma, người t́nh của Mark, đă được Bà miêu tả giống như hươu cao cổ với hai bàn chân voi. Thelma là hóa thân của Margaret Jay như đă nói ở phần trên. Dù Margaret Jay có xinh đẹp đến mức nào, khán giả không thể nào bôi xóa h́nh ảnh thô kệch của đôi bàn chân. Bernstein đe dọa sẽ kiện Bà ra ṭa nhưng không thực hiện lời đe dọa ấy. Something About My Breast trong tập tiểu luận Crazy Salad: Some Things About Women là một trong những bài tiểu luận đă làm Nora Ephron nổi danh. Trong bài này Bà tự chế nhạo bộ ngực lép của Bà đồng thời phê b́nh sự suy nghĩ nông cạn, ghen tị, tranh chấp, nhỏ nhen thậm chí cách đối xử độc ác của phụ nữ với nhau về những vấn đề có liên quan đến bộ ngực. Trong hai tập tiểu luận I Feel Bad About My Neck: and Other Thoughts on Being a Woman, và I Remember Nothing and Other Reflections Bà đă châm biếm tuổi già cùng với nỗi lo sợ của người phụ nữ bước vào tuổi mùa thu của cuộc đời vẫn cố gắng níu kéo tuổi trẻ. Chán nghe những lời phỉnh phờ về cái vàng son của tuổi già, như, người ta sẽ có th́ giờ để thong thả hưởng thụ cái hay cái đẹp của cuộc đời nhất là về t́nh dục v́ không c̣n phải lo lắng quan tâm vấn đề kinh nguyệt, Bà đă tṛn mắt dí dỏm “chuyện chăn gối ở cái tuổi đă tắt kinh chỉ thật sự sung sướng nhiệm mầu nếu đây là lần đầu tiên người đàn bà được thưởng thức mùi ái ân.”
Đến đây có lẽ độc giả đang tự nhủ: Ừ th́ Bà nổi tiếng có tài viết văn khôi hài một cách sắc bén, nhưng v́ sao phải chú ư đến bà, có ǵ đồng cảm giữa một người phụ nữ, đạo diễn kiêm tác giả, Mỹ, người da trắng theo Do Thái Giáo, với độc giả và khán giả Việt Nam chứ? Tôi cho rằng nhân vật trong phim của Nora Ephron có tâm hồn rất gần với tâm hồn người Việt Nam. Chúng ta có thể t́m được sự đồng cảm qua những phim Heartburn, When Harry Met Sally, Sleepless in Seattle , You’ve Got Mail, và Julie and Julia. Trong Heartburn khán giả sẽ thấy thương hại người vợ trẻ đă bỏ cả sự nghiệp, bạn bè, người thân ở New York để theo chồng về Washington D.C. Và khi người đàn Bà đang mang bầu vượt mặt th́ ông chồng ngoại t́nh và cứ tiếp tục hứa hẹn sửa sai. Ephron rất nhạy bén trong việc gói ghém chi tiết vào phim. Bất cứ phụ nữ của quốc gia nào cũng sẽ thấu được nỗi đau của người vợ khi biết khi ông chồng rất eo hẹp trong việc tặng quà cho vợ nhưng hào phóng xa xỉ với người t́nh đúng với quan niệm của cổ nhân là đàn ông mở hầu bao nơi nào họ đặt trái tim. Khán giả cùng đau với Rachel khi Mark mượn nợ nhà băng một số tiền rất lớn để đặt cọc mua xâu chuỗi đeo cổ cho người t́nh. Khán giả sẽ cảm động với một nhân vật nữ tuy hiền lành nhưng không yếu đuối có thể vượt qua cảnh ngộ một ḿnh nuôi con. Trong Sleepless in Seattle khán giả dễ đồng cảm với cảnh gà trống nuôi con của anh chàng Sam Baldwin, cái bơ vơ của một người rất yêu vợ bỗng trở nên góa vợ, cái phân vân của người muốn ôm giữ lấy kỷ niệm cũ đồng thời cần bước thêm bước nữa trong cuộc đời.
Trong phim When Harry Met Sally bên cạnh đoạn
phim tuyệt vời lúc ngồi ăn trong nhà hàng Meg Ryan
chứng minh là đàn bà có thể giả vờ khoái cảm
trong ái ân bằng vẻ mặt đờ đẫn và
tiếng rên rỉ; mức độ hài hước tăng
lên bội phần khi bà khách ngồi bàn bên cạnh, (vốn
là mẹ của nhà đạo diễn Rob Weiner), đă
tỉnh táo chọn món ăn, “tôi muốn gọi cái món cô
ấy đă ăn.” Nora Ephron biểu lộ khuynh
hướng nữ quyền thật độc đáo, nhân
vật nữ của Bà có thể thảo luận và bày
tỏ ư kiến về t́nh dục một cách công khai. Phim này
cũng nêu lên câu hỏi muôn đời của nhân loại:
đàn ông và đàn bà có thể thuần túy là bạn với
nhau không? Và nếu họ đă lỡ bước qua ranh
giới của t́nh bạn bằng cách ngủ với nhau
th́ bước kế tiếp sẽ như thế nào?
Họ có thể trở về t́nh bạn nguyên thủy hay
không? Hay họ sẽ mất cả t́nh bạn lẫn t́nh
yêu khi một trong hai người sẽ đau khổ
sẽ nổi giận mà đoạn t́nh? Sự mâu thuẫn
xung đột của Harry và Sally được Nora Ephron
xây dựng trên niềm tin cực đoan của phái nam và
phái nữ, đồng thời Bà dung ḥa sự cực
đoan của hai nhân vật để họ thấy
rằng “kẻ thù ta đâu có phải là người”
dù là đàn bà hay đàn ông.
Có khán giả nào mà không rung động trước mối t́nh lăng mạn nhẹ nhàng của các nhân vật trong phim Sleepless in Seattle và You’ve Got Mail chứ? Điểm đáng yêu về phim của Nora Ephron là các nhân vật nữ tuy lăng mạn nhưng không yếu đuối. Họ là những cô gái trẻ, độc lập về tài chính, thông minh, thành công trong nghề nghiệp, thích hợp với xă hội và có nhiều bạn bè. Các nhân vật nữ của Nora Ephron luôn luôn có quyền lựa chọn, và quyết định một cách can đảm trong khi họ cũng dễ tổn thương. Với phim Heartburn thông điệp của Bà với những người phụ nữ bị chồng phụ bạc là: “Hăy là người chiến thắng trong câu chuyện đời ḿnh chứ đừng là nạn nhân.”
Sau khi Bà viết tập tiểu luận I Feel Bad About My Neck với cái nh́n vừa thương xót vừa chế diễu tuổi già, nhà văn Amanda Urban kể lại, “phụ nữ gặp Bà trên đường phố, tự nâng cằm bằng mấy ngón tay để đưa cái cổ và hỏi ư kiến của Bà liệu họ có cần giải phẩu thẩm mỹ để cho trẻ lại không.” Bà có cái quan sát tinh tường, với ít nhiều cường điệu, về cái cổ của phụ nữ. Đây là một yếu điểm của tuổi già. Người ta có thể che dấu sự già nua ở những phần thân thể khác bằng cách căng da mặt, hút mỡ cằm, hay cắt mi mắt, nhưng cái cổ th́ không thể làm ǵ được. Có lẽ độc giả c̣n nhớ Diane Keaton trong phim Something Gotta Give chuyên môn mặc áo cổ lọ ngay cả trong mùa hè chỉ v́ muốn che dấu cái cổ già nua. Nora Ephron miêu tả về các loại cổ bằng một loạt h́nh ảnh, cổ gà, cổ gà tây, cổ voi, cổ có cái b́u gà tây, cổ có nếp nhăn sắp sửa biến thành b́u gà tây, v.v. . . . Với phụ nữ nh́n thấy thân thể ḿnh tàn tạ theo thời gian là chuyện đáng buồn, cười được về cái chuyện đáng buồn này phải là người lạc quan yêu đời, làm người ta cùng cười với ḿnh phải là một người tài ba.
Nora Ephron c̣n được quí trọng v́ là người
tích cực tranh đấu b́nh đẳng cho phụ
nữ. Bà không quên sự bất công dành cho phụ nữ Bà
đă nếm phải những ngày mới tập tễnh
vào nghề v́ thế Bà rất quan tâm giúp đỡ
những phụ nữ trẻ có tài năng nhất là trong
lănh vực đạo diễn vốn rất ít phụ
nữ. Một trong những nữ đạo diễn
trẻ đang lên được Bà hướng dẫn và
giới thiệu với công chúng là nữ đạo
diễn Lena Durham với cuốn phim Tiny Furniture.
Nora Ephron luôn luôn là người dám công khai phát biểu tư
tưởng và lập luận. Ngày c̣n là phóng viên Bà đă
công kích Dorothy Schiff chủ tờ báo The Post cũng là
thượng cấp cũ của bà. Khi tham gia cuộc tranh
đấu cho nữ quyền Bà đă công khai chỉ trích
Betty Friedan, người đă cưu mang sự hiềm khích
với Gloria Steinem, (Bà này cũng là sinh viên của Wellesley )
chỉ v́ danh vọng và tranh chấp quyền hành. Bà cho
rằng sự thiếu đoàn kết, và tệ hơn
nữa, công kích lẫn nhau của hai nhà lănh đạo
đă làm giảm hiệu quả mục tiêu chính trị
của phong trào nữ quyền và làm sinh sản ra thế
hệ đàn bà mềm yếu “dễ dạy.” Năm 1968,
những bài báo của Bà liệt Women Wear Daily vào hàng
tương đương với Cosmopolitan đă khiến
Women Wear Daily đe dọa đưa Bà ra ṭa. Hầu hết
các nhà nữ quyền đều t́m cách xa lánh địa
hạt quán xuyến gia đ́nh hay bếp núc. Nora Ephron
lại rất yêu thích nghệ thuật nấu ăn.
Sự sành sơi về nghệ thuật ăn uống này
được Bà tận dụng trong tác phẩm nghệ
thuật; từ đó xuất hiện nàng Sally kỳ
cục một cách đáng yêu với thói quen ăn uống
cầu kỳ, và là nền tảng để Bà thành công
xuất sắc trong việc thực hiện phim Julie
and Julia.
Khác hẳn với quan niệm chỉ có những
người non tay mới viết về bản thân, Nora
Ephron điêu luyện dùng chi tiết có thật trong cuộc
đời của Bà để biến thành tác phẩm
nghệ thuật. Heartburn, Crazy Salad, I Feel Bad
About My Neck, I Remember Nothing and Other Reflections là những
thí dụ điển h́nh. Sự thành công của Bà cho
thấy viết tự sự, về những điều
ḿnh hiểu biết tường tận và cảm nhận
thấu đáo, dễ đưa đến sự thành công.
Không riêng ǵ Nora Ephron, nhà văn kiêm đạo diễn
lừng danh của Pháp, Marguerite Duras cũng đă rất
thành công dùng chi tiết trong cuộc đời riêng
để tạo nên tác phẩm Người T́nh (L’Amant)
được giải thưởng Prix Goncourt.
Cái chết của Nora Ephron là một mất mát lớn lao trong giới văn học và điện ảnh Hoa Kỳ. Người ta yêu mến Bà v́ ngoài tài năng lớn, Bà c̣n là người rất hiếu khách, yêu mến và hết ḷng với bạn bè, và dù thành công lớn lao Bà vẫn không kiêu ngạo. Là một người tích cực tham gia cuộc sống, Bà luôn luôn khuyên phụ nữ hăy t́m ṭi dấn thân. Thông cảm với sự vất vả và nỗi ưu tư của những người phụ nữ vừa nuôi con vừa nuôi việc, Bà khuyên phụ nữ là đừng đ̣i hỏi sự toàn hảo để tránh bị dày ṿ v́ mặc cảm lỗi lầm và thua kém. Họ nên chấp nhận sự thiếu toàn hảo của ḿnh và thi hành nhiệm vụ làm mẹ và công nhân viên với tất cả khả năng giới hạn của họ. Với những người ấp ủ mộng viết văn Bà khuyên “bạn không thể chờ đợi người ta cho phép bạn viết lên những câu chuyện của bạn.” Khi Nora Ephron biết ông bố của Bà bị bệnh ung thư tụy tạng, Bà e-mail Deborah Kogan: “Tất cả mọi người đáng được sống đến tám mươi lăm tuổi và chết một cách b́nh yên, tuy nhiên, thật đáng buồn v́ chuyện đời không xảy ra như thế.” Khán giả và độc giả, trong đó có tôi, cũng muốn áp dụng câu nói ấy với Nora Ephron v́ quí mến những nhân vật phụ nữ Bà đă mang đến cho khán giả và độc giả qua tác phẩm.
Nguyễn thị Hải Hà
Nguồn: James Atlas, I’ll Have What She Had, Newsweek, số July 16, 2012
David Remnick, Postcript Nora Ephron, The New Yorker, số July 9 &16, 2012
Tom Hank, A Life of Voice and Detail, Time, số July 9, 2012
Wikipedia
Nora Ephron, Crazy Salad: Some Things About Women.
Nora Ephron, I Feel Bad About My Neck: and Other Thoughts on Being a Woman
Nora Ephron, I Remember Nothing and Other Reflections
http://www.gio-o.com/NguyenThiHaiHa.html
© gio-o.com 2012