Nguyễn thị Hải Hà

 

buổi sáng vắng lặng đọc thơ của Hải

 

 

Nguyễn thị Hải, có giọng thơ rất điềm tĩnh. Cái tĩnh lặng của một người rất già, thiền sư, hay của một con mèo lim dim trong bóng mát. Trong buổi sáng vắng lặng tôi đọc một mạch hết quyển thơ mỏng từ Việt Nam gửi đến hôm qua.

Tôi thích đọc thơ của Hải từ những ngày đầu thơ của nàng xuất hiện trên trang mạng Gió-O do chủ biên Lê thị Huệ giới thiệu. Chị Huệ rất tinh tế trong việc chọn thơ nên thơ đăng ở Gió-O thường là thơ đặc sắc.

Nghệ sĩ là những người nhìn ra cái đẹp, cái lạ ở những chỗ rất bình thường người ta không nhận thấy. Hải nhận ra những khoảnh khắc rất thơ mà tôi, một người muốn làm thơ, học làm thơ, thường khi không nhận ra. Ống dây tưới, bị bỏ quên giữa vườn, đêm khuya biến thành con rắn bò đi chơi giữa màn sương. Nhặt chiếc lá vàng, nhận ra lá có mùi thơm, là nhờ trong lòng đang vương nỗi buồn. Cầm chiếc bình gốm trên tay vuốt lên những cánh hoa cúc màu xanh, thấy mát lạnh, một giấc mơ nhưng cảm giác ấy thực hơn sự thực.

Tôi đọc hết quyển thơ, có cảm giác như một đứa trẻ, lạc vào những trang vẽ trong phim. Dãy nhà tỏa bóng râm, con mèo ngủ gục, ngôi nhà có tấm biển chuông gió, bước vào nhà được đón tiếp bằng tiếng phong linh.

Thôi tôi xin ngừng ở đây. Để bạn tự tìm rồi nhìn thấy huyền ảo hòa vào hiện thực, âm thanh trong sự im lặng tĩnh mịch, bóng râm và ánh sáng tạo thành những bức tranh dịu mắt trong thơ Nguyễn thị Hải:  http://www.gio-o.com/NguyenThiHai.html

 

Nguyễn thị Hải Hà

11.2017

 

http://www.gio-o.com/NguyenThiHaiHa.html

 

© gio-o.com 2017