Nguyễn Thị Hải Hà
bạn biến mất
tản mạn
Mấy
hôm nay trời lạnh nhiều. Mỗi ngày đi làm tôi không
khỏi tự hỏi người phụ nữ ấy
đâu rồi. Bạn của tôi, một trong những
người không quen tôi thường xem là bạn v́ sự
hiện hiện của họ chung quanh cuộc đời của
tôi. Có những sự hiện diện, rất gần,
nhưng không ḥa nhập, không là của ḿnh, không thuộc
về ḿnh. Hiện diện chung quanh như gió lướt
ngang, như lá phất phơ, như một mùi hương
thoảng qua không c̣n để lại dấu vết.
Ấy, vậy mà ḿnh vẫn nghĩ đến.
Tôi không
biết tuổi của cô. Người da đen
thường trẻ lâu. Có nhiều người tôi
tưởng chừng bốn mươi, đến khi
họ về hưu mới biết họ trẻ hơn
tuổi thật của họ cả hơn hai mươi
tuổi. Tôi không biết tên, không biết cô ấy có gia
đ́nh hay không. Tôi đoán có lẽ cô chừng hơn ba
mươi. Cô là một trong những người không nhà
thường trú ngụ trong trạm xe lửa tôi đi làm
hằng ngày. Ảnh này tôi chụp vào cuối năm 2013
bằng cái iphone công ty tôi cho mượn để làm công
việc t́nh nguyện giúp điều hành số
lượng người đi xem football. À, sẵn đây
cũng nói, vụ football chẳng hiểu tại sao mà hai ba
người cao cấp (rất cao) của công ty tôi
đồng loạt từ chức. Trở lại cô
bạn của tôi.
Sau đó
tôi c̣n gặp lại cô ở trạm xe lửa, lúc trời
bắt đầu ấm trở lại, có lẽ tháng 4
tháng 5 năm nay (2014). Đă từ lâu tôi ṭ ṃ về số
phận của cô. Tôi muốn hỏi v́ sao cô lâm vào cảnh
này. Tôi c̣n nhiều câu hỏi của một bà già hay hóng chuyện
nhưng không tiện hỏi. Tôi biết, cô và nhiều
người tạm trú ở trạm xe lửa này, rồi
sẽ bị đuổi đi và v́ thế tôi muốn
tạo cơ hội để có dịp tṛ chuyện
với cô. Có một hôm tôi cố ư đến trễ. Sau
giờ chuyến xe lửa tôi đi hằng ngày nhưng
trước giờ chuyến xe lửa sắp đến,
và phải vào lúc mà đa số đều đă vội vă
đến sở làm (sau peak hours). Lúc ấy tôi sẽ có
cơ hội nói chuyện với cô và may là hôm ấy cô
vẫn c̣n ở đấy.
Cô không có
vẻ dọa nạt hay đáng sợ. Tuy nhiên ở cô có
vẻ ǵ đó dài dại, đôi mắt hơi lạc
thần. Cô không hôi hám, trái lại c̣n có mùi thơm khá
nồng. Tóc cô luôn rối bời và môi luôn thoa son đỏ
thắm. Những lớp son môi có lẽ tô vội không soi
gương nên lem vấy ṿng quanh mồm. Cô ăn mặc
kín đáo, luôn có áo khoác dầy và mang giày ủng cao,
để giữ ấm. Tôi đoan chắc cho dù có mặc
nhiều lớp, mùa đông ở trong trạm xe lửa
vẫn lạnh và rất khó chịu. Người ta chỉ
mở sưởi trong trạm những giờ cao điểm
để phục vụ khách đi xe lửa.
Trạm
vắng người, cô nghe tiếng tôi, ngẩng
đầu lên nh́n. Tôi chào “Hi!” Chúng tôi trao đổi
những câu chào hỏi về thời tiết. Tôi thấy
cô có vẻ muốn nói chuyện nên hỏi cô có đói không.
Tôi muốn mời cô đến một quán cà phê donut
gần đó. Cô từ chối.
Gia
đ́nh cô ở miền Nam. Ở đây cô chẳng có quen
ai. Một người bạn gái của cô hứa giới
thiệu cô việc làm, nhưng không thành công. Cô đi bộ
mấy dặm để được phỏng vấn
nhưng chẳng thành công. Cô đang chờ một cuộc
phỏng vấn khác. Tôi hỏi tên nhưng cô từ chối
trả lời. Tôi muốn chụp ảnh cô nhưng
biết là cô sẽ từ chối nên thôi. Cô nói lóng lánh
nước mắt. “Khi ḿnh không có người thân, gia
đ́nh, một hệ thống hỗ trợ th́ cuộc
đời rất khó khăn.”
Tṛ
chuyện một lúc, cô có vẻ cởi mở hơn
nhưng tôi thấy sắp đến giờ chuyến xe
lửa sắp đến, mà cô không chịu vào quán cà phê
với tôi, và tôi thấy cũng khó mà tiếp tục tṛ
chuyện khi có người vào trạm xe lửa. Tôi nắm
bàn tay cô trong hai bàn tay tôi, tay cô ấm hơn tay tôi. Tôi nhét
một ít tiền vào tay cô, tất cả số tiền tôi
có trong ví, nhưng cô từ chối không lấy. Tôi không ép.
Nói chuyện một hồi nữa toàn là chuyện bâng
quơ, rồi tôi nói. Tôi chỉ muốn làm bạn với
cô. Và cô nên cho phép tôi giúp cô v́ như thế là cô nhận tôi
là bạn. Nếu cô không cần số tiền nhỏ bé
này, cô có thể giúp những người không nhà cũng trú
ẩn trong trạm xe lửa này. Ngoài cô ra c̣n có một
người đàn ông da trắng ngồi riêng một góc
khác, và một cặp người da đen hay nằm trên
ghế trong khi cô và người đàn ông da trắng không
nằm. Cuối cùng, cô nhận tiền và nói cô appreciate t́nh
bạn của tôi.
Sau đó trời ấm và cô biến mất. Tôi tự hỏi không biết cô ra sao rồi. T́m măi trong computer mới thấy tấm ảnh chụp cô núp sau cái cột trong trạm xe lửa.
Nguyễn Thị Hải Hà
12.2014
http://www.gio-o.com/NguyenThiHaiHa.html
© gio-o.com 2014