LỰC HỒNG

 

thơ viết trong những ngày tự do cuối cùng

 

Lực Hồng sau sự kiện Ái Cầm Hải



Nguyễn Thị Hải dịch chú

 

 

 

Trang mạng nhân văn tư tưởng Ái Cầm Hải[1] hoạt động thử vào đầu năm 2005, đến ngày 28.9.2005 th́ hoàn thiện, chính thức ra đời. Sau hơn 5 tháng hoạt động, số người truy cập không chỉ ở Trung Quốc mà c̣n ở khắp nơi trên thế giới, uy tín không ngừng được nâng cao trong các đánh giá xếp hạng các trang mạng trên toàn cầu.

 

Ngày 9.3.2006, lănh đạo tỉnh Ninh Ba căn cứ vào quy định quản lư dịch vụ Internet đă tiến hành đóng cửa trang mạng Ái Cầm Hải, mà Lực Hồng là một trong số những người sáng lập, đồng thời đảm nhiệm chức vụ Tổng biên tập.

 

Nói về vận mệnh của Ái Cầm Hải, Lực Hồng phát biểu: “Ngay từ đầu chúng tôi biết sớm muộn Ái Cầm Hải cũng bị đóng cửa, nên trước khi ngày đó tới, chúng tôi tận hết khả năng kéo dài thời gian tồn tại của nó, tận khả năng nói ra một ít thanh âm, nói như các vị cổ nhân là, biết không thể làm mà vẫn làm vậy! Cho nên khi ngày đó thực sự tới, chúng tôi không hề kinh ngạc. Đây là Trung Quốc mà, chỉ có người ngoài hành tinh mới cảm thấy kinh ngạc mà thôi!”

 

“Điều đáng tiếc nhất là từ lúc trang mạng ra đời cho đến khi bị đóng, thời gian 5 tháng quá ngắn ngủi, nếu kéo dài thêm vài tháng, nửa năm, Ái Cầm Hải chắc chắn sẽ có tiếng nói mạnh mẽ hơn nữa, có giá trị hơn nữa. Ngoài điều đó ra th́ chẳng có ǵ đáng tiếc.”

 

Một trăm ngày trang mạng bị đóng cửa, Lực Hồng đại diện cho bạn đọc Ái Cầm Hải bày tỏ sự cảm kích một bộ phận nhân loại tiến bộ trong đó có nhiều người Hoa ở nước ngoài đă lên tiếng bảo vệ, đấu tranh cho Ái Cầm Hải. Ông nhắc tới những những trang mạng, diễn đàn và báo đài trong và ngoài nước như trang mạng “boxun.com”, “Đài truyền h́nh tự do Á châu”, “BBC”, “Đài truyền h́nh trung ương CNR”, “Trung tâm văn bút độc lập Trung Quốc”, “Nghị báo”, “Quan sát”, “Đài VOA”, “Diễn đàn Dân chủ”, “Dân chủ Trung Quốc”, “Thế kỷ mới”, “Đại kỷ nguyên”…. đă lên tiếng mạnh mẽ cho Ái Cầm Hải. Ông nói, “Nếu không có sự đoàn kết, đồng hành này, th́ không thể tưởng tượng được Ái Cầm Hải, trong đó có tôi, có thể đi tiếp tới ngày hôm nay.”

 

Ái Cầm Hải bị đóng, tuy Lực Hồng tự tin có ngày Ái Cầm Hải sẽ như chim phượng hoàng tái sinh trong lửa, trở lại nhân gian, nhưng ngày đó đă không đến. Máy móc hoạt động của Ái Cầm Hải phải chuyển ra nước ngoài, Lực Hồng phải trả căn nhà thuê tạm dưới chân núi Ngô Sơn, Hàng Châu trở về quê nhà ở Ninh Ba. Ngày 8.4 trở về, ngày 30.4 viết “Tự do đại bi chú” và một số bài thơ tưởng nhớ Ái Cầm Hải, tưởng nhớ Hàng Châu, một số bài thơ về cảnh nhàn cư bất đắc dĩ, cho tới khi bị bắt vào ngày 6.9.2006. Sau đó là pháp đ́nh, lao ngục và bệnh tật… cho đến lúc chết, đó là ngày cuối cùng của năm 2010.

 

Bốn bài thơ dưới đây nằm trong quăng thời gian tự do cuối cùng của nhà thơ Lực Hồng!

 

 

1.

Một năm ở Hàng Châu

 

Đêm xuân như nước. Cánh cổng sắt điêu sức ở số 32 đường Bắc Sơn đóng kín

Trên ṿng nắm cổng c̣n lưu dấu tay của Úc Đạt Phu  [2]

Nhưng đêm nay, không phải v́ ông mà đến

Tôi ngồi xuống băng ghế bên hồ

Châm một điếu thuốc, chờ vài người bạn

 

Trước mắt Tây Hồ một vùng nước xuân

Phẳng lặng trải rộng

Như tấm gương đă mài nhẵn hàng ngàn năm

Thành phố không ngủ hắt ánh huy hoàng trên mặt nước

Chẳng qua chỉ là những bệt màu hư huyễn

Tôi biết, thành phố này đang diễn ra cái ǵ

Hoặc giả sắp diễn ra cái ǵ

Tây Hồ trầm mặc dường như cũng biết

 

Không xa là Bạch đê, một dải dài dài

Phân chia Tây Hồ trong ngoài phong cảnh khác biệt

Xa hoa và giản phác, huyên náo và trầm tĩnh

Như vậy cũng tốt. Bên phải là Cô Sơn

Bên trái chính là Đoạn Kiều Tàn Tuyết

Một năm ở Hàng Châu, chưa khi nào như lúc này

Thong thả nh́n ngắm Tây Hồ, thiên đàng trên mặt đất

Mùa xuân hai mươi hai năm trước

Chúng ta từng thuê thuyền ra hồ nghịch nước, gió nổi lên

Chút nữa không kịp vào bờ

Em có c̣n nhớ không?

 

A, không ngờ lại có trăng, tṛn tṛn

Bàng bạc, treo phía trên Đoạn Kiều

Đêm nay là năm nào, đêm nay là ngày ǵ

Tại sao lại không nghĩ ra, nhưng đă xong hết rồi

Năm bản mệnh ở Hàng Châu [3]

Ư vị trong ấy, có lẽ có thể t́m ra đáp án

Dưới ḍng nước kia

 

Rặng núi thấp thoáng xa xa

Đó chính là Ngô Sơn

Thành Hoàng Các trên đỉnh núi giống như đám mây rực cháy

Phản chiếu giấc mộng tàn của Nam Tống xa xưa

 

(Ngày 16.3.2006)

  

2.

Bài thơ tháng Ba

 

Tháng Ba, Giang Nam cỏ biếc oanh ca

Bạch đê, Tô đê nườm nượp dù hoa nhẹ mỏng

Ôi, Hồ Tây Tử thăng b́nh ca vũ

 

Làm sao dung chứa nổi sự bao la của Ái Cầm Hải, tháng Ba

Tháng Ba, thạch tượng Thu Cận vẫn đứng trên đỉnh Cô Sơn

Hoa đào như máu, hoa lê như tuyết

Lẳng lặng đi qua không dám ngó

Bạn bè tụ tập ở Tứ Chiếu các, một chén trà trong

Gửi gắm sự hoài niệm dành cho Ái Cầm Hải

 

Ngày Chín tháng Ba, trong cùng một ngày

Ái Cầm Hải bị đóng cửa, Tô Gia Đồn bị phát hiện [4]

Một không gian ảo, một cảnh tượng thực

Bị ai đó quay ghép lại

Chiếu cho toàn thế giới, tháng Ba

Một mùa xuân giả dối và tàn khốc biết bao!

 

Tháng Ba, mây mù cuồn cuộn, thoắt ấm thoắt lạnh

Trong mưa gió mờ mịt

H́nh bóng Ái Cầm Hải mỗi lúc một xa

Có ai hay, kế tiếp đó

Sẽ là một mùa hè khốc liệt đến mức nào

Ôi, nhà thơ có thể biến mất, Ái Cầm Hải

Cũng có thể quay trở về bán đảo Hy La

Chỉ hy vọng tiền đồ số tự hóa và giấc mơ về một nền chính trị dân chủ lập hiến

Đừng để gió tanh mưa máu đổi dời

 

Tháng Ba, Ái Cầm Hải xanh thẳm vô biên

Đă hóa thành không khí và ánh sáng

An ủi nhân loại đau thương. C̣n tôi

Trong niềm luyến lưu thầm lặng

Cáo biệt Hàng Châu

Trở lại quê nhà

Dương liễu thướt tha bên bờ Giang Nam, tháng Ba.

 

(Ngày 26.3.2006, viết ở Hàng Châu)

 

3.

Đường về

Ngày chọn ngẫu nhiên là ngày tất nhiên

C̣ trắng bay qua núi, Mẫn Mẫn cẩn thận

Buộc lại hành lư, đóng chặt cửa sổ

Sau tiếng thở dài nhè nhẹ

Chiếc xe giống như đồ chơi

Lướt trên cây cầu dây văng ḱ vĩ bắc qua sông Tiền Đường

 

Đường chọn ngẫu nhiên là đường tất nhiên

Phía trước là ngă ba, tài xế hỏi đi thế nào

Tôi nói rẽ phải. Tức th́, sơn cốc

Chướng khí mù mịt xộc tới!

Bảng chỉ đường đề: Trường Hà Tiêu Sơn

Chúng tôi ngẫu nhiên lạc vào một sơn trấn cổ xưa

Thôn dân đi lại chậm chạp

Thần sắc mơ hồ, giữa chốn sơn cùng lộ tận

buộc phải thừa nhận đă bị lạc đường

 

Lời nói ngẫu nhiên là lời tất nhiên

Không lâu tôi đă từng nói

“Ai muốn làm một người mất tích”

Lẽ nào trên đường về nhà, câu ấy lại trở thành sự thực?

Thấy và nói, trong tích tắc

kinh động trước t́nh cảnh bị vây hăm, dựa vào

bản năng và trực giác của nhà thơ

Sự thực, lời nói ngẫu nhiên

Thường bị thời gian khắc trên mặt sau của mai rùa

 

Chuyến kinh lịch ngẫu nhiên không có ư nghĩa ǵ đối với lịch sử

Đường về phong cảnh cổ quái khôn lường

Tôi, vợ, bạn và hành lư

Vui vẻ như trẻ con trong thế giới ma thuật

Bằng trái tim dũng cảm, đi t́m

chiếc nhẫn phép thuật trong truyền thuyết

Gió thổi, đường núi và nỗi sợ bỏ lại đằng sau

Quê nhà ở phía trước, - “Con đường vô tâm

Loại hột cứng tiếp tục chôn vùi

Kết cục câu chuyện ḱ dị này

Đưa tới tin tức tất nhiên của loài cá mập”

-Đường về, chẳng qua là quá xa

Trong tṛ chơi ma huyễn, tạm xả hơi nhân lúc kéo màn

 

(Ngày 8.4.2006 trở về Ninh Ba, viết bài thơ ngày 11)

 

 

4.

Ở nhà

 

Từ ngọn núi Nam Sơn không xa, một ḍng sông lặng lẽ chảy qua

Phía trước nhà, bên dưới cửa sổ pḥng tôi.

 

Đứng trên ban công, nh́n bốn bề dương liễu xanh rợp

Hoa đào lất phất rụng trên mặt nước.

 

Bờ kè đá bên sông phủ kín dây leo

Đàn cá nhỏ t́m thấy nơi nương náu an toàn.

 

Đi dạo dọc theo bờ sông, Mẫn bỗng kêu lên

Năm ba con thằn lằn đu trên bức tường!

 

Cứ đi như vậy, sẽ tới một cây cầu đá

Dưới cây long năo người gác cổng gà gật, con chó nhỏ đang đùa giỡn.

 

Bên cầu có một nhà thư viện, một sân vận động lộ thiên,

Dưới mây chiều đón nhận khoảnh khắc b́nh yên ngắn ngủi.

 

Quay trở về vẫn bên bờ sông, lũ thằn lằn

Không c̣n thấy tăm tích, ánh chiều nhuộm nước sông thành màu máu.

 

Lúc leo lên cầu thang, bỗng chợt nhớ đến đàn cá nhỏ

Cá nhỏ vô tội, đêm nay trú ngụ nơi nào?

 

Ừ, thôi đừng nghĩ nhiều nữa, mặt trời đă ngả về Tây

Tất cả đă dần ch́m lắng, chỉ có ḍng sông vẫn âm thầm chảy.

 

(Viết ngày 3.5.2006, viết tại nơi ở Giang Đông, Ninh Ba)

 

 

Chú thích:

 

[1] Ái Cầm Hải, tức biển Aegean, một vùng vịnh nối dài của Địa Trung Hải, nằm giữa Hy Lạp và Thổ Nhĩ Kỳ.

[2] Úc Đạt Phu郁达夫 (1896-1945), tên thật là Úc Văn郁文, tự Đạt Phu. Quê quán Phú Dương, Chiết Giang. Ông là tiểu thuyết gia, thi nhân, tản văn gia, cùng thời Quách Mạt Nhược, Lỗ Tấn,… hồi trẻ du học Nhật Bản, về nước tham gia cuộc vận động văn học mới. Ông bị hiến binh Nhật sát hại ngày 29.8.1945, năm 1952, chính phủ Trung Quốc truy nhận là liệt sĩ.

[3] Năm bản mệnh, tức là năm tuổi, 12 năm một lần tính theo âm lịch. Năm tuổi thường được cho là năm không may mắn, hay gặp hoạn nạn, trắc trở.

[4] Tô Gia Đồn苏家屯, thuộc thành phố Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh, Đông Bắc Trung Quốc. Nơi đây có trại tập trung bí mật giam giữ học viên Pháp Luân Công. Ngày 9.3.2006, sự việc bị phát giác rằng đây chính là kho chứa nội tạng người sống, bất cứ lúc nào những người bị giam giữ ở đó cũng có thể bị mổ lấy nội tạng. (http://www.daikynguyenvn.com/trung-quoc/trai-tap-trung-to-gia-don-kho-cung-cap-noi-tang-nguoi-cho-thi-truong-den-o-trung-quoc.html)

 

 

Nguyên tác:

 

1.杭城一年

 

春夜如水。北山路32号的

雕饰铁门关着,门环上

郁达夫的指痕留着

今晚,并非为他而来

坐在湖边的长椅上

点了一支烟,我等待朋友的来到

 

眼前是里西湖一泓春水

就这样平平地躺着

像一面打磨了千年的铜镜

不夜城的辉煌留在水面上

只是几缕虚幻的色斑

我知道,这个城市正在发生什么

或者将会发生什么

缄默的西湖也是知道的

 

不远处是白堤,长长一线

划分出里外西湖的不同性情

奢靡与古朴,喧嚣与沉静

这样很好。而右边是孤山

左边便是断桥残雪

旅杭一年,还不曾如此

细细打量过天堂之湖

二十二年前的春天

我们曾在此租船戏水,起风了

差一点回不到岸边

亲爱的,你还记得吗?

 

呵,竟然还有月亮,圆圆的

淡淡的,挂在断桥上空

今夕何年,今夕是什么日子

怎么都没想过,却已齐全了

本命年在杭州

此中的意味,也许只有在水中

才能找到答案

 

更远处有一抹山峦

隐隐绰绰的,那就是吴山

城隍阁在山顶上像一朵火烧云

辉映着逝去的南宋遗梦

 (2006.3.16)

 

 

 

2.

三月之诗

   

 
   在三月,江南草长莺飞
   白堤苏堤上全是轻薄的花伞
   歌舞升平的西子湖啊

 

   怎能容得下爱琴海的壮阔,在三月
   

  在三月,秋瑾石像还立在孤山
   桃花如血,梨树如雪
   默默地走过,不忍相看
   朋友们聚集四照阁,一杯清茶
   寄托对爱琴海的怀念
   

三月九日,竟然在同一天
   爱琴海遭关闭,苏家屯被发现
   虚拟的空间和现实的景像
   被谁剪辑在一起
   展示给了全世界,在三月
   一个多么虚伪与残酷的春天!


    
在三月,乱云横飞,乍暖还寒
   风雨飘渺之中
   爱琴海的倩影已渐行渐远
   谁知道,即将降临的
   将是一个什么样的酷暑
   啊,诗人可以消失,爱琴海
   也可以重归希腊半岛
   只希望数字化的愿景和宪政之梦
   不要让血雨腥风所取代


   

在三月,爱琴海无边的蔚蓝
   已成为空气与阳光
   抚慰着人类的伤痛。而我
   将在无言的感念之中
   告别杭城
   回到我的故乡
   杨柳依依江南岸,在三月

(2006.3.26.写于杭州)

 

 

3.

归途

 

无意中选定的日子是必然的日子

白鹭掠过山林,细心的敏敏

挽起包袱,关好门窗

一声轻轻的叹息后

车子像一辆玩具飞快地滑过了

带钢索的钱江大桥

 

无意中选择的道路是必然的道路

前面是岔道,司机问怎么开

我说往右拐吧。顿时,一个山谷

弥漫着瘴气迎面扑来!

路牌在提示:萧山长河

我们无意中溜进了一个古老的

山镇, 村民行走缓慢

面目模糊不清,峰回路转之间

不得不承认:我们迷了路

 

无意中说出的话语是必然的话语

不久之前,我曾经说过

谁愿意成为一个失踪的人

难道回家之路上会一语成谶?

看见和说出,就在呼吸之间

沦陷中的惊觉,凭借的是

诗人的本能与直觉

事实上,无意中说出的话

往往会被时间刻在龟甲的反面

 

无意中的经历对历史没有意义

归途上风景诡谲莫测

我,爱人,朋友与行李

却快乐得像魔法世界中的孩子

怀着一颗勇敢的心,寻找

传说中的那枚魔戒

风在吹,山路和恐惧在后退

家乡在前方——”无心的道路

是一路果核的继续湮没

奇异故事的景态结局

传来必然的鲨鱼的消息

——归途,只不过是漫长的

魔幻游戏中,短暂的幕间休憩

 

(2006.4.8.回宁波,写于11)

 

 

4.

家居

 

从不远的南山,一条河无声地流过来,

在家居门前,在我的窗下。

 

站在阳台上,看着柳荫一片片地浓了,

桃花也在一瓣瓣地落到水面。

 

石砌的河岸被薜荔藤蔓覆盖着,

成群的小鱼苗找到了安全庇护所。

 

走在葱茏的沿河边,敏惊叫起来——

三五头壁虎正伏跗在粉墙上!

 

这样走过去,会看到一座石桥,

樟树下门卫在瞌睡,小狗在撒欢。

 

桥那边有一个图书馆,一个露天健身场,

晚霞之下迎来片刻的安祥时光。

 

转回来还是那条河岸,壁虎们

已不见踪影,余晖把河水染成了血色。

 

登上楼梯时,心还在挂念那一群小鱼苗,

无辜的小鱼儿,这个夜晚将怎样度过?

 

哦,别想这么多了,夕阳西下时分

一切已归沉寂,只有河水仍在静静地流淌。

2006.5.3.宁波江东寓所)

 

 

 

Lực Hồng

 

Nguyễn Thị Hải  dịch chú

 

 

http://www.gio-o.com/NguyenThiHai.html

 

 

 

© gio-o.com 2017