nmn - giấy linh hồn gấp (tranh digital, 50cmx75cm)

 

 

 

NGUYỄN MAN NHIÊN

 

 

thi sĩ là nòi thấu thị

 

trong đám cỏ cao ngang thắt lưng

những con bò buồn ngủ

tôi phóng sinh thơ

 

bầy chữ có cánh

thấp thoáng lên trời

giấy linh hồn gấp

 

 

 

mùi người

 

một tách trà

trong cái lạnh cao cả của núi

 

ta như sinh vật đóng cửa

tự sát dưới lớp băng dày

 

ánh sáng nơi nào đó trương ra
và mùi treo ngay ngoài cổng

 

thời gian là trò chơi trốn tìm

giữa các bụi cây thấp giữ bí mật

 

không có gì ngoài những câu thơ rơi vào thinh không

có lẽ đầy khoảng trắng

 

 

 

bài thơ trần tục

 

khi tôi cúi xuống buộc dây giày

chúng ta nói về nghệ thuật

như một con chó hụt hơi                      

gió sâu hút căn nhà trống

con đường mòn xuyên qua rừng

ra khỏi mưa bóng tối nuốt chửng

 

tôi tự hỏi làm thế nào

các nhà thơ sống sót

bên trong cái bụng ọp ẹp

của ngôn ngữ cằn cỗi

và trên cánh đồng tĩnh tâm có mái che

những bài thơ chăn thả

với cổ gầy gò

uể oải nhai một cây sậy

cái miệng đói mùi thịt tươi

của đống ý tưởng bị nghiền nát

hòa lẫn vào tro bụi

 

tôi nằm im trong lùm cây

những người phụ nữ đi qua không khí

một cô gái bắt đầu cháy

khoảng rừng trọc xung quanh cổ

chiếc khăn màu rượu vang

kéo lê giấc mơ chúng ta đã cạn

 

ai đã tạo ra ngôi đền

nơi các nhà sư cầu nguyện

gạch và trụ cột của nó

là các mảnh ghép héo hắt của bầu trời

và những vị thần trong cơ thể ngủ đông

sống gần thiên đường giẻ rách

 

tôi như con chim sẻ nghèo câm

ngửi mùi lá sâu trong cỏ dại

 

 

 

một thế giới chết vì vẻ đẹp vô biên 

 

khi các vị thần co rúm lại 
từ lòng bàn tay tôi nghe thấy tiếng kêu 
một mặt trời nhỏ

bị giam cầm giữa các mùa 
tôi mang bóng dáng nó vào công viên 
và đặt xuống như một đứa trẻ 
lẻn vào sào huyệt của mình 
tôi nói với bụi rậm thời thơ ấu 
thơ là vương miện các vị thần 
một mảnh sáng trong các tập bản đồ thời gian 
màu ánh kim của vỏ sò dưới nắng

 

tôi quét đường chân trời 
để hiển thị những đám mây bông 
những vùng nước quanh co trong gió rối 
tôi muốn ôm cơ thể mềm mại và ướt át của tự do 
mùi gió đồng bằng bắt đầu run rẩy 
những cây thông thức dậy 

rao giảng tin mừng 
những toa tàu như con bướm đêm 

ra khỏi nơi trú ẩn 
những đường ray điêu khắc từ cát 
và những đầu máy ăn thức ăn của một con chim sẻ

 

như đầu mối quan trọng của sự bí ẩn 
chờ đợi là những gì một nhà thơ 
chi tiêu cho cú pháp 
cắt, tạo nhịp, treo lên 
ẩu đả với các từ 
di chuyển giữa những khả năng 
thông qua các bọt âm lởm chởm 
nghe sóng vỗ ở những khoảng cách khác nhau 
nao núng trong ngữ điệu màu xanh của vịnh 
một thế giới chết vì vẻ đẹp vô biên 
bài thơ lớn lên từ từ 
như đám rước bên trong bạn

 

 

Nguyễn Man Nhiên

 

http://www.gio-o.com/NguyenManNhien.html

 

 

© gio-o.com 2016