Nguyễn Man Nhiên
NGUYỄN MAN NHIÊN
bài hát màu xanh lá cây rách
cuối cùng, sau những giờ có vẻ như vô tận, xe lửa đến điểm dừng
dọc theo đường ray màu xanh lá cây
ẩm ướt, cuộc diễu hành chậm chạp
của những toa tàu thận trọng cày quá khứ
ở ngă ba, màu sắc và tiếng ồn bị bóp nghẹt
bởi cơn gió ướt nặng
khói qua những thân cây, ánh sáng chiều hôm trong gương chiếu hậu nhuộm màu đỏ thẫm
tôi mơ về đêm đó, tấm chăn dày xám xịt giấu những ǵ vượt ra ngoài nỗi lo âu
thời gian chỉ là một bức ảnh hoen
ố về cái chết sớm của kẻ trốn
chạy
ngày hôm qua được chôn cất vĩnh viễn trong
một cú đánh chết người
lịch sử bị đẩy đến giới hạn, biến mất, tan chảy vào mờ trắng trong ngăn kéo ră đông không kịp thở
tôi mơ về đêm đó, bóng tối từ từ di chuyển qua những cái tên
thật không may, bạn là một cú pháp, một cấu trúc đảo ngược, một từ bị bẻ cong đến nghẹt thở
bạn bị xích vào nó như người nông dân bên đống đổ nát và một cái xẻng để đào
nơi cái ác vẫn tồn tại như chưa hề tồn tại trên trang nhất của những tờ báo bị đánh cắp
tôi mơ về đêm đó, không khí trong lốp xe chất đống của áp bức, tiếng la hét nổ ra từng mảnh
cơn mưa rửa sạch tất cả, bia mộ của cảm xúc và nỗi sợ hăi tê cứng v́ giá buốt
tôi mơ về đêm đó, những con chim tập mở cánh bay, những con dế ngáy và thổi bong bóng
những con ḅ trong tuyệt vọng tự do
đi thơ thẩn vào thập kỷ
ngày đẹp trời với những giấc mơ nở sớm
đôi khi với một cái mũ
hoặc chiếc giỏ đan
tôi hái mơ ước
trong vườn cây ăn quả
tôi làm đầy túi tôi
vài mái ngói sứt mẻ
tiếng sủa con chó hàng xóm
ánh đèn pha xe hơi
chạy nhanh trong màn sương mỏng
những giọt nước mắt đêm muộn
như ngọn nến cháy âm ỉ
chiếu sáng phần c̣n lại của khuôn mặt sẫm bóng
tôi đang mở
một quyển sách rảnh rỗi
một đại dương rộng lớn trên đó
mọi thứ xuất hiện trong tầm tay
trịnh trọng như những cái khuy măng-sét
một con chim thổi sáo trong bóng râm
mơ về người bạn đời
trong tán lá dịu dàng của nó
khoảng cách giữa chúng tôi biến mất
các ḥa âm khác thường
như ḷng tốt bị bóp nghẹt với vụn bánh ḿ
sẽ nảy nhánh và ca hát
khi mặt trời rơi xuống
trên một cái muỗng chịu lửa
những bức tranh rơi vào biển sương mù
như mảnh ván của con thuyền vỡ
những ư tưởng kỳ lạ của sự hoàn hảo cuốn trôi
từ những ngọn đồi màu tối
ḅ ra một bóng ma gầy
người gửi đến tôi như một sứ giả
cḥm sao mùa tang lễ
những ma-nơ-canh để ngực trần
đôi mắt cô ấy yêu tôi
mảnh plastic của keo xịt tóc
tôi như đứa trẻ chạy qua rừng
trối chết
không sao đâu, nhóc
miễn là tôi đang ở đây
đẹp trai như một ngôi sao điện ảnh
tôi sẽ dán ẩn dụ này
lên tấm bưu thiếp
giống như hai chữ khủng khiếp
tự do
trong tiếng vọng bức tường đá khô
ngôn ngữ là cái bóng rơi xuống
nghệ thuật chất đống
mỗi buổi sáng hoa tươi
và giấc mơ của ngày hôm qua bị lăng quên
tôi có thể vẽ nó như là
cuộc sống vẫn c̣n
một cửa sổ đầy ánh sáng
Nguyễn Man Nhiên
http://www.gio-o.com/NguyenManNhien.html
© gio-o.com 2015