Nguyễn Thị Minh Ngọc

HƯƠNG

 

truyện ngắn

 

1.

Lúc đó đă hơn hai giờ khuya, trên chuyến xe điện ngầm ấy người ta xuống dần cho đến trạm cuối th́ ngừng hẳn. Lẽ ra tôi xuống từ lâu nhưng một người phụ nữ - tạm gọi là Nữ - đi một ḿnh vào giờ đó khiến tôi áy náy. Nếu là một người Mỹ th́ tôi không thấy lo, đằng này Nữ là người Châu Á, và rất có khả năng là người Việt. Nữ lại đẹp và ăn mặc khá mong manh như là không biết New York đang chuyển từ thu sang đông. Trong xe ngoài tôi và Nữ chỉ c̣n thêm một người đàn ông da đen khi xe dừng ở trạm cuối. Tôi vẫn ngỡ subway ở New York chạy 24 trên 24 nhưng đêm đó tôi mới biết không phải vậy. Cửa xe mở toang và có tiếng thông báo đến 5 giờ sáng sẽ tiếp tục vận hành. Nữ bước ra ngồi trên chiếc ghế đặt bên ngoài và lấy thuốc ra hút. Tôi đến bên cạnh Nữ, xin mồi lửa và xin cả thuốc v́ tôi không có thói quen này. Người da đen th́ lảng vảng quanh đó một chút rồi kiếm một cái ghế khác nằm ngủ..

 

Chúng tôi có được một khoảng thời gian im lặng bên nhau bằng thời gian tàn một điếu thuốc. Khi giúp Nữ vất chiếc bao thuốc rỗng chứa tàn thuốc vào chiếc thùng rác gần đó, tôi chợt nhớ ra vở kịch của Mishima hiện-đại-hóa một tích Noh mà tôi đă được xem khi đến trường Sân Khấu để kiếm người anh họ. Mở đầu vở kịch, một mụ hành khất đi nhặt “dế”- tiếng lóng chỉ tàn thuốc lá- trong công viên để vấn 3 “dế” thành một điếu. Mụ gặp một thi sĩ, anh yêu cầu mụ biến đi, kẻo làm xấu nơi những cặp yêu nhau đang t́nh tự. Mụ tự hào, xưa ta trẻ đẹp lắm, bao nhiêu người đắm say, có viên tướng được ta báo sẽ nhận lời cầu hôn nếu đến viếng ta trăm đêm, tiếc là chàng đă bị tuyết vùi vào đêm thứ một trăm. Tôi chợt thốt lên: Komachi!. Đó là tên nhân vật nữ chính cũng là tựa vở kịch. Sau lưng tôi, một mùi hương lạ loang tới….

 

Tôi không phải là thi sĩ, nhưng tôi không dễ dàng rời xa Nữ khi tôi c̣n là một người đàn ông. Chúng tôi đă qua đêm với nhau như vậy. Dưới ánh đèn sáng choang của hầm xe điện ngầm và một vài đường phố lang thang hiu hắt sáng. Nữ bước ra khỏi hầm, tôi lẽo đẽo đi theo. Đi chán và có lẽ cũng v́ trời trở lạnh, Nữ lại kiếm một cái hầm khác chui vào. Rồi hút thuốc và chia sẻ thuốc cho tôi tập hút. Không phải cái hầm nào cũng có những người da đen nằm ngủ. Có khi là vài cậu choai choai ngồi với nhau cười đùa vang động cả ṿm hầm, và Nữ lại bỏ ra. Người đàn bà này muốn ǵ? Nếu không có ḿnh, Nữ sẽ ra sao? Nữ chưa bao giờ nghe nói những chuyện cướp của, giết người vẫn xảy ra à? Tại sao cậu không về nhà? Nữ hỏi bằng tiếng Việt. Tôi ú ớ. Lẽ ra người hỏi là tôi chớ. Tôi có muốn không về nhà đâu, nhưng tôi không đành ḷng khi thấy Nữ đi lang thang như vầy ở một thành phố xứ người.

 

Chúng tôi không trao đổi nhau nhiều. Giữa những hơi thuốc, là thơ của Komachi do Nữ đọc:

 

Như cỏ đứt rể,

Nước cuốn xuôi ḍng.

Thân tôi trôi nổi

Ai có rũ rê,

Sẽ sống phiêu bồng…  (*)

 

Đó là câu trả lời của Komachi khi được một thi sĩ khác rủ đến một vùng đất mới. Đă có người cho là Komachi gần với Hồ Xuân Hương của người Việt: đẹp, tài, đào ba, hư ảo dù hai người cách nhau hơn chục thế kỷ. Người phụ nữ ngồi rất gần tôi kia không thể là Komachi dù Nữ rất đẹp, một nét đẹp bí ẩn bất chấp thời gian như lời thoại trong vở kịch mang tên nàng: “Một mỹ nhân, dù có tăng thêm bao nhiêu năm tháng, vĩnh viễn vẫn là mỹ nhân.” Chính nét đẹp bí ẩn như một cơn mộng ấy khiến tôi không dám gợi chuyện với Nữ v́ cứ ngại cơn mộng kia bị tan ra như sương mù khi nắng lên.

 

Cứ vậy, tôi câm lặng theo Nữ, cho đến lúc bốn giờ rưỡi sáng, Nữ ngồi thiếp ngủ một chút. Trong giấc ngủ của khuôn mặt được hóa trang rất khéo ấy, nhiều lúc, tôi thấy thời gian như lướt qua mặt Nữ, khi th́ những nếp nhăn, thoáng chớm tóc muối tiêu.. khi th́  cả mái đầu tuyền màu xám sắt… hiện ra rồi lại trôi đi. Lời trong vở kịch trở lại, khi chàng thi sĩ toan lên tiếng yêu nàng, mụ già nhặt “dế” nhắc nhở:

 

-         Ta, mụ hành khất tàn héo, da nhăn nheo, gần đất xa trời, khoác mớ giẻ thối hoắc, rách nát như tổ đĩa. Nhưng hăy nhớ, tuyệt đối không được nói yêu ta v́ cái chết sẽ đến với ngươi.

-          

Cuối vở kịch, chàng thi sĩ quyết thốt ra lời yêu. Anh ta nằm thẳng cẳng ngay sau đó. Cảnh sát tới, khiêng xác anh ta đi. Bà già vẫn tiếp tục lượm dế.

 

Tôi ngồi cạnh Nữ, rất gần, để có thể ngữi được mùi hương, rất trầm, toát ra từ thân thể Nữ, mùi hương không làm người ta muốn níu lấy hôn, mà chỉ cảm được rằng, ḿnh nên giữ một khoảng cách, dù bằng một sợi tóc, nếu c̣n muốn sống.  

 

Măi đến khi trước chuyến năm giờ đầu ngày, có một thoáng hoan hỉ lướt qua mặt Nữ như một cơn mộng đẹp vừa thoáng hiện đâu đó. Ư thức được giây phút chia tay phải đến, tôi không ḱm được, định ôm choàng lấy Nữ, ngỏ lời yêu, dù phải đổi bằng sinh mạng ḿnh, th́ cũng là lúc Nữ mở mắt ra. Tôi cứng người v́ sợ hăi, Nữ đọc nhanh vài câu thơ trong tiếng subway đầu ngày ầm ầm chuyển động:

 

Hoài măi nhớ nhung,

Đắm ch́m giấc ngủ,

Đă t́m thấy nhau,

Nếu biết là Mộng,

Thức chi Người ơi!...  (**)

 

Lại là thơ của Komachi…Rồi Nữ bước vào chuyến xe ấy. Khung cửa khép lại. Tôi chỉ c̣n thấy một nụ cười. Điều lạ nhứt là toàn thân tôi cứng đờ, chẳng thể nhấc ḿnh lao theo Nữ. Cho măi đến chuyến subway kế tiếp…

 

 

2.

Năm tháng trôi qua. Khi kể chuyện nầy cho vài người bạn nghe, ai cũng cười tôi sống ảo hơn cả chữ ảo, nhất là sao lần gặp gỡ đó, các cuộc t́nh của tôi đều không có duyên đưa đến hôn nhân. Nghe kể lần kỳ ngộ đó đang mùa Halloween, có người c̣n tin lần đó tôi gặp một cô gái giả ma, và cũng rất có thể đă bị một ma nữ ám.

Một lần họp gia đ́nh trên đất Mỹ, gặp lại người anh họ, nhắc lại vở kịch Komachi mà anh đóng vai thi sĩ, anh cho tôi địa chỉ liên lạc với gia đ́nh của Nhụ Hương, người bạn cùng lớp đóng vai Komachi. Sau đó, tôi gọi điện thoại, để lại lời nhắn và gởi thư, đều không được hồi đáp.

T́nh cờ, tôi được mời đến Toronto để …hát và nói chuyện. Người mời cho biết gần đầy, những người trẻ nơi anh ở bị trầm cảm nhiều quá, hy vọng những bài hát của một người độc thân chỉ lao vào những việc xă hội như tôi sẽ giúp họ tin và yêu cuộc đời nầy trở lại.

 

Làm xong việc của ḿnh, tôi mua vé bus khuya lên Montreal. Ở chơi một ngày với bạn bè, tôi nảy ư kiếm xe đi Québec, nơi gia đ́nh của Nhụ Hương đang sống với hy vọng người đàn bà tôi đă gặp ở subway của New York lúc 2 đến 5 giờ sáng có liên quan đến chị.

 

Tiếp tôi ở đó là Quê, một người con trai có khuôn mặt khá giống Nữ. Quê khẳng định:

 

-         Đó là chị Hương của tôi. Sau khi gặp anh, chị có gọi về, kể từ lúc lên tầu chị đă định lao vào một đầu máy chạy nghiến tới nhưng khi quan sát từng người khách quanh ḿnh, ngại sẽ làm lỡ việc của họ nên chị hoăn ư đó. Lúc quyết tâm cao độ th́ cũng là lúc tàu phải nghỉ khuya. Suốt thời gian bị anh lẳng nhẳng đi theo, trong đầu chị chỉ độc một ư: làm thế nào để ḿnh chết mà không lụy tới người thanh niên kia. Rồi khi chị thiếp đi một chút, đúng là một cơn mộng đẹp lướt qua đă làm sạch tâm hồn chị, không c̣n đọng chút nào, cơn thèm chết. Nhụ Hương cho là anh đă cứu chị.

          

-         Nhụ Hương bị trầm cảm à?

          

-         Không giống những người trẻ vừa nghe anh hát. Chị vượt biển sang đây. Gặp cướp. Mang thai. Muốn chết. Nhưng thấy có lỗi với đứa bé vô tội nên giẳng co giữa quyết định sống và … đi.

          

-         Giờ có cách nào gặp được?

          

-         Sau cú phôn đó, chị không liên lạc nữa. Gia đ́nh, bạn bè đều không ai biết chị về đâu, c̣n sống hay không?!. Tôi lấy ngày chị gọi về lần cuối là ngày tưởng nhớ. Đúng là hôm nay.

          

Tôi xin được xem h́nh. V́ khi đóng vai Komachi, Nhụ Hương hóa trang thành một mụ già ăn xin, lưng c̣ng gần sát đất. Quê đưa tôi tấm h́nh. Trong ảnh là một cô gái khá giống Nữ dù mái tóc dài bay trong gió che phủ mặt chỉ c̣n thấy một đôi, mắt trái khóc, mắt phải cười. Sau lưng tấm ảnh là một bài thơ khác, vẫn của Komachi.

 

 

3.

Khi tôi kể cho anh họ tôi nghe, anh nói Nhụ Hương không có em trai. Tôi cho anh biết ngữi được mùi hương trầm thoáng bao quanh Quê và chiếc áo khoác lộn trái mà Quê mặc, anh tủm tỉm cười:

 

-         Em quên sao? Dân Nhật tin mặc áo trái ngủ sẽ có nhiều mộng đẹp. Biết đâu Nhụ Hương giả nam để bỡn em. Đừng quên nàng là diễn viên.

          

Sau nầy, nghĩ tới Nữ, tôi liên tưởng đến Liễu Hạnh, một trong tứ bất tử của người Việt, cô công chúa thứ hai của Ngọc Hoàng đă nhiều lượt xuống trần, vào nhà họ Phạm lấy tên Tiên Nga, vào nhà họ Lê là Giáng Tiên, với mong cầu Nữ - hay Nhụ Hương sẽ tái sanh kiếp khác. Nhiều lúc hụt hơi với đam mê nghiệt ngă của ḿnh, tôi chỉ mong nó như Komachi, biết chạm vào là ngưng thở, vẫn phải tỏ t́nh với nguồn sống đó.

 

Và bây giờ, trong chuyến bay từ Phoenix tới Austin, hành khách bên trái của tôi đang xem một đoạn video có một cư sĩ nói về Nhụ Mộ Cố Hương, bên phải là một cô gái chỉ khoảng đôi mươi, đang ngủ say trên chiếc ghế sát cửa, một nửa mặt trái giống hệt Nữ. Suốt hai giờ bay, tôi loay hoay măi, không lẽ đánh thức cô ta dậy chỉ để hỏi cô có bà con với Nhụ Hương không?.

 

Trong lúc mong choàng thức để xin tôi bước ra ngoài, tôi đành xem phim. Loáng thoáng cạnh tôi, lời giải thích Mộ là hết ḷng mong cầu đạt đến, c̣n Nhụ Mộ Cố Hương ví như đứa nhỏ lạc loài, nhớ đến mẹ cha. Lời giảng c̣n dài, nói về tu tập. Người khách bên trái đột ngột chuyển sang xem những tài liệu về khoảng bốn trăm ngàn người Việt giạt trôi đâu đó mất tăm tích giữa ḷng biển, xó rừng…

 

Tiếng loa kêu hành khách thắt chặt seatbelt v́ sắp vào vùng thời tiết xấu. Cô gái bên tay phải  của tôi vẫn ngủ say. Thoáng hương trầm quen thuộc từ nơi ấy tiết ra. Khi tay tôi chạm vào tay cô, đúng ngay đoạn phim cho biết người chạm vào ma, có thể là một khoảng không, nhưng nếu đó là quỷ, ḿnh cố nắm tay, da sẽ chạm được xương thịt, như với người. May mà cô ta không thức giấc, không th́ chắc tôi chỉ nói được một lời xin lỗi. Chớ chẳng lẽ hỏi cô là ai? Là quỷ hay người? Là cô diễn viên đă đóng xuất thần vai bà già c̣ng lưng, ngực gần chạm đất, là cô trinh nữ đă bị hăm hiếp trên biển Đông, là thiếu phụ đă gợi tôi nổi khát khao được tỏ ḷng yêu dù biết nói ra ḿnh có thể ngưng thở. Bỗng hiện rơ trong tôi, bài thơ của Komachi viết tay sau tấm ảnh của Nhụ Hương - hay Nữ, của tôi?!

 

Đường đến cơi Mơ

Chân bước tới Người

Đi không ngơi nghỉ,

Nhưng trong đời Thực

Chẳng sao gặp được,

Trong chớp mắt thôi…. (***)

 

Tôi đă gặp. Hơn một cái chớp mắt. Chẳng phải hạnh phúc hơn bao người?

 

Tôi đang ngồi cạnh. Hăy tận hưởng mùi hương đang tỏa ra trong cơi thực, sát bên ḿnh.

 

--------

(*) thơ Komachi, Cổ Kim Tập- Tạp Ca

(**) thơ Komachi, Cổ Kim Tập- Luyến Ca

(***) thơ Komachi, Cổ Kim Tập- Luyến Ca

 

Nguyễn Thị Minh Ngọc

 

http://www.gio-o.com/NguyenThiMinhNgoc.html

 

© gio-o.com 2017