Mongane Wally Serote

 

Ngu Yên

 

chuyển thơ và giới thiệu

 

 

 

SEROTE, MONGANE WALLY

Sinh ngày 8 tháng 5 năm 1944. Tại Sophiatown. Johannesburg, Nam Phi.

Sau khi học hết trung học ở SDoweto, ông đă gia nhập vào phong trào Ư Thức Da Đen (Black Consciousness). Tham gia hoạt động theo nhóm Thi Sĩ Soweto.

1969 ông bị bắt giam chín tháng dưới bộ luật Khủng Bố. Được trắng án, thả ra ông theo học ở New York và vào đại học Columbia theo ngành  Fine Art. Tham gia vào bộ Nghệ Thuật Văn Hóa của Quốc hội Châu Phi. Năm 1972, ông xuất bản tập thơ đầu tiên: Yakhal'Inkomo và đoạt giải thưởng Ingrid Jonker Poetry năm 1973. Ra trường đại học năm 1979 và sống cuộc sống lưu vong.

 

1993, ông đoạt giải Noma Award. 2004, đoạt giải Pablo Neruda do chíng quyền Chí Lợi trao tặng.
photo:www.citypress.co.za

 

Ấn Phẩm.

Thơ.

·   Yakhal'inkomo (1972)

·   Tsetlo (1974)

·   No Baby Must Weep (1975)

·   Behold Mama, Flowers (1978)

·   The Night Keeps Winking (1982)

·   A Tough Tale (1987)

·   Third World Express (1992)

·   Come and Hope With Me (1994)

·   Freedom Lament and Song (1997)

·   History is the Home Address (2004)

 

Văn:

·   To Every Birth Its Blood (1981)

·   Gods of Our Time (1999)

·   Scatter the Ashes and Go (2002)

 

 

Lớn Khôn

 

Không!

Không thể chết khi cây

Từ bỏ nhánh

Để lớn vô tri mọc qua cửa sổ như ngón tay đâm vào mắt người.

Từ bỏ chúng ta

Để chúng ta không thể nháy mắt, chớp mắt hoặc thật sự nhắm mắt

Trí óc

Nhánh cây đâm qua cửa sổ cho lá rụng trên ngưỡng cửa nhà

Như những ư nghĩ mông lung chận nghẹt nhịp tim

Đúng vậy

Đây là bài học về sự lớn khôn:

Nếu ngươi cấm đoán ta, ta sẽ rút lui

Nếu vẫn bị cấm đoán, ta sẽ suy tư thao thức

Không phải để cấm đoán ngươi mà để tự hỏi ngươi lấy quyền ǵ cấm đoán ta

Nếu tiếp tục bị cấm đoán, ta sẽ không, nhưng sẽ nghĩ cách

Cấm đoán ngươi.

Nếu ư tưởng cùng bàn tay ta kêu gọi

Cắt bớt nhánh cây và quét sạch lá,

Đây là lúc tư tưởng lớn lên

Rồi tiếng nói, rồi hành động.

Nếu ta nói "cắt bớt" thay v́ "đốn ngă"

ta đang dạy về sự lớn khôn.

 

 

The Growing

 

No!

This is not dying when the trees

Leave their twigs

To grow blindly long into windows like fingers into eyes,

And leave us unable

To wink or to blink or to actually close the eye,

The mind

Twigs thrusting into windows and leaves falling on the sills,

Are like thoughts uncontrolled and stuffing the heart.

Yes,

This is teaching about the growing of things:

If you crowd me I'll retreat from you,

If you still crowd me I'll think a bit,

Not about crowding you but about your right to crowd me;

If you still crowd me, I will not, but I will be thinking

About crowding you.

If my thoughts and hands reach out

To prune the twigs and sweep the leaves,

There was a growth of thought here,

Then words, then action.

So if I say prune instead of cut,

I'm teaching about the growing of things.

 

( MAP )

 

 

Địa Ngục, Thiện Tâm, Thiên Đàng

 

Tôi không biết tôi đă ở đâu,

Nhưng người anh em,

Tôi biết tôi đang đi tới.

Tôi không biết tôi đă ở đâu,

Nhưng người anh em,

Tôi biết tôi nghe tiếng gọi.

Địa ngục! nơi tôi khóc âm thầm

Phải, Tôi đă ngồi đó cho đến nay

Tôi không biết tôi đă ở đâu

Nhưng người anh em,

Tôi biết tôi đang đi tới:

Tôi tới như thủy triều dâng

Nhưng Ô! Có cát vướng dưới chân!

Tôi không biết tôi đă ở đâu

Cảm giác yếu đuối, Thiên đàng, ôi mỏi mệt.

Nhưng người anh em,

Có phải là tiếng kèn Mankunku?(1)

Địa ngục!(2) Hồn tôi đau như xác bị hành hạ

Phải, tôi cam chịu cho đến nay.

Tôi không biết tôi đă ở đâu,

Nhưng người anh em,

Tôi biết tôi đang đi tới.

Tôi không biết tôi đă ở đâu,

Nhưng người anh em, tôi tới như băo tố trùm lên đồng cỏ,

Và Ô! Có bức tường đá cản đường!

Tôi không biết tôi đă ở đâu

Sợ hăi ngập tràn như cơn lốc     (vắn tắt như vậy thôi sao?)

Nhưng người anh em,

Tôi biết tôi đang đi tới.

Tôi không biết tôi đă ở đâu,

Nhưng người anh em,

Có phải là h́nh tượng của Dumile?(3)

Địa ngục! Trí óc tôi co thắt như nhịp tim, không b́nh an;

Rồi vết thương trên thân thể - khi nào thành thẹo?

Phải, tôi vẫn đi, vẫn cử động, vẫn cười.

Tôi không biết tôi đă ở đâu

Nhưng người anh em,

Tôi biết tôi đang đi tới.

Tôi không biết tôi đă ở đâu,

Nhưng người anh em,

Tôi cất tiếng như sấm sét sáng vang đồi núi.

Nhưng Ô! Có cột thu lôi thay cho tôi!

Tôi không biết tôi đă ở đâu

Trong tuyệt vọng lún sâu và lún dần rồi sâu hơn

Nhưng người anh em

Tôi biết tôi đang đi tới

Tôi không biết tôi đă ở đâu

Nhưng người anh em,

Có phải là tiếng hát của Thoko?(4)

Ôi, Địa ngục! Thiện tâm! Thiên đàng! (5)

 

GHI:

(1) Mankunku, Ngozi: Nhạc sĩ thổi Sax, người Nam phi.

(2) Hell! ở đây cũng có thể hiểu là khốn kiếp! V́ theo tựa đề, nên giữ chữ địa ngục.

(3) Dumile, Feni: (1942-1991) Họa sĩ và điêu khắc.

(4) Thoko: Ca sĩ Nam Phi.

(5) Câu này có khi nào chuyển là Khốn kiếp, ừ, Thiên đàng! Hell, well, Heaven!

 

 

 

Hell, Well, Heaven

 

I do not know where I have been,

But Brother,

I know I'm coming.

I do not know where I have been,

But Brother,

I know I heard the call.

Hell! where I was I cried silently

Yet I sat there until now,

I do not know where I have been,

But Brother,

I know I'm coming:

I come like a tide of water now,

But Oh! there's sand beneath me!

I do not know where I have been

To feel so weak, Heaven! so wary.

But Brother,

Was that Mankunku's horn?

Hell! my soul aches like a body that has been beaten,

Yet I endure till now,

I do not know where I have been,

But Brother,

I know I'm coming.

I do not know where I have been,

But Brother I come like s storm over the veld,

And Oh! There are stone walls before me!

I do not know where I have been,

To have fear so strong like the whirlwind  (will it be that brief?)

But Brother,

I know I'm coming.

I do not know where I have been,

But Brother,

Was that Dumile's figure?

Hell, my mind throbs like a heartbeat, there's no peace;

And my body of wounds - when will they be scars? -

Yet I can still walk and work and still smile.

I do not know where I have been,

But Brother,

I know I'm coming.

I do not know where I have been

But Brother,

I have a voice like the lightning thunder over the mountains.

But Oh! there are copper lightning conductors for me!

I do not know where I have been

To have despair so deep and deep and deep

But Brother,

I know I'm coming.

I do not know where I have been

But Brother,

Was that Thoko's voce?

Hell, well, Heavens.

 

 

 

Người Da Trắng Canh Thức Nh́n Lui

 

Tôi muốn xét lại chuyện ǵ xảy ra;

Đă xong rồi,

Lặng im như rễ cây mọc sâu vào đất

Tôi xét lại chuyện ǵ xảy ra,

Có chăng trên nóc nhà luôn luôn tỏa khói hoặc bụi

Như ruồi luôn luôn bu quanh xác chó chết.

Tôi muốn xét lại chuyện ǵ xảy ra.

Đă xong rồi,

Lặng im như cây khoe màu: xanh,

Tôi xét lại chuyện ǵ xảy ra,

Khi thấy nhà ḷng tôi tự hỏi: Có thật người ta sống ở đây?

Có điều ǵ sai lạc khi tôi hỏi - người này c̣n sống không?

Tôi muốn xét lại chuyện ǵ xảy ra.

Đă xong rồi,

Lặng im như đời sống cây cối khiến ta theo dơi

Tôi xét lại chuyện ǵ xảy ra

Khi dao đâm cắt cứa thân người

như ngày và đêm xuất nhập thời gian.

Tôi muốn xét lại chuyện ǵ xảy ra,

Đă xong rồi,

Lặng im như cây nở hoa cho đôi mắt nhủ thầm:

                                   Có ǵ đă xảy ra.

Tôi xét lại chuyện ǵ xảy ra.

Khi tù ngục biến thành nhà ở cần thiết cho người

như cái chết đến từ bệnh tật.

 

Tôi muốn xét lại chuyện ǵ xảy ra.

 

 

Ofay-Watcher Looks Back

 

I want to look at what happened;

That done,

As silent as the roots of plants pierce the soil

I look at what happened,

Whether above the houses there is always either smoke or dust,

As there are always flies above a dead dog.

I want to look at what happened.

That done,

As silent as plants show colour: green,

I look at what happened,

when houses make me ask: do people live there?

As there is something wrong when I ask - is that man alive?

I want to look at what happened.

That done,

As silent as the life of a plant that makes you see it

I look at what happened

When knives creep in and out of people

As day and night into time.

I want to look at what happened,

That done,

As silent as plants bloom and the eye tells you:

                         something has happened.

I look at what happened.

When jails are becoming necessary homes for people

Like death comes out of disease,

 

I want to look at what happened.

 

 

 

Trích

http://www.poetryinternationalweb.net/pi/site/poet/item/15594/10/Mongane-Wally-Serote

 

 

 

 

Bóng H́nh Di Động: Bra-Zeke Mphahlele

 

1.

làm sao ta học được những điều ḿnh nói

những điều ḿnh nghe

làm sao học được

khi một mắt bị chọc mù

chỉ c̣n lại lỗ trống

là khoảng không của hành hung

không bao giờ giống lại như trước

lỗ mù tồn tại như âm động

giần giật thắt co trí nhớ xưa

2.

con mắt

trên bước chân hối hả đi và đi

khi dừng lại như ḍng sông nhấp nhô hơi thở

rồi tan ra tan dần lắng yên

ta đọc được điều con mắt viết

như

con mắt có thể bẻ găy như cành cây nặng trái

3.

bởi không có cái thứ gọi là quyền chọn lựa

như

mắt thấy những ǵ phải thấy

để lỗ mắt co thắt

vết thẹo là lúc chúng ta đă

 như

một với một chân mà phải đi vẫn phải đi

 

 

 

Shadows In Motion: Bra-Zeke Mphahlele

 

1
how do we learn from what we talk
and from what we hear
how do we learn
that when an eye is poked out
what remains is a hole
that this assaulted space
will never be the same again
that the hole that remains is like a womb
it throbs and throbs with memory
2
the eye,
with its hasty footsteps moves and moves
yet when it rests, like a river which heaves with breath
but spreads and spreads in motionlessness
we read what the eye writes
like
eyes can break like a branch loaded with fruit

3
since there is no such thing as choice
like
the eyes see what they see
let the hole throb
scars are moments where we have been
like
one with one foot must move must still move

 

 

Nóng Nực Và Mồ Hôi

(Tặng những anh chị em đang mỏi ṃn.)

 

V́ vậy bạn cứ nh́n lui

nếu bạn không nghe khi quá khứ c̣n sống

hiện tại sẽ xóa tên

khi trẻ không cho tiếng cười kẻ lạ điên cuồng giựt lấy mặt ta

hiện tại sẽ kinh ngạc nghe bài ta hát

thật là giật ḿnh khi thấy chúng ta vẫn đi con đường lầm lạc

như chúng ta

tan tác, hoang mang qua những tiếng gọi tên

sửng sốt thay qua tầm nh́n đôi mắt rối loạn

và qua dáng đi vụng về chiếc bóng yếu mềm

chúng ta dựng gạch xây gạch và kể con cháu nghe nhiều chuyện

v́ vậy bạn cứ nh́n lui

dù bóng tối dày đặc có thể bịt đôi mắt

dù bóng tôi rất đổi bao la

sẵn sàng ham hố khát, nuốt chửng, c̣n phải sẵn sàng hút

giọt đỏ cuối cùng nhỏ xuống từ trái tim mong manh,

bạn có nghe tiếng hát

sẽ sống hôm nay nếu bạn ủng hộ bài ca

những bài ca dũng cảm trên lưng mẹ

có lời hùng tâm của cố nội nh́n xa

lúc thời gian chưa bao giờ là thời gian

lúc mặt đất mang nhịp điệu say sưa choáng váng

trẻ con

tập đi khi bạn d́u bước và nắm tay, nắm chặt tay

nh́n chăm chăm phía trước rồi tiếp tục đi

tiến lên, con cháu, tiến lên

nếu chúng ta không đến đích

sẽ không có người nào đến nơi....

 

 

Heat And Sweat

 (for sisters and brothers who may be weary)

 

so you keep looking back
if you did not listen when the past was breathing
the present erases your name
child don’t let laughter from insane strangers snatch our faces
the present is surprised at our songs
it is shocked that we still walk the streets the way we do
lost as we are
torn and bewildered by the sounds of our names
it is surprised that though the sight of our eyes staggers
and though the gait of our shadows seems to limp
we still put brick on brick and tell our children stories
so you keep looking back
even when the darkness is so thick it could touch your eyeballs
even when the darkness is such a huge space
ready with an insatiable thirst, swallowing, and even ready still to swallow
the last red drop that trickles still from your little heart,
don’t you hear the songs
they can live in the present if we let them
these songs have a prowess of our mother’s back
and the eloquence of our grandmother's foresight
about the time that never was
and the earth whose rhythm is an intoxicated dizziness
child
feel the wall while you walk and hold, hold
glue your eye into the distance and keep walking
move, child, move
if we don’t get there
nobody must . . .

 

 

Tặng Những Ai Trong Chúng Ta Đă Sáng Tác Nhạc

 

Chúng ta lên đường trời rạng sáng, chó đă mệt nhoài không buồn sủa

bước chân,

lạc đường theo từng phút tích tắc

dẫn chúng ta đi khắp chốn, nơi không định dừng

như,

nhớ chăng bao nhiêu giây phút tính theo bước gót giày

và máu chúng ta là

thịt xương, kẹt dưới đế giày hóa nên đất cát

máu và thịt tan thành bùn lầy

thời giờ, như tất cả tán thành mà ta biết, đă nghe

tuyên bố chúng ta là kiến có định mệnh dưới chân điên dại

v́ vậy nửa đêm mệt mỏi nắm tay ta

cùng những con đường vắng vẻ đăm đăm đèn soi xuống

rồi lập lại, lập lại, chúng ta t́m đến giường ngủ

như thể nệm nằm là mặt đất nóng nướng chín sâu trùng

A

nhạc sĩ, ngày nào lông vũ anh rụng

và năng lực trong lời anh biến mất như cánh tuyết rơi trên đất

hăy nhớ rằng

anh cưỡi thời giờ như chết cưỡi đời sống.

 

 

For Those of Us Who Make Music

 (to jonas gwangwa)

 

we walked in the early morning when the dogs were tired of barking
our footsteps,
lost in the ways of ticking minutes
took us everywhere where we never intended to be
like,
remember how the minute looked under its sole
and there our blood was
our flesh, stuck under sole turning to soil
blood and flesh turned to mud
the hour, like all the applauses we know and have heard
declared us ants destined for the mad hoofs
so the weary midnight hour held our hands
and the empty streets stared at us with their lights
and again, once more, we kept turning on our beds
as if the mattress was hot earth roasting worms
ah
music-maker, one day when your feather breaks
and the prowess of your speech vanishes like a snowflake falling on the earth
remember
you ride the hour like death rides life

 

 

 

Khi Đèn Tắt

 

1.

chỉ c̣n bóng đêm tối

khi mặt trời đến rồi đi

khi mặt trăng đi rồi đến

điều chúng ta hỏi, bằng giọng mệt mỏi, rơi sâu vào đáy vịnh:

cảm thấy thế nào khi chính bạn

theo dơi và chờ đợi

cảm thấy nặng nề v́ từng phút tiếp theo từng phút

vẫn không có ǵ

mặc dù tất cả đă viết bằng máu

chẳng nói ǵ về làm sao ta thức dậy ngày mai xây dựng ngày mới

 

2.

đôi mi bạn khép lại, nếu có bao giờ xảy ra,

và kư ức từ những ǵ bạn biết,

ngập lụt sau bóng tối khi nhắm mắt

xoáy sâu vào h́nh phạt của khổ đau

bạn một ḿnh tự hiểu đă có lần hy vọng

có lần những bước chân người vang trên đường chân trời

và bây giờ

im lặng đứng sửng che cả bầu trời

nơi mặt trời đổ mồ hôi, tuyên bố nguyện vọng muốn yên nghỉ

 

3.

bạn thấy không

bạn là con cái của giờ dài ngày dài đêm dài

hy vọng không bao giờ làm bạn với kẻ ngu ngốc

đúng vậy

thời giờ, sự hùng biện tuyệt đối, có thể nào xóa bỏ sự hiện diện chúng ta

tưởng nhớ chuyện Sharpville? (1)

trong những ngày đó, bạo lực và thảm họa đă rơ ràng

và bây giờ

hôm nay bạn vẫn theo dơi và chờ đợi.

 

4.

ngày nào đó hy vọng sẽ bắt đầu khởi hành lần nữa

nó th́ thầm

về xác chết co quắp chúng ta chứng kiến

nằm vắt ngang qua đường trên mặt đất đầy hiểu biết

nước mắt

máu chảy

kư ức

và nhận thức, đă ra đời

bởi mỗi giây phút nặng nề chúng ta cưu mang

ngang qua hoang vu nơi không có lối đi

nơi tiếng gào vang vọng như không bao giờ dứt

khi tận cùng thất vọng, hy vọng khởi hành lần nữa

Phải

như chúng ta nói

hy vọng không bao giờ quen biết kẻ ngu ngốc

 

5.

Từ khi chúng ta có mắt để nh́n

tai

và ngón tay để sờ mó

giá mà chúng ta biết làm sao, có thể nào kiểm soát điều khiển thời gian

Bạn có nghe tiếng chân đi

 

When Lights Go Out

 (for some who are in south african jails)

 

1.
it is with the shadows of night
when the sun comes and goes
the moon comes and goes
that we ask, in weary voices, which fall into the depth of the gulf:
how does it feel to be you
watching and waiting
to feel the heavy weight of every minute come followed by another
and nothing
even everything written in blood
says nothing about how we could wake up tomorrow and build a day

2
your eyelids shut, if they ever do,
and the memories of those you knew,
flood behind the darkness of closed eyelids
spiralling into patterns of pain
and you alone know that once there were hopes
that once the footsteps of the people sounded on the horizon
and now
silence strides across the sky
where the sun sweats, proclaiming a wish to rest

3
can we tell you
you the children of a long hour a long day a long night
that hope never befriends fools
yes
time, in absolute eloquence, can erase our faces
remember sharpville?
in those days, violence and disaster were articulate
and now
today you watch and wait

4
so one day hope begins to walk again
it whispers
about the twisted corpses that we saw
sprawled across the streets on this knowledgeable earth
the tears
the blood
the memory
and the knowledge, which was born
by every heavy minute that we carried
across a wilderness, where there were no paths
where screams echoed, as if never to stop
it is when there is no hope, that hope begins to walk again
yet
like we said
hope never befriends fools

5
since we have eyes to see
ears
and fingers to touch
only if we know how, can we harness time –
can you hear the footsteps

 

 

Đứa Bé Trong Ca Khúc

 

1.

bạn có nghe đêm vở tan vào tiếng cười

khi đàn chó bắt đầu tru lên

giờ này bạn đă qua hết ngày

đă nghe tiếng mèo rượn đực dưới gầm xe phế thải

hồi ức của bạn

như đôi mắt

như râu

làm chứng tất cả

mặc khác v́ sao bạn hỏi tôi về Nina Simone (1)

đôi mắt bạn không nói điều ǵ đẹp đẻ về phút giây trong đời

hàm râu cũng không nói

v́ chúng bốc đầy hơi rượu

kư ức tiếp tục co giật sau đôi mắt

mặc khác v́ sao bạn hát với Ausi Miriam

về tháng ngày trống vắng

và những đêm làm giấc ngủ giật ḿnh

đứa bé trong ca khúc

đang nói với chúng ta

 

2.

hăy nhớ

chúng ta từng ngồi trong ḷng b́nh minh thế nào

ṿ nát tháng ngày chứa đựng tương lai

bốp nổ chúng

y như chúng là sâu bọ quấy phá ban đêm

hăy nhớ

chúng ta lảo đảo trong buồn phiền trên đường đi

nơi nghe tất cả thét lớn: đồ chó đẻ! (2)

 

3.

phải, ngày đêm không thuộc về chúng ta

c̣n nhớ đứa bé bị quăng ra từ tầng lầu thứ mười

nát bấy trên mặt đất

máu tung tóe trên cánh hoa trong vườn

để bạn nghe tiếng cười của luật pháp

bạn sẽ nói ǵ với con bạn

đau buồn?

và con ta, mỗi đau buồn là mỗi đường đi hiểm họa

tiên tri đoán trước tương lai

và hiện tại triệt phá hết

 

như vậy

đứa bé trong ca khúc, hăy hát đừng khóc

bằng bài ca và vũ điệu thách thức tử thần

hăy  nhớ

như

thiên đàng màu xanh v́ trống rỗng

hăy đề pḥng, người anh em, những ghế dài công cộng

ngồi nơi đó

là điều cuối cùng kẻ chiến đấu phải làm

 

 

GHI:

(1) Nina Simone: Ca sĩ, nhạc sĩ, hoà nhạc và nhà hoạt động nhân quyền (1933-2003)

(2) Sonofabitch: Một cách nói khác của Son of a bitch.

 


Child of The Song

 (for james matthews)

 

1
so you heard the night break into a laughter
when the dogs began to howl
and now you pass the day
having heard the scream of cats making love beneath broken automobiles
and your memory
like your eyes
like your whiskers
was witness to it all
otherwise why would you ask me about nina simone
your eyes say nothing nice about the minutes you carried
nor your whiskers
because they smell of alcohol
and your memory keeps throbbing behind your eyes
otherwise why would you sing with ausi miriam
about the empty days
and the nights which shattered your sleep
child of the song
tell us

2
remember
how we used to sit in the womb of the dawn
crushing the days that the future held
popping them
as if they were bugs troubling our night
remember
and we staggered into the mourning into the street
where everything screamed: sonofabitch!

3
yes, the day was not ours nor the night
remember how someone's baby rushed out of the tenth floor
and crushed on the tar
his blood splashing on the flower petals in the garden
so you heard the laughter of the law
what will you say to your son
mourn?
or my son, every mourning is a dangerous alley
yes
prophets claim the future
and the present destroys them

so
child of the song, sing don't cry
with song and dance we defied death
remember
like
the heavens are blue because they are empty
and
beware, my brother, of park benches
sitting there
is the last thing a fighter must do

 

 

Trích

http://www.tallstoriesbookshop.com/tall-in-the-land-of-stories/mongane-wally-serote-city-johannesburg

 

 

Thành Phố Johannesburg

 

Xin chào ngươi theo kiểu này:

tay ta nhịp trên túi quần sau

hoặc vào túi trong áo

v́ nơi  đi qua, đời ta,

hỡi thành phố Jo'burg.

Tay ta như rắn đói lồng lên trong túi

v́ mỏng lét, ví tiền luôn luôn cạn,

khi bụng rên lên tiếng cười thân thiện với cơn đói

hỡi thành phố Jo'burg.

bao tử ta có thể nuốt tươi đồng kẽm và giấy

ngươi biết không?

Thành phố Jo'burg, ta chào ngươi;

Khi ta chạy, hoặc cưỡi xe buưt ầm ào đến,

bỏ lại sau lưng, nhiều yêu thương,

căn nhà khôi hài có người thân, con hẻm có bụi cát luôn luôn quay cuồng,

cái chết của ta

chúng dính líu mật thiết với ta như một nheo mắt

hỡi thành phố Jo'burg.

Ta đi trên ngươi theo những con đường đen rồi trắng rồi hiện đại

qua hơi thở dày đặc sắt đá người đă hít vào

lúc sáu giờ sáng rồi thở ra từ năm giờ chiều

hỡi thành phố Jo'burg

Đó là lúc ta đến với ngươi,

khi màu nê-ông trổ hoa khoe sắc từ luồng gió điện

Đó là lúc ta rời xa ngươi

khi màu nê-ông trổ hoa khoe sắc qua đêm đen đang xuống

trên cột đèn xi-măng.

Lúc ta về lại, t́m yêu thương

con hẻm, bụi cát, người thân, cái chết,

nơi tử thần ẩn trong bóng tối như lưỡi hái nằm sẵn trong thịt xương,

ta cảm được cội nguồn, nơi nương tựa của ngươi, sự yếu đuối

trong thân xác ta, trong tinh thần, trong máu huyết,

Và tất cả sắp nói lên, đó là những ǵ ngươi cần từ ta.

Hỡi thành phố Jo'burg, Johannesburg,

hăy lắng nghe khi ta nói

không có ǵ vui, không có ǵ, nơi đó,

khi ngươi rời bỏ đàn bà đàn ông bằng một cách lạnh lùng

biểu lộ nước mắt chảy xoi đường rạch hao ṃn trên đất,

hỡi thành phố Jo'burg, ngươi khô héo như chết

hỡi thành phố Jo'burg, Johannesburg, hỡi thành phố Jo'burg

 

City Johannesburg

 

This way I salute you:
My hand pulses to my back trousers pocket
Or into my inner jacket pocket
For my pass, my life,
Jo'burg City.
My hand like a starved snake rears my pockets
For my thin, ever lean wallet,
While my stomach groans a friendly smile to hunger,
Jo'burg City.
My stomach also devours coppers and papers
Don't you know?
Jo'burg City, I salute you;
When I run out, or roar in a bus to you,
I leave behind me, my love,
My comic houses and people, my dongas and my ever whirling dust,
My death
That's so related to me as a wink to the eye.
Jo'burg City
I travel on your black and white and roboted roads
Through your thick iron breath that you inhale
At six in the morning and exhale from five noon.
Jo'burg City
That is the time when I come to you,
When your neon flowers flaunt from your electrical wind,
That is the time when I leave you,
When your neon flowers flaunt their way through the falling darkness
On your cement trees.
And as I go back, to my love,
My dongas, my dust, my people, my death,
Where death lurks in the dark like a blade in the flesh,
I can feel your roots, anchoring your might, my feebleness
In my flesh, in my mind, in my blood,
And everything about you says it, That, that is all you need of me.
Jo'burg City, Johannesburg,
Listen when I tell you,
There is no fun, nothing, in it,
When you leave the women and men with such frozen expressions,
Expressions that have tears like furrows of soil erosion,
Jo'burg City, you are dry like death,
Jo'burg City, Johannesburg, Jo'burg City.

 

 

 

Ngu Yên chuyển thơ

 

http://www.gio-o.com/NguYen.html

 

 

© gio-o.com 2013