NG Ô V ĂN TAO

 

LẠC   ĐỘI

 

Kịch ngắn một cảnh ba màn

 

Hai nhân vật :  người lích trẻ R.

 

Và đồng đội Trần Nhật Quang (đă chết)


 

Dâng tặng Nhạc sĩ  Văn Cao

 Anh Văn,

 

 Khi được quen biết anh... th́ tôi cũng đă sống gần trọn đời rồi…

 

Thế mà tôi cứ mộng mơ trở lại cuộc đời để được  theo sát gót anh trên con đường dài lịch sử của đất nước…

 

Tôi biết với tài hoa, với những điệu nhạc và lời ca sâu xa lăng mạn, hăng say hùng tráng, anh đă đóng góp bao nhiêu cho sự quật khởi trưởng thành của dân tộc, trường kỳ chiến đấu trong gian khổ lẫn tủi nhục…

 

Rồi sau cũng có hạnh phúc được thân thuộc gần gũi anh nhiều năm nhiều tháng…Chúng ta đă đàm thoại khi sáng khi chiều trên gác Yết Kiêu quanh chén trà nóng quanh ly rượu mạnh. Anh giúp tôi biết nh́n đời lạc quan và hy vọng, và thêm rằng chỉ qua những nhầm lẫn chúng ta mới thật lớn lên. Anh đă nói cho tôi hay không có ǵ đẹp bằng cái ngây thơ hoài băo, chối bỏ chính trực của tuổi hai mươi (tuổi anh khi sáng tác  bài Quốc Ca). Ôi ! Hăy cứ giữ măi cho người ḷng nhân ái và những ước mộng cao xa dẫu cuộc đời khó khăn không được hoàn mỹ như ta muốn.

 

Thưa anh! Những bông hoa non dại vẫn nở rạng rỡ cho đời trên những khoảng rừng bị thiêu cháy.                   

 

14.2.2001

 

Ngô Văn Tao

 

 

 La nuit qui suivit, ne fut pas celle de la lutte, mais celle du silence .Dans la chambre retranchée du monde, au-dessus de ce corps maintenant habillé, Rieux sentit planer le calme surprenant  qui, bien des nuits auparavant au-dessus de la peste, avait suivi l’attaque des portes. Déjà à cette époque, il avait pensé à ce silence qui s’élevait des lits où il avait laissé mourir des hommes ; c’était partout la même pause, le même intervalle solennel, toujours le même apaisement qui suivait les combats.C’était le silence de la défaite. Mais pour celui qui enveloppait maintenant son ami il était si compact…..que Rieux sentait bien qu’il s’agissait cette fois de la défaite définitive, celle qui termine les guerres et fait de la paix elle-même une souffrance sans guérison ….

Albert Camus

Extrait de LA PESTE

Bùi  Giáng trích dẫn trong Tư Tưởng Hiện đại

 ….Trong căn pḥng bị kiểm toả ra ngoài thế giới, phảng phất trên cái tử thi giờ đây đă đóng bộ, R. cảm thấy có một  sự phẳng lặng kỳ diệu, sự thầm lặng mà bao đêm trước không chờ đợi bệnh dịch lan tràn đă đến gơ cửa từng nhà.

Ngay khi đó, anh đă nghĩ tới sự im lặng bao trùm những giường bệnh, những mảnh giường của những bệnh nhân chỉ c̣n biết chờ chết. Một khoảnh-khắc mà tất cả đều ngừng lại, một khoảnh-khắc linh thiêng, sự lắng ch́m sau những chiến trận : sự im lặng của những người bại trận.

 

Nhưng giờ đây, sự im lặng che phủ người bạn  anh là một sự im lặng dầy đặc và nặng nề…R. thầm nghĩ đó là sự im lặng tuyệt đối của thất bại, cái thất bại  của sự đầu hàng ngừng chiến đấu, cho hoà b́nh cũng trở thành một nỗi đau bất tận…

 

Trích từ  Bệnh Dịch,

truyện của Albert Camus

 

Ngô Văn Tao phỏng dịch.

 


Lạc Đội

 

 

Rẽ lá rừng, R. nặng nhọc khiêng xác Quang. Hai anh bộ đội. R.. tay phải chống súng AK làm gậy, tay trái kéo hai ba-lô, vai khiêng  Quang. R. vô cùng khó khăn đi đến bên bờ suối. Một băi nhỏ thoai thoải cát vàng và đá.Trong im lặng của chiều tà. Các loài chim ngày đă  nghỉ đêm. Côn trùng và chim thú đêm chưa đến lúc ra  t́m ăn….

 

R.thả hai ba lô, vứt xa cây súng, đặt xác Quang trên băi. Anh lăn ra băi ,từ từ ḅ xuống suối. Anh gục mặt vào nước, anh vừa uống ừng ực vừa rửa mặt.Rồi anh quỳ lên, phanh áo ngực, gỡ miếng vải thô trên cổ anh nhúng nước, anh rửa đầu, rửa hai tay, rửa cổ và ngực.

 

Măi sau R.mới đứng dậy, loạng choạng về quỳ bên xác bạn. Chỉnh đốn xác Quang cho ngay thẳng, anh c̣n dùng chiếc  khăn ướt vẫn cầm tay tŕu mến lau mặt bạn và từ từ phủ chiếc khăn đó trên mặt bạn.Rồi gần đứng thẳng dậy, R. quay ra với một chiếc ba lô, định mở nhưng không anh bỏ nó và cúi nhặt chiếc ba lô kia, mở ra lấy một cái túi vải lép kẹp.Bầy  hai cái ba lô làm tựa, anh như định ngả lưng ; nghĩ sao, anh đặt cái túi vải xuống và đứng hẳn lên với một dáng ǵ rất hiên ngang, anh đi mạnh bạo ra bên suối, gỡ cái ‘’ hăng-gô ’’ sắt mang bên hông, anh múc một ca nước và  đĩnh đạc trở về chỗ cũ.

 

Đặt ca nước bên túi vải, anh lùi  ra nhặt cây súng. Anh mang súng ra suối, rửa đầu súng ; ngồi trên một phiến đá nhỏ, anh mở khóa an toàn, nâng niu cây súng với cả hai tay như sẵn sàng sẽ phải bắn. Anh đứng lên trở về, đặt khẩu súng bên ḿnh, ngồi xuống duỗi hai chân , dựa lưng vào cả hai ba lô.

 

Rừng sau lưng anh đă tối đen. Nhưng ở khoảng trống của băi cát , người ta vẫn c̣n  có thể nh́n rơ. Mặt trăng gần tṛn ẩn hiện sau mấy ngọn cây.Và trời cũng chưa vào đêm, tất cả c̣n ch́m trong cái im lặng huyền diệu cuối chiều.Chiếc áo rách  phanh ngực, lộ cái thân h́nh thanh niên gầy ốm, R.nâng ca nứơc uống một ngụm nhỏ, chậm răi và đầy phong độ .Anh mở túi vải để bên,bẻ từng miếng lương khô rất nhỏ và chậm chậm nhai nhấm. Không ai c̣n nghĩ anh là  người lính lạc đội, ngồi bên xác bạn ; thấy anh,người ta chắc phải nghĩ tới một ông đồ trẻ đang trầm tư, uống rượu dưới  trăng  sao.

  

Dưới đây là cuộc đàm thoại tay ba. R.nói chuyện với Quang. Xác Quang nói lại với R. bằng những lời th́ thào vang vọng trong đầu R. Thỉnh thoảng có tiếng xen vào phá rối , tiếng của cái thể xác c̣n sống của R. vừa đói, vừa mệt, nửa tỉnh nửa mơ với cái bản năng sinh tồn của người lính.Cuộc đàm thoại to tiếng hay chỉ trong đầu R. , nhưng cũng không nên quên rằng một người quá mệt quá đói và rất đỗi suy tư thường hay nói sảng to với chính ḿnh và tự động dật dật múa may.


Màn Một

 

 

R. :Thế là mày sướng đấy ,Quang ạ ! Mày không c̣n đau, không c̣n khổ, không c̣n đói…

 

(R.lấy cả hai tay lục túi )

Mày không c̣n thèm thuốc lá, thuốc lào.

Mày không c̣n khao khát yêu.

 

-Ḱa ḱa, tay run rẩy .Đói quá,mệt quá nhỉ. Nhưng ăn chậm và thật ít nhé. Phải để dành cho ngày mai, cho ngày mốt ! Đừng ngủ thiếp.Cố uống nhiều nước vào. Không ăn mà có nước , người ta bảo c̣n duy tŕ sống được rất lâu .

 

(R.cầm lên ca nước uống hai ngụm và nhằn thêm một nhúm  lương khô)

 

R. : Quang, mày không c̣n tổ quốc nhỉ ! Mày không c̣n đảng, không c̣n nhân dân.

 

Mày không phải tin và cũng không phải không tin.

 

Mày không cần đi, không cần đứng như lệnh trên nói phải làm.

 

Mày b́nh thản rồi !

 

Q. : Thế th́ mày không à ! Mày có tin ǵ đâu. Kẻ trên nói ǵ, mày chỉ biết khinh khỉnh cười thầm trong bụng. Mày là thằng theo hư vô chủ nghĩa, theo vô chính phủ chủ nghĩa. Chính mày , mày biết thế mà.

 

R. : Đúng vậy..…nhưng hăy để tao nói về mày. Mày sướng hơn tao nhiều. Mày không c̣n ngụy, không c̣n bạn và thù. Mày sẽ không phải giết ai và không ai c̣n cần giết mày.

 

(Cả bầu trời bỗng như ngưng động trong một phút)

 

Ngày mai, tao sẽ đi dọc theo ngọn suối này. Chắc chắn tao sẽ thoát khỏi khu rừng .Tao sẽ gặp người.Tao sẽ thấy làng mạc.

 

Nhưng mày biết không, Quang ? Tao sẽ gặp lại thù hay bạn.Nếu là thù, chắc họ sẽ bắn tao không hỏi. Nếu là bạn, th́ mấy đồng chí sẽ mang tao ra xử  tội bỏ tiểu đội, đào ngũ đưa mày trốn vào rừng. Có lẽ họ sẽ xử bắn tao nữa v́ đưa mày chết trong rừng !

 

Q. : Ừ th́ sao, mày đâu có sợ chết.

 

R. :Phải tao không sợ chết.Tao c̣n muốn chết nữa. Để tao đứng dậy, sang nằm  bên xác mày.Nằm ngủ măi măi bên mày , dưới trăng và sao c̣n ǵ tuyệt diệu hơn nữa nhỉ !

 

-Hăy tỉnh dậy đi.Thú rừng  đêm hay ra bờ suối đó,liệu hai cái xác, xác thằng Quang và cái xác mày, có c̣n giữ được không ?

 

(R. bỗng chồm dậy ngơ ngác, chĩa cây súng ra bốn phía. Rồi R.lại lặng lẽ ngồi xuống đặt  cây súng ,  cởi hai chiếc giầy lính và ngả ḿnh như cũ).

 

R. :Này Quang, người ta thường nói, chỉ có những người không ghen tuông, không thèm khát mới b́nh thản ra đi.Chỉ có những người không tội lỗi, không ân hận nuối tiếc mới chết nhẹ nhàng không đau khổ, không bận phiền ai !

 

Q. :Sao ?

 

R. :Ô, xin lỗi, tao tự nói với tao.

 

Mày sống và chết không phiền toái ai trên cơi đời này.

 

Với bộ mặt đáng ghét, thư sinh chưa đủ hai mươi, với đôi mắt mơ màng nghệ sĩ, mày sống như  ánh trăng, mày chết đi như  hạt sương tan !

 

Mấy hôm trước, chúng ta c̣n d́u nhau trong rừng. Mày sốt và rét run lập cập.Chúng ta cứ  miệt mài đi, chỉ ngừng lại một đôi khi ,nhưng mày không ăn ǵ và chỉ thấm môi mấy giọt nước. Mày không than thở một lời.Tao vừa đi vừa uống nước, nhắm hết phần lương khô, d́u măi mày đi , v́ biết đâu ở cuối rừng sẽ có một bản làng.Họ sẽ cứu chữa mày và cho tao một nắm cơm nóng và một góc rơm để ngủ vùi.

 

Đêm hôm qua, khi nào tao chẳng biết, khi trăng c̣n lấp ló trên ngọn rừng, hai anh em chúng ḿnh đă ngă lăn đùng ôm nhau ngủ miết.

 

Sáng nay, mặt trời đă lên quá ngọ, nóng quá tao tỉnh giấc, th́ mày Quang ạ, chỉ c̣n là một xác chết, vẫn c̣n ấm, bộ mặt thanh thản, hai môi khô hơi rớm máu.

 

Mày sướng, mày biết không ? Ra đi b́nh thản không tội lỗi, không luyến tiếc.Mày ra đi, bộ mặt thanh tú thiên thần của tuổi trẻ.

 

-Suy nghĩ nhiều quá ! Để sức mà trèo lên đỉnh đá kia. Nhớ mang theo súng và đạn. Nằm trên mà nh́n xuống sẽ an toàn bảo vệ xác thằng Quang. Biết đâu nhỉ, lại chả bắn được một con lợn rừng th́ có thể nghỉ  ngơi  ở đây mấy ngày mà lấy lại sức !

 

R. : Ừ ! Rồi tao sẽ lên.

 

Quang ạ, tao sẽ trèo lên nằm trên mảng đá kia.Tao vẫn nh́n xuống và canh xác mày. Không một con quạ nào, một con heo rừng nào, một con sói hoang nào có thể phá giấc ngủ của mày.

 

Ngày mai, phải sáng mai….Tao sẽ ra suối bắt một con ếch, vớt một con cá hay mấy con tôm..

 

Tao sẽ nấu một bát canh rau rừng.Tao sẽ khoẻ, mày ạ.

 

Tao sẽ đào cho mày cái mộ đàng hoàng.Tao sẽ đào một nửa thước sâu, không !….Hơn một thước sâu.Tao sẽ đặt trên mộ mày những ḥn đá thật lớn….Không một con thú nào rồi có thể đụng tới xác mày.

 

Trên mộ mày sẽ có một tấm gỗ, tao khắc chữ…

 

… Đây là mộ của…. liệt sĩ …

 

Q. : Liệt sĩ ?

 

R. : ...Liệt sĩ chứ sao..

 

“ ....liệt sĩ Trần Nhật Quang

 

sinh năm 1950

 

đội  trinh sát       

 

tiểu đội 13,trung đội 20

 

trung đoàn 108

 

hy sinh trên đường tiến nam diệt Mỹ diệt Ngụy“

 

..........Ờ, Quang nhỉ ! tại sao thằng Cút, tiểu đội trưởng , lại biết mà cứ gọi mày là thằng Ngụy.

 

Chắc là cả tiểu đội, ai cũng biết bố mẹ mày trốn cách mạng, bỏ chạy  vào Nam không kịp mang theo cả mày.

 

(im lặng)

 

Phải rồi,với chữ liệt sĩ này, người ta sẽ khắc tên mày trên bia liệt sĩ của làng Lam Cầu... Họ Trần ḍng dơi cụ cử Trọng sẽ mở mày mở mặt...

 

Q. :Không ngờ mày cũng biết bận tâm những chuyện thế nhỉ.

 

R.   : (Rất chậm răi..)  Mày là cái ǵ tao quư nhất  ở trần gian . Mẹ tao mất rồi, tao chỉ c̣n có một  mày.

 

Nhưng chính tao đă giết mày...

     

(Rất chậm răi và rất chậm răi....rất to)Tao đă giết mày v́ tao muốn mày là của riêng tao !

 

-Đừng thét nữa. Uống một ngụm nước đi !

 

(R.mang ca nước lên môi nhưng anh không uống)

R.  :Tờ mờ sáng hôm đó ở trạm C2, mày đă sốt nặng rồi.Thằng Cút, nó có thấy ǵ đâu, đối với nó mày chỉ là một thằng Ngụy, con nhà phong kiến, phải  dạy cho một bài học gian khổ, biết thế nào là tận tụy v́ dân, v́ cách mạng .

 

Nhưng nếu mày cứ nằm dài, hai tay nóng hổi và người run lật bật, th́ nó cũng đành chịu. Nó buộc phải để mày ở lại và tao sẽ tiếp tục đi. Mày sẽ sống hay chết ở nơi nào.C̣n tao, nếu không chết trên con đường ṃn vào Nam th́ chắc rồi cũng chết ở biên giới Lào Miên....

 

Tao sẽ vĩnh viễn mất mày...

 

      Q.    : Và tao cũng mất mày.

 

R.     :Ôi! Chính tao trong tờ mờ tối đă mặc quần áo cho mày và xếp ba lô cho mày  khi được lệnh hành quân. Tao đeo cả hai ba lô, cái của mày và cái của tao, và d́u mày đi theo tiểu đội. Cả đoàn lặng lẽ đi và chúng ta lẽo đẽo sau như hai t́nh nhân

 

Chúng ta đi bao nhiêu lâu, tao chẳng biết :ba giờ, bốn giờ...Khi mặt trời thật lên cao, chiếu xuyên qua những cây rừng phủ kín con đường ṃn bộ đội. Bỗng có tiếng thất thanh: Bom Mỹ, bom Mỹ....các đồng chí hăy sơ tán...

 

Tao vội d́u mày đi sâu vào rừng,...và đi càng xa và càng xa con đường ṃn.Tao c̣n ẩn mày núp vào hang đá.

 

Mười lăm phút sau, khi tiếng tầu bay Mỹ đă bay qua, tiếng thằng Hiếu inh ỏi gọi : Quang ! Quang ! Chính tao đă bịt mồm mày, để mày không trả lời.

 

Khi tất cả lại ch́m trong im lặng.Tao c̣n d́u mày đi sâu vào rừng nữa...

 

Phải ! mày sẽ là của riêng tao.Tao sẽ nấu cháo, chặt cây t́m đuôn, đào củ mài củ chụp, tao sẽ bắn chim, bắt vượn nuôi mày...Chỉ hai ba hôm thôi, rồi tao sẽ mang trả mày cho trạm C2. Tiểu đội Cút đă xa rồi.Tao không c̣n phải nh́n mặt cái thằng đó nữa.Chúng ta không làm ǵ có lỗi cả. Mày ốm quá, không theo kịp tiểu đội.Tao v́ mày cũng bị chậm lại. Bộ đội sẽ điều trị cho mày. Bộ đội sẽ phân phối tao theo tiểu đội khác. It nhất, chúng ta c̣n ở lại bên nhau nhiều  hôm nữa...

     

Q. : Đúng là mày đó ! Bao giờ cũng viễn vông. Tất cả như chỉ là một bài thơ.

 

R.: Sao mày biết?

  

Ngay hôm sau, mày đă ốm quá rồi, gần như không đi được nữa. Rồi cũng hôm đó, bom Mỹ dội xuống thật, tất cả đều tan hoang. C̣n đâu là con đường ṃn bộ đội? ….phía nào là trạm C2?…

 

Tao đă khiêng mày, d́u mày đi để ra khỏi rừng sâu, mong t́m thấy một người bạn, mong t́m thấy một ngọn suối…

 

Nước không c̣n một giọt, lương khô chỉ c̣n một nắm của mày…

 

Rồi cũng đến bờ suối này… Nhưng mày không c̣n nữa… Nhưng thằng Quang cao ráo, mặt mũi trắng trẻo thanh tao như thần tiên, ít nói…chỉ trầm tư với đôi mắt mơ màng….Quang ạ, mày không c̣n nữa…. để tao d́u mày như một người anh tật nguyền, để tao mớm cơm, mớm nước như cho một người em…Tao đă mất cái ǵ thiêng liêng nhất, cái ǵ tao quư nhất trên đời..

 

-Đừng khóc…đừng khóc…C̣n phải sống, c̣n phải làm mộ cho thằng Quang chứ !

 

R.  : Tao đă làm hại mày, tao đă giết mày. Tao đă muốn mày phải là của riêng tao và tao đă hại mày, cái ǵ đẹp nhất  trong đời, cái ǵ huyền diệu nhất trên thế gian …

 

(R. gục đầu trên hai đầu gối)

 

Q.  :(hát nhẹ nhàng và rất du dương thánh thiện…lời hoàn toàn không rơ nhưng điệu nhạc th́ tràn ngập cả bầu trời) Plaisir d’amour ne dure qu’un moment…Chagrin d’ amour dure toute la vie…

 

 

(Tiếng nhạc tan dần.Trời bỗng như tối mịt. Mây đen che lấp mặt trăng, hay là ánh tà dương đă thật tắt rồi trên khoảng trời này của trái  đất..

 

Tiếng ễnh ương..…Xa xa như có tiếng hú…tiếng hú của cú đêm, của vượn hay của sói lạc đàn?…)

 

Màn Hai

 

 

Mặt trăng khuyết mười ba, sáng vời vợi ở trên cao. Cả khoảng rừng trống và băi cát khắp nơi đều tràn ngập  ánh trăng.

 

Có lẽ v́  trăng đẹp quá, các côn trùng, các thú vật cũng vội im ĺm như sợ động đến chị Hằng…

 

R. đứng dậy, để cây súng AK ngang trên hai vai. Anh nh́n quanh b́nh thản..anh đi rất chậm, hai chân không trên băi cát về phía tảng đá đen to ở cuối băi, hiển hiện từng vết nứt, từng vết vỡ…Nhưng không ! anh dừng lại và chậm răi quay về ngồi bệt cách xác Quang độ hai thước…Anh để cây súng xuống trên đùi và ngẩng mặt nh́n trời…

 

R .:  Chúng ta quen nhau từ thuở nào ?

 

       Q. Mày mà không nhớ sao?

 

R. :  Cái ngày tao bắt đầu biết nhớ là cái ngày bố tao chết. Chỉ có một ḿnh tao, đeo khăn tang tay cầm một cây nhang, đứng bên mẹ trước cái quan tài gỗ trắng của bố. Mẹ tao im ĺm ràn rụa nước mắt, c̣n tao khóc nức nở nhưng không thành tiếng.

 

Bố tao, ông giáo Thắng, hiệu trưởng trường tiểu học của xă. Người ta sau  nói cho tao biết bố tao c̣n là địa chủ, có tới mười mẫu ruộng chiêm cho tá điền canh tác.Dân làng nói bố tao cay nghiệt, lấy sưu rất nặng..Nhà ngói ba gian bao giờ cũng chứa đầy thóc gạo…Năm 1945,dân chết đói dài theo đường sắt hỏa xa, mà bà con có ai đến xin, bố tao năm th́ mười họa mới thí cho hai ba bát gạo…Như thế đó nên đă bị nhân dân tố khổ…chết đứng trong nắng ở cột tre giữa sân đ́nh…Người ta nói bố tao chết mắt khô ráo, mồm sùi bọt mép, chỉ nh́n trời lẩm bẩm :…Tại sao phải thế này, hở trời?

 

Chưa đầy tháng sau, hai mẹ con tao xuống ở căn nhà lá, nơi nuôi lợn nuôi gà.Mẹ tao c̣n được giữ  mươi thước vườn bên và năm sào ruộng để đóng vào Hợp Tác Xă Làng Lam Cầu. Mẹ tao từ đó không nói chuyện với một ai, ngay cả với tao chỉ nói những điều cần thiết. Bà cứ  tuần tự đi làm cho Hợp tác xă, nhưng không bao giờ đi họp hay đi hội nhân dân… Bà lẳng lặng trồng trọt thửa vườn,nào bầu nào bí, khoai , sắn, đậu, hành với rau xanh…Nghèo nhưng hai mẹ con  ngô  khoai cũng qua ngày…

 

Và tao nhớ rồi. Đến ở nhà tranh vách đất mấy tuần , mẹ đi vắng , tao lủi thủi ngoài vườn  .Tao bỗng thấy mày,”thằng Ngụy”….. Khi đó,chúng ḿnh bao nhiêu tuổi ?

 

      Q. Chúng ḿnh mới vừa lên sáu.

 

R. Phải ! Tao hơn mày mấy tháng nhưng bao giờ mày cũng hơn tao gần nửa đầu.

 

Tao thấy mày, Quang ạ, quần áo vá nhưng sạch sẽ tươm tất, mặt mày trắng trẻo, tóc lại c̣n chải gọn gàng.

 

Chúng ta cứ nh́n nhau không nói. Lâu sau rồi,  tao bẻ rộng một lỗ hổng ở hàng dậu và chui sang đứng bên mày.

 

Chúng ta vẫn không nói ǵ. Bỗng mày chạy, tao đuổi theo tưng tưng trong vườn rau ba mươi thước vuông của nhà mày. Cũng c̣n có mấy con gà ở quầy riêng bên góc, đập đập tung tóe cánh….

 

….Chúng ta có cười không?….Chúng ta có gọi nhau không nhỉ?….

 

-Đêm đă xuống ! Trăng sương lành lạnh đó.Cài  cổ áo lại, cố đi t́m thêm cái áo mà khoác lên vai . Mang cái vơng vải  ra, đắp lên chân!

 

(R. đứng dậy. Nhặt cây súng,mắt nh́n bốn phía, tai lắng nghe. Tất cả vẫn im ĺm không tiếng động, trừ một hai tiếng ễnh ương. R. đi mở  một cái ba-lô , gỡ ra một chiếc áo và cái vơng vải anh để lên vai. Tay phải vẫn cầm súng,  tay trái anh nhặt ca nước,anh lặng lẽ trở về chỗ cũ. Anh để ca nước và cây súng bên ḿnh, khoác thêm manh áo và lấy vơng phủ hai chân).

 

R. :Rồi từ đó chúng ta cứ quấn quít bên nhau.Thật là giời phù hộ !

  

Chúng nó gọi mày là thằng Ngụy, mày biết tại sao không?

 

       Q. : Tao biết chứ.

 

R.: Phải,v́ bố mẹ mày bỏ chạy vào Nam. Mày vừa đầy hai tuổi, ốm lên ốm xuống.Thím Út không chồng, không con nhận nuôi mày. Nuôi mày và giữ bàn thờ cụ Cử Trọng, ông nội mày.

 

Thím Út nuôi mày cũng như mẹ tao nuôi tao…Chúng ta hai đứa đều côi cút. Nhưng ở thím Út có ǵ b́nh thản thánh thiện, cái b́nh thản thánh thiện lộ lên trên hai con mắt mày. Chỉ cần ở bên mày một phút, hay nh́n thoáng thấy bóng thím ,tao cảm tưởng như hoàn toàn trút bỏ ḷng phẫn uất của mẹ tao và của tao….

 

Bọn nó gọi tao là ǵ, mày biết không?

 

       Q. : Chúng gọi mày là Cái đồ.

 

R.: Chính mày một đôi khi cũng gọi tao là Thầy đồ !

 

Chúng gọi tao là Cái đồ từ khi bố tao chết, từ khi tao chỉ lẩn quẩn chơi với mày..Cái đồ chó đẻ…Cái đồ con nhà địa chủ hút máu của dân…Cái ….đồ.…

 

Mặc kệ bọn nó ! Tao đâu cần biết. Ngay cả đám gia đ́nh mấy hộ,với bầy trẻ nheo nhóc suưt soát tuổi bọn ḿnh, chúng nó chiếm lănh cái căn nhà mái ngói ba gian của bố tao, tao cũng không biết tên cùng mặt mũi  một đứa nào…

 

Mặc kệ chúng nó ! Tao chỉ biết có mày. Mẹ tao và thím Út không nói với nhau một lời, nhưng  vẫn âm thầm để nguyên cái lỗ  hổng ở hàng dậu. Khi thím Út đi vắng ,mày chui  sang ăn ở nhà tao, khi mẹ tao đi vắng, tao chui sang  ăn ở nhà mày. Có những trưa lành lạnh đi học về, cả thím Út và cả mẹ tao phải đi làm ruộng, chúng ta chỉ hai đứa cùng ngồi ăn  bát  cơm nguội gạo đỏ  rưới  canh rau  muối tiêu và một đôi khi chia nhau một con cá rô rán    muối khô…Ôi ! nếu trời đất cho tao sống lại, hăy cho tao sống lại những ngày mưa phùn lành lạnh đó.

 

Quang ! mày nghĩ sao?

 

       Q.      :Tao chết rồi , mày !

 

R.  :Trước khi vào nhà thím Út, bao giờ tao cũng xoa chân cho sạch hết bùn, rũ áo cho hết bụi…Tao vội ngồi dưới bàn thờ cụ Cử. Dựa đầu bên cửa sổ nhỏ , cao trên vách hướng tây, tao  đọc hai rương sách của Cụ Cử và của bố mày.Thím Út mày thật gan ,đă dám giữ và giấu sau bàn thờ cụ Cử …Và tao đă đọc hết hai rương sách ,mày ạ. Mày gọi tao là Thầy Đồ mà…

 

Tao đọc Tản Đà, tao đọc Nguyễn Du, Đường thi….Tao đọc Nam Phong, Gửi Hương Cho Gío…Tao đọc tất cả, mở những trang sách tây tầu, tao xem những bức ảnh, có người đàn bà kiểu cách áo dài lê thê, có người đàn ông mặc áo khoác rộng ,mang mũ vành đen để lệch..Rồi tao mơ tưởng , mày ạ, tới cơi trời đó không ở thế gian của chúng ḿnh…Bao nhiêu chiều đầy nắng như thế đă qua đi…Im lặng, an b́nh…Và mày, Quang ạ, mày ngồi yên trên ngưỡng cửa, không động đậy, không nói một lời….Mày ngồi như thiên thần tao thấy trong một bức ảnh.

 

Thế rồi có một buổi…như những buổi khác chúng ta rủ nhau ra bờ sông…nhưng buổi đó mày chạy trước, mày càng chạy tao càng rượt, qua đường xe lửa, qua quốc lộ số một, qua băi dâu băi đậu…để cùng hổn hển nằm lăn ra băi cỏ bờ sông Nhuệ.Chúng ta lim dim ngủ thiếp….. khi những mảng thuyền, cánh buồm nâu rách phập phồng không gió, lặng lẽ trôi theo ḍng nước..…như mang theo những ước mơ phù vân tứ xứ của chúng ḿnh…

 

Rồi tao mơ, mày ạ ! Không, tao nhắm mắt  nhưng nghe rơ mồn một tiếng mày . Mày hát không lời  mà điệu nhạc sao vang vọng….

 

Mày hát những điệu nhạc cổ điển Âu tây xa lạ, tiếng dân ca kéo thuyền trên ḍng sông Volga, tiếng đàn cầm của lâu đài bên bờ sông Danube…tiếng người thủy thủ giữa biển xanh, mơ đến ḥn đảo thiên đàng nằm sau đám mây trắng ở tận cuối chân trời….

 

Quang….xin mày ….hát cho tao một bài đi…

 

(Q. không trả lời và cả khu rừng như lại càng thêm tịch mịch ch́m lặng trong một cái ǵ chờ đợi, yên tĩnh  nặng nề).

 

       R. : Buổi đó, tao nghe mày hát….như không phải lần đầu tiên tao mới được nghe….tao nghe mày hát như tao vẫn từng nghe trong quá khứ, vang vọng âm thầm trong kư ức….

 

(R. khó khăn đứng dậy đi như lê chân ra bờ suối múc một ca nước mới. Trở về ,anh lại ngồi xuống như cũ,chậm chạp uống ba ngụm nước).

 

R.: Nhưng từ buổi đó, tao đă biết nghe mày hát…

 

Bao nhiêu ngày tháng , bao nhiêu năm nhỉ? Từ buổi chúng ta gần học xong trường tiểu học làng cho đến bây giờ…

 

Thím Út không bắt mày làm một việc ǵ, nên bao giờ mày cũng trắng trẻo thư sinh. Mẹ tao thỉnh thoảng cũng sai tao cuốc vườn, nhưng một khi bà biết tao cứ sang nhà mày đọc sách, nghiền ngẫm đọc đi đọc lại, đọc măi cho đến hết hai rương sách…,bà cũng ngần ngại không dám sai tao làm ǵ nữa. Chúng ta sống như vậy đó, trong khi trẻ làng , sau tiểu học, đều phải đi gánh lúa, ṃ cua bắt cá…cho gia đ́nh.Thím Út lại càng không muốn mày làm một việc ǵ , lại như muốn thuơng tao thêm, khi thím biết tao cứ sang đọc sách nhà mày tiếng việt tiếng hán hay tiếng tây tiếng tàu không cần biết....và tao không những đọc sách mà lại c̣n đọc to cho mày nghe nữa… 

 

Nhưng không hiểu  thím có biết hay thím có nghe thấy ? Những buổi chiều khi mặt trời xuống thấp,tao rời tay quyển sách, mắt lim dim ngủ,th́ là lúc  tao say mê lắng tai nghe mày hát….

 

Tao mơ mơ nh́n thấy bóng mày, vẫn ngồi yên trên ngưỡng cửa và mày hát rất to….tiếng  ấm áp như rót vào tai… Mày hát bài hát của trời đất, những trưa hè nắng quái, con đường làng oi ả..,bài hát của mấy con đỗ quyên ríu rít bờ dậu, cuả con lâm quế ở bụi tầm xuân vọng tiếng quốc quốc trên ngọn tre…., của rạch nước rù ŕ xen tiếng cọ của dế mèn và tiếng kêu của ếch nhái…

 

Mày là ḍng sông nghe thấy và thu nhận hết  âm thanh của trời đất…  Như mấy tháng trước, chỉ t́nh cờ một bữa ngồi bên lều đại đội trưởng Xuân , ở trại huấn luyện, mày đă nghe ra được tiếng phát thanh rất  nhỏ mà đại đội trưởng Xuân vặn từ một đài sóng ngắn, để ngay đêm đó, khi mọi người khác đều ngủ, mày đă biết hát cho tao nghe những bản nhạc t́nh Ngụy miền Nam, những bản nhạc buồn của bọn lính Mỹ…

 

Quang, mày thật là một ḍng sông lặng lẽ phản ảnh ánh sáng và âm thanh. Ai bảo ǵ ,mày cũng nghe, một con chim non bay qua trời , tâm hồn mày cũng rung động…Mặt mày vô tư b́nh thản nhưng mày biết và hiểu hết, dẫu mày không bận tâm  nhớ một việc ǵ…

 

Tao c̣n nhớ có một buổi đọc to chuyện “Thằng gù nhà thờ Notre Dame”, tao tự hỏi nhà thờ đó ở đâu nhỉ , chưa kịp t́m biết,mày đă vọng trả lời: “Ở Paris, kinh đô nước Pháp”.Tao c̣n nhớ có một chiều bên sông, tao đọc to thơ chữ hán, bài “Đối Nguyệt” của Lư Bạch, rồi lâu sau khi tao lim dim ngủ bỗng nghe mày nói :”Trăng trong thơ Lư Bạch đẹp quá ! Cái say của Lư Bạch chỉ làm thêm nặng cái buồn cô đơn cuả phận người”.

 

Phải ! Mày, cái ǵ cũng thấy hết,cái ǵ cũng hiểu hết nhưng âm thầm không nói, không như tao muốn hét lên,…không như tao mang nặng hận thù và hờn oán..…Mặt mày bao giờ cũng thanh thản từ bi như tranh Phật, mày không chửi thề, mày không bao giờ giận dữ văng tục, mày là h́nh ảnh của thím  Út….. Khi chúng ta mười sáu tuổi, h́nh như tất cả con gái làng đều mê mày ,quay đầu nh́n theo mỗi khi mày đi qua…

 

Này Quang ! Mày c̣n nhớ Quư không?

 

Q.    : Quư ,con gái  của bí thư đảng ủy xă. Mẹ nó, bà Mùi, làm thủ quỹ cho Hợp tác xă làng Lam Cầu…

 

R.   :Phải, nó  bằng tuổi bọn ḿnh.Quần áo bao giờ cũng chải chuốt. Tóc để dài có dây buộc  ngang lưng, luôn luôn gắn một bông hoa bưởi nhỏ như bị hoa rơi dính sau tóc…

 

(R. bỗng im bặt không nói.Tất cả như ch́m đắm trong một bầu  không khí êm dịu nên thơ…)

 

R.   :Nhưng rồi chúng ta cũng gần sang tuổi mười tám, được lệnh nhập ngũ đi làm nghĩa vụ.Tao, con một của bà giáo Thắng, nhưng là con của địa chủ nên bắt buộc phải đi. Mày tuy như là con một của thím  Út   ,nhưng cũng là con của Ngụy, nên phải đi.May là chúng ta được cùng đi một khoá.

 

Cái ngày chúng ta kư danh nhập ngũ, chúng ta mặc quần áo tân binh, đi dép râu.Mẹ tao không ra đ́nh làng, thím Út cũng không ra. Nhưng h́nh như cả làng đều có mặt , inh ỏi như chợ vỡ, tiếng trống tiếng loa, tiếng hát, người ta đọc diễn văn….Mày đi đứng như kẻ mất hồn, tai như điếc.Tao cứ lo ngại nh́n mày. Kư xong, chúng ta ra về, mày cứ rảo bước phăng phăng,tao lẽo đẽo chạy theo…Khi qua nhà bà Mùi, tao chợt đứng lại.Th́ trên bờ tường cao, Qúy đang cố nh́n theo mày, cả thân người như muốn bay theo  để níu áo .Tao đứng nh́n Qúy, Qúy nh́n theo mày…Bỗng Qúy ngoảy đầu lại, nh́n tao và nhếch  một nụ cười…

 

Đó là h́nh ảnh cuối cùng tao giữ của làng Lam Cầu.

 

Q….:Đó không phải là h́nh ảnh cuối cùng mày giữ.

 

R.   :Không phải !

 

Ngày hôm sau, ở đầu làng trên cái cầu đá xây ngang qua cái rănh, mẹ tao xoa đầu tao,thím   Út  đứng xa bên,  cũng xoa đầu tao và xoa đầu mày. Chúng ta đội lên mũ cối, cùng mấy đứa khác trong làng, nhập vào đoàn tân binh của xă, xếp hàng đôi , nhịp bước đi về dăy núi Chi-Nê. Có cờ quạt, có trống kèn không? Tao không nhớ. Nhưng khi đă đi khá xa và gần khuất nẻo, chúng ḿnh đều nh́n lại, thấy thím Út   đứng cạnh mẹ tao, hai người  hầu như nhập làm một bóng.

 

Đó là h́nh ảnh cuối cùng, mà chúng ta c̣n  giữ ,của quê hương chúng ḿnh.

 

Ba tháng sau,mày nhận được thư thím Út , báo mẹ tao đă mất. Thím sẽ coi cho tao cái nhà tranh và thửa vườn.Thím sẽ giữ nguyên phần thu lợi năm sào ruộng, mẹ tao đóng góp vào Hợp tác xă làng Lam Cầu. Như thế khi làm tṛn nghĩa vụ được về,tao vẫn c̣n có một nóc nhà và một chút vốn liếng để lấy vợ mà lập gia đ́nh…

 

(R. đưa cả hai tay lên ôm đầu.Nhưng R. không khóc, hai vai run run…Tất cả băi cát sập tối,như v́ một bóng mây đen vừa che lấp mặt trăng…Yên lặng…có thể vang vang một  hai tiếng hú nhỏ của thú rừng đâu đây…

 

Bỗng rộ  lên tiếng hát của Quang, không lời chỉ điệu nhạc ,nhưng nếu có một ai nghe được th́ phải nghĩ đó là điệu nhạc của ḿnh, bài hát của ḿnh thường tự nghe và tự hát …Bài  nhạc nói lên tủi phận của đời người, với đau khổ phân ly và tang tóc…nhưng vẫn dư âm thánh thiện tràn ngập hy vọng và t́nh yêu).


 

Màn ba

 

 

Băi cát vàng bỗng như sáng rơ. Mà thật, mặt trăng vẫn c̣n đó, chưa mất hẳn, chơi vơi lặn ở phía chân trời trong khoảng trống của rừng  nằm trên đầu suối….

 

Im lặng…

 

Có tiếng động của thú trong rừng..

 

R. chồm lên, bắn  hai phát súng thẳng vào  đám sậy  trong rừng..

 

Tất cả lại ch́m trong im lặng.

 

R. đứng yên, từ từ quay mặt về phía Quang. Rồi R. nói rất chậm răi, như cầu khẩn.

 

 R.   : Quang ơi ! Khi người ta chết đi , có c̣n lại linh hồn không?

 

(rồi như gào to)Có c̣n lại linh hồn không, Quang?

 

(Im lặng rất dài,sau có tiếng Quang  to và rơ ràng từng chữ)

 

Q.     :Tao không thể nào nói  cho mày biết được !

  

(R. qùy xuống, tay phải dựng  cây súng)

 

R. : Linh hồn nếu không có,một cái ǵ linh thiêng  phải c̣n lại chứ !

 

Này như nhà thờ người ta đă phá, con chiên người ta đă đuổi, nhưng mày vẫn hát cho tao nghe những bài kinh thánh.

 

Chùa người ta đă đập, đền làng người ta đă dỡ.

 

Hàn Sơn tự chắc không c̣n .

 

Cô Tô thành cũ ở nơi đâu?....

 

Nhưng tao vẫn đọc cho mày nghe bài thơ của Trương Kế, và rồi... mày  đáp lại bằng nhạc điệu lạnh lùng Nam ai. Trong  đêm lặng lẽ , tao đă tưởng chúng ḿnh là hai cô khách cùng trên khoang thuyền không , lắng nghe vang vọng tiếng chuông chùa của tiền kiếp...

 

Khi người ta chết, phải c̣n có một cái ǵ  ở lại  !...

 

(Im lặng)

 

R.  :Và như mẹ tao....h́nh ảnh bà đưa đẩy chiếc vơng , phe phẩy cái quạt tre ,...hai mắt mở trừng thâu đêm...Cái h́nh ảnh sầu thảm đó...ai oán đó...nhất định phải phảng phất trên trần gian !...

 

Rồi đây, mày xem, sẽ có hoạ sĩ  vẽ lên chỉ bằng màu sắc cái thảm kịch phi lư của người đàn bà xấu số....

 

Thím Út   mày nữa ! Lặng lẽ nhẹ nhàng như ni cô, dịu dàng kín đáo như người mẹ huyền thoại. Rồi những đêm ,trời tối đen như mực, thím âm thầm đặt một ngọn đèn dầu rất nhỏ, le lói trên bàn thờ cụ Cử, cái bàn thờ trơ trọi hàng năm không có một ngọn nến, một cây nhang...Và thím ngồi xuống tụng niệm qua đêm dài...Thím tụng niệm chỉ có chúng ḿnh  nghe được, để về sau trên đường hành quân , trong những đêm thanh tịnh, mày  hát  cho tao nghe lời tụng niệm cùng nhịp điệu huyền diệu của những tiếng Nam Mô....

 

(Tiếng R. thổn thức như muốn khóc)    Này mặt trăng kia trên cao , khi ngọn suối này đă cạn, khoảng rừng này  đă khai hoang...,..mặt trăng đó sẽ muôn đời nhắc nhở sự có mặt của chúng ḿnh đêm nay, nó nhắc nhở măi như khi chúng ta c̣n sống...

 

(R.để cây súng sang bên.Ngả người trên hai tay chống nạng, anh duỗi hai chân, ngửa mặt nh́n  mặt trăng).

 

      R. : Nếu chúng ta c̣n sống nhỉ !

 

Nếu mày c̣n sống nhỉ !

 

Th́ chúng ta sẽ lấy chuyến tầu thống nhất để vào Nam.Chúng ta sẽ nghỉ, thăm Huế với thành Nội, lăng  Tự Đức và lăng Minh Mạng...

 

Chúng ta sẽ vào Sài-g̣n, ḥn ngọc của viễn đông, t́m ra bố mẹ mày, t́m ra anh chị mày.

 

Rồi chúng ta sẽ lấy con tầu Đại Dương để cùng nhau chu du khắp năm châu.Chúng ta sẽ tới Paris, ăn hạt dẻ nướng trên ḷ than, nóng bỏng cả hai tay khi chúng ḿnh đi theo bờ sông Seine , dưới bóng của nhà thờ Đức Bà...Chúng ta lại đi sang  Đức ! Ngủ trọ ở một lâu đài trong  “rừng đen“, nghe nhạc vĩ cầm đánh bản nhạc “Mùa Thu“, khi chúng ta cùng đi xe ngựa gập ghềnh trên con đường đá, đường phủ đầy lá phong vàng. Chúng ta đi vào trong đêm ,sương thu rất lạnh...

 

......Chúng ta sẽ làm ǵ trên cơi đời ?

 

Mày sẽ là nhạc sĩ đại tài, ai cũng phải nghe, ai cũng phải t́m hiểu.Tiếng hát của mày là tiếng của vũ trụ. Nhạc của mày là điệu sáo gió thổi qua luỹ tre, là nhịp điệu của sóng nước lăn tăn trong băi sậy....và bay bổng nhẹ nhàng như  ngỗng trời trên bầu trời mùa hạ....

 

C̣n tao! Tao sẽ là nhà phê b́nh âm nhạc để giúp mọi người biết nghe tiếng mày hát. Để cho mọi người hiểu nhạc tấu của mày...Này đây bản nhạc ḥa tấu mênh mông như trời đất, nhưng vẫn một điệp khúc luôn luôn trở về ẩn hiện, khi nhanh khi chậm, biến h́nh biến dạng, v́ đó là bóng mây tâm hồn trinh nữ phản ảnh trên ḍng sông bất tận của cuộc đời...

 

(Im lặng)

 

Nhưng không, Quang ạ, tao c̣n làm nhà văn , nhà thơ để vạch rơ cái đê tiện xấu xa của con người, cái hèn hạ dă man ác nghiệt của con người. Làm sao nó tham ô , nó huênh hoang phách lối, nó đạo đức giả ...Tao sẽ nói hết, để rồi tự biết...con người chỉ là một con vật đáng thương, ch́m đắm trong ṿng vô minh nghiệp khổ...Mẹ tao rồi cũng thông cảm....Chúng ta sẽ tràn đầy ḷng tha thứ từ bi...vứt bỏ mọi hận thù, gỡ mọi dây oan trái....

  

Ôi  ! tao c̣n muốn làm nữa...Tao muốn cho mọi người biết : (R.giơ cây súng lên)đây chỉ là cái súng, và cái tầu bay trên trời không là cái ǵ hết ! Giầu sang phú quư, danh vọng , chuỗi vàng chuỗi ngọc không đáng để chúng ta giết nhau, không đáng để chúng ta bóc lột và đàn áp lẫn nhau...Có một cái ǵ cao xa nữa, cái ǵ tao  không biết ! Nhưng tao sẽ trọn đời t́m kiếm .Nếu tao kiếm được , tao sẽ cho mọi người biết, để mọi người cùng vọng tưởng, tâm hồn trong sáng, thanh thản , không vẩn một hạt bụi...

 

...Không ai c̣n phải sống những ác mộng ! Chính tao cũng không c̣n ác mộng nữa , cái ác mộng xưa thường về, mộng  những đêm ba mươi, tao vác gươm dài chém lia chém lịa một bầy súc sanh ngạ quỷ tụ tập quanh cái cọc tre giữa sân đ́nh ....

 

(R. đứng dậy, đi t́m ca nước, anh uống mấy ngụm. Rồi anh trở về , như ḅ đến hẳn cạnh bên Quang...)

-Th́ nằm đi ! Mảng đá không đáng để dung thân... Cứ nằm đi bên Quang, trên cát mịn và an nghỉ cho tấm thân mệt mỏi ... Tất cả sẽ yên lành !

(Nhưng R. vẫn không nằm. Ngồi bên Quang, một tay nắm cánh tay Quang).

R.: Quang ! mày nhớ Quư  ?

Q.:  Qúy mà mày si , cả làng ai cũng biết.Có nó đi qua, là mày ngẩn ngơ như chú tầu nghe kèn.Tao nh́n mày, thầm nghĩ tới Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mộng . Quư cũng để ư tới mày đó ! Đôi khi nó ngoảy đầu nh́n mày nghiêm khắc nhưng vẫn lả lơi, thoáng một nụ cười chế diễu, mơn trớn và khiêu khích.

R.:  Mày có bao giờ phê phán tao không?

Q.: Tao sẽ không bao giờ phê phán mày ! Mày vĩnh viễn là thằng bé chui xuống gậm bàn thờ ông nội ,đọc sách của người lớn. Nói chuyện cao siêu như ông cụ non....Nói chuyện viển vông, nói chuyện tây tầu như  cụ già sắp chết...

R.: Đă bao nhiêu lần, tao đă bỏ mày để chạy trốn ra bờ sông, nằm giấu ḿnh trong bụi lau nh́n trộm Qúy tắm !

Q.: Ngồi nhà, tao cũng thấy cái cuộn phim không lời .Không lời , nhưng bao nhiêu là màu sắc ,là nhạc điệu...có chim bay hót rộn ràng.... chào mào, vành khuyên và sáo sậu...có bụi lau bên thảm cỏ đầy cúc dại,với những cụm hoa trinh nữ, với những cụm hoa mười giờ...Xa xa là bờ sông ,nước phẳng lặng trong vắt,với hoa súng, hoa sen, bầy ngỗng trắng bơi ra bơi vào, đàn cá len lỏi vẫy vùng trong khe nước...Và người  thiếu nữ chợt đến như nàng tiên, xếp gọn trên bờ bộ áo lụa trắng, chỉ c̣n mặc trên ḿnh manh áo mỏng tơ vàng . Nàng nhúng ḿnh trong nước rồi lại đứng lên... mái tóc đen luợt là sũng nước...chiếc áo tơ vàng thấm nước bám chặt vào người, để lộ hết cả thân h́nh...

R: Hơn tháng trước… .hay trong quá khứ  xa xôi nào đó nhỉ!...chúng ta ngừng hành quân , nghỉ đêm ở trạm C1…Đêm treo vơng … , cả tiểu đội ai cũng quấn ḿnh trong vơng vải,chỉ thừa hai bàn chân c̣n mang đôi giầy gỡ lỏng dây da và thừa nửa mặt để thở núp dưới mũ cối .Chúng ta tránh lạnh sương đêm, chúng ta sợ vắt rừng, nhện độc và rết cây….. Đêm xuống chúng ta ai cũng ngủ vùi. Tao ngủ say đến nỗi sáng mày phải đánh thức tao bao nhiêu lần... Bao nhiêu lần , không biết ! Chỉ biết mỗi khi mở mắt chưa kịp nh́n mày , tao đă vội nhắm mắt ngủ nữa...Nhưng khi vào đêm, tao nằm nghe mày hát. Mày hát  nhạc t́nh như tao chưa bao giờ được nghe. Nhạc t́nh của hai con chim quyên rỉa lông cho nhau trên cành đào...của đôi nhạn bay ngang trời không ĺa cánh...của hai cây liễu để cành mềm quấn vào nhau trong gió....

Tao nghe rồi, tao ngủ thiếp... Nhưng chính đêm đó, Quang ạ, Qúy đă đến t́m tao trong trại... Đến bên vơng ....Qúy âm thầm cởi manh áo trắng, cởi quần lụa đen và xếp gọn gàng tất cả trên đất...Rồi trần truồng, Quư chui vào chung vơng. Tao đă vội ôm thân ḿnh mềm mại , với làn da sực mùi hoa nhài. Quư để tóc dài mượt mà phủ cả mặt tao, cuộn trên  cổ, trên vai.....tao tưởng ngợp ngạt trong mùi bồ kết và lá bưởi...Tao đă hôn bộ ngực thiếu nữ thanh tân, tao đă hôn tất cả khắp nơi thân ḿnh người trinh nữ....Quư cũng hôn tao nồng nhiệt, trên môi, trên cổ và trên thân ḿnh...

Rồi chúng tao làm t́nh, mày ạ !

Không.., có lẽ không..., ..nhưng không không ..., đúng chúng tao đă làm t́nh !

Sáng khi mày đánh thức tao tỉnh , tao đă vội chạy như bay, vứt đôi giầy, đến bên bể nước giội nước lên tất cả người, nguyên với bộ áo lính ngủ đêm... Rồi tao cởi  quần áo ra, kỳ cọ cả thân người, rũ quần rũ áo mấy lần,vắt thật khô, mới mặc lại lên người... Nhưng quần áo vẫn thấm nước... tao ra đứng phơi ḿnh ngoài nắng... vươn vai tự biết ḿnh đă là một thằng đàn ông, với bộ áo quần đượm mùi  đàn ông và mùi hoa nhài của Quư....

(R. lẳng lặng nằm dài bên xác Quang).

R.: Mái tóc của Qúy mượt mà phủ cả mặt tao. Mớ tóc dài cuộn trên vai, trên cổ...Và như vẫn c̣n  mùi hương hoa bưởi....

Cả bầu trời sập tối. Có tiếng vọng:

- Cứ ngủ đi.  Ngủ đi  trong ṿng nôi. Yên lành....ngày mai trời sẽ lại sáng...

      Trong bóng tối mực đen,người ta nghe ra tiếng    quạ và tiếng sói rừng càng mỗi lúc một  gần.. . ....

   Bỗng tiếng hát của Quang vang lên xua đuổi  bầy ác thú...Quang hát bài THIÊN THAI của VĂN CAO...Hai câu đầu không nhạc đệm   “ Tiếng ai hát chiều nay vang lừng bên suối..Tiếng Lưu Nguyễn ngày xưa lạc tới Đào Nguyên..“ , lời rơ mồn một như rót vào tai.... rồi ch́m lẫn vào  trong nhạc hoà tấu của dương, vĩ cầm.... Tiếng nhạc to lên , tràn ngập cả  bầu trời...

                          

HẾT

  

 

Ngô Văn Tao

 

 

 

© 2008 gio-o

 

http://www.gio-o.com/ngovantao