THANH NAM

 

THƠ XUÂN ĐẤT KHÁCH

 

Tờ lịch đầu năm rớt hững hờ

Mới hay năm tháng đã thay mùa

Ra đi từ thuở làm ly khách

Sầu xứ hai xuân chẳng đợi chờ

Trôi giạt từ đông sang cõi bắc

Hành trình trơ một gánh ưu tư

Quê người nghĩ xót thân lưu lạc

Đất lạ đâu ngờ buổi viễn du

Thức ngủ một mình trong tủi nhục

Dặm dài chân mỏi bước bơ vơ

Giống như người lính vừa thua trận

Nằm giữ sa trường nát gió mưa

Khép mắt cố quên đời chiến sĩ

Làm thân cây cỏ gục ven bời

Chợt nghe từ đáy hồn thương tích

Vẳng tiếng kèn truy điệu mộng xưa .

Ơi hỡi quê hương, bè bạn cũ

Những ai còn mất giữa sa mù

Mất nhau từ buổi tàn xuân đó

Không một tin nhà, một cánh thư

Biền biệt thời gian mòn mỏi đợi

Rối bời tâm sự tuyết đan tơ

Một năm người có mười hai tháng

Ta trọn năm dài Một Tháng Tư !

Chấp nhận hai đời trong một kiếp

Đành cho giông bão phũ phàng đưa

Đầu thai lần nữa trên trần thế

Kéo nốt trăm năm kiếp sống nhờ

Đổi ngược họ tên cha mẹ đặt

Học làm con trẻ nói ngu ngơ

Vùi sâu dĩ vãng vào tro bụi

Thân phận không bằng đứa mãng phu

Canh bạc chưa chơi mà hết vốn

Cờ còn nước đánh phải đành thua

Muốn rơi nước mắt khi tàn mộng

Nghĩ đắt vô cùng giá Tự Do !

Bằng hữu qua đây dăm bẩy kẻ

Đứa nuôi cừu hận, đứa phong ba

Đứa nằm yên phận vui êm ấm

Đứa nhục nhằn lê kiếp sống thừa .

Mây nước có phen còn hội ngộ

Thâm tình viễn xứ lại như xa

Xuân này đón tuổi gần năm chục

Đối bóng mình ta say với ta .

 

Thanh Nam

Seattle, mùa xuân 1977 .

 

 

KHÚC NGÂM TRÊN ĐẤT TẠM DUNG

 

Uống say mai sớm bạn lên đường
thân lại nương nhờ chốn viễn phương
trăm hận nghìn đau còn sánh nổi
tấm lòng lưu lạc nhớ quê hương?
Ta như giông bão tan rồi hợp
trôi dạt còn hơn sóng đại dương
“lận đận bên trời chung một lứa’
say càng chua xót, tỉnh càng thương!
Tháng năm xa mãi thời hoa mộng
râu tóc thêm gần với tuyết sương
trên đất tạm dung, đời tạm trú,
còn gì ngoài mối hận mênh mang
Tuổi già ví tựa thân tơ mỏng
cuộc sống trăm cơn gió bạo cuồng!
Ơi bạn, ôi ta! Chiều đã xế
phù sinh thương mình ly rượu suông!
Uống đi! Uống cạn cơn cuồng nộ!
rót hết cho nhau những bẽ bàng
Rót hết cho nhau những bẽ bàng
những buồn cơm áo, nhục tha hương
Bốn năm đã thấm trò dâu biển
một cõi lưu đày rộn nhiễu nhương!
Ác mộng không rời người biệt xứ
quê nhà còn ngút lửa kinh hoàng!
Đi đâu hoặc có về đâu nữa
cũng gái phong trần, trai gió sương
Thân ái nghìn trùng, ôi bạn hữu
uống cùng ta nhé, rượu bi thương
Ngục tù bỗng hiện qua màn lệ
Đêm tối nào như thuở hỗn mang!
Dằn chén, lòng đau, thương tích rợn
gào lên da thịt xích xiềng vang
Bàn tay bất lực che ngang mặt
Người ơi! Người ơi! Sao đoạn trường!
Chim bỏ trời xanh đau cánh gẫy
ngựa lìa chiến địa nhớ yên cương
Mượn men tủi hận làm phong vũ
mơ thuở đầu xanh dựng tuổi vàng
Hãy uống cho say, trời sắp sáng
mai này hai đứa đã hai phương
Rồi đây hiu hắt thân bèo dạt
trôi nổi quê người, ai nhớ thương?


(Seattle 1979)

 

 

BÀI HÀNH ĐÓN TUỔI BỐN MƯƠI

 

Én nhạn về nam, xuân rồi đây

Chợt thèm ly rượu, chút mưa bay

Gọi về trong đáy hồn lưu lạc

Những bước chân xưa nhạt dấu giầy

Bạn cũ hãy nương theo rét lạnh

Về đây cùng nhập một cơn say.

Uống ly thứ nhất mừng tao ngộ

Cho tiếng cười lên vỡ tháng ngày

 

Vào cuộc hành hương tìm gặp lại

Cõi trời xanh ngắt tuổi thơ ngây

Trong veo cặp mắt chưa vương bụi

Chăn chiếu còn thơm ngát mộng trai

Chí lớn chia nhau đầy gác nhỏ

Bụi hồng chưa khiến tóc xanh phai

Đồng tiền mừng tuổi ngày Nguyên Đán

Canh bạc đời chưa lột trắng tay.

Dăm bẩy lòng sông ôm biển cả

Coi đời dưới mắt nhẹ không ai

Cơn mê nhập cuộc sầu chưa bén

Thân thế chưa đau cát bụi này

Gió nổi mười phương trời buổi đó

Với ngày như tháng, lá như mây.

Lầu sương từng buổi đùa nhan sắc

Giấc ngủ thềm khuya rộn tiếng hài.

 

Chiều xuống đã nghe lòng rộn rã

Gió lên hồn ngỏ phố vui mời

Ca trường, hý viện, xuân như hạ

Đời thả trôi vào nhịp phách lơi

Lãng đãng khói sương trời tưởng nhớ

Ly này xin cạn hết chua cay

Mười lăm năm đó từ phiêu bạt

Đứa vợ con yên, đứa lạc loài

Viết mướn đã bao thằng mệt mỏi

Sang giàu đếm được những ai đây?

Lưới đời chân đã bùn nhơ vướng

Mắt vẫn trời cao rướn cánh tay

Cuộc chiến nay chừa dăm bẩy mạng

Thôi thì rượu đó uống cho say

Rót thêm ly nữa chào năm cũ

Tuổi bốn mươi rồi, thương lắm thay.

 

Lận đận lý nào theo trọn kiếp

Tối tăm không lẽ mãi đêm dài ?

Niềm thê nhi đó giờ an phận

Nợ áo cơm này nặng trĩu vai

Năm tháng sức trai mòn mỏi mãi

Nụ xuân đời đã lánh tầm tay

Vở tuồng nhạt nhẽo màn chưa hạ

Vai kép hề kia vẫn riễu hoài

Nhìn lại trời xuân vừa khép kín

Thơ hồng, tuổi ngọc tiếc thương ai.

Nghiêng chai thêm một ly này nữa

Trên vách sầu ta đối bóng gầy

Chợt tiếng con thơ cười lảnh lót

Nhìn con, lòng bỗng thấy xuân đầy

Lại đây con nhỏ, con yêu dấu

Bố uống cho con ly rượu này

Ly rượu mừng con tròn mộng đẹp

Niềm vui hoa nở tháng năm dài

Ngủ đi, con hỡi, mai khôn lớn

Đời sẽ bình yên không lửa gai

Trong vắt hồn con nguyên khối ngọc

Lượng xuân đời chẳng khép vòng tay

Nhìn con giây phút lòng tan biến

Những chuyện ân thù, những đắng cay

Tiếng bạc đời cha gieo đã lỡ

Chiều tà khôn gỡ nước cờ sai

Trắng tay nhìn lại còn con đó

Hy vọng đời cha mẹ kiếp này

Tăm tối căn phần cha đã chịu

Cánh hồng con hẳn sẽ xa bay!

Ngủ đi con, ngủ đi yên giấc

Cha ru con bằng hơi rượu say

Cha ru con bằng lời thống khổ

Trong nhục nhằn mê sảng đêm nay.

 

Chếnh choáng lòng khuya men đã ngấm

Nghe ngoài đêm tối tiếng mưa rơi

Vọng lời sao xác hồn năm tháng

Chuyển nhịp mùa xanh lại đất trời

Bắt chước cổ nhân nâng chén rượu

Mừng xuân thay áo mới cho đời.

Mười năm thêm một bài thơ nữa

Viết tặng riêng mình tuổi bốn mươi...

 

(Sàigòn 1970)

 

THANH NAM