hàn song tường

Người Cho Nước

Tôi đi tìm người đàn bà cho tôi chút nước, một ngày hai ngày, ba ngày, vẫn không thấy cô, khắp nơi ở vùng biển này, kể cả hôm biển động và biển tĩnh.

 

 

 

 

 

 

 


Tôi nhớ mãi về người đàn bà có bàn tay đẹp, đeo nhẫn, đã xoa bóp nơi cổ chân bị rắn cắn của tôi, càng xoa thì máu càng rỉ nhiều, cô ta nhận lời xin của lão Nhường hôm đó, cô đã chịu cứu tôi, cô đã lấy chất nước trong cửa mình bôi lên vết rắn cắn, tôi phải nhớ, lão Nhường dặn dò, đừng bao giờ quên, chỉ có chút nước ấy mới diệt được nọc rắn độc, không có thuốc nào cứu nguy nhanh bằng... Tôi thẩn thờ, ba ngày qua tôi nhớ bàn tay mềm mại, bàn tay từ mẫu. Bàn tay có một bớt son nhỏ. Hôm nay tôi ra biển, chân đi cà nhắc, không lết được xa hơn, tôi ngồi bệt xuống cạnh cái ghế của ai bỏ trống, nhìn theo đám con nít bơi lội, la hét um sùm, các phao xanh, đỏ, đủ màu, trôi lềnh bềnh trên mặt nước, trông vui nhộn hơn. Chỗ cổ chân tôi lại nhói đau, tôi rên rĩ nhìn quanh, bỗng dưng thiên địa ơi, cái cô cho nước đang đi cùng chồng con xuất hiện. Tôi lặng người nhìn ngó gia đình họ, hai đứa nhỏ, một trai một gái, khoảng từ bốn tới sáu tuổi. Người chồng khá cao, trông khỏe mạnh hơn tôi. Gia đình họ trải tấm khăn ra ngồi. Cô ta mặc áo tắm hai mảnh. Tôi không tả được vẻ đẹp của cô lúc này. Tôi chỉ biết tôi đang nuốt những nét tuyệt diệu ấy vào tim óc tôi. Tôi chờ, tôi chờ mãi, cho đến khi cô ngồi một mình. Tôi đi đến cô nói. Cô có nhớ cô đã cứu tôi. Cô cau mày, mặt lạnh lẽo quay đi chỗ khác. Tôi trơ mặt nhắc, tôi là người bị rắn cắn, cô đã cho tôi chút nước. Rồi tôi đưa vết thương cho cô xem. Cô đưa tay che mặt, hai bàn tay có bớt son và đeo nhẫn. Đôi mắt cô nhìn qua kẻ tay. Tôi hồi hộp, khó tả. Tôi cám ơn cô. Cô nói. Đừng cám ơn tôi nữa. Nói xong cô đi xuống biển. Tôi nhìn khoảng lưng trắng muốn đỏ dần với ánh mặt trời, lòng mơ hồ, người hâm hấp sốt.

.... Tôi nhìn xuống cổ chân tôi, nó hiện rõ một dấu vòng tròn, chút nước biến thành cái vòng như cái khóa, không cho nọc độc của rắn di chuyển được, ai nhìn thấy mới tin. Nọc rắn còn chịu thua, lão Nhường quả quyết nọc rắn cũng chạy nọc đàn bà. Lúc vào nhà thương bác sĩ cũng lấy làm lạ, chất độc tụ lại một chỗ, y tá cứ việc rạch ra, nắn máu khử trùng. Chuyện này tôi nhớ đời. Không ngờ lão Nhường lại biết cái vụ chạy chữa này, chứ không tôi chết là cái chắc. Rắn rung chuông chứ giỡn sao, chỉ cần năm phút là tiêu tùng đời trai. Chiều chưa xong, lão Nhường đến tìm tôi tay cầm xách bia. Lão nói Heineken đây cậu hai. Tôi bảo, ba tôi không có nhà. Lão nói không sao, tôi nhậu với cậu. Thằng Sơn đâu, lão lại hỏi. Ơ, nó ở đàng sau. Gọi nó vô làm luôn, ba mạng nhậu là vừa khéo. Tôi ngó lão xếp thức ăn ra bàn. Lão kể lể, tầu bè sửa chữa lâu quá, thêm một tháng nữa tôi đói à. Tôi cười khì. Tôi hứa nuôi ông cả đời mà. Không đi biển, ở nhà tôi nuôi. Nuôi kiểu của cậu, tôi không ham. Tôi rõ lão ăn thì ìt, xài thì nhiều, đi sòng bài chưa tìm được chỗ ngồi, mới đứng đã thua. Vậy mà không chừa, hết mùa đánh cá, lão có tiền, lên bờ xài cho đã rồi nằm bẹp nhiều ngày là thường. Cả ba nhậu nhẹt cho đến khi ba má tôi về. Sơn, em trai tôi, uống bia như uống nước, nó ra mở cửa, bước lạng quạng. Nó say. Tôi bảo. Mày say rồi. Nó cãi. Tầm bậy, dân đi biển, có ai say bia, có ông ở trên bờ, có hai lon, nhòm mặt thấy chán. Ba má tôi rất thương quý lão Nhường. Lão theo ba tôi từ Việt Nam sang Mỹ. Người dưng mà tình thân một nhà. Ba má tôi có cưới vợ cho lão một lần, nhưng họ đã bỏ nhau từ lâu. Đứa con gái lão đã có chồng, thỉnh thoảng cũng về đây. Tôi gọi em Cúc. Em Cúc da đen, nói nhỏ, điệu hạnh, má tôi cưng như con gái. Lão Nhường mở cho ba tôi lon bia lạnh, hỏi anh có nghe chuyện gì chưa. Chuyện gì. Anh em thằng Victor trúng lớn, họ mới tới chuộc, cái thùng hàng vớt được ngoài khơi cả vài trăm ngàn. Ba tôi lắc đầu, cái bọn buôn lậu giỏi thiệt, cái gì cũng tính được, vất hàng xuống biển, không cần biết trôi về đâu, vậy mà ai lưới được là họ biết liền, họ tìm tới đích, không trật một ly, tầu ai lưới được cứ hồn nhiên để khơi khơi, coi như bịch rác, chớ có mở ra, chút xíu là có người tới cầm lên, để lại bịch khác, dĩ nhiên bịch tiền. Tuy nhiên lâu lâu mới có một lần. Phần đông tụi nó làm bộ lái tầu kiểng đi chơi lấy vô, hoặc nhét vào người mỹ nhân, trượt nước, đeo phao. Tiền thì ai chẳng ham, nhưng cái vụ này cũng ớn. Lão Nhường lúc thèm tiền, cũng thường nói lơ mơ, anh em mình phải chi lưới được một lần, tôi lên bờ luôn kiếm vợ. Tôi nghe cười buồn, và nghĩ đến cánh chim hải âu một mình bay lạc, va mạnh vào cánh cửa sổ vừa mới đây thôi. Tôi sợ nỗi cô quạnh của kiếp người, kiếp vật. 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Đã ba giờ sáng, tôi vẫn còn thao thức, thất nghiệp cả mấy tháng nay vẫn chưa kiếm ra việc làm. Cái sở gì nó thải cả ngàn nhân viên. Nước Mỹ thặng dư trí thức, học cho lắm cũng bị đá đít như ai. Mẹ tôi bảo, ở nhà lo việc với ba mẹ, sở trả lương bao nhiều thì mẹ trả bấy nhiêu. Tôi không hẹn với mẹ. Tôi im lặng thu xếp về thành phố. Về phố chợ, bỏ phố biển cho mẹ cho cha. Thú thật tôi ngó cái vựa tôm cá, tầu bè tôi không ham, tính toán thấy mệt. Đã vậy, chỉ vì đi biển, đi câu cua, mới băng qua hàng lau sậy là bị rắn đớp. Rồi trời khiến hay sao, bây giờ nhắm mắt là thấy bàn tay ai, ngón tay dài, trắng bóc với chút nước xoa lên vết thương. Cái khuôn mặt, ánh mắt ấy đã hớp hồn tôi. Một cú sét đánh. Vì một cú này, tôi đã quên Kim, người tình rất trẻ ở với tôi hơn một năm qua (Kim ơi, em hãy bỏ tôi đi) Tôi biết nói sao với Kim bây giờ, khi tôi thấy hết yêu cô. Những ngày qua tôi vẫn ngơ ngác chưa hoàn hồn. Cái vòng tròn ở cổ chân xậm màu khắc nghiệt, vết xâm toàn hảo. Lời lão Nhường nọc rắn thua nước cửa mình, vụ này cậu nhớ tới già mà cứu người. Tôi sẽ nhớ tới chết. Trong máu tôi giờ đã đổi thay, cả con người tôi đã đổi thay, tôi như rắn lột da, nọc rắn và chút nước đã chạy vào người tôi, đã khiến cho máu tôi đổi màu rồi, tôi cam đoan máu tôi không đỏ nữa. Nó tím.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Tôi đi la cà, khắp phòng trà, tửu quán khu người Việt mở, mục đích tìm ra vị ân nhân cứu mạng. Khắp nơi, cùng khắp, mưa, nắng chẳng nề. chiều nay tôi về, lấy kim chích máu, nhỏ từng giọt xuống cái lọ nhỏ tí, phơi khô, thỉnh thoảng đem ra nhìn. Kim cũng xem, mắt trợn tròn. Kim vẫn chưa bỏ tôi đi, dù đã lâu tôi không yêu đương cô. Tôi cam đoan với Kim rằng, máu tôi giờ có màu tím óng ánh và nó độc nhất trên đời này, vì nó chứa hai loại độc dược, không có thuốc nào độc bằng. Mãi đến một ngày Kim nghe xong, hả miệng cười, Kim cười rú lên man rợ, tôi nghe hoảng hốt giật mình. Kim vồ ông máu khô của tôi, cầm chạy quanh sân, điên dại. Tôi chạy theo kêu ơi ới, trả  máu cho anh. Kim đập ống máu nát tan, thủy tinh cứa nát tay Kim. Kim đi bệnh viện. Máu Kim chảy không ngừng, miệng mê sảng gọi rắn. Kim ơi, anh biết nói sao với em. Kim cứ mê rồi Kim sẽ tỉnh, Kim sẽ biết, anh đã xin lỗi Kim rồi. Kim hét, cứ xin lỗi là xong hả, đồ dã man.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

  
Ống máu thứ hai vừa khô, tôi mua vài viên kim cương bé, bỏ vào lắc đều, máu và kim cương sáng ngời, màu máu tím buồn man mác. Tôi thấy máu như mắt người đàn bà. Tôi dấu ống máu dưới gối, có đêm nó như ngón tay tuyệt mỹ xoa dịu dàng lên thân thể tôi, miên man, sướng khoái. Đó là sự thủ dâm. Không đâu, chính người đàn bà cho nước đến tận đây hãm hiếp tôi, điều này bí mật, tôi chưa kể cho ai nghe. Có ai tin tôi ngoài Kim, nhưng Kim giờ khó chịu, hỗn láo, cô sẳng sàng la mắng tôi nếu Kim muốn. Tôi mặc kệ, bời vì chỉ riêng tôi biết. Sau khi mắng chửi, cô vẫn tìm tôi nuông chiều, đòi yêu thương và săn sóc. Cô nói muốn xem tôi phụ cô được bao lâu. Nọc người và nọc rắn sẽ tồn tại trong thân thể tôi làm sao cô muốn thí nghiệm. Tôi dò la, thí nghiệm, thế nào để em thí nghiệm? Rồi anh xem, Kim nói vẻ thách thức. Khuôn mặt tài tử, điệu bộ trẻ con, cô là tất cả niềm kiêu hãnh của cha mẹ cô, và một cô, người có thể làm vợ tốt của tôi. Nhưng giờ đây tôi thấy cô thế nào. Khi Kim vào phòng tắm đóng cửa, nước vọng, đổ ào ào như thác, nghe tiếng Kim khóc òa theo nước. Tôi tránh Kim, bỏ đi

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Cái vụ phụ tình, không nhìn mặt Kim, kéo dài hai tháng. Cả thời gian và không gian cùng đồng tình theo tôi, mong đợi, rộn rã mong một cú hẹn với một người bí mật, không tên, người ta lãnh đạm, người không có tên, làm sao tôi có thể khai sinh ra một nhân vật, có thật, không có thật, rồi cho ai biến mất... Tôi khật khờ ngu ngơ, giả dạng đi cà nhắc. Kim bảo. Cô ghét kiểu đi cà nhắc cùng cái vòng tóe nước nơi cổ chân của tôi. Khi Kim ghì đầu tôi xuống, bắt tôi mở miệng hôn hít cô, cô cào cấu tôi, hậm hực nói. Tôi ghét cái vẻ mặt của anh, đồ quái vật, bất nhơn, chỉ một chút nước mà như lậm bùa. Tôi quằn quại đau đớn, khi Kim lấy giây thắt lưng quất tàn bạo lên người tôi. Vết quất thấm máu, tôi đau quá hét lên. Con đĩ dừng tay lại. Kim ngửa mặt cười. Con đĩ không dừng. Giọng cô sũng nước mắt. Đồ điên, tôi đập cho anh tỉnh trí thôi. Cô vạch vú, vạch háng. Xem đây, có thua kém ai. Tôi xuống nước, quỳ xuống lạy van. Kim ơi, cả trời đất này không ai bằng em. Rồi tôi đè ngữa cô ra, làm thật mạnh cho cô tan nát đời hoa. Kim rú lên như con thú bị trúng tên, nước mắt, máu và mồ hôi đổ lên mặt tôi, nỗi sung sướng và đau đớn khó tả, sau đó Kim nằm lả, rên rỉ, người cong như con tôm, miệng bê bết máu. Kim đã cắn lên những vết thương của tôi. Tôi cảm thấy da thịt tôi đang bị xé nhỏ đau đớn, đàn bà, thật tình, con quỉ.

..... Một năm sau Kim đẻ con, đứa con gái, đẹp long trời. Rồi con sẽ làm khổ mọi người con ơi. Tôi bế con thương lắm. Con bé có đôi mắt to, nhìn xa, nhìn gần, và rất lạ bàn tay nó, có một dấu son đỏ thắm, như hệt  cái cô cho nước, tôi đã kể cho Kim nghe đã lâu. Hôm bế con từ nhà thương về, Kim tỏ ra bất ổn. Cô lầm bầm, cuộc thí nghiệm xong rồi, em chịu thua. Cô cúi mặt, nỗi u uất trên mặt cô. Cô lạc giọng. Anh nói đúng, anh đã đổi thay, máu rắn, nọc người đã ở trong anh, nó nằm trong máu anh. Cô cầm tay con gái nhìn chăm chăm cái bớt son, bật cười lớn, tiếng cười xé nát lòng tôi, và đứa bé hoảng hốt, sợ hãi khóc tức tưởi....

Vài tháng sau Kim bỏ đi không thương tiếc ai, con gái hằng đêm trăn trở khóc nhớ mẹ. Tôi bế con đi lang thang cuối tuần, có khi chờ mẹ nó ở trước cửa nhà bà ngoại. Kim nhắn lời, đứa bé không phải con của cô, cô chỉ đẻ dùm. Những khi buồn quá, lòng hoang mang với những điều không thể giải, tôi ôm con đi mọi nơi, cả vùng này không chỗ nào thiếu dấu cha con tôi. Một hôm dẫn con vào siêu thị vùng Southwest, hôm nay gần ngày lễ  chúa sinh ra đời, xung quanh chúng tôi ồn ào, nhộn nhịp, con gái tôi đã biết đi, biết nói, mẹ tôi dặn dò phải trông nó cẩn thận, vì nó nghịch không kém đứa con trai. Khi chạy theo con, tôi thật phục tôi, không ngờ tôi cũng giỏi coi con nít, tôi chưa làm ngã con bao giờ. Vậy mà mẹ tôi chỉ cho tôi đón nó hai tuần một lần. Khi cầm được tay con bé, bỗng dưng tôi thấy cô, người đàn bà năm xưa cho nước đang đứng trước quầy bán son phấn. Tôi hoa mắt, xoa mặt, trái đất vẫn tròn, ngày hôm nay tôi lại thấy cô, tôi hồi hộp dẫn con đi về phía cô, hình dạng cô vẫn như ngày nào, cô không hề nhận ra tôi nữa, khi tôi kể cô nghe từng giai đoạn một, và khoe với cô cái ống máu đeo trên ngực, cô cúi mặt cười. Cô bế con gái tôi trên tay nói. Thật lạ, chưa có đứa bé nào giống tôi bằng nó, kể cả bớt son trên tay nó. Cô bế nó đi ra cửa. Tôi hấp tấp theo cô. Ngoài trời se lạnh, lộng gió chiều, vùng trời hồn nhiên như đôi chân tôi đi sau cô, u mê không chút ngập ngừng. Trời ơi người xưa. Đứa con gái ngả đầu lên vai cô, nhìn tôi cười nói. Cô xinh đẹp và nhanh nhẹn, đôi chân nhịp nhàng đi như bay. Tôi nói. Cô nhanh quá, tôi đang đuổi theo cô. Sao kỳ lạ, mắt tôi hoa lên, bỗng dưng trước mặt tôi người đàn bà sao hệt một con thú hoang dã. Tôi nhận ra cô đang mọc cánh. Tôi gào lớn. Trả con cho tôi. Cô quay mặt cười. Nó là của tôi. Cô nói. Rồi dơ bàn tay có vết đỏ, dọa dẫm, điệu bộ của bà thần, tôi dừng lại để thở... hối hả hỏi. Tôi gọi cô tên gì. Cô là ai. Hãy gọi tôi là Kỳ Nam. Kỳ Nam cho nước. Người đàn bà đã mọc cánh và chân tôi có bánh xe. Tôi vẫn chưa với được cô. Bóng tối đang bủa vây khắp lối. Tiếng cười khanh khách của đứa nhỏ. Tiếng hát của Kỳ Nam. Kỳ Nam, tôi gọi tên cô thật lớn, tiếng gọi thúc hối trong lòng tôi một điệu tận kỳ đau xót. Kỳ Nam.. Kỳ Nam...

Hàn Song Tường