hàn song tường

 

MỘT CÕI

 

Gửi Nguyễn thị Hoài Hương

 

                                                                  

Tôi về đến nhà trời cũng vừa tạnh mưa, lá thư của Bình Dương bị rơi xuống ngưỡng cửa ướt nhòe hết một góc, tôi bật đèn ngồi tựa vào thành ghế đọc lại bức thư bạn lại thêm một đoạn cuối “bao giờ mày về, tao vẫn giữ con gấu nhồi bông và chiếc giường có gió” câu này là câu buồn tủi của bạn, cái giường có gió là của ba đứa, giờ đã chia ly còn cái quạt cũ tróc sơn thì vẫn sống chạy bền bỉ không chết, nơi đó chúng tôi đã cúi xuống hôn Trường, cuộc chia tay vội vã, Trường phần trú ẩn của chúng tôi không còn nữa, ngày Trường mất, đằng đẵng không biết bao lâu, gió mưa ở hết miền tây bắc nơi sống của tôi và Bình Dương cũng không nhiều bằng nỗi đau đớn ấy, Trường bảo dĩ nhiên Trường phải đi trước, cơn bệnh ngặt này làm sao thoát khỏi, Trường nói bình thản, như anh đã chọn sẵn một nơi để cư ngụ..Bình Dương tỏ ra bất an một thời gian sau khi Trường mất còn tôi, tôi theo dõi nỗi bất thường của bạn, rồi cắm cúi vẽ được sáu bức tranh, lúc bạn khóc, lúc bạn ngủ lõa thể, những bức họa được dát vàng vào phần ngực, vào phần dưới thân thể, Bình Dương giờ đây vẫn phủi bụi, ngắm nghía mấy bức tranh này, một lần nàng dặn, “khi túng ngặt cứ gỡ vàng ở vú tao chỗ thân thể của tao đi bán cũng đỡ khổ”, tôi cúi mặt cười cay đắng, sáu lạng vàng anh cả tôi cho làm của giờ tôi xài trắng tay với bạn, bạn có biết không, Bình Dương tôi thương bạn biết chừng nào...nhưng rồi tôi cũng bỏ vùng Chicago để bạn nằm lạnh lẽo sống cô quạnh một mình và Trường cũng một mình, rồi tôi cũng một mình, lời nói của Trường ngày nào, “anh sợ có một lúc chúng ta sẽ chẳng còn nhau”, tôi thở dài lá thư nằm xao xuyến trên ngực, thời gian, thời gian nhanh quá dẫu như thời gian có ngưng lại chăng nữa, Trường cũng chẳng phải của riêng tôi, Trường của Bình Dương, không Trường là của chung, Bình Dương bảo vậy, tôi nghe vậy...

 

          Chúng tôi trốn chạy trong một khu rừng lá, trong căn nhà hoang da mặt Bình Dương tái xanh nơi vết thương ở chỗ kín bên đùi còn rỉ máu, Trường lật tấm vải che ngang người Bình Dương, vắt khô chiếc khăn từ chậu nước của người đàn bà Miên đem cho, lau chầm chậm hai bên đùi của nàng, dấu cào cấu lủng đến thịt, sau đó anh đổ thuốc đỏ lên rồi cho Bình Dương uống hai viên thuốc cảm. Sau này Bình Dương còn nhắc, “thuốc cảm còn chữa nội thương luôn đó”, làm sao để quên những tiếng rên rỉ của Bình Dương và tiếng khóc của tôi nủa phần thân thể nhầu nát của bạn, tôi co mình như con sâu khi nằm xuống từ ngày đó cho đến bây giờ, thế nằm ngủ vẫn không dám thay đổi...Trường hôn lên tay tôi khi bước vào trại tị nạn, Bình Dương gục đầu lên vai Trường, chúng tôi là một bọn người mới. – Cô tên gì? Người đàn ông ngoại quốc làm trong ban Cao ủy hỏi tôi từng câu một – Trường ngồi cạnh nhắc nhở, bàn tay của tôi và Bình Dương nắm chặt lấy nhau tê cứng, thú thật tôi chỉ nhớ tên còn tuổi tác tôi quên mất, năm tháng nào tôi đã ra đời, tôi có nhớ được đâu, người đàn ông ngoại quốc lại lắc đầu rồi cho chúng tôi về, sau đó Trường đặt đại ra ngày sanh tháng đẻ khai ra cho chúng tôi, sau này chúng tôi tỉnh trí, Bình Dương cằn nhằn Trường đã dám khai sinh cho tôi và nó, mà cái năm sinh tháng đẻ, lúc tôi và nó chưa có đầu thai, Trường nghe xin lỗi, tôi thì không để ý, tuổi tác có nghĩa gì với tôi, có chăng là tấm lòng người tình cờ mà gặp đó. Trường đến để cưu mang và để ra đi, mỗi lần nhìn năm sinh của mình trên bằng lái xe tôi lại nhớ anh...Khoảng thời gian đầu mới dọn đến Houston tôi nhớ Bình Dương ghê gớm, thành phố nắng mưa này chẳng làm tôi vơi đi nỗi nhớ bạn, tôi càng muốn tách rời ra thì như có sợi giây vô hình nào thắt chặt lại. Mẹ kiếp tôi phải đi hoang một thời gian coi có khá hơn không, nỗi ám ảnh như bóng ma cứ vờn trước mắt, thời gian là liều thuốc với ai kìa, chứ với tôi sao nó gay quá, mới đó Trường đã chết được hai năm, tôi đi hoang trong thành phố này, nhốn nháo, lăng xăng với tụi bạn mới quen đến từ vùng Europe, và Latin America, bọn Hispanic, tụ tập đàn ca hát xướng với những món ăn cay xé lưỡi, buổi chiều hè cuối tuần tắm ở bãi biển xa thành phố cả hai tiếng lái xe, có nước xanh u mặc và nỗi sầu đời còn chất ngất trong lòng bọn tha phương. – Mày làm sao thế? Câu hỏi của Ana chẳng bao giờ được toại nguyện, Ana trách tôi chơi với nó không thành thật tình, người Việt nam khó chịu, biết làm sao hơn cho dù tôi có cho Ana biết cái quãng đời rách bung tôi đã gặp cũng chẳng lạ gì hơn, một cái nhìn cảm thông, chút chia xẻ nào đó trong tim Ana? tội nghiệp ư, tôi đâu cần nữa, cái quả báo còn tiềm ẩn trong lòng tôi cứ mãi quậy phá mỗi đêm về, và Bình Dương thì triền miên hoài vọng về miền nào đó có Trường đứng vẫy tay còn nàng khóc ngất vì mừng...Bao giờ mày trở lại Chicago, câu hỏi tôi đã thuộc lầu, trở lại Chicago nơi có mộ bia thẳng với tấm ảnh Trường cười như nhạo báng, đôi mắt Trường lại muốn rơi lệ. “Em không thể sống mãi bên anh quả thật em đã lớn khôn từ cái dạo ấy”, hai tay Trường ôm ghì lấy tôi như sợ tan biến đi rồi im lặng, cái lạnh của đêm nào từ những đường mòn xuyên qua đến vùng đầy xương người và đêm đêm đám đom đóm lập lòe xà xuống bám trên những vùng đầy chất tử khí làm sáng rỡ một góc trời biên giới bỗng rợn lại trên thân tôi lạnh giá hai tay anh bóp lên vùng ngực tôi thật nhẹ, chỉ có vùng ngực là của anh, bọn chúng không để ý, Bình Dương cũng xác nhận nàng cũng sót lại chút ít như tôi. Chúng nó quên Bình Dương nói vậy rồi cười đắc ý như kẻ thắng số an ủi...Trường duỗi hai tay nằm thẳng dười đất, hai đứa tôi hôn lên mặt và trán anh – năm năm như thế chàng không vượt qua bức tường vô hình nhưng ghê gớm bọc kín đời tôi và Bình Dương.

 

          Trường lao vào làm việc và đi học, học quên thôi – cho đến ngày buông xuôi, từ kiếp nào Trường đến trả nợ cho chúng tôi rồi vội rũ áo ra đi vậy, khi biết bệnh không thể chữa, Bình Dương và tôi đều trông nom anh cả một năm trời. Sau đó tôi mới bỏ đi, Bình Dương kể khi tôi đi Trường bỗng thảng thốt lo âu, tôi biết điều ấy và đã tự trách mình mấy năm qua sao tôi không ráng ở thêm chút ngày tháng nữa bên anh, tôi khóc, Bình Dương bảo lúc đó tôi ghen với nàng, tôi không nhớ có phải như vậy không, dù sao tôi cũng đã trở lại trước khi anh mất hai ngày, “hãy vuốt mắt cho anh” Trường bảo tôi, tôi đã làm mất tất cả những gì anh muốn, kể cả không được khóc cho nước mắt rơi xuống người anh...Tôi gọi phone cho Bình Dương vào sáng chủ nhật, Bình Dương nói Chicago giờ này vẫn còn đọng tuyết, tháng tư rồi thế mà còn lạnh ghê người, mày có về không? Bình Dương có vẻ ngập ngừng khi nói chuyện, tôi hỏi thêm lung tung, và Bình Dương nói thật, nàng đang có thai, tôi giật mình, nỗi ghen tương bỗng nổi rõ trong tim tôi, tôi bực bội:

 

-          Sao ngày trước mày nói mày không thể làm nổi việc đó nữa.

 

-     Tao muốn có một đứa con – tao cố gắng.

 

-          Tên nào vậy.

 

-          Tao không gặp hắn nữa – hắn không biết chuyện này.

 

-          Sao vậy.

 

-          Chỉ cần có ngần này.

 

          Bình Dương lại thắng tôi một trận ngon lành, đứa nhỏ trời ơi – tôi cũng thèm có một đứa bé, tôi đứng chết điếng vài giây, tôi im lặng, Bình Dương cũng im lặng tựa như mặt hồ lặng câm sau khi ném một viên đá, tất cả tôi chờ đón một cuộc sống đổi mới của bạn. Còn tôi...tôi sẽ chẳng bao giờ trở lại Chicago nữa, tôi nói rõ với Bình Dương, nàng đừng trông mong tôi về cái vùng đất già nua đó nữa, tôi ở đây một vùng tân lập nhốn nháo với bọn người đủ loại, đi làm, rồi buôn bán, bỏ vốn ra thu tiền vào, rốt cuộc bỏ chạy, từ giã buôn bán cá tôm, từ giã vựa đồ biển của mụ Suzan và vùng Kimma Nasa, tôi mệt mỏi quá sức, hai tháng nằm nhà tôi còn đau ê ẩm thể xác, Ana cô bạn chung nhà đã trở về với mẹ.

 

         Bình Dương đẻ một đứa con trai, thằng bé đẹp, trông nghịch ngợm, tôi nhận được rất nhiều ảnh của hai mẹ con Bình Dương, ảnh nào của chúng nó cũng có giọt lệ tôi nhỏ xuống ôi trời. “Nước mắt em giả không chịu được”, Trường bảo vậy khi tôi đi mà vẫn khóc rưng rưng, vẫn nói thương yêu anh, “yêu anh mà em nỡ bỏ đi sao”, “em đã chán chơi một cuộc tay ba”, tôi nói vậy khi đầu Trường gục lên ngực tôi, “không chúng ta không phải là ba, là một mà thôi” chàng nói như mê sảng và vùng ngực tôi vẫn lạnh lẽo dù tay Trường đặt lên đầu vú tôi lún xuống tê dại, “bỏ em ra” Bình Dương gỡ tay Trường ra khỏi tôi rồi ôm chàng vào lòng vỗ về, cả ba chúng tôi có phải không thể tách rời khi bình Dương kể lúc tôi đi rồi, điều đó làm nàng buồn tủi khi trường tỏ ra đau đớn, bất ổn, và Bình Dương đã phải đóng hai vai khi ở bên Trường, tôi hỏi:

 

-          Lúc mày giả vai tao, mày làm sao.

 

-          Tao nằm cuộn vào bóng tối, không nói.

 

-          Vai mày dễ nhỉ.

 

Tôi và Bình Dương cùng cười nhưng trong lòng tôi rộn lên một niềm đau.

 

...Thằng bé đã ba tuổi, Bình Dương bế xuống Houston vào ngày mùa đông, Bình Dương tỏ ra thích thú ngay khi vừa bước vào thành phố này, nàng nói cái lạnh ở đây không thấm vào đâu đối với Chicago, tôi đón hai mẹ con từ phi trường về nhà, Bình Dương vẫn mảnh mai như chiếc lá, chiếc lá xanh mà có thể bay vội vã, dám lắm, Trường đã thương xót mãi chiếc lá này, và chia sẻ mất một nửa bên tôi, tôi ôm ghì lấy hai mẹ con, Bình Dương khóc thì phải, đôi mắt như ngấn lệ nàng nói với đứa bé – chào mẹ đi con – chào mẹ – đứa bé đã biết nói, hình như trời sinh ra để nó chấp nhận đời sống, nó gọi tôi với Bình Dương cùng là mẹ, chẳng thắc mắc gì còn nhỏ nó cần biết nhiều mà chi, hai tuần sau Bình Dương bảo khi nàng úp mặt lên hai bàn tay.

 

-          Tao muốn ở lại Houston.

 

-          Sao vậy.

 

-          Tao không thể nuôi con một mình, tao không muốn xa mày nữa.

 

-          Không được, ai thăm viếng Trường.

 

-          Hãy để cho anh ấy yên, dù cho tao cứ ở mãi Chicago, anh ấy cũng không thể sống lại.

 

          Bình Dương nói rồi khóc, người đàn bà của chàng, một sinh vật chàng cứu thoát khỏi cơn hiểm nghèo, mua lại từ tay bọn điên dại, bọn người biết đâu đã giết chết chính đồng chủng của họ trong một cuộc thanh toán tập thể, đã lâu thỉnh thoảng trong tôi lai dấy lên niềm đau đớn, vì sao chúng tôi nhìn sang một vùng trời khác với tất cả tấm lòng cảm tử của tuổi thanh xuân, phải chăng tự do, tự do cái giá không ngờ quá cao mà chúng tôi vung tay đến khánh kiệt, bây giờ có một người nói ở đâu thì cũng tự do thôi, chắc họ quên rồi cái ngày khổ ải, bị đầy đọa như một kiếp thù và mớ lý thuyết lạc hậu, tà ma nhồi nhét từ học đường đến ngõ ngách muốn ói mửa...Bình Dương ở lại Houston, phải mất hai tháng sau nàng mới trở lại Chicago dọn hết đồ đạc và trả nhà cho người chủ, tại phải trông con, đường xá lại xa xôi nữa, sáu bức tranh tôi vẽ Bình Dương nàng đem về đủ cả, treo hết ở hai bên tường, có những người bạn mới của Bình Dương rất thích mấy bức tranh này, cái dạo nàng chưa sinh con, thân thể óng ả, nỗi ngây thơ trên gương mặt và ánh mắt chưa vơi hết niềm hoài cảm, tôi đã vẽ Bình Dương vào những ngày thể xác tuyệt vời nhất, Bình Dương tìm được việc làm cho một hãng điện tử, tôi trở lại trường học và đi làm nửa buổi, thằng bé được gửi nhà giữ trẻ, nó được trông nom cẩn thận, đầy đủ, mỗi lần mắng con Bình Dương hay nói –“con nhà giầu mà bê bối quá, con phải lịch sự biết không” mỗi lần nghe thế tôi lại mỉm cười, thật vậy nó là con trai của một nhà giầu có tình yêu thương, tôi và Bình Dương yêu quí nó biết bao, chúng tôi mong nó sống cho ra một con người và may mắn hơn chúng tôi, Bình Dương lấy tên của Trường đặt tên cho nó, trường đây là trường học, tôi nói với nó như vậy, con đi trường học, mẹ đi trường đời, trường đời có khi học một biết mười con biết không, thằng bé nghe tôi nói không hiểu cũng gật đầu.

 

           Bình Dương mở cửa đón một người bạn cũ đến chơi, tôi bỏ vào phòng nằm đọc sách. Khi cơn gió chiều thổi giật mạnh cánh cửa sổ và bóng tối đã len lỏi khắp phòng, có tiếng hát của Bình Dương ngoài bếp, chắc người bạn đã đi về, Bình Dương kể anh ta là một người nghịch ác nhất trong lớp nhưng tốt bụng, nàng than bạn học hồi ở trường học chỉ gặp vài người, bạn trai hình như đi lính, mất tích hoặc tử trận, lính tráng mấy ai sống lâu.

 

      ...Một đám người chạy băng qua vùng đất chết một đêm thức trắng Trường chỉ tôi nhìn về phía cánh đồng ma, nơi đó hằng triệu con đom đóm đang giành nhau bám trên những đống xương người làm sáng rực rỡ một vùng, tôi lạnh người ôm chặt lấy Trường, những tiếng súng bắn lẻ tẻ trong đêm tối, tiềng rên rỉ của người mẹ ôm đứa con nhỏ bị sốt dữ dội, ông già dẫn đường người Miên bóp miệng đứa bé rồi vắt từng miếng chanh vào miệng nó, tôi lặng người trong tình cảm ấy, Bình Dương ngồi khuất vào một góc, không rõ nàng đang nghĩ gì, tất cả có phải đang ước một cuộc tận thế, tôi hỏi Trường nhưng anh im lặng, mắt vẫn nhìn về phía màn đêm thê lương – trời ơi, tại sao nơi quả đất còn đầy dẫy những vùng mang họa kiếp thế kia...

 

        Bình Dương đã dọn cơm tối. Bé Trường vẫn ở chơi bên nhà anh chị tôi, Bình Dương bảo anh bạn vừa nẫy đề nghị mua lại một bức tranh, tôi đùa nói với nàng nếu anh ấy chịu ở đây luôn thì cho hết, Bình Dương cười mắt nàng nheo lại những vết nhăn đã xuất hiện ở vùng mắt và tóc nàng cũng có nhiều sợi bạc. Năm tháng vẫn triền miên đến rồi đi, bốn mùa vẫn ngạo nghễ từng giờ, mới đó bé Trường đã lên tám, tôi đã rời trường học, chứng chỉ có được đủ làm một công việc khá vững và tiền bạc không đến nỗi nào...Nhưng sự u tịch của bóng tối, đàn bà và đời sống, tôi nhìn Bình Dương bỗng thấy mòn mỏi, một lần Bình Dương than nàng sợ sự cô quạnh, từ trong lòng nàng có niềm khao khát nào đó, tôi nghe và khuyến khích nàng nên lập gia đình. Bình Dương lắc đầu, trả lời bực bội – mày đừng nghĩ tao chỉ muốn như vậy, có những điều cao vời hơn, ngoài tầm tay và phạm vi của nó. Tôi buông tay im lặng, niềm ưu tư nào có mãi trong lòng chúng tôi, quả thật chính tôi cũng không rõ lòng mình, điều ghê gớm nhất của hai đứa hoặc chỉ mình tôi, nỗi dửng dưng trong đời sống và trái tim lạnh lẽo với tình yêu. tôi hỏi Cynthia cô bạn làm cùng sở. Có khi nào nhìn một người khác phái mà cứ ngỡ hắn cũng là đàn bà như mình. Cynthia bật cười nói – tôi không có nỗi đau đớn ấy, cám ơn Chúa...Mùa hè trở lại, Houston với những cơn mưa cùng gió nóng, bỗng dưng tôi thèm một chuyến đi xa, đi thật xa, chẳng có một điều nào để giữ chân tôi ở mãi một vùng, trái đất này làm gì có biên giới nữa, biên giới chúng tôi đã vượt qua và xé tan tành...Cuối tháng Năm tôi từ giã mẹ con Bình Dương theo Cynthia đến Jamaica, nơi vùng đất quê hương của Cynthia, ngày mới đến xui làm sao cứ mưa liên tiếp hai ngày trời, cái không khí ẩm thấp của biển cát làm tôi muốn cảm bịnh, nhưng vài hôm sau thì quen – Cynthia dẫn tôi đi vòng vòng mấy nơi vùng Ochorios Jamaica và Cayman Island. Mỗi nơi tôi đều mua quà cho Bình Dương, tôi chọn cho nàng một cái sà-rông màu vàng có hoa, một đôi bông ngọc trai cùng mấy cái nón bằng cói thêu ngũ sắc trông lạ mắt, dân chúng ở đây nghèo, con đường dẫn ra thư viện,gập ghềnh sỏi đá, đám thanh niên tụ tập ở đầu đường hát ca bất ngờ vào những ngày cuối tuần. Tôi đi hết chợ búa, shopping ở vùng này, Cynthia lại rủ tôi đi bắt cua với hến biển. Một loại sò có lông bao ở ngoài vỏ khá dầy, thoạt trông thấy sợ, nhưng mẹ Cynthia lấy nấu với đậu ván thì ăn cũng ngon. Mùa hè nóng chẳng khác Houston, tôi theo mẹ Cynthia đi xem chiếu bóng, trước cửa rạp hát buổi chiều, la liệt những trẻ nhỏ và dân chúng, các xe bán hàng dạo đậu dọc bên đường cái không khí, hình ảnh khiến tôi nhớ đến các rạp hát ở Saigon thuở nào. Hôm nay Cynthia đi chơi với người bạn trai cũ của nàng, cô có kể với tôi, người xưa muốn nối lại tình cảm, nhưng cô đang nghĩ, thanh niên Mỹ thì ngon lành hơn, tôi hỏi ngon chỗ nào, có ai bằng người cùng chủng tộc, cô chê tôi xưa cũ, đối với cô nhân loại chỉ là một, chỉ là một cõi con người, tôi lặng im nghe cô, trái tim tôi vẫn còn nhỏ quá, lại chất chứa mãi nỗi riêng tư chẳng mấy an lành, tôi thở dài nhìn đám thanh niên đang đùa giỡn, bỗng dưng tôi thèm khát được trở lại quê nhà, nhìn ngắm những con đường, phố xá nơi tôi sinh ra và lớn lên. Gió chợt thổi vùn vụt như sắp mưa, mọi người chạy vội vào trong cửa rạp hát. Các xe bán hàng được phủ nhanh bằng những tấm bạt nylon nhiều màu sắc, hoạt cảnh như quen thuộc từ hồi nào trong tôi, ngay từ lúc này đây, có ai rủ tôi về Việt Nam, liệu tôi có từ chối, Cynthia chợt đi từ bên đường, cô đang gọi tôi, cánh tay đưa lên vẫy vẫy trông mịn màng, nâu bóng như đôi cánh tay một nữ thần trong đền thờ ở một làng Cao Miên nơi tôi đã đi qua, tôi ngó Cynthia lặng lẽ, bồi hồi, nơi đâu cũng là một cõi con người phải không Cynthia, Jamaica mưa suốt một đêm nay.

hàn song tường