Invisible Globe

by Arthur Sze, 2018

 

Hiking up a trail in the snow, I spot

a rusting orange body of a car;

 

in midwinter, the sun’s a mirage

of July—a woman begins Taiji

 

movements and rotates an invisible

globe; a sky-blue morning glory

 

unfolds on a fence; though

the movements appear to be stretches,

 

they contain the tips of deflections

and strikes; behind a fence, neighbors

 

drink beer, grill chicken, laugh—

as snowflakes drop, I guess at

 

their shapes: twelve-branched,

stellar dendrite, triangular, capped

 

column—under a ceiling fan,

I recall our hours in a curtained

 

room—and as I sidestep down,

a capped column dissolves on my face.

 

Thế Giới Vô Hình

 

Dã hành đường rừng mùa tuyết, tôi nhận ra

thân một chiếc xe sậm màu cam nằm rỉ sét;

 

Giữa đông; mặt trời chỉ là ảo ảnh

của tháng Bảy - một người phụ nữ bắt đầu

 

chuyển động Taiji và xoay trở cái thế giới

vô hình; bầu trời xanh buổi sáng huy hoàng

 

phô bày trên vách rào; dẫu sao

những cử động xuất hiện được căng ra,

 

chúng gồm có những nhón chân lệch góc

và những ngón chỉ; phía sau bức vách rào, 

 

láng giềng uống bia, nướng thịt gà, cười nói-

trong khi tuyết rơi, tôi đoán về chúng 

 

hình dáng những bông tuyết: tinh thể mười hai cánh,

tinh thể ngôi sao sáu cánh, hoặc khối tam diện, hoặc 

 

khối lục lăng - bay lung tung dưới chiếc quạt trần

tôi nhớ lại thời khắc của bọn tôi trong căn phòng

 

che màn mỏng - và khi tôi  bước  tránh xuống,

một tinh thể tuyết hình khối lục lăng tan trên mặt tôi.

 

 

Greetings

by Charles Rafferty, 2018

 

I counted the water towers, I counted the active smokestacks.

These were the breadcrumbs I thought would lead me back. Now

I know it’s possible to drive so far we forget why we left, that the

journey continues even after the car breaks down. I used to think

I had no message, but the message is me—bloodshot and hungry,

spilled coffee down the front of my shirt. People of the future,

gather round. I have traveled through ink to greet you.

 

Đón Chào

 

Tôi đếm những tháp nước, tôi đếm những cuộn khói lên cao.

Nầy là món cốm mì ắt sẽ đem tôi thời điểm quay về. Giờ đây

tôi biết có thể đi khá xa và chúng tôi đã quên tại sao rời, rằng

cuộc hành trình vẫn tiếp tục cho dù chiếc xe đang nằm ỳ. Tôi nghĩ

tôi đã không có tin tức gì, nhưng tin tức ghim vào tôi như cơn đói,

làm đổ cà phê dính vào mặt trước chiếc áo. Thiên hạ của tương lai,

vây tròn lại chung quanh. Tôi đã du hành xuyên qua mực để đón chào em.

 

Northwest USA 3/2018

 

Ốc BR phiên dịch từ nguồn:

 

https://www.poets.org/poetsorg/poems?field_poem_themes_tid=1371

 

https://www.poets.org/poetsorg/poems?field_poem_themes_tid=1371&page=3

 

 

© gio-o.com 2019