Lý Ốc BR phiên dịch

Prose Poem

Thơ Xuôi

 

 

 

Little Theory       

by Janet Kaplan

 

A machine named Universe knew about itself what it knew at present, nothing more. Away it skipped, blowing bubbles and careful not to step on Father's clock.

 

Lý Thuyết Nhỏ

 

Một cỗ máy có tên là Vũ Trụ nó tự biết rõ chuyện gì trong hiện tại, chỉ có vậy không hơn. Bỏ qua chuyện nó đã quên, những vụ thổi bong bóng hơi và coi chừng thận trọng chớ có dẫm lên chiếc đồng hồ của Cha.

 

 

Refinishing

by Chad Davidson          

                 

Wood has no future. It saves all scratches. At twenty-three I helped a woman sand her table down to grain. I touched every inch of that table, used a belt-sander but took the corners by hand, not wanting to burn through. I had it clean in days, then set to clearcoating. I could count my years in its surface as the tiny histories of the people who had eaten there vanished.

When we lie together at night and I'm asleep, do I ever run my fingers down your back? I have the sensation sometimes of running underneath the skin, like a splinter.

 

Đánh bóng

 

Gỗ không có tương lai. Nó lưu lại tất cả vết trầy xướt. Năm hai-mươi-ba tôi giúp một người phụ nữ đánh giấy nhám chiếc bàn của nàng đến nổi vân. Tôi chà thật kỹ từng phân mặt bàn, dùng cái máy đánh nhám nhưng chà giấy nhám bằng tay tại các góc cạnh, vì không muốn sẽ làm cháy xém. Tôi chà sạch láng nó trong mấy ngày, rồi đến lúc phết dầu bóng. Tôi có thể đếm những tháng năm của tôi trên mặt chiếc bàn như những câu chuyện nhỏ trong quá kh của những người từng ăn ở nơi đó giờ đã mất tăm.

Khi chúng tôi nằm với nhau vào ban đêm và tôi trôi vào giấc ngủ, tôi có bao giờ chạy lần ngón tay trên lưng em? Tôi có cảm giác đôi khi như là đang đi lần dưới làn da, giống như những mảnh cây dằm.   

 

Pear, Glass and Lemon  - Trái Lê, cái Ly và Chanh, 1922, Picasso

 

 

Definition

by Brooke Horvath  

   

A prose poem should be square as a Picasso pear, or paragraphed like that same pear halved, then halved and halved again — free as air, palpable as an air crash and as final, yet somehow not all there.

 

Sự Định Nghĩa

 

Một bài thơ xuôi nên vuông vắn như trái lê của Picasso, hoặc được phân đoạn giống như là trái lê xẻ làm đôi, và cứ vậy xẻ đôi xẻ đôi - phóng túng như không khí, rõ ràng như một vụ rớt máy bay và như sự chung quyết, tuy nhiên dù gì vẫn không đầy đủ tại đó.

 

A prose poem should be neither short nor long and somewhere between a snort and song. It should be dense and chaotic as a World Series crowd, yet open and orderly as the game being watched. It should be loud as the nameless lost are loud, quiet as a mugger in moonlight, magical as the maniac's ghostly knife, mundane as the victim when finally found. A prose poem should be shocking as the unspeakable when spoken is shocking — and as familiar.

 

Một bài thơ xuôi không ngắn không dài và dường như đâu đó giữa tiếng khẹt mũi và bài hát. Nó nên cô đọng mà lộn xộn như đám đông trong giải vô địch Toàn Quốc Baseball, nhưng cởi mở và trật tự như là trận đấu đang diễn ra. Nó rất nên lớn tiếng như tiếng gọi kẻ vô danh vang rền bị mất hút, im lặng như cá sấu nhỏ dưới ánh trăng, kỳ diệu như con dao găm ma quái của gã điên, trần tục như nạn nhân sau cùng được tìm thấy. Một bài thơ xuôi nên gây sốc như là chuyện bất khả thuyết cần nói ra - và như là chuyện quá quen thuộc.

 

Its feet all thumbs but with every line justified, marginal because it knows where the margins are, intimate with disinheritance, the prose poem's job is to follow its nose, accepting all comers, admitting defeat.

 

The porcine prose poem speaks: "waste not, want not" and "learn to live on garbage and in mud" it tells us straightforwardly when it stops you in a crooked street to hand you a slippery pearl, a bitter sweet.

 

Âm tiết nó vụng về nhưng mỗi hàng nên được thẩm định, có bờ viền quanh bởi vì nó biết những chổ giới hạn tại đâu, gợi ý với sự tước quyền thừa kế, việc của thơ xuôi là chìu theo cái mũi của nó, đón nhận những gì đến, sẵn sàng dành chiến thắng.

 

Bài thơ xuôi về con heo nói: "không chừa, không muốn" và "biết cách sống trong rác và bùn"  nó nói thẳng với chúng ta khi nó chận chúng ta tại con đường ngoằn ngoèo đưa cho ta viên trân châu trơn tuột, viên kẹo đắng ngòm.

 

In Streetcar Named Desire, the prose poem plays Stella. And BIanche. And Stanley. In My Fair Lady, Eliza Doolittle: make of me what you will, it says; make me and I'll make you, it thinks.

 

For all its history and intellect, a few dirty secrets and neglect. For love, the French.

 

Not equal to or better than or worse; neither prose nor verse; perhaps not for you or me.

 

The prose poem should not be defined but let be.

 

Trong vở kịch Chuyến Xe Dục Vọng bài thơ xuôi diễn vai Stella. Và BIanch. Và Stanley. Trong vở nhạc kịch Nàng Đẹp Của Tôi, Eliza Doolittle: cứ làm tôi điều gì anh sẽ, nó muốn nói; hãy làm tôi và tôi sẽ làm anh, nó nghĩ vậy.

 

Cho tất cả lịch sử và sự thông thái của nó, có vài sự bí mật và cẩu thả thật tệ hại. Cho tình yêu, người Pháp. 

 

Không bằng nhau hay tốt đẹp hay xấu xí hơn; chẳng văn xuôi hay thơ vận; có lẽ cũng chẳng dành cho bạn hay tôi.

 

Thơ xuôi chẳng nên được định nghĩa nhưng hãy cứ để mặc nó.  

 

 

 

Northwest 4.2018

Lý Ốc BR phiên dịch

English texts from:  http://www.prose-poems.com/contemporary.html

 

......................................................................................................................

. Janet Kaplan is an American poet and professor

. Chad Davidson was born 1970 in Southern California is an American poet and translator

. Brooke Horvath, 1953, is a Professor of English at Kent State University. Recent work includes The Lecture on Dust (poems)

. "A Streetcar Named Desire" Chuyến Xe Dục Vọng, 1947, là tên vở kịch của kịch tác gia người Mỹ Tennessee Williams

. "My Fair Lady" Nàng Đẹp Của Tôi, 1956, tên vở nhạc kịch của sân khấu Broadway, New York City