Tiếng Hen Định Mệnh

(Gửi những người đàn ông thi sĩ đã đến và ở lại trong trái tim tôi)

 

Có khi tôi đi qua thành phố như một kẻ lẩn trốn. Tôi đã lặn xuống đáy thành phố qúa lâu.

Tôi nghe và ghiền những tiếng động chìm dưới một thành phố có triệu dân sống đời sống

cao tầng. Trái tim tôi qúa mẫn cảm và tai tôi quá thính âm. Tôi phải lặn mình xuống chỗ

cuối cùng của lòng phố để nghe bản hợp âm tuyệt hảo về thành phố trên cao ấy. Tôi tự

trầm mình để hai tai tôi khỏi tê buốt vì những tiếng động đời đinh tai long óc ở trên. Tôi là

một nghệ nhân biết bay và biết lặn. Tôi múa khắp hang cùng ngõ hẻm vừa ham hố ngụp

lặn sông đời vừa biểu diễn cho mọi người xem vũ điệu ảo diệu của một người tung và ném

chữ. Tôi phân thân như vậy và tôi đã bay và đã lặn qua bao nhiêu thành phố, bao nhiêu

cảnh đời, bao nhiêu chiến tranh, bao nhiêu lễ hội, bao nhiêu sanh đẻ, bao nhiêu tự vận,

bao nhiêu chào đời. Thiên hạ chỉ ghiền xem tôi biểu diễn. Họ ngợi ca tôi là một con đồng

chữ đẹp. Tôi nhận lấy lời ban khen và khi bay ra khỏi thành phố, dừng lại bên hè đường,

uống hớp coke, tôi rầu rĩ thiên hạ và chán qúa không thèm mở miệng phát âm nữa. Và như

thế có những khi tôi phải lặn mình và hóa thân thành kẻ tàng hình ăn trộm hợp âm sóng

của đáy sông. 

 

Chỉ trong những cơn dấu mình ở góc xó không ai biết ấy, tôi mới biết đau khổ và hạnh phúc

là ni tấc trong tiếng hen khẽ của một người đàn ông ngồi ngắm hoàng hôn và bị phải hen

lên vì thấy hoàng hôn đẹp đang thổ huyết xuống thành phố lúc năm giờ chiều. Thân xác

tôi no đầy những khóai lạc đớn đau và có thể bật sướng lên vì một tiếng hen nhõng nhẽo

của một người đàn ông. Tôi đã bị điều kiện hóa bởi một tiếng hen khẽ của một người đàn

ông. Một người đàn ông thi sĩ đã hen một tiếng hen đầu đời đánh thức bản hợp âm ngôn

ngữ trong tôi. Trong một đêm tối tò mò lặn xuống đáy sông mật ngữ, tôi bị ngôn ngữ tra

tấn bắt luyện thành đường con gái bay và làm thế nào đội một thành phố câm lửng lơ

trên đầu.

 

Tôi bay trên những tầng tháp của ngôn ngữ. Tôi lặn vào xó xỉnh của những giờ thị trấn

gió chướng để dấu đi cơn đào hoa của cái đinh mệnh nghe ra tiếng động nó.  Đâu đó ở

những buổi chiều khi hoàng hôn ngà váng đỏ quạch bên kia rặng Ghềnh Ráng tôi nghe ai 

ò o lên: h. ơi, em có nhớ  không? Là tôi như con ngựa thiêu thân bay về nằm áp mông

đùi lên môi má người đàn ông để thu âm tiếng hen nhõng nhẽo  ấy vào háng và ôi hạnh

phúc xiết bao. Từng đùm hạnh phúc phát ra từ cái cuống họng của người đàn ông. Một

tiếng hen khẽ một tiếng văn. Âm hen hò hẹn nên cung điệu thơ. Đàn ông và thơ là một

trộn lẫn tuyệt vời mà đàn bà có thể đến gần nơi tối ám của linh hồn họ được nhất.  Thơ

phát ra từ cuống họng người đàn ông là cái loa kèn dụ dỗ tôi toả tình mù hương tứ chi.

Tiếng hen đã nâng tôi thành một hồn thơ nữ biết bay. Tôi thành người đàn bà biết bay

năm mười sáu tuổi và sáu mươi sáu năm sau tôi là đứa con gái bay cô đơn chiều nay.

 

Tôi thường xuyên bị truy nã ở đọan xa lộ siêu tổ quốc. Tôi hồn nhiên ẻo lả nhảy múa qua

những thị trấn mót ra nhiều linh hồn hơn đất cày lên dây khoai lang trên luống quê nhà năm

cũ. Những thị trấn ngập đầy những xác đót com chết tan thây bởi những con vi rút  chữ.

Những phố thị micorsoftword mù loà. Và chính sự mù loà của họ khiến những bài thơ của

tôi trở thành ánh sáng. Tôi phải thơ. Vì nếu tôi không nói thì cả thị trấn không bao giờ biết

nghe. Ngôn ngữ của tôi là lạ nhưng âm thanh ấy quen hơi. Và chỉ vì chút hơi hám quen

thuộc ấy mà thành phố nọc tôi ra quất  ba trăm hèo.  Những trận đớn đau. Tôi bay xuyên

sâu trong những tiếng hò hét của họ.  Những tiếng hét vương vãi trên phiếm đàn ki bo 

của những bài giảng technical writing. Còn tôi con thánh thơ  cùng Sa và Hương xuất bản

Canh Thức Cùng Thơ Mộng không người đọc.. Tôi vẫn cứ thơ. Tôi é sợ .  Đau thì đau mà

thơ thì cứ thơ. Tôi phải thơ để khỏi tuyệt tự. Tôi phải thơ để hai bầu sữa trong ngực tôi

tiếp tục lóng lánh suối bạc vô tận. Ngày nào tôi không phấn đấu để thơ ngày đó tôi theo

gót chân người đàn bà Chiêm Thành chết treo vắt vẻo nằm úp mông má lên trên trời tháp

Hời Phan Rí.

 

Này hỡi thị trấn mù âm trên cao. Ta còn sống ngươi còn vất vả. Bởi tôi cưu mang hai bầu

ngực chữ. Hãy ngậm lấy. Thân xác nào chịu đựng nổi cơn cuồng dâm hội đồng của những

người đàn ông đàn bà  thèm nút một chút thơ.  Nhưng bao lâu tôi chưa tử nạn tôi sẽ còn

vô tư bay và thả chữ nghĩa ngang qua thành phố. 

 

Đường ra đấu trường ngôn ngữ tôi uy quyền như một nàng thơ thống lĩnh quốc gia tôi.

 

Ngôn ngữ hoặc chết.

 

Lê Thị Huệ

11/2003