L ê T h ị H u ệ
Lư Bỏ C ...
Chuyện ngắn (trong tuyển tập Chọn Lựa Cùng Nguyên Mẫu, nhà Văn Mới hải ngoại xuất bản, 2005)
Tôi với tay kéo cái màn cửa màu ngọc trai sang cánh trái. Ánh nắng chan canh vào pḥng nhỏ thơm hương thu nâu tháng mười Cali. Tôi quấn tấm chăn len mỏng và lăn từ giường qua sofa để những cơn thoải mái của chăn nệm nhung chuyền sang, cùng với buổi sáng của một ḿnh tôi đang nằm tận hưởng cơn lười biếng tuyệt vời này.
Trong pḥng của Đen, tôi hay nằm
ươn người trên cái sofa cạnh cửa sổ này.
Khi tôi bắt đầu la cà vào pḥng là lúc Đen đi ra
Saver mua thêm cái sofa. Nhớ hồi đó c̣n tấm màn
cửa sổ cũ vàng khè, khụy khâu, tưa gót. Một
lần tôi vừa từ pḥng tắm ra, chỉ mặc cái xú
nửa cup tím Huế nhỏ xíu xiu, lại kéo màn cửa,
nh́n thấy một hàng xóm Mỹ Trắng bên trong cửa
sổ pḥng trọ đang chăm bẳm nh́n sang tôi. Mỗi
khi Mỹ Trắng ở nhà, tiếng nhạc Rốc từ
pḥng hắn thọc sang rầm rầm như hợp âm của
đàn heo eng éc trước nồi cám ngô. Nên Đen
thường đóng cửa sổ. Sau có chuyên nớ
xảy ra, Đen cười mỉm khi tôi nói để tôi
mót tiền nợ trường thay hai lớp màn cửa
mới chứ chờ chủ nhà biết đến bao
giờ.
Tôi mang về một màn vải tuynh lá xanh có dây hoa leo
tương tư để kéo qua kéo lại. Bên ngoài
cửa sổ những khóm Trúc Đào thon thả hoa lá cong
cớn tươi tốt khi nào cũng như vật
vờn ngả ngớn bên nhau. Những buổi Mỹ
Trắng không có ở nhà, tôi thường mở cửa
sổ, nh́n ra khoảng không gian có cây và hoa lá mát mặt bên
ngoài. Rồi tôi làm nhiều chuyện quanh cái cửa số
và sofa ấy. Học bài, đọc sách, ngủ,
rượng t́nh, đánh móng chân móng tay, ăn khoai lang và
hạt dẻ, nằm chơi, khóc lóc... Cái sofa màu
rượu mận này là phần đời những ngày con
gái độc thân lút ga. Kể cả những đêm khi
không muốn ngủ chung, đợi bồ ngủ xong, tôi
nhẹ nhàng len len trườn qua sofa và ù một ḿnh một
giấc đến sáng.
Pḥng riêng tôi dú trong vùng Làng Nắng
cũng có một cái sofa c̣n dài và rộng hơn nữa. Tôi
rất mê sô pha. Nếu phải sống rời xa
nước Mỹ tôi sẽ nhớ nhiều nhất
những chiếc sofa êm. Trên sô pha tôi có thể vừa
học vừa ngủ quên đi trong những cơn
đồng thiếp của trí óc đang quần quật
vật lộn với mớ bài vở ngày tới. Những
khi cần suy nghĩ, tôi thích kê đầu cao lên sô pha. Làm
như kê đầu cao kiểu này tôi nghĩ ngợi
được nhiều hơn. Khi muốn tựa lưng
nghiêng người cho đỡ mỏi, tôi kê lưng vào
thành sofa, ngủ ra được một giấc êm
đềm mộng sâu. Tôi mê ngự sô pha có lẽ v́ sofa
đang là nơi thu lôi hết tâm trạng thường xuyên
lo ngay ngáy học cho xong cái bằng cao học mà mặt khác
lại cứ tà tà tương lai của ḿnh như tôi.
Sô pha ở pḥng tôi màu mạ non xanh nhạt, vải nhung, êm
con gái. Sofa của pḥng Đen bọc vải thồ sớ
mềm, nhưng cũng dịu lưng êm ả. H́nh như
tôi nằm trên cái sofa ở pḥng chàng nhiều hơn. Tôi
đang trùm kín mền lăn nghiêng người qua một
bên với ư tưởng lăng mạn này.
Cơn đau bụng bỗng nhồi lên. Í à. Sao đau qúa
thế này. Đau thốn lên từng cơn địa
chấn. Hay kinh nguyệt. Hôm nay đă là hai mươi tám. Chết
cha h́nh như trễ mất nhiều ngày rồi. Tháng
trước ḿnh có kinh vào ngày Lễ Lao Động. Mồng
hai tháng chín. Hôm nay đă hai mươi chín tháng mười. Trễ
một tháng.
Tôi giật bắn phóc người đại bác
ngồi dậy .
Không biết sao đây.
Lỡ mà ....
Lỡ mà ḿnh "Có" th́ sao. Tháng chín
ngày hai c̣n đi mua hộp băng nguyệt kỳ ở Wal
sáng sớm mà. Buổi tối Đen c̣n hít hít ngửi
ngửi và tḥ tay vào quần lót xoa xoa cái thảo nguyên. Nhưng
không được. Buổi tối đó lăng xẹt. Hai
đứa ngủ hai góc sofa. Đàn ông thiệt chán mớ đời
. Đ̣i không được là rồi như đứa con
nít, mặt mày sưng sô thô sượng. Chẳng bao giờ
biết cho đàn bà con gái mỗi lần kinh hành là đau
bụng, học môn ra tá lả. Người ngợm như
một đống thịt bầy nhầy. Những lúc
ấy là lúc mà nhi nữ t́nh trường cần sự thông
cảm, cần một cái vuốt lưng, cần một ly
nước. cần một ánh một chở che, cần
một câu hát "Này em thắp sao trời . .."
Lỡ mà ḿnh "Có" th́ sao.
Không được.
Không đựợc.
Không được.
Ba lần ba là chín không được.
Bộ "Có" dễ vậy sao.
Năm nay tôi đă hai mươi tư tuổi đời lẻ rồi chứ c̣n nhỏ nít ǵ. "Có" cũng được rồi. "Có" th́ con trai hay con gái đây. Tôi thích con đầu ḷng là gái. Rồi làm sao nuôi con. Không được đâu. Tôi và Đen chưa hề nói chuyện vợ chồng đám cưới bao giờ. Hai đứa quen nhau được gần ba năm. Tôi chưa có ư định dừng lại đây nhổ neo đóng cọc chui vô tờ hôn thú với Phạm Hữu Sang Đen người Nội Thành gốc Huế.
C̣n chuyện học nữa. Có
"Nó" th́ làm sao đi học. Bụng ph́nh ra ngó sao
được. Rồi bảo hiểm sức khoẻ tôi
c̣n chưa có. Đang chỉ biết tự tin vào vốn
liếng đất đai thổ ngơi con gái gần
hăm bốn cưa găy bao nhiêu đĩa beefstead của
hăng Harris Ranch. Ở xứ Mỹ này không có bảo
hiểm sức khoẻ th́ phải vác mặt mo lên sở xă
hội xin oe phe. Oe phe chỉ nên dành cho những
người kém may mắn, mấy người đông con,
mấy người tị nạn mới sang, mấy con
mẹ hút x́ ke, mấy bà làm biếng, hay mấy con bé teen
nát.
Tôi đâu thuộc vào một trong những hạng
người nói trên. Nhưng tiền đâu để đi
thăm bác sĩ dài hạn. Đẻ đái xong tiền
đâu mua tả mua sữa mua áo quần mua nơ bím tóc
diện cho con gái đẹp đi shop với mẹ .
Tương lai cũng có nước bay vèo xuống đèo
số 5 Cali. Làm sao học xong cái bằng Cao Học
Kế Toán rồi tiến hành giấc mơ làm việc
ở chi nhánh nhà băng ở lầu thứ bốn
mươi sáu trong buynh đinh Mayflower. Sanh đẻ con nít
là sẽ dang dở nghề nghiệp. Đời ḿnh không
lẽ không rinh được một công việc cổ
trắng lương cao mua một trăm đồi giày và
có nhà trên đồi Pi như dự tính.
Không được và không
được đâu.
Nhưng bây giờ tôi phải làm thế nào đây hả
thượng đế. Cơn đau bụng cồn cào
trồi bạo từ ba tuần nay. Tưởng có kinh,
nhưng co' kinh ǵ mà lạ qúa. Thường chỉ đau
bụng chừng hai ba ngày là kinh ra lai láng không kịp
ngắt xa lộ máu. Bây giờ th́ từng cơn đau
xảy ra sáng trưa chiều tối không cần biết
tôi đang ngủ hay đang ôn bài thi, đang lái xe hay
đang nấu ăn. Đă ba tuần nay rồi xa lộ
máu đă tắt ngúm. Chưa bao giờ tôi ao ước trông
thấy máu như lúc này. Những gịng sông đời
"đến hẹn lại ra" như mưa tự
nhiên từ trời nhả ra vào những ngày thiên thu hẹn
ḥ. Máu huyết chảy li ri từ cái huyệt lộ trên
cơ thể đàn bà con gái đă quen thân từng tháng
một. Máu như mưa tưới phù sa nhắc nhở
thời thế người phụ nữ đang sung măn
những mùa gặt tươi tốt. Máu tống tháo
những cơn quải uể của thân xác cho sau đó nó
phục sinh với nhựa sống căng tràn. Bây giờ
máu trong người tôi đang tọng lại đâu đó.
Sao máu ngưng tụ lại đâu đó mà tôi th́ không
biết nó đang dồn ứ lại ở khúc nào trong
dạ con âm u.
Ôi mà sao bỗng dưng ra thế này. Buổi sáng tuyệt
vời lăn tẩm với nắng vàng đầu thu
của tôi đă biến mất. Tôi đứng dậy không
nổi nữa. Lúc này tôi chỉ mong ai xoa bóp một lóng tay
vào bụng cho tôi dịu bớt đớn đau. Tôi
cần một human touch(1). Đen đang đi
học. Tôi ước ǵ có sự hiện diện của
Má. Những ngày c̣n nhỏ c̣n mới rỉ máu hoen kỳ
kinh nguyệt phía dưới, chỉ cần bàn tay Má xoa xoa
lên bụng là cơn đau trong dạ sâu của tôi êm
dịu ngay.
Nước mắt tôi trào ra. Tôi kêu
cứu đến âm thanh Má: "Con đau qúa Má ơi"
Bắt đầu th́ c̣n khẽ khàng. Sau đau qúa tôi
phải ôm lấy bụng, nằm úp lên gối, và kêu thành
tiếng nấc to. "Má ơi con đau qúa Má ơi".
Phải ḅ ra khỏi giường tự ḿnh đi kiếm
một viên thuốc dằn cơn đau này thôi. Đau ǵ mà
đau qúa chịu không nổi. Tôi chạy ra pḥng rửa
mặt, kiếm hai viên thuốc. Bụng tôi trào lên. Ực
Ực Ực. Tôi nôn lên từng cơn, ói ra trên sàn nhà.
Nhưng chỉ là những cơn ói oẹ với gịng
nước bợn nhờ.
Tôi ngồi bệt luôn xuống bệ cầu. Cha mẹ
ơi thê thảm qúa. Trong đời tôi chưa bao giờ
thấy thân xác tôi nó hành tôi như lúc này.
Ḿnh oẹ rồi ḿnh bụm nước mắt
nước mũi đang chày tḥ ḷ ngồi lom khom tự thu
dọn băi chiến trường. Một tay cầm
miếng giẻ quơ qua quơ lại cái sàn nhà. Một tay
cầm giấy tít su hỉ mũi và lau nước mắt
ḿnh.
Ơi ai ơi. Làm ơn cho tôi một bàn tay để tôi níu vào cuộc đời.
Đói. Nước mắt trào đă
rồi làm như trong cái mũi cái họng nó nư nư.
Nhưng dưới cái bụng th́ như có những móng tay
cào rách dạ con thèm một tô canh chua cá lóc rực rỡ
những miếng khóm vàng ngư. Tôi kiếm ḿ gói Tung Kee lót
bụng. Cạn khô nước mắt. Nỗi ê ẩm
buồn bực hất ra khỏi người rồi.
Sau đó ḷ ṃ nằm dài ra trên sofa lúc nào không hay.
Tôi nhắm mắt lại tính nhẩm, từ Lễ Lao
Động đến nay là gần hai tháng. Nếu bị
dính bầu th́ như vậy là kỳ trứng rụng vào
hạ tuần tháng chín. Hạ tuần tháng chín, một
tuần, hai tuần, ba tuần, bốn tuần.
Nếu có th́ "Nó" đă được một tháng
rồi.
Tôi mở mắt ra bất ngờ nh́n
ngay vào khung h́nh Đen để trên chóp kệ sách kê trên
chiếc bàn trong pḥng. Thuở Đen c̣n học ở Xứ
Vạn Hồ. Đen đeo kính trắng, tóc hơi dài,
mặt hốc hác, c̣n ốm o trong chiếc áo lạnh
bốn túi đứng giữa một rừng tuyết
trắng Minnesota.
Tôi vói lấy cái điện thoại ở đầu
giường và gọi vô sở làm của t́nh lang:
- Đen hả. Đang làm cái ǵ đấy.
- Mới đi họp về. Sao. Có ǵ lạ không cưng.
- Ừm. ừm. Có mà không biết có không.
- Nói cái chi nghe lạ rứa. Ăn sáng chưa hay là c̣n trên
giường.
- Không. Đang ngồi chồm hổm nói điện
thọai đây nè.
Câu chuyện chấm dứt sau hai phút
nhưng tôi không nói được ǵ hơn là nói ḷng ṿng cái
hoá đơn tiền điện thoại bị ai chơi,
dùng số của Đen gọi liên viên lên đến
gần bảy trăm đô la. Không nói được ǵ
với Đen cả. Đen đực qúa. Mà ḿnh th́ chưa
rơ chuyện ǵ đang xảy ra trong người nên nói ra
không được. Mà chàng th́ không bao giờ nhạy
cảm đủ để đoán ra ḿnh đang lo thấy
tía để hỏi thăm ḿnh lấy một lời.
Một lời thăm hỏi thôi. Không ai thân tặng tôi
một lời thăm hỏi vào lúc này. Tôi mơ một
lời hỏi han trong lúc này như mong thấy kinh kỳ
hăy mau mau xuất hiện.
Tôi gọi điện thoại
đến nhà Lệ và hỏi thăm nó có bao giờ bị
đau bụng như vậy. Đau chứ, Lệ nói. Mỗi
lần có kinh đau lắm nó phải uống Midol th́
mới chịu nổi. Lệ cũng c̣n độc thân và
đi học như tôi. Câu chuyện không tiến xa ǵ
hơn là những cơn đau tiền kinh nguyệt .
Tôi gọi điện thoại cho bà
chị họ ở Thị Trấn Xoài. Bà đang trông coi
một cửa hiệu điện tử. Chị khoẻ
không. Đếch khoẻ, dạo này đau cái bả vai. Khi
khám bác sĩ ổng nói cái xương vai hơi lệch. Chán
mớ đời. Đau dữ không. Tôi hỏi. Đau
lắm mày ơi. Bà chị thứ Ba trả lời. Đau
mất ngủ luôn. Mỗi đêm tao ngủ được
chừng hai tiếng. Đau làm sao. Đau đếch
chịu nổi. Đau giống có kinh không. Không. Đau trên
vai c̣n có kinh hay rong kinh th́ đau bụng dưới. Mày nói
cái ǵ mà như con mớ ngủ. Đau bụng khác với
đau vai. Sao giống nhau được.
Bà chị họ chỉ thêm được chữ
"mất kinh" vào cái đại gia đ́nh "đau"
tôi đang tra hỏi. Nhưng tôi không t́m thấy thêm
được lời chia xẻ nào về điều tôi
muốn t́m hiểu.
Mà thật ra tôi không biết ḿnh đang t́m câu trả
lời nào. Tôi không thể nói với ai. Tôi đang đau mà
không biết tại sao đau. Tôi đă mất kinh gần
một tháng nay. Trời ơi. Tôi ước là tôi có cái Lu
Ước. Tôi hú vô trong Lu nỗi lo lắng của tôi lúc
này. Và rồi Lu thần sẽ cho tôi những câu trả
lời.
Lần đầu tiên trong đời
tôi mới biết phải giữ ǵn bí mật là một
điều kinh khủng qúa. Tại sao tôi phải giữ bí
mật này . Tôi không thể hé môi với ai. "Nó" là cái
ǵ trong bụng tôi. Làm ơn cho tôi biết "Nó" là cái
ǵ. "Nó" là một cái ǵ bí mật khiếp đảm.
"Nó" chiếm đoạt hết tất cả
mọi li ti tế bào trong con người tôi lúc này. Tôi không
c̣n là tôi. Cái bí mật trong bụng đang điều hành hết
mọi thứ trong tôi.
Cơn đau bớt quặn thắt nhờ hai viên
thuốc Aspirin.
Ồ lỡ ḿnh "Có" mà đi nốc thuốc Aspirin
rồi thiệt hại ǵ đến "Nó" không. Báo chí
mới đây đăng hà rầm có thai mà dùng Aspirin coi
chừng sanh con ra bị hội chứng Rye ǵ đó.
Thôi! Đừng suy nghĩ ǵ thêm
nữa.
Sao biết ḿnh "Có".
Từ hồi nào đến giờ ḿnh vẫn ngừa theo
kiểu Yoyo mà. Đă bao giờ bị dính đâu. Chắc
không sao đâu. Mang bầu đau kiểu khác. Chắc không
đau giống kiểu ḿnh đang đau. Mà cũng không
biết mang bầu th́ đau kiểu ǵ. Có bao giờ ai nói
cho ḿnh nghe đâu.
À mà cái ngực sao căng căng
đau đau đây nữa nè. Tôi bấm lên hai núi lửa
đang thớ kỳ nung nấu ḷ cừ.
Chạy lại trước tấm gương lớn
trước buồng treo áo quần, tôi cởi tuột váy
ngủ và chiếc x́ để chúng rơi xuống sàn nhà, rồi
tự đứng ngắm ḿnh trong gương. Cái bụng
đau đau nhưng đồng bằng của bụng
th́ phẳng ĺ. Đâu có thấy ǵ mà sao đau ngắt
người thế. Tôi ưỡn eo vặn người
qua vặn người lại. Hai núi ngực tự dưng
căng cứng. Tôi đưa hai tay lên xoa nắn ṿng quanh
ngực. Chung quanh bầu vú căng tṛn cứng mọng
thế này chắc mấy người đi giải
phẫu thẩm mỹ nâng ngực cũng chỉ
được tới cúp này. Tôi ngắm nh́n cơ thể
ḿnh trong gương. Thân h́nh tôi vừa vặn. Tôi xoay
người. Mông hơi nhỏ nhưng dáng dấp lúc này sao
trông đều đặn bắt mắt hay sao ấy.
Ngực căng, đầu vú non hồng, eo thon, mông tṛn, da
ương mịn. Chưa bao giờ tôi thấy vóc dáng tôi mơn
man như lúc này. Mấy con mẫu trong tờ Playboy
đầu giường kia th́ cũng cỡ bằng tôi bây
giờ đấy. Trời đất! Đang khóc lóc lo
sốt vó v́ cơn đau bụng. Giờ đứng
cởi truồng ngắm ḿnh trước gương và
tự nhận là cơ thể ḿnh đẹp tuyệt
vời. Quái đản tôi chưa!
AAAAAAAAAAA . Tôi bỗng muốn té nhào. Tôi
bỗng muốn la. Tôi bỗng muốn hét lên cho sập nhà. Tôi
bỗng muốn chết. Tôi bỗng thui chột cái mặt
ḿnh đi. Tôi bỗng muốn biến mất vào nơi
chốn nào đó để không c̣n nh́n mặt ḿnh nữa.
Tôi bỗng thấy tôi đúng là con đĩ ngủ với
trai chửa hoang mà chả biết hậu quả như
thế nào. Thật là khốn nạn. Làm mà không tính.
Rồi làm cái ǵ bây giờ!
Tôi mặc áo choàng Kimono rộng của
Đen, bước ra rồi lại bỗng thấy ḿnh
ngồi thù lù một đống trên sofa. Định đi
sấy tóc rồi đi kiếm ǵ ăn. Nhưng khi nh́n
lại đồng hồ th́ mất phéng một tiếng
đồng hồ nữa rồi.
Kéo cái díp quần din dưới mu rùa không lên nổi
đồng bằng thảo nguyên dù đă cố gắng tóp
bụng lại. Kéo. Một hai ba, nín thở, kéo.
Thôi rồi Lượm ơi!
Đúng là "Nó" rồi!
Uống vội ly nước cam xong
tôi ra xe nổ máy. Cái xe Ford cà rịch cà tàng mở hai ba
tăng mới xịt xịt nổ.
* * *
Trời vừa chớm thu. Bên ngoài qúan những chiếc lá vàng bắt đầu rụng. Màu lá trám gấc đỏ lừ, tươi, nh́n thật tuyệt. Những mảng lá vàng sóng sánh như một hồ rượu thu. Những chú sóc lượn lên lượn xuống trên thân cây. Tôi ngồi ngó. Ước ǵ tôi cứ ngồi ngó măi thu vàng như thế này cho hết chiều nay.
Tờ báo Duois Time nằm ưởn
người trên mặt bàn. Tôi đặt ly cà phê xuống
bàn và gồi bịch xuống chiếc ghế nệm da
lạnh. Không đọc cũng phải đọc. Qúan cà
phê giờ này đă khá đông bọn sinh viên ra đây
xập x́nh ăn trưa. Hai đứa con trai và một
đứa con gái làm bánh ḿ và bán nước làm việc và
tính tiền không ngưng. Những kẹp bánh ḿ nguội
rẻ tiền cho qúan sinh viên và ly súp nhỏ được
chiếu cố tận t́nh.
Bọn sinh viên da màu ngồi riêng. Tụi
Iran
đông cử nhất. Chúng đang chúi mũi bàn chuyện
ông hoàng Shah sắp xuống.
Tin trang một. Toàn là chuyện ́ xèo vụ tranh cử
tổng thống. Trang hai h́nh tài tử xi nê Hollywood và
chuyện quanh đời họ. Lật qua trang địa
phương. Toàn là tin biểu t́nh. Đ̣i Shah xuống. Đ̣i
Marcos đi. Tôi dợn tay. Cái bụng quặn lên. Bịch.
Cái bánh donut trên tay rơi xuống đất. Tên con trai râu ria
đen xồm ngồi bàn Iran lượm dùm cho cái bánh vất vào thùng rác
và ngó tôi ái ngại: Bé có sao không?
Không sao . Tôi trả lời và rán nở
nụ cười. Tôi ngồi xuống. Đau ǵ mà lạ
thế này. Đau phía dưới . Mà lại đau
từng cơn rồi nghỉ. Rồi lại đau
tiếp. Hay là...
Tim tôi bỗng đập th́nh
thịch. Nếu đúng như thế th́ sao . Tôi cúi
xuống uống một ngụm cà phê và lật tờ báo ra
như đang xem tiếp bản tin trên báo. Nếu
đúng như thế th́ Nam mô a di đà phật.
Phía trên cửa sổ của qúan, bức tường treo
đầy h́nh những tấm áp phích các cô gái ăn mặc
theo thời trang 1960, mi ni cong mông vú nẩy. Tôi nh́n lên
bức ảnh cô gái mặc cái áo tắm lá cờ Mỹ
trồi lên từ mặt nước biển cười
toe với bảng hiệu "Life, Liberty,
and the Pursuit of Happiness"(2)
"Giấc Mơ Mỹ" Hừm.
Tôi không phải là con nhỏ trong tấm biểu ngữ.
Nhưng tôi có mơ những thứ như con nhỏ mơ
không? Tôi là đứa con gái Việt Nam hai mươi mí không biết đời
sẽ trôi về đâu. Tôi chạy vắt cờ tị
nạn sang Mỹ vào năm 1975. Chiến tranh là chuyện
của đàn ông bày ra. Nhưng tôi bị vạ lây.
Đời là những cú vạ lây này nối tiếp vạ
lây nọ. Nếu mẹ tôi không sanh tôi ra đời.
Tại sao mẹ lại đẻ con ra đời làm ǵ. Nếu
không có chiến tranh Việt Nam những người Mỹ không
đến Việt Nam th́ bây giờ tôi đâu có đang ngồi
ở đây. Tại sao các ông sang nước Việt
của tôi làm ǵ. Nếu không có cái pác ty ở nhà
Phước Trắng th́ tôi đâu gặp Đen, giờ này
tôi khỏi ngồi đây một ḿnh co dúm như con vịt
bị dội nước nóng sắp bị người ta
cứa cổ làm tiết canh. Sống là lao vào những cái
vạ lây. Tôi lao hay ai bẫy tôi vào.
Mà tại sao tôi bỗng giận và ghen với con nhỏ
Mỹ kia. Tại sao con nhỏ có thể mạnh dạn
giăng cái biểu ngữ kia c̣n tôi th́ đang muốn tan
như cục nước đá biến xóa mất sự có
mặt của ḿnh trên cơi đời này. Tại sao tôi
đang kẹt cứng giữa những lằn ranh sợ
hăi và lo lắng thế này. Ai ướp cục lo sẵn
trong lồng ngực tôi. Ai lót một cuộn sợ trong
dạ tôi. Ai ai ai và ai? Tôi phải mạnh mẽ lên. Sợ
cái ǵ chứ. Lo cái ǵ chứ. Tôi ngồi thu lu đây một
đống chờ đợi mơ hồ một
điều ǵ đó vĩ đại sắp sửa xảy
ra. Rồi tôi sẽ như thế nào. Ngày hôm nay tôi không c̣n
là ngày hôm qua. Tôi thực sự lo lắng qúa. Chao ôi! Không
biết chuyện ǵ sắp sửa xảy ra. Cho tôi mất
thây như cục nước đá tan biến đi. Tôi
không muốn hiện diện nữa. Tôi kẹt giừa cái
ǵ mà kinh khủng c̣n hơn Việt Nam kẹt giữa các đế quốc Nga
Tàu Mỹ trong cuộc chiến Cọng Sản nữa. Kẹt
một cái ǵ đó tôi không biết. Sợ hăi và lo lắng v́
tôi hay v́ ai? Ôi nếu không có thiên hạ tôi cứ t́ t́ tà tà.
Một cục nư bỗng chơpù nhá ngang đầu
"Có" th́ đă sao. "Có" th́ cũng
được chứ đâu có sao. Nếu chỉ ḿnh tôi,
chả có ǵ phải sợ nếu tôi "Có".
* * *
Tôi nghĩ nhiều về Má tôi. Một ḿnh Má đẻ ra chín đứa con. Chín đứa lận. Trời ạ. Chín nút. Chín con. Chín cái núi lửa.
Theo lời Má tôi kể lại, khi má
sanh tôi ra th́ bà không c̣n sữa cho con. Trên tôi những sáu anh
chị uống hết sữa của Má. Má sanh con năm
một. Ba tôi là lính làm kho quân nhu nhưng hồi đó
chưa chôm được sữa. Sau này khi Má sanh các em Thùy,
Thu, và Mỹ th́ ba lên chức quản kho, nên mới lấy
được "sữa hộp có đường
hiệu Ông Thọ" về cho các em uống dặm thêm.
Phần tôi lúc đó may mà người đàn bà trẻ hàng
xóm gần nhà cũng vừa sanh con trạc tuổi nên tôi
được bú nhờ sữa của bà ta. Có lẽ v́
vậy v́ vậy mà sau này tôi rất thích sang nhà thím
Trường chơi. Dù tôi vẫn nhớ Sáo, con gái của
thím Trường, dữ dễ sợ. Nó thường
hay tát vào mặt tôi, cấu vào da tôi đến chảy máu,
mỗi khi nó tức giận chuyện ǵ. Tôi hay nhịn nó,
bỏ chạy về nhà méc Má. Má tôi bảo th́ đừng
sang nhà nó chơi nữa. Nhưng được ít hôm, tôi
lại ḷ ṃ chạy sang nhà nó chơi các thứ với hai
chị em Sáo và Én.
Có thể nói ngoài nhà tôi ra, không có nơi nào mà tôi biết rơ
như nhà thím Trường. Nhà thím tôi tối. Những cánh
cửa sao mà chúng nho nhỏ, lại hay đóng kín hoặc
khép hờ. Nhà của thím hẹp. V́ ở khu phố nên nhà
nọ sát vách nhà kia. Mặt tiền được bên nhà
chồng thím trưng dụng bán hàng sắt thép. Một
lối đi hẹp ra phia sau có cái giếng và chái bếp. Gia
đ́nh thím chiếm ba buồng dọc lối đi hẹp
và cạnh chái bếp.
Thím Trường cũng sanh con năm một như mẹ
tôi. Năm thím 30 tuổi đă có bảy con. Sáo, Én, Qúy, Thành,
Công, Oanh, Yến.
Tôi nhớ nhiều đến cái buồng của thím
Trường. Thím luẩn quẩn suốt ngày trong
đấy. Cái buồng có đủ thứ mùi. Mùi
nước tiểu con nít. Mùi mồ hôi áo quần lính
của anh Năm chồng thím. Mùi sữa. Mùi cá kho. Mùi than. Mùi
mắm ruốc. Mùi dầu nhị thiên đường. Nhất
là mùi thuốc Bắc.
Những siêu thuốc Bắc mà mồi
lần uống xong th́ thím hay phát cho những đứa con
nào đang đứng ch́a mỏ bên cạnh một phần
táo Tàu khô. Siêu thuốc chỉ có 2, 3 trái táo khô đă nhăo ra
sau khi thuốc sắc xong. Mà mỗi lần sắc xong là ba
bốn đưá con bu lại đ̣i ăn táo Tàu. Có khi
chỉ được một hai quả, thím Trường
phải phân tư bẻ ba ra phát cho đều mỗi
đưá một xíu xiu. "Khiếp. Lấy cái cân mà
cân" thím mắng con khi bọn chúng ghành ghè đứa
được phần nhiều đứa phần ít.
Nếu có mặt tôi, tôi cũng được hưởng
ân huệ ké. Có những lần tôi mon men ở quanh
đầu giường của thím vào đúng thời
điểm chia táo Tàu, thím Trưởng nh́n trước nh́n
sau để chắc mẩm là không có đứa con nào nh́n
thấy, rồi mới trao nhanh cho tôi nguyên trái táo Tàu khô, và
nói: "Ăn lè lẹ đi. Không. Mấy đứa nó dzô.
Nó thấy" . Những trái táo Tàu thuốc Bắc thuở
nhỏ của thím Trưởng vẫn là những món quà
ngon tuyệt vời mà tôi không bao giờ quên.
Táo Tàu thuốc Bắc hiện lên trong
trí nhớ tôi cùng những tiếng rên la đau đớn
của thím Trưởng. "Ui. Ui. Sao mà nó đau qúa."
Ôi con ơi. Mẹ đau qúa." "Cháu ơi. Sao thím
đau bụng qúa cháu ơi" "Đau đây nè."
Thím hay xoa xoa quanh bụng dưới và nói. "Sao mà tui hay
bị đau ở cái bụng dưới đây nè".
Mỗi lần thím Trường bị đau bụng là hai
cái cửa sổ khép lại. Căn buồng tối thui.
Thím ngồi trên giường, tóc tai bù xù. Dưới
gầm giường là một bếp than hồng nhỏ
xông lên liếp chiếu cói thím đang ngồi. Đủ
thứ mùi bay lên theo sức nóng của ḷ than, Mùi khai khai
nước tiểu con nít, mùi da thịt ướp dầu
gió xanh của thím Trường …
Tôi hay sang nhà thím nên hễ thấy
mấy cái cửa sổ khép lại, mùi thuốc Bắc xông
lên, là tôi chạy tọt vô buồng của thím. Khi nào thím
đau bụng là y như có mặt tôi. Hồi đó nh́n
thấy mặt thím Trưởng đau đớn rên la
từng cơn, tôi thấy sao mà đau kinh khủng! Tôi không
hiểu tại sao trời bắt thím đau cái ǵ mà đau
lạ thế. Bác sĩ th́ chữa cũng không
được. Mà thím uống thuốc Bắc hoài cũng
không hết.
"Làm đàn bà khổ lắm cháu
ơi" Có lần trong một cơn đau bụng, tóc tai
rũ rượi rớt lung tung trên mặt, thím nh́n tôi và
nói. Tôi nh́n thím Trường thấy cả cái lồng
ngực và cái bụng của tôi tê tê theo những nét nhói
sắc trên khuôn mặt ngây ngây của thím. Lần
đầu tiên khi nghe và nh́n thím Trường tả, tối
đó về nhà, tôi không ngủ được. Trong cái
đầu nhỏ xíu của tôi, tôi chỉ muốn ḿnh làm
đứa nít gái măi hoài. Tôi không muốn ḿnh vừa
mười bảy sừng trâu vươn một cái thành
đàn bà để khổ đau như lời thím nói. Dù
tôi chả biết khổ là ǵ. Có lẽ tôi sợ những
cơn đau bụng, hơn là sợ khổ.
Đấy là buổi sáng tháng sáu lúc ông
tổng thống Lẻ Loi vừa bị mất chức v́
đảo chánh ǵ đấy. Tôi c̣n nhớ là tự
nhiên nghe Đảo Chánh Đảo Chánh. Tổng Thống
bị giết chết. Lính kéo về đầy sân Tổng
Thống. Ba tôi và các bạn của ông chúi đầu
cạnh la dô mấy ngày. Ổng không vào Toà Hành Chánh làm
việc mấy ngày. Má tôi ra chợ thấy có nhiều
cửa hàng đóng. Tụi tôi bị ăn hột vịt
luộc và đậu phộng rang tối tăm mặt mày.
Những ngày đang mùa hè, ve sầu bay ran sau cây keo nhà tôi.
Tôi đang đi t́m mấy con ve để bắt, th́ nghe
tiếng con nít oe oe và chiếc xích lô đậu lai
trước nhà thím Trường. Tôi biết là thím mới
ở nhà thương sanh em bé vừa về.
Tôi bỏ cành cây đầy lá có chú ve
núp ở dưới khóm lá mà tôi vừa t́m thấy . Tôi
tuột xuống cây, chạy sang đứng ngay
trước cái xích lô ngó thím Trường và em bé.
Trời đang hè mà thím choàng cái
khăn len ca rô màu mắm ruốc. Cái mốc rèm che chiếc
xích lô kín mít. Mọi người gồm bà ngoại Sáo, hai
ba chị em Sáo, hai người d́ của Sáo tranh nhau ẵm
em bé. Khi người xích lô mở rèm ra, thím mỉm
cười xoa đầu tôi trước, khi thấy tôi
đứng chực ngay đó. "Thiên Đường
hả - ở nhà vẫn hay gọi tôi là con Thiên
Đường - mặt dính cái ǵ vậy". Thím nói. Tôi
nh́n theo thím Trường đi vào nhà. Sáo, con gái thím nói
với tôi "Mặt mày dính lọ nghẹ" Tôi
phải chạy về nhà rửa mặt thôi.
Nên tôi đứng tần ngần nh́n theo thím đi chầm
chậm vào nhà. Tôi nh́n từ đằng sau và thấy cái
quần đen của thím ướt như nhúng
nước hết một mảng to sau đít. Trong khi cái
băng ghế vải xích lô th́ ướt đầy máu.
Khi thím Trường sắp
bước vào nhà, tôi nghe người xích lô kêu to:
"Này. Bà ơi"
Bà ngoại của Sáo quay lại nói:
"Cái ǵ dzậy"
Xích lô chỉ vào cái băng ghế đầy tràn vết máu
tươi và nói:
"Dính wá. Xui ǵ đâu"
Bà ngoại cuả Sáo mở kim bâu áo ra đưa cho xích lô
hai tờ tiền giấy và nói:
"Con người ta mới sanh xong dźa nhà. Mà ăn nói ḱ
cục"
Chỉ c̣n lại tôi đang
đứng chóc ngóc ngó ông xích lô lấy miếng rèm phủ
lên chỗ vừa ngồi của thím Trường. Chú xích
lô nh́n tôi, mặt nhăn như tai nấm mèo phơi
khô. "Máu me ứ này. Xui thấy mẹ". Chú nói.
Hai bà hàng xóm vừa chạy ra nh́n
mẹ con của thím Trường từ trên xích lô
bước xuống. Một bà đang tay bế tay
đút cơm con nói:
"Đồ mấy thằng cha đàn ông ăn nói ǵ
lạ"
"Hổng lẽ đi đẻ cũng phải coi ngày."
Bà kia nói.
Trong trí nhớ mén của tôi ngày đó tôi chỉ thấy khi
người đàn bà sanh con không biết là ngày xui hay hên
nhưng là một ngày đầy máu. Con bé đă nghĩ cái
ǵ liên hệ đến máu là phải dú kín. Thím
Trường là một người b́nh thường
cũng kín đáo. Vậy mà ngày thím sanh con th́ không làm chủ
được máu me của thím nữa. Bằng chứng là
khi thím bước ra khỏi xe xích lô đi vào nhà, tôi
đứng nh́n theo hai gịng máu rỉ rả chảy
xuống sau gót chân thím. Lệ mông. Hai gịng máu lệ chảy
ra từ mông người đàn bà. Lệ đỏ
thấm ướt chiếc quần sa tanh đen. Lệ bén
xuống đôi bít tất. Lệ nhồm nhoàm luôn cả vào
đôi dép thím lết không nổi bước vào nhà.
Buổi chiều ngày hôm sau trong khi cả nhà ăn cơm, Má
tôi nói:
"Nghe như thím Trường bị làm băng nặng
lắm th́ phải"
"Làm băng là sao hả Má" Chị Xuân hỏi.
"Là bị sản hậu"
"Sản hậu là cái ǵ vậy" Chị Lan quơ
đũa nói.
Chúng tôi bầy con gái há hốc mỏ chưa kip nghe lời
giải thích của Má về làm băng với sản
hậu là từ ngữ ǵ.
Vừa lúc ấy một người d́ em gái của thím Trường tất tả chạy vào nói với Má tôi "Cô Nam, cô sang xem chị cháu làm sao ấy. Chị bị ra máu nhiều lắm"
Ngày hôm sau. Cả xóm tôi nhận được thím
Trường chết trong nhà thương Tỉnh v́ bị
máu ra và bác sĩ ra sức chữa chạy nhưng cuối
cùng vẫn không cầm được máu.
Buổi tối khi nghe thím
Trường vừa chết trên nhà thương, tôi sợ
qúa, ngủ không được. Rồi mấy chị em tôi
đ̣i ngủ giường Má như lũ thỏ con
mới ra ràn bám thỏ mẹ. Tôi đă nghe tiếng thở
dài của Má trong đêm tối hủ hỉ với bốn
đứa con gái bám chặt lấy Má. "Làm đàn bà đau
đớn lắm các con ạ". Má tôi chẳng buồn
giải thích tại sao thím Trường chết mà chỉ
nói có thế. Tiếng Má nhỏ nhẹ trong đêm tối,
và rồi chúng tôi có thể biết được
nước mắt bà đang nhỏ giọt lăn trên má. Má
khúc khúc hỉ mũi. Nghe tiếng khóc sụt sùi của Má,
chúng tôi khỏi hỏi típ luôn.
Trong đêm có tiếng bầy muỗi vo
ve ngoài mùng tơ trắng, và tiếng ba tôi ngáy như cóc
gầm bên giường cạnh cái cửa ra vào. Má và
bầy con gái chúng tôi lặng im như tờ. Khuya, khi
tiếng rao của người đàn bà bán hàng rong ngân vang
lần cuối rồi lịm tắt trong ḷng phố
hẽm, "Ai ăn hô ôôồồồộộột
dzịt lôồồồôôôộộộnnn hôôôônnn",
tôi vẫn chưa thể ngủ. Tôi nằm ngay nách Má,
chị kế tôi nằm sát tôi, cứ lấn thật
chặt, đ̣i ôm tôi và Má luôn. Tôi không thấy cái
giường của Má có bốn chị em tôi rúc nách Má là
chật cứng không ngo ngoe được. Mà làm như
người tôi lành lạnh. Tôi nằm cầu mong nghe
tiếng rao của người đàn bà bán hột vịt
lộn, tiếng dép người khua dưới
đường. Nhưng tất cả đă ch́m vào yên
tĩnh.
Đêm ấy trong giấc mơ, tôi đă thấy
người xích lô hất cái miếng vải hoa rau
muống nhuộm đầy máu tươi đỏ
thắm vào mặt ḿnh. Miếng vải như một
thỏi nam châm hút tôi vào một đại dương
đầy máu. Máu cuồn cuộn như biển mỗi mùa
hè mấy chị em tôi ra ngoài ấy bơi. Tôi bơi trong
một Thái B́nh Dương máu. Máu đỏ nở thành
một biển hoa rực rỡ. Và tôi bơi hoài bơi măi
trong biển máu ấy. Tôi bị những con sóng mạnh
cuốn tôi ra ngoài khơi. Cái đít quần đen của
thím Trường thành một bóng ma rượt tôi trên
biển và tôi cứ phải bơi măi bơi hoài để
tránh cái bóng ma ấy. Tôi bơi măi bơi hoài. Tôi thấy tôi
đă kiệt sức trong biển máu và cái đít quần
đen của thím Trường vẫn không buông tha cho
đến khi tôi thét lên, giật ḿnh, tỉnh giấc.
Thấy ḿnh c̣n nằm trong ṿng tay Má. Tôi mừng húm.
* * *
Thế đấy mà tôi ngồi hoang tưởng mất hết hơn ba tiếng đồng hồ.
Ngồi trầm tư trong qúan cà phê
về một kỷ niệm ấu thời. Khi nh́n
đồng hồ thấy đă đến giờ phải
đi khám bác sĩ. Quán cà phê bắt đầu rộn
rịp lại với đám sinh viên tối ra ngoài campus
kiếm cái ǵ lót bụng trước khi bắt đầu
lớp học cử 6 giờ tối. Hai người bán
qúan đă đổi ca chiều.
Sáng nay tôi đă định phải làm những chuyện
như ra bưu điện gửi mấy cái thư đ̣i
nợ của Western Bank, Chase Mouse. Vào pḥng Toán hỏi
lại xem ai cần ḿnh kèm toán nữa không. Vào hiệu sách
trong trường kiếm mua mấy tấm thiệp chúc
sinh nhật cho Hằng con gái đầu của chị
Niệm. Gửi ít tiền về cho chị Thảo làm
giỗ Má tháng tới. Vậy mà tôi đă ngồi ́ ra trong
qúan nước này gần ba tiếng đồng hồ
trơ mắt ếch ra không được tích sự ǵ
cả
Phải vào đi tè cái.
Thôi chết . Sao mà ḿnh đi tè nhiều qúa.
Có ǵ th́ cũng sắp đi gặp bác sĩ ngay bây giờ
mà.
Từ đây đến pḥng khám miễn phi của
trường đi bộ mất mười lăm phút. Nh́n
đồng hồ c̣n hơn một tiếng. Ḿnh
đến đấy sớm, đâu sao. Đến
đấy chắc có cả đống giấy tờ
phải điền. Chà mà đến sớm qúa, chờ
mệt nghỉ. C̣n gần một tiếng đồng
hồ. Không lẽ ḿnh chờ đến 45 phút. Lâu qúa. Thôi
kệ. Đến cái Building Gym gần đấy có băi
cỏ trống và mấy cái ghế đá ḿnh ngồi
đấy chờ cũng được.
Vừa mới đi qua cái cafeteria là mắc chứng ǵ mà
cơn đau bụng lại nổi lên khủng khiếp. Tôi
cảm thấy như ḿnh phải nằm sấp
người cà da bụng xuống mặt đất th́
mới bớt đau. Tôi chỉ muốn ôm bụng gập
cong gập người xuống chống đầu
gối lên cho đỡ đau. Tôi phải đi kiếm 2
viên Aspirine mới được. Đau qúa. Tôi không thể
đi được nữa
Mike, một tên con trai học cùng
lớp Acccounting 375 vừa đi ngang chào tôi:
- "Hai" An
Tôi phải rán nói:
- Oh "Hai"
Tôi thấy hai con mắt Mike trừng lên biên giới.
Tôi chảy nước mắt, ngồi chè bè xuống trên
thảm cỏ xanh mướt của khuôn viên đại
học. Tôi ép hai đùi thật chặt vào bụng.
Một con nhỏ Mỹ đen tóc
thắt một trăm cái đuôi rết trên đầu, dừng
lại và cúi xuống vỗ vai tôi:
- Mày có sao không? Nó hỏi.
Nước mắt tôi ràn rụa.
- Tao đau bụng. tôi nói.
Mỹ Đen nh́n tôi ái ngại, rồi nh́n về
hướng toà nhà Sức Khoẻ đầu hồi
mặt trời lặn.
- Có muốn tao gọi y tá ra đây khiêng mày đến
đấy không.
- Không. Tôi có thể tự đi đến đấy
một ḿnh được.
Tôi cố gắng đứng dậy.
Nhưng cơn đau vật tôi bệt xuống mặt
đất. Mỹ Đen lật đật nâng nách tôi lên.
Người nó toát ra mùi thịt bằm trộn hành KFC và mùi thuốc bôi nách hiệu Lays
- Để tao đi với mày về pḥng Khám Bệnh
Trường
Tôi nương theo ṿng tay vạm vỡ khoẻ mạnh
của nhỏ Mỹ Đen. Mồ hôi vă ra mặt. Tôi
đi theo sự d́u dẫn của Mỹ Đen.
- Ààààááááááááá......Tôi la lên.
- Chúng ta đến nơi rồi.
Mỹ Đen ngọt ngào nói bên tai tôi.
Bà bác sĩ mắt xanh. Mặt manh
như miếng trứng chả mỏng tráng lật qua
lật lại sáng chủ nhật. Nh́n th́ thông minh sáng láng mà
sao nói những lời u ám như sắp tận thế:
"Cô chỉ c̣n vài ngày để quyết định.
Trạm xá Jacklin trên đường Scott có chương
tŕnh "làm việc ấy" sáng thứ bảy này.
Nếu không cô phải chờ đến thứ bảy
tuần tới"
Tôi lết cái mặt mo không c̣n một
chút son phấn ra khỏi pḥng bà bác sĩ, ngơ ngáo nh́n
quanh. Chả thấy người yêu tôi đâu cả. Hai ba
đứa con gái và một cặp đang ngồi choán
gần hết pḥng đợi. Tôi kiếm cái ghế da nâu
lạnh cạnh cái đèn mũ và cây dương xỉ
bằng nhựa. Tôi vật người ngồi xuống.
Bồ với chả bịch. Cái lúc ḿnh cần nhất th́
chả thấy bồ đâu, thôi th́ bịch xuống
ghế một cái. Tôi ngồi xuống, mấy chục con
mắt chung quanh giương cung mắt bắn tia sáng
ngời vào tôi v́ đă tạo ra một tiếng
động mạnh.
Tôi đă gọi điện thoại
về chỗ làm của Đen. Tôi đă thổn thức:
"Đón em ngay" Không phải là giọng tôi đă
khẩn cấp lắm đấy ư . Đen cũng
đă nói: " Ok. Ok. Anh sẽ đến ngay"
Nh́n xuống chân cẳng không c̣n thấy vớ viếc
đâu nữa. Đôi nilon đen lúc năy đă nhét vào
dưới chiếc ghế trong pḥng bà bác sĩ. Rồi khi
xuống khỏi bàn khám, tôi quên luôn chuyện mang vớ vào
lại chân. Hai cái chân trắng hếu lạnh tanh.
Bây giờ th́ chả có chuyện ǵ quan
trọng nữa.
Từ pḥng khám bệnh của trường ra và ngó quanh mong
ngóng. Tôi đă mong thấy Đen ngay lập tức.
Ước mơ thấy chàng ngồi nh́n tôi ngong ngóng và
hỏi tôi một câu: "Có khoẻ không cưng "
Chuyện ấy đă không xảy ra.
Tôi lại phải đi thật
vội vào cầu tiêu.
Nước tiểu của tôi tràn ra
trên cái bàn cầu tiêu. H́nh như từ hai tuần nay,
đời tôi gắn liền với cái cầu tiêu
đầy màu nước vàng.
Bây giờ đă biết tại v́ sao.
Tôi lấy giấy lau đít chùi bàn cầu. Nước
mắt nước mũi lại lă chă chảy xuống cùng
nước đái.
Tự nhiên đời đang b́nh yên
bỗng bà bác sĩ buộc tôi suy nghĩ nhiều qúa. Trời
ơi sao đời có những lúc ép tôi nát bấy toàn thân
thế và trí óc như thế này. Làm sao tôi có thể
quyết định "chuyện ấy" đây. Đang
có một triệu cục đá đè lên trên thân xác trí óc và
linh hồn tôi. Tôi muốn chết đi cho rồi,
để khỏi phải suy nghĩ ǵ nữa. Kinh
khủng nhất là tôi không thể chia sẻ với ai. Tôi
ghét sự bí mật thậm tệ. Tôi sợ hai chữ
"bí mật" kể từ sau khi thấy ông tổng
thống Nguyễn Văn Thiệu giữ bí mật về
việc Mỹ bỏ rơi Việt Nam. Tại sao ông tổng
thống Thiệu đă không chia sẻ bí mật ấy
với người dân Miền Nam. Tôi nghe nói nếu ông tông tông chia sẻ
điều ấy với mọi người th́ dân
Miền Nam xúm lại pḥng chống Miền Bắc kỹ càng
hơn. Miền Nam đă không bị Miền Bắc chiếm.
Th́ tôi đă không bị tị nạn sang Mỹ như bây
giờ. Tôi không muốn giữ bí mật này chút nào cả.
Nặng qúa. Thân tôi đang ù trệ bởi một cục ǵ
ǵ bên trong đây.
Tôi chỉ là một đứa con gái
gà mờ. Đêm qua c̣n nằm mớ thấy ḿnh
đứng trong bếp mà tự nhiên nước rỉ liên
tục từ những công tắc đă làm tôi khiếp
sợ. Làm sao ḿnh có thể leo lên nóc nhà để tắt ṿi
nước trên cao ấy. Bỗng Phạm Hữu Sang
Đen xuất hiện làm tôi mừng húm v́ Đen là đàn
ông mới làm được những việc như leo
thang lên nóc nhà để tắt một cái ống
nước trên cao. Tôi th́ sợ leo thang lỡ té rớt
đau. Rồi tôi có cảm tưởng như chiếc xe
thiết giáp kho quân nhu ngh́n lượng ngày nào đậu
trong trại lính của Ba Đen đang lăn từ
từ qua người tôi.
Tiếng giày Đen hớt hải lẹp xép đến.
Tôi hầm hầm bước trước. Đen nói
vọng theo:
- Đường kẹt. Kiếm không ra chỗ
đậu xe.
- Ngoài đường Ten thiếu ǵ chỗ. Tôi nói.
Tôi đ̣i đi ăn hũ tiếu ở cái tiệm Tàu Chef
Tien trên đường 28. Tôi ăn một hơi. Ngạc
nhiên thấy sao cái đầu ráo hoảnh mà cái bụng
đói kinh khủng và cái miệng th́ bảo ăn đi
ăn đi. Ăn xong cầm ḷng không được,
gọi thêm một ly chè sâm bổ lượng.
Một bụng no căng rồi mà tôi vẫn chưa mở
miệng ra nói được lời t́nh cuối đáy thân
xác với Đen. Cái mặt tôi vẫn im lặng đóng
cửa quanh co với những tế bào pḥng thủ. Tôi
ra xe đ̣i đi về pḥng trọ ngay. Trên
đường về, Đen nói chuyện ở sở làm
chiều nay Đen mới phải cho một đứa tính
tiền ngoài quầy bán máy radio nghỉ việc.
Tôi buồn ngủ hai mắt ríu lại. Bây giờ thi tôi
lại thấy người tôi như mang cả một
ngh́n tấn nước. Tôi bước không nổi nhưng
tôi phải vào pḥng vệ sinh trút bầu tâm sự. Tôi vin tay
vào tường và lết vào cầu tiêu. Xong ra chui ngay lên
giường ngủ. Vừa nằm bẹp dí xuống
giường cơn đau dưới bụng lại
oằn thốc lên. Tôi gọi Đen: Anh à, anh xoa xoa vào
đây cho em chút. Đen vẫn mặc nguyên áo bỏ trong
quần. Về đến pḥng năy giờ mà quên chưa thay
áo quần. Chàng ngồi ở mép giường, thơng hai chân
xuống đất. Xoa hai tay nhè nhẹ lên mảng da
bụng căng cứng của tôi. Tôi dịu cơn đau.
- Có chuyện này, em muốn nói với
anh. Tôi nói
- Em khám bệnh trong trường ra sao. Đen nói.
Chúng tôi im lặng khoảng một phút.
- Em có bầu.
Tôi nhắm mắt lại và nói.
Khi tôi mở mắt ra tôi thấy
Đen đang cúi xuống nh́n cái thảm nhà. Hai tay chàng
chắp lại dấm dúi trong háng.
Tôi c̣n nhớ tôi chép miệng, nh́n Đen rất khẩn
khoản:
- Anh. Giờ làm sao đây anh. Tôi nói.
* * *
Bỗng dưng câu ca dao Má tụng cho bầy con gái năm xưa hiện ra lồng lộng trước hai đùi chân khép hờ này. "Đàn ông vượt sông vượt biển có chúng có bạn. Đàn bà vượt cạn chỉ có một ḿnh" Tôi cô đơn nằm ngó cái trần nhà và nước mắt tôi trào ra. Không có ai với tôi chiều nay. Tôi một ḿnh với tôi một đời. Tôi phải đối diện với cái hang sâu thẳm đen ng̣m u tối nhất của hồn ḿnh.
Tôi nên phá hay nên giữ "Nó".
Má ơi. Má ơi. Má ơi.
Câu ca dao ngày xưa Má đọc là Má ám
chỉ lúc lâm bồn loài người. Người đàn bà
phải cô độc trải qua cơn đau một ḿnh.
C̣n tôi bây giờ không rơi vào kinh nghiệm ấy, mà tôi
đang bị dí súng dẫn lên đọan đầu
đài khác. Tôi thấy ḿnh đang bị trói tay dẫn ra
pháp trường. Kẻ lăm le chực bắn tôi
trước hết chính là tôi.
Tôi tự hỏi ḿnh.
Bỏ hay giữ. Bỏ hay giữ.
Bỏ hay giữ. Bỏ hay giữ. Bỏ hay giữ.
Bỏ hay giữ. Bỏ hay giữ. Bỏ hay giữ.
Bỏ hay giữ. Bỏ hay giữ. Bỏ hay giữ.
Bỏ hay giữ. Bỏ hay giữ. Bỏ hay giữ.
Bỏ hay giữ. Bỏ hay giữ. Bỏ hay giữ.
Bỏ hay giữ. Bỏ hay giữ. Bỏ hay giữ.
Bỏ hay giữ. Bỏ hay giữ. Bỏ hay giữ. Bỏ
hay giữ. Bỏ hay giữ. Bỏ hay giữ. Bỏ hay
giữ. Bỏ hay giữ. Bỏ hay giữ. Bỏ hay
giữ. Bỏ hay giữ. Bỏ hay giữ. Bỏ hay
giữ. Bỏ hay giữ. Bỏ hay giữ. Bỏ hay
giữ. Bỏ hay giữ. Bỏ hay giữ. Bỏ hay
giữ. Bỏ hay giữ. Bỏ hay giữ. Bỏ hay
giữ. Bỏ hay giữ. Bỏ hay giữ. Bỏ hay giữ.
Bỏ hay giữ. Bỏ hay giữ. Bỏ hay giữ.
Bỏ hay giữ. Bỏ hay giữ.
"Nó" là ai đây. Một vệt máu tươi
nồng hoen mảnh giấy Rosee trắng rỉ ra sáng nay
trong lúc lau cửa ḿnh. Một cục huyết bầm
hằng tháng ọc ra từ cái háng âm u đớn đau
này. Một mảnh h́nh hài chưa thành. Một sinh linh. Một
nhân mạng. Một mơ hồ. Một thế giới. Một
vũ trụ. Một điều có thật. Một số
không. Một lời nói. Một điều không bao giờ
thành. Một định mệnh. Một điều không
thật. Một dối trá. Một đứa con. Một vô
nghĩa. Một con gái. Một con trai. Một nỗi kinh
hoàng. Một địa ngục. Một chấm dứt. Một
tội lỗi. Một tội ác. Một nông nỗi. Một
quyết định đúng. Một không may. Một
quyết định sai. Một sát nhân. Một chẳng
đặng đừng. Một toà án. Một kinh hoàng. Một
bí mật. Một không bí mật. Một tôi vô nhơn. Một
tôi tội nghiệp.
AÀàààááááááááá...... Tôi ré lên. Tôi co quắp người lại.
Tôi ôm hai tai. Tôi phải làm sao bây giờ ?????????????????
* * *
Tôi đứng đợi trước thư viện thành phố đă hơn nửa tiếng. Thư viện mở cửa 10 giờ sáng.
Tôi đến sau tên Mỹ ma cà bông áo quần lếch
thếch. Nh́n vào hắn là thấy một đống áo
quần râu ria rậm rận di chuyển trên các vỉa hè
trong các thành phố. Khi tôi đến, hắn đang
ngồi chóc ngóc nơi bờ đá cạnh bồn hoa
chờ đợi cửa thư viện mở.
Cái bồn hoa băng se tím nở toe rói trên những mảnh
lá xanh no tṛn. Đám đông đi thư viện công cộng
bắt đầu lục tục kéo đến độ
trên hai mươi người. H́nh như ai cũng đi
ngang hai bồn hoa nh́n một cái. Tôi ủ trong một
đống áo. Cái bụng tôi trào trào. Tôi cũng đăm
đăm mắt nh́n hoa. Má mẹ ơi lỡ có chuyện
ǵ, tôi phải kiếm một chỗ để oẹ ra
chớ. Tôi thấy thật xấu hổ v́ bồn hoa th́
đẹp mà tôi th́ đang nghĩ dưới những bông
hoa xinh tươi và những chiếc lá xanh mơ kia là
vại đất. Nếu tôi có làm sao th́ nhờ có vại
đất sẽ không làm tung tóe trên sàn. Thân thể tôi
đang trào dâng trào dâng. Không c̣n xinh đẹp không c̣n
tươi thắm . Hoa xanh hoa tím ǵ giờ này cũng quay
ṃng ṃng trước mắt tôi.
May qúa. Cửa thư viện mở. Tôi
nhào ngay vào pḥng vệ sinh nữ trào một gịng nước
chua ra khỏi cuống họng.
Tôi đọc thấy trong cầu tiêu trên bức
tường sắt trơn láng màu trứng gà, có ai dùng
mực xanh thon nhạt vừa mới viết :
Q. Who made you?
A. God made me.
Q. Why did God make you?
A. God made me to know Him, to love Him, to serve Him in this world and to
be happy with Him forever in the next. God will not allow you to sink if you
hold on to Him" (3)
Khi trẹo trái người vứt
mảnh giấy vào bồn cầu, tôi chạm mắt vào cái
nắp hộp thiếc trắng chứa những băng
vệ sinh thúi. Trên mái thiếc nghiêng nghiêng lại thêm
một câu nắn nót gịng mực chài đậm đà: "Jesus
don't even know me" John: 36. (4)
Nước mắt nước mũi
tèm nhem. Tôi ra soi ḿnh trong gương pḥng vệ sinh. Ôi tôi
nh́n thật kinh khủng. Tôi không c̣n là tôi. Tôi trợn
trạc như con khùng. Tôi xanh như trái ổi sần sùi. Ôi
tôi phải làm sao bây giờ. Tôi ôm hai tay lên mặt.
Nước mắt có rửa nổi tất cả nỗi
run sợ lo lắng tôi phải trải qua hai ngày nay. Tôi khóc
đă qúa nhiều.
Rửa mặt trong bồn toilet thư
viện. Không son lên môi. Khỏi soi gương trước
khi ra cửa. Tôi ṃ trong xách kiếm đồng trinh
mười xu. Qua cái trụ điện thoại
cuối pḥng đọc sách dành cho con nít
Tôi bỏ đồng tiền vào. Tôi bấm số sở
làm của Đen.
- Anh lại đón em ngay. Em đang ở thư viện
chính. Em đau bụng chịu không nổi
Đen im lặng nửa phút rồi nói nhỏ:
- Em chờ chúc được không.
- Chờ bao lâu.
- Chừng nửa tiếng.
- Em đau qúa.
Vào lại cái cầu tiêu nữ lau lau
quẹt quẹt cái mặt sưng đỏ chù vù như
quả cà chua. Cám ơn những cái cầu tiêu. Mấy
tuần qua tôi sống nhờ vào ḷng kín đáo của
những bệ phóng cầu tiêu trắng Made In America.
Vậy mà cũng lết lại bên mấy kệ và đi
t́m sách. Những cái kệ gỗ ửng vàng nâu cao nghều
nghệu b́nh thường chẳng có ǵ đáng chú ư, sao hôm
nay trông lạnh lùng và khô cứng dă man. Tôi đă không cầm
giữ nổi cái đống ṭ ṿ đang ngổn ngang trong
ḷng. Tôi có một nhu cầu thôi thúc mănh liệt là muốn
xem những người khác nói ǵ về "chuyện
ấy".
Tôi nhớ một đọan
người nữ sinh viên trường đại học
công giáo ở Newyork khi chọn lựa làm "chuyện
ấy", đă viết lời cho bản điều
trần như sau:
"Tôi phải nói với tôi rằng
tôi là người làm chủ lấy con người tôi. Tôi
là người làm chủ lấy thân xác và linh hồn ḿnh. Thượng
đế không phải là người quyết định
số mệnh tôi. Mà chính tôi là người quyết
định số mệnh của ḿnh. Thân xác và linh hồn
tôi là tài sản của tôi chứ không phải là tài sản
của Thượng đế hay tài sản của Chính
phủ. Chính phủ không có quyền làm chủ tôi, ra
luật bắt tôi phải làm thế này thế nọ. Tôi
là người quyết định thân xác và linh hồn tôi
chứ không phải Chính Phủ hay Thượng Đế
quyết định dùm cho tôi"
Qúa khứ của tôi thuộc về tôi.
Hiện tại của tôi là của tôi. Tương lai
của tôi là do tôi sắp xếp mà thành. Tôi cảm thấy
tôi đă phải làm quyết định ấy đúng
lúc."
Tôi. Tôi. Tôi. Tôi. Tôi. Tôi. Tôi. Tôi.
Toàn là Tôi. Tôi. Tôi. Tôi. Và Tôi. Tôi. Tôi. Tôi.
Một đống Tôi.
Tôi chỉ nhớ đống Tôi ch́nh
́nh nổi cộm xón mắt trong bài viết của cô
nữ sinh tên giả Sheila bằng tuổi tôi và kể y
như cũng hơi giống tôi. Đang học Kinh Tế,
có bạn trai cũng đang đại học. Hai
đứa chưa nghiêm chỉnh tính chuyện hôn nhân. Và
không có tiền. Đọc bài tả t́nh của cô này trong
quyển sách Nhật Kư Thân Xác xong, tôi lại phải
lết vô cầu tiêu xổ toẹt thêm một đống
nữa.
Tôi mở cánh cửa chính của thư
viện ra ngoài đứng chờ Đen. Năm phút
mười phút trôi qua trong con mắt đờ đẫn
trông ngóng. Rồi tôi đẹt đẹt trở vô trong
thư viện, đến bên quầy báo tầng
trệt, nơi hai mặt tường bằng kiếng có
thể nh́n ra đường xe chạy. Kiếm cái ǵ
đọc. Tôi bỗng lượm được một
tờ báo Văn Nghệ Tiền Phong của ông Nguyễn
Thanh Hoàng xuất bản từ Virginia. Trong mục rao vặt thấy thù lu bài
Kinh của một nữ độc giả ẩn danh nào
đó đăng lời cầu nguyện lẫn lời
tự sự: "Xin Phật Bà Quan Âm tha thứ tội
lỗi và độ cho con. Ngày 23 tháng Chạp này con phải
đi mổ . Con đă phá thai năm lần. Con đă
nạo 5 lần để bây giờ trong bụng có 5
cục bướu. Nẳm ồ a di đá bà dạ, đá
tha đà đá da, đá địa dạ tha . A di lị
đô bà t́ . A di lị đá tất đam bà t́ . A di lị
đá t́ ca lan đế . A đi lị lá t́ ca lan đá .
Đà di nị đà da ...."
Tôi cảm được chiếc xe
của Đen đang trờ tới phía ngoài
đường chính. Tôi vứt tờ báo Văn Nghệ
Tiền Phong một cái phẹt xuống mặt bàn và
bước ra khỏi thư viện .
* * *
"Nó" là ǵ?
Tôi không h́nh dung ra được "Nó" là "ai" ?
Khi chỉ chớm nghĩ về
"Nó" là tim tôi đánh th́nh thịch. Tôi phải lấy
hai ngón tay che lỗ mũi và che miệng. C̣n ngón tay cái bóp
muốn méo sẹo hàm dưới cho tim đỡ đánh lô
tô.
"Nó" đang trong bụng ḿnh.
Cục máu.
"Nó" là cục máu.
Nhưng cục máu nhỏ sẽ
từ từ phát triển thành chân tay đầu ḿnh mặt
mũi.... Ôi trời đất ôi. Không dám nghĩ tiếp.
H́nh như điệp khúc này diễn
đi diễn lại trong nhiều đêm tối.
Đêm ơi.
Người t́nh đê mê vẫn
tiếp tục rọi đèn bin đút đầu vào háng
tôi trong những đêm đen. Và tôi vẫn tiếp tục
ham muốn. H́nh như tôi c̣n ham muốn nhiều hơn
thường lệ. Tôi nồng ấm và trơn
mướt vũng sâu nghe thân xác ân cần mời gọi. Tôi
cần Đen nhào lộn trong tôi để tôi không thấy
lẻ loi. Để tôi thấy cái bụng dưới
của tôi hiện nay là tài sản của cộng
đồng, của Đen, của "Nó", của
mấy ông mấy bà bác sĩ và y tá, của mấy cái pḥng
khám, của những nhà lănh tụ chính trị, của
bộ y tế .... Giống như mấy quyển sách trong thư
viện đă mớm cho tôi ư tưởng. Cái tử cung âm u
của tôi đây này. Làm ơn đến dự cuộc mít
tinh trong dạ con tôi cho tôi đỡ sợ hăi đỡ
run rẩy vào lúc này.
Một giờ trưa ngày thứ ba. Hai
đứa lổn nhổn trên chiếc giường. Đen
để nguyên áo sơ mi trắng trong quần ka ki đen
nằm sấp cong một đường mông mà có những
lúc tôi nhún nhẩy trên đấy. Chàng nằm im như con
rắn già hết lực trong khi tôi ngồi tựa lưng
vô tường run lập cập như con mèo nhúng
nước.
- Làm sao bây giờ. Tôi nói.
- Anh không có việc chắc chắn. Đen chúi đầu
xuống gối và nói.
- Phải làm sao bây giờ anh.
- Chưa đám cưới.
- Vậy là làm sao hả anh.
- Tụi ḿnh không đứa nào có cái chi trong tay cả.
- Anh nói ǵ.
- Anh nói vậy. Nhưng .... tùy em.
Tùy cái con khỉ. Giờ này đầu
tôi tê đặc. C̣n nghĩ suy ǵ được nữa
đâu mà biểu tùy tôi. Ai định dùm tôi đi. Ai
dắc tôi đi đi. Ai kêu tôi làm ǵ tôi làm nấy.
Tôi ngồi phóc dậy khi chuông điện thoại reo.
- A lô.
Giọng đầu dây bên kia là giọng của Bill, xếp
của Đen:
- Có Sang ở đấy không.
Tôi nh́n Sang Đen ngập ngừng.
Đen cầm điện thoại trên tay tôi.
- À được được. Sang Đen trả
lời. Tao xin lỗi. V́ bạn gái của tao có chuyện
khẩn cấp. Tao sẽ đến và sẽ hoàn tất
việc đang bỏ dở nội trong chiều này thôi.
Tao hứa chắc chắn . Tao sẽ đi ngay bây giờ.
Đen nhét lưng áo sơ mi trắng nhầu nát vào
quần, nh́n tôi và ngập ngừng nói:
- Anh phải đi ra sở làm lại bây giờ.
Tôi nổi đóa:
- Anh chả tính làm sao cả sao .
Phạm Hữu Sang Đen im. Da mặt chàng nhăn dúm
như trái bồ đào nát quẳng cho sóc gặm.
- Anh nghĩ sao.
Tôi nh́n chàng và nói một đống phụ đề
sao sào sáo sào sao. Làm sao. Làm sao. Và. Làm sao.
Người thanh niên trước mặt xẹp giọng
nói nhỏ nhưng rơ:
- Anh thấy ..... tụi ḿnh chưa nghề ngỗng.
Chưa có ǵ ..... th́ làm sao ....tính .... Hay em đến ...
Một câu nói xuất hiện đúng
lúc.
* * *
Sáng thứ bảy Đen đưa tôi ra khỏi pḥng trọ lúc 6 giờ sáng.
Trời chưa băt mầu sáng. B́nh
minh mắt nai ngà màu đùng đục. Sương thu
nhả chút hơi lạnh nhờ nhợ đủ làm cho
tôi quơ đại một cái áo khóac mềm London Fog dày
cộm. Leo lên xe ngồi một đỗi lúc Đen
quẹo xe thắng cái kít ở đầu con
đường sắp ra xa lộ 101, tôi mới nh́n
xuống chân và thấy thiếu vớ. Cái quần lót
căng ních. Lại quên thay quần lót sạch để
lỡ tông xe, người ta cởi quần áo ra th́ thấy
ḿnh mặc quần lót sạch, giống như sách Mỹ
dạy. Tôi cảm thấy như người tôi đang
bốc mùi chua lặc lè.
Cuối tuần xe cộ trên
đường thưa thớt. Hai đứa tôi mắt
sâu hoắm. Thiếu ngủ. Đen pha ly cà phê Nestle. Khoác
vội cái áo nỉ xanh lục, đội một cái mũ
lưỡi trai thể thao đội banh Lakers. Trên xe chúng
tôi im lặng suốt đọan đường bảy
dặm rưỡi. Đen hỏi tôi có muốn dừng mua
một cái bánh donut lót bụng không. Tôi nói không.
Khi đến nơi, tôi thấy xéo pḥng Hộ Phá, có hai
người đàn ông Mỹ Trắng râu ria đang
đứng cắm hai cây thánh giá trước ngả tư
đường. Một ông trung niên khoảng bốn bó
mặc bộ áo đen như một vị linh mục
truyền giáo xứ An Nam ngày xửa. Một người
đàn ông tóc bạc mặc sơ mi trắng bỏ trong
quần như một giáo sư dạy ESL. Hai
người đàn ông đang loay hoay giăng mấy cái
biểu ngữ dưới những gốc cây phong cổ
thụ: Tôi lỡ đọc thấy: "Thou Shall Not
Murder. How Do You Justify It. It's Not A Choice. It's A Child, Please, Don't
Kill Me! Mommy. (5)
Đen đậu xe gần cửa ra
vào nhất. Chàng mở cửa và đưa tay đỡ tôi
ra khỏi xe.
Tôi níu tay Phạm Hữu Sang Đen
đi vào. Tôi có cảm tưởng người Đen
nổi cứng lên một lớp áo giáp. Không biết là áo
giáp ǵ. Tay
Đen như một thanh sắt nướng chín lừ. Tôi
níu vào một thanh sắt chứ không phải là một cánh tay
ấm áp thường ngày. Đen ngẩng mặt câng câng. Hai
mắt sắc sảo ngó phíá trước.
Bên trong pḥng lố nhố người nhưng im khủng
khiếp. Bốn năm đứa con gái đứa dựa
vai trai dứa đứng đứa ngồi chù u một
cục. Hai người đàn bà trung niên. Ba người
thanh niên đang ch́a bờ vai cho những người con gái
nào đấy dựa vào. Tôi chả biết ai làm việc
ǵ. Nhưng thấy đông người hơn tôi
tưởng. Tôi cứ tưởng chỉ ḿnh tôi cô
đơn trần thế đến đây sáng nay.
Hai con Mỹ non, mặt choèn choẹt. Chắc
chúng chỉ vừa mười hai mười ba tuổi. Hai
bà mẹ ngồi thù lù một đống bên cạnh. Mai
mốt có con gái nhất định tôi sẽ không
để xảy ra cảnh này. Sao làm đàn bà con gái
khổ thân vậy. Đàn bà con gái chịu đẻ ra con
một ḿnh, phá thai cũng một ḿnh. Đàn bà c̣n gái lănh
hết lănh hết và lănh hết.
Tôi nh́n sang Đen. Chỉ có hai đứa tôi là đầu
đen. Sao sáng nay không thấy Mễ, không Mỹ Đen
nhỉ. Ơ ơ sao chỉ ḿnh tôi đầu đen. Tôi
nh́n Đen buột miệng nói thôi anh đi về đi.
Đen quay sang hỏi tôi em ở lại một ḿnh có sao
không. Tôi nói chắc không sao. Anh không muốn ở đây th́
anh đi về đi cũng được.
Vậy mà Đen cũng hồn nhiên nói
anh về chút xíu anh chạy ra ngay hoặc cần em gọi
cho anh. Rồi Đen vội vàng mở cửa đi ra.
Là sao! Trời ơi sao chàng không chịu nh́n thấy là tuy
tôi nói vậy nhưng không phải vậy. Tôi rất
muốn Đen ngồi lại trong pḥng cho tôi vin bờ vai
trong lúc này. Tôi nh́n theo chiếc bóng Đen khuất sau cánh
cửa khép mà thấy cả khối thân xác và tâm hồn ḿnh
như từ một bức tượng đồng
bỗng đổ tan thành một khối chất lỏng
nhăo nhẹt không h́nh thù lên sàn nhà. Tôi cảm thấy có gịng
nước đang rỉ ra phía dưới. Không biết là
máu hay nước đái.
Tôi không khóc. Nước mắt tôi ráo
hoảnh. Không có đứa con gái nào khóc trong lúc này. Mặt
đứa nào cũng là mặt chiến sĩ đang xông pha
mặt trận.
Bỗng một tiếng chửi thề to. Fuck you.
(6) Một người đàn bà Mỹ Trắng trung niên
chợt hầm hầm đứng dậy bỏ ra ngoài. Tôi
không kịp nh́n mặt. Từ phía sau bà ta mập mạp. Mang
đôi dày thể thao cũ, không vớ. Tóc cột túm
giống tôi. Chiếc áo khoác ngoài rộng thùng th́nh. Cái dáng
mạnh mẽ xô cánh cửa một cái rầm.
Đấy là một căn pḥng như bất cứ pḥng
khám bệnh nào khác.
Tôi được trao cho một cái áo khóac ngắn không nút.
Cô y tá người Phi nói tiếng Anh giọng Ấn bảo
tôi tuột hết áo quần ra đút vào cái túi ni lông và
chỉ mặc chiếc áo choàng này. Rồi nằm lên kia ḱa.
Cô ta chỉ cái giường cao thấp chênh lệch dành cho
bệnh nhân.
Tôi ngồi lên chiếc giường. Chiếc
giường cứng ngắc nước tiểu muốn
trào ra. Không lẽ mang quần vào lại để đi ra
ngoài vào toa lét. Tôi đang phân vân th́ cô y tá mang một
đống khăn vào" Ngay đây nè" Cô ta chỉ
một cái cửa vào cầu tiêu.
Tôi bị chỉ định là
phải nằm ngữa lên giường nh́n trần nhà có
hàng bóng đèn trắng đục mờ.
Pḥng bệnh ǵ mà không mùi nhà
thương. Không mùi những lọ thuốc. Không mùi y tá. Không
mùi nệm. Không mùi ǵ hết trơn. Tôi chỉ thấy
ấn tượng là một màu trắng và sự trống
rỗng không giao tiếp giữa con người và
đồ vật trong căn pḥng này.
Căn pḥng cũng không một đồng hồ treo
tường.
Ông bác sĩ da trắng rất trẻ
bước vào. Đeo kính gọng vàng rực rỡ. Gấy
ốm trông cực kỳ trí thức và thanh nhă. Tôi nh́n ông mà
thoạt nghĩ: Ai có thể tưởng tượng
được người bác sĩ có dáng mạo thanh tú
trẻ trung đẹp trai như thế này mà sáng này làm những
.... 1, 2, 3, 4, 5... .. Tôi không dám tiếp tục đo so số
người đang chờ pḥng ngoài. Một mà thành hai.
Ông ta đi vào ṿng đầu. Sờ trán tôi và hỏi
mọi chuyện Ok chứ.
Tôi gật đầu.
Con y tá người Phi mặt đen ś một cục
lầm ĺ đè cánh tay trái tôi ra và thọc một ống kim
chích chuyền nước biển vào. Trời ơi ai nào
biết trong b́nh nước treo lủng lẳng kia có
thứ thuốc nào ở trỏng. Nước biển hay
nước khử người hay thuốc sát thai.
Khi con y tá ra khỏi pḥng đế tôi lại một ḿnh
trong pḥng với những tiếng tích tắc của b́nh
thuốc đang trôi vào trong cánh tay tôi, tự nhiên trong trí óc
tôi bắt đầu hiện lên h́nh ảnh thím
Trường nhắm mắt trong cỗ quan tài và má tôi
đă bế đứa con của thím đứng bên
cạnh. Tôi cũng đang nằm nhắm mắt bất
động. Khác chăng sự đổi ngược
kết thúc. Sống chết đổi vai nhân vật. Tôi
sống "Nó" chết. Thím Trường chết
"Con" thím Trường sống. Sống và chết
khởi đầu và kết thúc ở cái lỗ đen
đang được trợ lực mở ra tanh banh phía
dưới. Là cái ǵ nhỏ bé riêng tư kín đáo của
con gái đàn bà, nhưng đồng thời là nơi mà
những tha nhân thứ hai thứ ba phọt ra lội vào sôi
động ồn ào tranh dành chiếm đất đóng
cọc đè bẹp hết sự riêng tư tôi.
Riêng tư! Hm. Má ơi, bài học lớn lao về sự
riêng tư đang dạy cho con biết một điều.
Riêng tư là bài học đắt giá nhất cho tất
cả những đứa con gái đàn bà trên thế gian. Có
cái chỗ nào riêng tư nhất bằng cái lồn của
ḿnh hả má. Đứa con gái nào mà không từng thấy
đấy là chỗ kín đáo, đấy là nơi ḿnh
muốn che giấu nhất nhất. Là cái vùng siêu nhạy
cảm của cả thân xác và linh hồn ḿnh cho nên ḿnh
muốn dú nó nhất nhất. Nhưng hỡi ơi có
một ngày tha nhân ùn ùn kéo đến đại hội
nơi ấy. Rồi tha nhân chỉ muốn hiện
diện ở cái nơi kín đáo riêng tư nhất
nhất ấy thôi. Những tha nhân thứ hai thứ ba
xuất hiện. Rồi nhiều tha nhân khác tham dự vào
việc banh háng đứa con gái ra, nh́n, sờ, vọc, hôn,
đụ, hút, cạo, mổ, lôi, dày xéo... Ôi linh hồn và
thân xác con giờ phút này đang nằm trên đoạn
đầu đài cho tha nhân tra tấn một, mà chính con tra
tấn con c̣n gấp trăm lần. Má ơi con cần bàn tay
của Má rộng lượng chở che con trong lúc hoạn
nạn gian nan.
Có Đen đă ṿng tay cho tôi níu đi vào căn Hộ
Phá. H́nh như tôi có len lén nh́n qua Đen. Tôi thấy
Đen bỗng giống như cái h́nh ba Đen hồi c̣n
đi lính ở Việt Nam. Ba Đen là một Thiếu Tá Biệt
Động Quân. Trong mớ h́nh Đen giữ. Tôi thấy có
một tấm h́nh ông đang đưa tay lên "phắc
chào phắc" một vị chỉ huy trong lúc ông
được gắn huy chương sau trận hành quân
Lam Sơn 999.
Tôi nằm chờ ông bác sĩ vào mà sao cái đầu tôi
cứ tưởng tượng h́nh ảnh Đen câng câng
mặt lên, đưa khủy tay cho tôi bám vào. Đen không
mặc đồ lính. Nhưng sao lúc đó Đen giống
ba qúa đỗi. Tôi tự hỏi cánh tay thẳng lạnh
của ông ba Đen khi phắc ngang trán trong tấm h́nh
ấy gồng cứng đến đâu so với cánh tay
của Đen lúc d́u đưa tôi vào căn hộ phá này.
Chuyện nọ xọ qua chuyện kia.
Trí óc tôi nhung nhúc đổi đơn vị canh cḥi năo.
Tôi bỗng liên tưởng đến tác giả Giă Từ
Vũ Khí Hemingway. Ông này viết chuyện Hills Like White
Elaphants mà tôi đă phải đọc và trả bài luận
văn trong lớp Anh Văn 101 lúc c̣n học ở Santos Hills College. Những
Con Voi Trắng. Tại sao tôi lại cứ nghĩ Đen là
người gợi ư cho tôi làm việc này chớ. Khốn
nạn tôi qúa tôi ơi . Đổ lỗi cho Đen. Chạy
trốn tội lỗi ḿnh. Tại sao tôi đă vào đây
nằm trên chiếc giường trắng này. Ôi Hemingway. Ôi
Phạm Hữu Sang Đen. Ôi Những Con Voi Trắng. Ôi Má. Thôi
đừng nghĩ. Đừng nghĩ nữa. Bác sĩ
đâu. Y tá đâu. Cơn thượng lưu luân lưu
trong tôi bây giơ øtừ cái bụng lên đến tim lên
đến đầu là một khoảng Trắng. Không
phải là Những Con Voi Trắng. Mà là một khoảng
Trắng. Trắng Trắng Trắng. Trắng suy nghĩ. Trắng
nhúc nhích. Trắng cảm xúc. Trắng t́nh. Trắng ḷng. Trắng
thời gian. Trắng tôi rồi. Phút giây này tôi phủ tôi
một màu trắng xô dạt cái cơi linh hồn không c̣n tri
giác. Dường như tôi đang chầm chậm qua
đời.
Tôi thấy ai như bóng thím
Trường lướt qua bức màn không gian màu trắng.
Thím Trường, con muốn nhắm mắt lại ngủ
một giấc ngàn thu rồi bay về cơi vĩnh hằng
với thím.
Ông bác sĩ và cô y tá. Họ đè tôi nằm ngửa
xuống giường. Vạch háng tôi ra. Nạo nạo. Xồn
xồt. Âm u. Im ắng. Tê buốt. Thân xác nâm. Họ chỉ
truyền lệnh cho nhau chứ không nói. Chỉ vài câu. Chừng
sáu câu. Sáu câu vọng cổ trong khi banh ta lông ra cho họ
nh́n, làm, vọc, chơi. Trời ơi! Má ơi! Nhớ
ngày nào con c̣n con gái, Má đă dặn rằng làm con gái
phải giữ lấy thân. Mà giờ đây thân con phơi
bày như cái cục thịt ḅ được cắt tùng
xẻo trên tấm thớt trắng bởi những bàn tay
đàn ông đàn bà xa lạ. Má ơi lần đầu tiên
những kẻ xa lạ chơi với cái thân con gái Má
như chơi với một cục thịt bít trâu
sống. Má ơi, con thấy như ḿnh đang rơi
tỏm xuống tận cùng đáy của đời
sống. Linh hồn trí óc lương tri đạo
đức thân xác con như đang vô giác vô tri vô hồn vô
thỉ vô chung vô thân vô mệnh và con không c̣n có thể
hiểu nổi chuyện ǵ sẽ xảy ra cho con. Má. Má
ơi là Má ơi.
Xong. Ông bác sĩ nói. Done (7). Hết.
Lê Thị Huệ
1. Sự va tiếp con người.
2. Sống, Tự Do, Và Đạt Được
Hạnh Phúc. (Một khẩu hiệu được
nhiều người xem là triết lư sống của Tân
Thế Giới, của nước Mỹ . Chú thích của
tác giả)
3. Hỏi: Ai tạo dựng nên bạn . Đáp: Chúa
đă tạo nên tôi . Hỏi: Tại sao Chúa đă tạo nên
tôi . Đáp: Chúa đă tạo nên tôi để biết
đến Ngài, để yêu thương Ngài, để
phục vụ Ngài trong thế gian này và để hạnh
phúc với Ngài vĩnh viễn trong đời sau . Chúa
sẽ không để cho bạn sa lầy nếu bạn
nương tựa vào Ngài.
4. Chúa Giê Su có biết tôi là ai đâu . Phúc âm theo thánh John:
đọan 36.
5. "Bạn Không Được Giết
Người." "Làm Sao Bạn Có Thể Làm Sáng Tỏ
Được Chuyện Này.” "Nó Không Phải Là Một
Chọn Lựa. Nó Là Một Đứa Con.” "Làm
Ơn, Mẹ Ơi, Đừng Giết Con.”
6. Đ. M. Mày (tục)
7. Xong
© tác giả giữ bản quyền