lê thị huệ


ga buồn

 

tản mạn

 

Dịp giỗ 10 năm thi bá Thanh Tâm Tuyền, nhà thơ Đài Sử từ miền North Carolina viễn xứ gửi về Cali một tấm ảnh có  nhạc sĩ Cung Tiến chụp chung với nhà thơ Thanh Tâm Tuyền, Trong khi lục tung net t́m bài hát làm số đặc biệt này,  tôi t́nh cờ thấy líp nhạc có cô ca sĩ tài tử Camille Huyền hát bát Mai Chị Về do nhạc sĩ Cung Tiến phổ thơ Thâm Tâm. Tự nhiên nghe lại hát này, tôi tương tư nhóm chữ “buồn dâng đôi mi”.

Mấy hôm nay gặp vài chuyện thiếu ngọt, bèn lái xe  ra miền biển bên hông giải địa lư trường cũ SFSU ngồi một ḿnh. Tôi buồn buồn. Và nước mắt tôi bịn rịn.

Buồn nhẹ nhàng là thứ xúc cảm quyến rũ tôi.

Buồn là một trạng thái tâm lư sao rằm lẻ loi trong tất cả cảm xúc của nhân thế.

Tôi để ư về nỗi buồn từ lâu.

Thời tuổi trẻ, đọc câu thơ của Xuân Diệu, hôm nay trời nhẹ lên cao, tôi buồn không hiểu v́ sao tôi buồn , tôi thấy ông thi sĩ này hiểu con gái quá. Bọn con gái chúng tôi t́nh cảm cứ là trào dâng theo từng chu kỳ kinh nguyệt.  Có những ngày con gái buồn khóc cả xô nước mắt. Buồn vô cớ . Lúc c̣n trẻ tôi thường xấu hổ sao ḿnh có thể dâng dâng nỗi buồn khóc ̣a dễ thế . Sau này lớn đọc sách t́m hiểu, tôi mới biết các t́nh cảm con người bị chi phối bởi cá hormone như Estrogen, Progesterone, Cortisol gây nỗi buồn chán. Trong giai đoạn trưởng thành, trai gái bị các hóc môn này chi phối nhiều hơn . Nên buồn chán dễ dàng . Có lẽ ông thi sĩ Xuân Diệu bị nhiều nội tiết tố này ảnh hưởng hơn người binh thường, nên mới xúc động mà phát ra một câu thơ rất hợp với nỗi buồn vu vơ của nhân thế chăng.  

Buồn xao xác. Buồn lâng lâng. Buồn mênh mang. Buồn xa vắng. Buồn một ḿnh. Buồn vu vơ. Ai trải qua những lúc buồn như thế rồi mới thấy trong cơn buồn ta thường té vào một trạng thái lêm rêm hiu hắt tâm hồn. Buồn như một điệu nhạc dạo để buông thả được thứ cảm xúc nào đó trong thân xác ḿnh. Làm cho ḿnh thấy muốn lặng yên đi trong cơi riêng tư. Thích ch́m trong những đoạn nhạc. Yêu một cuộc thả rông ḿnh vào những khung cảnh thiên nhiên. 

Cái đẹp của nỗi buồn con gái là nó không làm ta muốn tàn phá chính ta hay tàn phá tha nhân. Chỉ là buồn long nhong như ḅ gặm cỏ dọc Freeway 5 miền đồi núi Coalinga.

Các t́nh cảm khác như yêu, ghét, giận, sùng, tức, khinh bỉ, ghê tởm làm cho cá nhân ấy có thể muốn tự tự, xách súng giết người, uống rượu quên sầu, x́ ke bớt đau vv … vv .

Tôi nghĩ được khả năng buồn là một may mắn. Buồn là tiếng rung chuông nhè nhẹ của t́nh cảm lành lượn khắp tứ chi. Buồn là ḿnh c̣n rung động một sự hao hụt t́nh cảm trong đấu gạo hồn nong. Người có khả năng buồn thường là người lành và ấm.

Có những lần tôi hỏi những người đàn ông và thấy họ đi qua đời sống như không hề biết buồn là ǵ. Phải thuộc vào một đẳng cấp lành và thánh nào đấy mới được trời phú cho một khả năng buồn.

Bây giờ dà dà tha hồ buồn. Không c̣n áy náy tại sao buồn. Đàn bà lái xe chạy một ḿnh băng xa lộ 280 ra băi biển chân giỏ đá Cliff House. Dừng lại bên biển xám nghe sóng vỗ và thả ga nỗi buồn nhỏ bé của ḷng ḿnh . Đàn bà thích ngồi trong xe buồn một ḿnh . Buồn đi dà dà. Buồn cho bay những cơn sầu không tên. Lái xe ra Starbuck kiếm ly cà phê đen không đường. Rót vào chiếc ly thiếc màu xanh lệ đá. Đặt bên cạnh ṿng tay lái , Mở nhạc nghe Nguyễn Thảo hát Cry Me A River mới thu thanh. Hơi thơm ân ái của cà phê bốc lên thành thứ sương khói nha phiến bạc trắng. Hít không cũng đủ vơi nỗi buồn.

Bây giờ ḿnh đă dà dà. Vẫn c̣n buồn rung rinh từng thớ nhỏ bắp da vai. Tôi tự suy tự diễn ra là thân thể tôi c̣n săn c̣n vận động lên cao . Chắc là các hóc môn trong miền sâu thẳm vẫn c̣n cày sâu cuốc bẩm. Nên cơ thể ḿnh mới c̣n những t́nh cảm nhẹ nhàng dâng lên vai,  Nó c̣n mẫn cảm.

Bước qua sáu bó soi gương mới biết nâng niu từng miền thịt da ḿnh . Khỏi uống viên thuốc ngủ vẫn ngủ nghê ngon giấc qua canh hai . Chưa bao giờ cần một viên thuốc giảm đau cho bớt cơn nhức đầu hay cơn nhối cốt gân . Chưa cần hút cần sa để xúc tác cơn sướng sung năo lép.

Dưng không thấy thương những miền trên cơ thể. Tôi thường nói với con trai yêu dấu rằng con phải biết quư trọng và yêu thương thân thể con. V́ đó là món quà quư giá mà mẹ mang tặng khi con đưa con vào đời. Con đă chăm chú vào phần trí óc của con nhiều quá trong khi con bỏ bê phần xác. Mẹ thấy như vậy là con bất công với xác thân ḿnh. Điều này làm mẹ buồn.

Chiều nay buồn buồn v́ không có nhạc mới nào đế nghe . Nhạc mới dành tặng cho các dà dà buồn vẩn vơ tự cưa xa lộ 50 dặm chim bay ra băi biển Cliff House ngồi một ḿnh như tôi ấy. Đường về dưng không sực nhớ ra đang là tháng Ba. Tháng Ba chiến trường Ban Mê Thuột khốc liệt đổ tin về Sài G̣n. Chỗ ở của chúng tôi ngày đó bị tan hoang ở khoảng cuối cuộc chiến Quốc Cọng phân gianh. Tôi lại bị ám ảnh một bài hát đêm qua vừa t́nh cờ lọt nia Youtube, nghe nhạc Du Ca của Nguyễn Đức Quang (1944-2011). Bài hát đă được viết ra ở Miền Nam gần 50 năm trước.  Mà tháng Ba 2017 sao vẫn đâu đây như là lời than khóc cho số phận của người dân Việt bị độc tài Đảng Cọng Sản Việt Nam kềm kẹp. 42 năm sau chiến tranh, Đảng Cộng Sản vẫn chưa xây nổi một hệ thống chuyên chở công cộng . Dân cả nước tự cứu nhau bằng mạnh ai mua xé máy lấy.  Cho được việc giao thông của ḿnh. Kết quả là thấy cảnh xe máy ở Sài G̣n hay Hà Nội mà kinh hăi cho cuộc đời cơ cực của người dân sống trong các thành phố ấy.  

Lời bài hát của nhạc sĩ Nguyễn Đức Quang viết trong chiến tranh thật khủng khiếp! Tưởng khi ḥa b́nh sẽ đóng chốt nỗi đau thương của những người dân ngu dốt lũ chúng tôi. Thế mà sau bốn thập niên hết chiến tranh, vẫn hiện rơ mồn một những khuôn mặt người dân Việt đang tuồn ra đường đ̣i Công Lư và Tự Do ở Việt Nam.  Y chang như lời trong một bài hát đă được ông viết năm 1969: 

Người bị treo hết hai tay và đóng đinh vào óc

Miệng hô lớn kiên cường hoài mà trái tim bật khóc

Cuộc sống đó rồi đi đâu nh́n nước dâng chân cầu

Trời c̣n mù mịt lắm hỡi đồng bào khắp chốn thương đau…

(Nguyễn Đức Quang, Xương Sống Ta Đă Oằn Xuống, trích trong tập nhạc Ruồi Và Kên Kên)

Phải đấy là vết sẹo sâu kín buồn dai dẳng trong tôi, người đàn bà thời sáu bó ưa bỏ chồng bỏ con ở nhà và lái xe xa lộ ra băi biển Thái B́nh Dương, ngồi một ḿnh, mà tôi không biết.

Tôi lái xe đạp ga nhè nhẹ. Thả nỗi buồn theo ngọn nắng hắt từ suối mùa xuân đang nhả từng làn trên lưng đồi Bay Area

Buồn thả ga tháng Ba!


 

Lê Thị Huệ

tháng Ba, 2017

 

http://www.gio-o.com/LeThiHue.html

 

 

© gio-o.com 2017