lê thị huệ

bánh canh cali

truyện ngắn

 

Hai mửng bánh canh. Hai vầng khói ương.  Trí nhớ cá . Mặn ṃi Đầm Thị Nại. Chưa hề đến Đầm Thị Nại bao giờ.

Những sợi bánh canh eo thon trắng lả. Hành xanh thấm âm vót ót. Ớt đỏ rượng rập rập rượng giày cao gót. Giày Nina West trên đại lộ Milan th́ đă đến.  Thời ngủ vỉa hè phố Âu Châu đă đi qua. Đă qua. Qui Nhơn chưa đi.

Hai giọng nữ nhọn nhăo âm vực miền Trung.

- Yêu mà chi

- Yêu seo

- Yêu chớ c̣n chi nữa

Cười

- Yêu na.

Yêu Na và Yêu Seo là yêu cái giề.

Đũa mun mèo đen gơ leng keng trên bờ ao tô chén bánh bèo sản xuất bên bờ Made in Japan.

- Dẹp đi mi

- Có úm ǵ đâu mà dẹp

- Yêu chơ

- Đâu có sao

- Mi luôn luôn đâu có sao. Sao với trăng của mi là dzậy. 

Rúc rích. Rúc rích. Cười do dỏ như sợ ai ḍm ai ngó. Cười kiểu cày ruộng Nguyễn Ngọc Tư.

- Răng mi sao rồi.

- Là sao rứa răng.

- Ăn bánh canh được chưa

- Muốn ăn th́ ăn chớ sao.

Giọng mất hút vào một nỗi buồn không tên. Buồn gam thứ. Bản nhạc nặng nề muốn fwd đi. Không ứa nước lệ hồn em xanh

- Nha sĩ nói hun lại được chưa.

- Qủi nà.

Qủy nà nhẹ hơn Yêu nà. Nghe như giọng Tàu lai Quảng Nôm Quảng Ngữa lâu lắm rồi. Xưa lắm rồi. Giọng ca xưa, nói theo điệu tân cổ giao duyên của Cao Văn Lầu.

- Tao hỏi hôn được chưa dzậy.

- Con qủi. Mày là một con quỷ cái. Sao mày không chết thay cho ông Tịp cho rồi

- Ngủ với nhau chưa dzậy.

- Híc híc…

Chắc là Tiệp chứ ai lại tên Tịp.

Người đâu có tiếng cười híc híc.

Chỉ nghe tiếng híc híc và vào đũa va vào chén bánh canh leng keng th́ thật là đáng nhớ.

- Mi định nói cái giề.

- Mày nói trước đê.

Một buổi sáng thơm. Mùi bánh canh thơm. Thành phố thơm. Tiếng cười thơm. Một sáng thứ bảy xe cộ không chen lấn lúc khúc. Mà thay vào đấy tiếng âm cọ cựa Mi Mày  nghe ngồ ngộ. "Mi Mày " cặp nhị âm đă ṃn trong tâm tư ngôn ngữ, ấy mà sao sáng nay, lại thương và vương vào trong thanh quản. Hm

- Con Mi Seo c̣n ở với mi không.

- Ờ không.

- Nó dọn đi thật à.

- Ờ.

- Ở.  Không ở với con. Một ḿnh dẫn trai về cho tiện. Nhà hau d́n mà. Mấy cha nội vợ chết mà có hau d́n là về Việt Nam rước một con nhỏ bằng tuổi con sang ngay. Sao mi không làm. Về Việt Nam kiếm một thằng nào muốn đi Mỹ. Kiếm vài chục ngh́n đô. Dẫn nó sang. Vừa được tiền vừa trả thù bọn đàn ông bấy lâu nay làm cho mày khổ a.

- Hỏng có dzậy nữa đâu mày ơi. Giờ bạn ông Tâm cả đống mất hồn. Toàn mấy ông bạn già Hội Cao Niên về Việt Nam lấy mấy con trẻ trẻ. Sang đây một thời gian tụi bỏ đi hết. Giờ ông nào giờ cũng sợ bị ly dị rồi.  Mốt mới là mấy ổng kêu ai du lịch sang đây được th́ mấy ổng lấy tiền. Làm hôn thú cho ở lại. Việt Nam giờ ai cũng sợ không dám d́a cưới nữa rồi mày ơi. Ông ơi cho nước.

Giọng nam lồ ồ to vang lèng èng: OK. OK.

Cái quán b́nh dân. Qui Nhơn vắng mặt. Tiệm ăn vắng mặt. Sự vắng mặt của đời sống ngây ngô mùa chữ về nơi đây.

- Mi ngu. Mới đi tin lời bọn đàn ông nói.  

Im lặng.

- Mẹ. C̣n lâu tao mới cho thứ đàn ông đó đụng vào người ta. Hồi trước lễ Labor Day ở quán Starbuck ta nói là dẹp đi. Đừng gặp. Ai biểu mi không nghe lời ta nên mới lănh cái búa.

Im lặng.

- Nhưng yêu mà. Mi yêu th́ chịu thôi.

- Qủi nà. Ăn đi. Nhiều lời.

- Tao thấy mi chuyên môn để cho đàn ông con trai lợi dụng.

- Mày quan trọng hoá vấn đề. Có cái ǵ đâu mà lợi dụng nà.

- Ủa chớ sao hồi năy khóc hu hu trên xe nói hai cái credit cards bị thằng chả cà sạch bây giờ phải trả nợ sợ con Mi Seo biết quá hai ba bữa nay ngủ không được. Ngu mà không chịu là ḿnh ngu.

- OK tao ngu. Ừ th́ tao ngu. Được chưa. Ăn đi. Đồ qủy. Nói miết thôi.

Xụp xịt. Chắc là ớt cay.

- Ở khu Hai Qui Nhơn hồi đó có cái bà gánh bánh canh bán buổi sáng mày nhớ không. Ta nhớ bánh canh của bà đó.

- Chả nhớ. Hồi đó và bây giờ tao chả bao giờ thích bánh canh lắm.

- Ta nhớ cái bà đó người Huế bả gánh bánh canh bán sáng sớm ngang nhà. Ta hay kêu con Trường nói bả múc cho hai tô. Bánh canh của bả chỉ có bột là bột. Ít tôm. Mà bánh canh của bả ngon lắm mày ơi.  Tao nhớ một bữa sáng chủ nhật. Tao nhớ là sáng chủ nhật. V́ thấy bà Hai chủ nhà dậy kêu mấy đứa con bả đi lễ. Cái khu nhà thờ Khu Hai đó. Tao với con Trường thuê chung đó mày nhớ không. Trời mát mẻ. Cái bà bánh canh bả ghé ngang trước nhà. Tao đang kêu bả múc phần bánh canh. Bây giờ ta kể lại chuyện này mày cũng không c̣n ngạc nhiên nữa. Ông bồ cũ của mày đó. Ông Hội chồng cũ của mày đó. Hội qua mày ơi. Sáng sớm vậy mà cha Hội chả qua. Chả vô trong pḥng tao. Tao run qúa trời. Mà kỳ đó con Trưởng thuê pḥng với tao về quê. H́nh như má nó kêu nó về Tam Kỳ bán lúa Chiêm th́ phải. Chả kiếm chuyện nói chuyện văn nghệ tối thứ bảy hôm trước ở cà phê Thanh Thanh. Rồi ngồi ́. Bà bánh canh gánh hàng đi. Tao bỗng muốn giữ bả lại. Tao linh tính mày ơi. Ờ mà đúng dậy. Bả bánh canh đi một đỗi. Tao đang ngồi. Ông Hội nói nói cái ǵ. Xong cái cha đứng dậy nhào sang tao. Chả đè tao ra lên giường mày ơi. Mới bảy giờ sáng hà. Tao quậy tao đạp cái bàn con đổ luôn tô bánh canh tùm lum tà la. Tao c̣n nhớ mà. Tao bị thằng chả hiếp sáng đó mày ơi.  Bảy giờ sáng hà.

Xụp xịt.  Xụp xịt.  Ớt cay.  Chết cha ớt cay thiệt.

Bảy giờ sáng hà.  Sáng hà.  Sáng hà là sáng sao.

- Tính tiền. Em em. Tính tiền. Em.

- Để tao trả. Lần này để tao trả. Tao không hiểu sao mi ưa chơi nổ đi đâu ưa bao mọi người.

- Quỷ nà. Để tao trả. Để tao. Xong rồi ra ngoài khu Bolsa coi có ǵ mua ăn chơi.  Ra xe tao sẽ kể típ chuyện ông chồng cũ của mày cho mà nghe.

Đây là câu chuyện tôi nghe được sau lưng hai già Việt tóc nhuộm nâu trầm.  Quăn tít.  Hai hàm răng giả đều như hạt sen Huế đứng sắp hàng. Ở một tiệm ăn chơi ngon hơn ăn thiệt . Những bảng hiệu rất dày ở Santa Anna, Cali, not California.

 

lê thị huệ

http://www.gio-o.com/LeThiHue2.html

 

© gio-o.com 2013