Lê Nghĩa Quang Tuấn

khế ước không tên

 

I.

bây giờ thì những cánh cổng biên giới của thân xác đã được đóng lại. khởi đầu cho một cuộc phiêu lưu đi vào bên trong. lại một lần nữa. lại một khế ước. tôi ngồi nhìn cái thân thể của mình nằm đó. bất động. bốn người đàn bà và một đứa bé gái ngồi bàn chuyện thế gian. người đàn bà thứ năm đi vào. chuyện thế gian dừng lại vài phút. con bé có ý kiến... ay... ay.. om. i. e oo.. ie.. en.. on... người đàn bà mặc áo hồng (người đàn bà thứ năm) cười với người đàn ông mặc áo xanh. thằng bạn tôi cũng có một cái áo màu hồng. nó người thái lan theo đạo phật.

người đàn bà thứ sáu đi vào.

an... ei... u u .. ie.. on...

tiếng kèn nhão nhựa kéo. dài. kéo. dài dài. kéo dài. dài. dài dài. qua tới một miền đất nào đó đang ngủ. lại lũy tre làng.

hòn đất lắm máu nhiều thơ. hai cánh tay vươn lên đòi chụp lấy trời. còn cái đời thì ụp lại. kết quả một vài tỷ người ôm nhau vật vã khóc. ei... ô ơ. a. con bé đi ra với người đàn bà thứ nhất.

tôi ngồi yên nhìn xuống cái xác mình. nó giật giật. một luồng nóng thổi ngang. những giọt mồ hôi của ai rịn ướt trên hai vầng trán tôi nằm đó. những giọt mồ hôi màu xanh rêu. có lẽ nếu chảy ra những giọt nước mắt sẽ màu hồng và những giọt máu sẽ có màu tím than. cái xác tôi rùng mình. mồ hôi chảy thành dòng lấp lánh những bụi ký ức. tôi không thấy mình trong đó. chỉ những khuôn mặt xa lạ. chập chờn bay bay. máu và nước mắt sẽ chảy sau khi mồ hôi đã cạn. những ý tưởng mù mờ nằm phía trên chữ ký.

vị đa la lạt ma lưu vong của tây tạng tuyên bố ông sẽ không quay trở lại trần gian. một lần đủ rồi.

thằng bạn của tôi mặc chiếc áo hồng đi lơ ngơ giữa thành phố lima. nó nói. ai cũng nhìn tao trừng trừng. tao không hiểu tại sao. nó trở về san francisco cất chiếc áo hồng lại vào tủ và không bao giờ mặc lại một lần nữa. giờ thì cứ khi nào đi ngang thấy cửa tiệm nào trưng bày cái gì màu hồng là nó đứng lại nhìn.

trong các chữ. chữ o gợi cảm nhất.

một lần. tôi gặp một người đàn ông từ việt nam. ông ta ngồi giữa một đám những người đàn ông khác. cũng việt nam. nhưng ông ta không nhìn ai. con mắt ông ta hơi đỏ. bất ngờ ông ta quay lại nhìn tôi. tôi nuốt nước miếng. người đàn ông quay lưng đi. rồi ông đứng dậy. đi ra ngoài. tôi đứng dậy đi theo. ông là một cựu chiến binh.

những cái lỗ trên thân thể tôi nằm đó đang nở. cưỡng ép nở. nở vì một động lực kéo ra từ bên ngoài. cái máy may của chị tôi đã nuôi cả nhà trong thời gian mẹ tôi đi vắng. chị ngồi vào máy từ sáng sớm trước khi tôi tỉnh dậy cho tới khi tôi đã lên giường. tôi thức dậy với tiếng máy may và đi ngủ với tiếng máy may. chắc cũng phải có hơn một tỉ mũi kim đã đi qua đường may của chị. giờ thì tôi đang tháo chỉ thân mình.

e..ì. ì. ì... thằng bé cười chỉ vào những cái chai sinh tố trong tủ kiếng. rồi nó khóc... e.. ì.. ì...ì...hết cả hai ba xấp giấy chùi mà mũi vẫn còn cứ xụt xịt. mùa thu đang tới. cây lá cũng ọp ẹp như người. trong các mùa. mùa thu có lẽ là mùa gây nhiều xúc cảm nhất. tôi có một thằng bạn không thích hoàng hôn. mùa thu. hay màu cam. nó nói mùa thu làm nó nhớ việt nam. hoàng hôn làm nó buồn. và màu cam làm nó sợ. sinh nhật nó tôi tặng cho nó một cái áo khoác màu cam và nói. mặc vào khi nào mày thấy sợ. nó nói mày ác. người mày toàn gai.

đôi mắt tôi nằm đó nhấp nháy. muốn mở. những nỗi sợ đang chạy ngược từ các lổ chân lông lên và ứ dồn vào đó. những con mắt không thể mở. đó là điều thứ hai mươi ba trong khế ước. cái miệng là điều thứ ba mươi mốt. chính giữa là các điều thứ hai mươi bốn. hai mươi lăm. hai mươi sáu. hai mươi bảy. hai mươi tám. hai mươi chín. và ba mươi. có tất cả bao nhiêu điều thì tôi không nhớ. chị tôi vẫn chưa có chồng. vẫn sống độc thân. vẫn ở một mình. vẫn không yêu ai.

con bạn tôi cứ nhìn qua cái thằng ngồi bên kia. tôi biết nó muốn có bồ. hôm nay nó uống cà phê latê thay vì cà phê môka như mọi hôm. tôi hỏi tại sao. nó nói. tại mùa thu. kinh nguyệt tao lúc này không đều. nó cũng như tôi không thích những người hút thuốc. đàn ông hay đàn bà.

tôi chỉ tay lên tủ kiếng và nói. em..iị..e..onenonen..những giọt mồ hôi đầy mùi ổi chín chảy ra từ các lổ chân lông tôi. quá khứ chỉ là khái niệm và hình ảnh. cảm xúc mới là hiện tại. tôi thả bay bay linh hồn mình. những đường chỉ may ngày xưa ngây thơ bật tung gỡ lối. những mảnh da ngày cũ bám níu vào thịt tôi. lấp lánh màu kim nhũ. làm thành những mảng lều bều. người đàn bà nhất định không ngoảnh lại. tôi đặt tay mình lên trên bàn tay cô gái và nói. chị cũng đã từng yêu hoa hồng. những đường gân bắt đầu căng cứng trên hai thái dương tôi nằm đó. đưa tôi từ afghanistan qua tới new york. lối trắng. lối mộng mơ. đầy những hột vàng. lan man lũy thể hoa biên. thùy hoang lộ.

 

 

II.

hoa hồng có gai.

những mạch máu tím đen trong lòng bàn tay tôi. ứ đọng những nỗi dơ bẩn. không lối thoát. cái bẩn biến thành cái đau. người con gái vẫn còn hay hát vu vơ những bài nhạc tình. tôi nói. bạn cứ lại nhà tôi. một hai ngày. cho tới khi ổng xin lỗi. rồi bạn hãy về. tôi nói. sợ làm phiền bạn. tôi nói. không sao đâu. mấy đứa nhỏ đi học cả ngày. ổng đi làm. nhà không có ai. tôi nói. vậy thì tôi sẽ lại chơi với bạn vài hôm. cứ tiếp tục như bình thường. cứ coi như không có tôi ở đó. tôi nói. vậy thì mình đi. biết khi nảy tôi gọi cái món đó. nhiều rau. ăn phở hoài cũng ngán. tôi nói. ừ. ăn phở hoài cũng ngán. bàn tay trái tôi giật nhiều hơn bàn tay phải. chắc vì cái thẹo nằm trong lòng bàn tay. cái đau đi qua lối mòn. dửng dưng như không có mặt. rồi bất ngờ tủa ra. những cái đau thoát thân bay vọt vào thinh không. cái xác tôi có hơi xẹp xuống một tí. chờ đợi một sự hồi sinh của những cái bẩn khác. chờ mong một sự đâm thủng.

thằng bạn tôi hơn tôi hai tuổi mà học dưới tôi hai lớp. năm lớp chín. nó đi thăm ông già. trở về nó bỏ học. bỏ làng. hai năm sau nó trở về. chở tôi lên sài gòn chơi gái. trên đường về. nó dừng xe lại một cái quán bên xa lộ mua hai đứa hai chai bia và nói. en.iii.onm.e.o. rồi bắt tôi ngồi lên phía trước. về lại tới làng thì tôi biết lái xe honda.

người đàn bà ngồi với thằng bé. thằng bé ngồi vắt chân chữ vạn. uống tới cạn ly cà phê. ăn sạch miếng bánh. rồi đứng lên ưỡn ngực nói với người đàn bà. má. con gái không có chim.

đôi mắt người con trai . bụi hoa hồng. cánh chim bay ngang bầu trời xanh nắng. mùi cà phê thơm nồng. tiếng hát. mười. bảy đi ra. còn ba. tiếng hát chìm xuống. tiếng kèn nổi lên. đôi mắt người con trai ở lại.

người đàn bà đi ra con chó đứng lên.

u.. ee. a.. oo..

au..au..

cũng một con chó. chỉ khác ngày.

nhẹ như liễu. nhẹ như tơ. cô kể những câu chuyện buồn nhưng cô không làm nó khóc. những buổi tối cô ngồi bên chái bếp và cô kể cho nó nghe hàng trăm mối tình. nó lớn lên làm cả hàng trăm người đàn bà rơi lệ.

hai người đàn bà một người đàn ông và mười ba cái ghế. có cần tôi giúp không. người đàn bà kéo thêm một cái ghế nữa vào bàn. mời ngồi. ai là người chủ tọa. im..ei..a u ơ.. chúng tôi trả lời. đứa con trai đeo kính cận ăn uống đọc và đong đưa bàn chân cùng một lúc. tôi ngồi bên tôi ngồi sát cạnh tôi. đối diện với những khuôn mặt.

tôi thấy họ. những người đàn ông đàn bà đi vào. lần lượt ngồi lên mặt tôi. giờ thì họ chỉ thấy nhau.

một đường mạch máu nào đó giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ bị tắt ngẽn. ứ đọng những mảnh sắt vụn. tụ thành khối. đập mạnh dần. những sinh thể u mê. đồng hồ nhân gian gióng lên. thời gian trôi. ý tưởng chìm xuống. hai cô bé dọn sang bàn bên cạnh. tránh xa hai cậu con trai. rồi tôi mới lấy cái ví hồng ra. giờ thì chúng tôi có thể nói chuyện. cái ví hồng nhỏ xíu là chút hồng duy nhất còn lại thuộc về tôi. tôi nói. hai con nhỏ qua bên kia rồi. con nhỏ có đôi môi màu nho tươi. tôi nói. coi cái miệng nó kìa. hai đứa con gái đứng lên đi vào phòng vệ sinh.

thêm một viên gạch rớt vỡ vụn trong lâu đài ký ức. thằng bạn tôi không bao giờ nhắc đến ba của nó nữa.

 

 

III.

mặt trời xa lạ.

câu chuyện nói hoài cũng hết. tôi vẽ lên người mình một vòng tròn quanh núm vú. rồi lấy bốn miếng băng keo đen bịt hai đầu vú lại. bốn đứa con gái và một trang giấy hồng. những hàng chữ là của ai khác. chỉ có tiếng nói thuộc về mình. hạt cà phê chảy hạt mồ hôi. tôi xoa xoa hai bàn tay mình làm sức ấm rồi đưa lên trán. những cái ly chắn ngang cuộc đời. suy tưởng chật chội quẫy cứa vào nhau. buổi sáng. tiếng hát tử sinh rớt lọt qua những kẽ tay. mặt biển lặng im gọi về.

tiếng tôi gọi tìm tôi. từ hai con mắt những linh thể bật sáng. chuyển tiếp. chuyển tiếp. mặt điện vỗ ngược. những tiếng cười theo bàn tay bay lên múa giữa thinh không. tôi đi vào. cao hơn mặt đất và những cái gì dính vào nó. tình. tính. tinh. tình tình. mn..mn'.. ư ừ ư... chật chật. vì ai. em yêu. vì ai.. tình. tính. bùm bùm bùm. thằng cảnh sát có con c... dắt ngang bên hông. uh.ơ..uh. a.. một nắm tay dán ngay trên trán. thêm một cái mặt dán ngay sau đít. chắp tay đi ra đi vô. những ngón chân tôi cau có nhíu lại cong vào nhau nhớ từng bước đi. những hàng chữ trên khế ước nhập vào nhau thành một khối. mượt mà chảy vào thân tôi. qua lỗ miệng đã được bịt kín. tôi sẽ đứng lên đi lại chổ người con trai đang đứng. tôi sẽ thấy càng lúc nó càng xấu ra. nên tôi ngồi lại. rồi tôi đứng lên.

in..un..onie..?

in.. un.. onie..

sen. thiền. cam khô. dâu hoang dã. tarô chai. và một cái gọi là hạnh phúc. chú bé có một khuôn mặt không bao giờ cười. những con kiến bò vòng quanh trí nhớ. ngày xanh thênh thang. ya..ho.. ein... sên.. ma ..ji.. chú bé nhìn tôi cười.

má nó dạy cho nó.. đừng bao giờ gọi ai là cha.. mười tám tuổi nó lập đảng.. đặt tên là đảng rồng đen.. sau mười năm nó là đảng viên duy nhất còn sống sót.. lần làm tình thứ nhất.. nó nằm dài trên giường.. ngoắc tay gọi tôi.. lại đây.. cha thương.. con rồng trên vai nó nút chặt lưỡi môi tôi.. chập chùng đỏ.. thằng bạn tôi trở về để sửa soạn cho một chuyến đi khác. nó gọi tôi đi uống cà phê. chúng tôi ngồi ở ngoài hiên tiệm cà phê hoàng phố. nó gọi một ly cà phê sữa đá và ngồi lan man chuyện nhân gian. tôi uống ly sinh tố đu đủ. và nhớ về nó. cà phê không làm người ta khóc. nó nói. cà phê làm tim tao đập mạnh hơn. tôi nói. vậy thì đừng có yêu. người đàn ông đang đi tới. xách cái giỏ như đàn bà. cái giỏ của tôi có cái điện thọai di động. cái ví. chìa khóa. tiền lẻ. dăm ba tờ giấy vụn số điện thoại. và cái máy vi tính. nặng đời. biết trước tôi đã không có mộng thành nhà văn. thêm một người đàn ông với một cái giỏ thiệt bự đi tới. thêm một cái nợ nhân gian. năm cây đứng cạnh nhau cách khoảng một sải tay. một vài năm nữa chúng sẽ lớn lên. sẽ tranh dành nhau trên một khoảng đất. chín mươi phần trăm là cái cây nhỏ nhất đứng thứ nhì sẽ teo lại dần và chết trước. những con chim không ôm nhau. chúng chỉ đứng cạnh nhau cách một cánh soải và lấy mỏ mổ lên đầu nhau mỗi khi chúng muốn một chuyện gì. một buổi chiều tôi thấy một con chim lớn tập cho một con chim nhỏ bay. tôi đặt tên cho chúng nó là con chim cha và con chim con trai. một ngày tôi thấy một con chim nhảy ra sân gắp lấy miếng bánh mì tôi quăng rồi nhảy vào lùm cây mớm cho một con chim bé. tôi đặt tên cho chúng nó là con chim mẹ và con chim con trai. tôi chưa bao giờ thấy những con chim con gái. chúng còn ngủ quên trong rừng. chờ ai tới dạy cho một tiếng hót. tôi nói với nó. bạn là một mặt trời thiếu trái đất.

đừng nhìn. tôi nói. đừng để con quạ đen đó đậu lại trong trí nhớ. hai bàn tay tôi mát lạnh. một cơ thịt nào đó bên sâu trong thân tôi ấm nóng. một lúc nào đó cái nóng và cái lạnh sẽ gặp nhau đâu đó trên thân thể tôi. đứa con trai quỳ gối bên cạnh người đàn bà. những tia mắt lạ gần. nỗi tởm lợm trên những trái chuối. và cuộc hành trình tìm về cái gọi là đầu tiên của nhân loại.

ngày hôm nay là lần đầu tiên người đàn ông đi vào với bộ đồ quân phục. hắn mất trinh ngay trước mắt tôi.

có nhiều người cả cuộc đời chỉ biết đứng xếp hàng.

 

 

IV.

ghế đứng yên đợi. chúng đứng cạnh nhau. những người đàn ông đi vào và đi ra. không thấy sự cần thiết của ghế trong lúc này. người nào ngồi xuống đầu tiên sẽ là người ghế thương yêu nhất. tôi ngồi đây không phải vì ghế mà vì bàn. đúng hơn là vì góc. cái túi của tôi nằm yên trong lòng chiếc ghế sung sướng và bình an trong một buổi sáng nhào nháo cuồn cuộn. chú bé đi vào với người đàn ông. ghế đã già. ghế mòn. ghế bên này chưa bao giờ được đứng cạnh ghế ở đằng kia. dù chỉ bằng khoảng cách của một tiếng gọi. cô gái để cái xách tay xuống lòng ghế nhưng không thèm ngồi. những người đàn ông đàn bà đứng xếp hàng chờ đợi. những chiếc ghế cũng đứng chờ đợi. họ ngó tôi. những chiếc ghế ngó tôi. chú bé có đôi mắt trầm tư đi vào. lần trước chú ngồi chung với một chiếc ghế nhưng bây giờ thì có lẽ chú đã quên nó rồi. hàng người đứng đợi đã kéo dài qua tới góc tôi ngồi nhưng vẫn không ai để tâm hay ngồi xuống với ghế. tôi đã thấy nhiều người gục đầu lên những mặt bàn và khóc lóc kể lể tâm sự chuyện này chuyện kia. vỗ vào mặt bàn khi họ giận. nhưng tôi chỉ thấy họ ném những chiếc ghế lên nhau. người đàn bà áo xanh ngồi xuống. thư thả dựa lưng vào thành ghế. họ âu yếm thương nhau ngay trước mặt tôi. mông bà ép sát lên mặt ghế và thỉnh thoảng ngoe nguẩy người như muốn được yêu thêm. hai tay bà thoải mái duỗi dài lên hai tay ghế và một cách rất thật vuốt những ngón tay dọc theo cánh tay ghế từ dưới lên trên rồi mân mê ở cuối nắm tay. ghế rên. im..ing..ô..ô...ô... người đàn bà áo đỏ cởi chiếc áo khoác mình và choàng lên mình ghế. căn phòng ấm lại. họ lần lượt bước tới. cầm lấy món quà của ngày. trả tiền. và đi ra.

khi anh đứng chung với những người đàn ông khác thì anh là một người đàn ông. khi anh đi lại gần tôi. anh trở thành người đàn ông da đen. khi anh đi mất. anh là một người đàn ông da đen đẹp trai có cặp mông đẹp. những chiếc ghế và những người đàn ông ngồi im lặng đọc báo và uống cà phê. tôi không thấy cà phê. tôi thấy cặp mông và anh. đừng.

thằng bạn tôi gọi tôi sáng sớm nói tao biết mày ngày thứ bảy không đi làm. tao biết mày rãnh. muốn đi chơi với tao không. tôi nói. để tao suy nghĩ. nó hay muốn quên là nó vẫn còn nợ tôi một lời hứa. một món nợ tôi không muốn đòi. đứa con trai thò tay vào túi quần móc tìm một cái gì đó. người ta phải bỏ áo trong quần. có ai sẽ chết nếu họ bỏ áo ra ngoài quần. bà ma sơ bắt tôi quỳ cả buổi ngoài trời vì một cái tội gì đó tôi không nhớ. sau đó bà đuổi tôi ra khỏi trường và vận động với ông cha xứ không cho tôi giúp lễ nữa. tôi chỉ nhớ tên bà là ma sơ nhì. vô tới trong nam thì người ta không kêu là ma sơ nữa mà kêu là dì. dì này.. dì kia.. dì đó.. không bà dì nào dữ. nhưng lúc đó thì tôi đã lớn. tôi chỉ thắc mắc là tại tao mấy ông thì gọi là cha. còn mấy bà thì gọi là dì. có lẽ vì thế tôi đã không tin đạo từ ngày đầu tiên đi xưng tội rước lễ. năm tuổi đầu đã biết từ chối chúa.

tên tôi là... iemm.. u...ôi... ei...ơ... không phải là.. ienn..ôn..iê..u..

tôi đá một chiếc ghế.

 

 

V.

bên ngoài những đứa trẻ đang rước đèn dưới trăng.

thành phố níu lấy bạn về. những vách núi chuyển màu từ hồng sang tím rồi xanh rồi đen rồi bóng tối. bạn đưa tay thổi một hơi âm vang vào trong lòng đất. những ngọn đèn mọc lên. tìm hồn. bạn hát bài ca về một dòng sông. và tự hứa với lòng mình là sẽ không bao giờ quay trở lại.

rồi bạn viết xuống.

on.. ei.. im... iii.. ô.. eo... aain.. ie... ui... ô.. ơ... en....

rồi bạn tắt đèn.

 

 

VI.

những ly cà phê tìm môi. chúng múa mềm trong không gian. chia chung hơi thở với buổi sáng mùa thu mây xám se lạnh. chú bé trở lại với mẹ. cầm ly cà phê trên tay như cầm ly nước mắt. tuổi thơ bay theo những làn hơi cà phê nặng mùi suy nghĩ. trí tưởng tôi vỡ ra theo buổi sáng. bay đi tìm bạn.

cô gái đẹp làm tôi quay lại nhìn thêm một lần nữa. người đàn bà đứng đưa ba cái ngôi sao trên mông ra mặt đời sống. nhìn tôi đây này. nhìn tôi. màu xanh mây trời cháy trên chân bà. hoang thở về trên đôi cánh tay nhân gian mỏi mệt. tù túng im ôi an ai. và bà biến mất cùng với những ngôi sao ngay đường thẳng lối. thằng bạn tôi gọi hỏi thăm buổi tối qua nhưng sáng nay tôi mới nghe. tình cảm kéo dài đua thời gian. giữ chân nó lại. con nhỏ không chịu thay quần áo để đi tới trường. nó nói. đằng nào cũng đi ngủ trở lại. thay quần áo chi cho mất công. nhưng rồi nó bới tóc lên. bà cô hơi khó tính. nó nói. nhìn tôi cười.

tôi có thể nuối trửng anh.

tôi thẩy cho con chim một mẩu bánh. nó hí hửng mổ. bánh cứng quá. nó mổ một chập không ăn được nên bỏ bay đi. tôi tự hứa với mình là không ăn thứ gì cứng buổi sáng sớm. nếu muốn được bay như chim. cả một cành cây bông giấy cả hàng trăm cái lá. chỉ có hai cái hoa. tôi nói với lá. người ta đem tụi mầy lại đây là vì hai cái hoa. đừng cậy đông ăn hiếp. phải để cho hai đứa nó đứng im làm đẹp cuộc đời. lá nói. tụi tao cũng đẹp vậy. một cái hoa trả lời. ui.. ec.. tôi cười.. ừ... ui..ec.. những cái lá giận run run quay đi tìm gió. hơi thở tôi chập chùng bám lạnh những con chữ chạy ngang trước mặt. vừa sợ vừa bình tĩnh. những con chữ nuốt lấy tiếng cười. che mặt tiếng khóc. để tôi đi lên đi xuống kiếm chiếc xe. không nhớ đã đậu ở nơi nào. bãi xe rộng thêng thang. những chiếc xe nằm thẳng tắp chạy dài như những nấm mồ. ai để trên mặt xe tôi mảnh giấy. in đậm.. e..ui... ô... em..i. tôi vất mảnh giấy đi nhưng vẫn nhớ nó nói cái gì. hai chân tôi bắt đầu run lên vì sợ. những ngón chân tôi nằm đó cong víu vào nhau như muốn vượt thoát. môi tôi lở ra mưng mủ. một đường máu khô chạy vòng quanh môi thành một đường son mỏng sắc. tôi nhìn xuống mặt mình. nằm đó chờ đợi sự sình thối. ai dán dưới mắt tôi một hạt mồ hôi màu thánh giá. muối chảy trong tôi thèm khát ánh mặt trời. tôi thở. tôi thở. sau lưng ai gãi vào lưng tôi những chổ ngứa. tôi ngồi nhìn tôi nhói lên tận hưởng một ân huệ không hình hài. lưỡi tôi tím lại. cứng lên vì lạnh. và tôi thở tôi thở. và tôi thở. người đàn ông ngồi sát ngay cạnh tôi. chúng tôi chỉ cách nhau một vách kiếng. tôi tự gãi lên ngón tay mình. cái ngứa quay đi rồi quay ngay trở lại. bạn nói. về đi. tới nơi là hết thấy sợ. tôi ngồi ngó nỗi sợ mình chạy lên chạy xuống tìm lối ra. và chúng biến mất hay lẩn trốn đâu đó trên hai sống lưng bàn tay tôi. tôi muốn đưa tay lên vuốt mặt mình. rơi rớt những mùa thu hoang lá. tôi ngồi nhìn tôi thở thở thở.

 

 

VII.

chú bé rượt theo đánh nhau với thinh không.

ù.. ệc.. ù.. ậc.. ậc..

xong. chú cầm miếng bánh chiến thắng đi theo mẹ.

cỏ đùn dưới chân tôi. hai người đàn ông ngồi đối diện nhau. hai người đàn ông ngồi cạnh nhau. tôi chuyền tờ báo vừa đọc xong sang cho nó. nó mặc chiếc áo xanh thủy triều có mũ. nó có đôi môi vẫn còn ngái ngủ. những làn cà phê từ ly nó bay sang bên tôi. nhởn nhơ như buổi tối. tôi lật lật tờ báo nhưng không đọc. những lời nói bay ra từ miệng tôi qua đậu trên mắt nó. long lanh những giọt mùa thu lấp lánh đọng lại những giấc mộng ngọc hồng. hai bàn chân nó chụm lại. để dành hơi ấm lại cho tôi. ngây ngất mùi đàn ông. tôi mở hai bàn chân mình ra. gia đình và tôn giáo. nguồn tin về một người đàn ông đang tuổi hừng hực tìm vợ lại. bị.. ein.. u ..ô... a... tôi đưa tay lên ôm lấy cằm mình. ra chiều suy tư. gia đình. tôi nói. nó nói. bạn bè. những chiếc diều bay ngược chiều gió. vun vút giữa một bầu trời buổi sáng lấp lánh những hạt sinh tồn. hai tiếng nữa tôi sẽ không còn ngồi đây. hai tiếng nữa tôi sẽ nói với nó là bàn chân tôi đã không còn đủ sức để cùng bạn đi suốt cuộc đi này. tôi nhìn thấy tôi dưới chân tượng chúa. tôi nhìn thấy tôi dưới bàn thờ phật. tôi nhìn thấy tôi trước lăng tẩm thành quách. tôi nhìn thấy tôi trên nóc nhà thờ. tôi nhìn thấy tôi đi lang thang một mình tận ở cuối bãi nhân sinh. một giọt máu rỉ ra bên khóe mắt. và tôi đúng. máu tôi màu xanh rêu. tôi dạng hai chân ra mời gọi một sự mút nuốt. buổi sáng trĩu nặng như hơi thở người đàn bà không con. nó nói. những khi tôi hát là những khi tôi không nhìn thấy bạn.

nó bịt tai lại để chỉ nghe tiếng mình. những âm thanh xô tới từ phía sau lưng. đường cây ngã nát rách tươm mặt đất. mây đùn đùn từ phía núi. thung lũng co rúm lại. ưỡm ở không muốn thấy ai. đẹp. là một sự thách đố. những chiếc lá sống sót rung rung. rồi run rẫy.

từ trong hang hai lỗ tai tôi chảy ra hai dòng nước màu gạch cua. mặt nền loang loáng. thở. đứa con trai bên kia vách kiếng bật một điếu thuốc. gác chân lên trên chíêc ghế. hơi thuốc đi vào từ miệng rồi đi ra lổ mũi. nó lập đi lập lại cho tới khi điếu thuốc tàn. rồi búng điếu thuốc đi.

nó bịt hai tai lại chỉ để nghe tiếng mình. tiếng nó hát từ chiếc máy vi âm nho nhỏ nhưng đủ mở ra cả một thế giới sâu thẳm. nếu nó nhắm mắt lại. nó sẽ không phải thấy ai. kể cả người đàn ông mặt ngựa đang tìm kiếm một cái gì đó trước mặt. nó đứng lên đi vào bên trong.

tôi quay trở ra. trên tay đang làm chủ một ly cà phê. tôi ngồi xuống ghế. châm một điếu thuốc. rồi bịt hai tai.

tôi nghe tiếng mình đang phá hủy một cuộc cách mạng.

 

 

VIII.

nó nói. làm đĩ đực cần quá nhiều vốn. tôi nói. sáng sớm tao chưa uống hết ly cà phê. mày nói gì chuyện đĩ điếm. khi nào thì cho tao gặp mặt thằng bồ mới. nó nói. bỏ rồi. đi đưa đám ma thằng anh xong tao mới thấy thằng bồ mình giống y hệt ổng. nên tao bỏ. tối mày qua ngủ với tao. sợ thằng anh về tìm hay sợ thằng bồ. cả hai. nó nói. có hai thằng đàn ông không trị nỗi mà đòi đi làm đĩ. mày cho tao mượn ít vốn. rồi nó gục đầu vào vai tôi.

ba người đàn bà ngồi đan áo. họ đang nói chuyện về những người chồng. những đồn điền. những người làm công. và những đứa cháu. tôi lấy tấm ảnh của bạn ra đặt lên mặt bàn.

tôi nhìn xuống vết sẹo nằm trên trán. và nói. tôi đã biết đau.

chị tôi gọi tôi ở đằng sau lái. khoan về. mình chèo qua bên kia sông vớt hoa phù dung.

mùa rằm. những cánh hoa phù dung nhụy tím cánh đỏ không biết ai thả trôi xuống từ đầu sông. chúng tôi đi theo vớt chúng đem về tặng mẹ. chị tôi chèo đằng đuôi. tôi ngồi ngay đầu mũi xuồng cúi xuống thò tay vớt từng cánh hoa đang bập bềnh trôi trên mặt nước. đêm nay hoa không thấy nhiều. hai chị em đi hết một chặp mà tôi chỉ vớt được ba đóa. chị em tôi quay trở lại. tóc chị tôi ướt. bám chặt vào mặt và hai bờ vai. chị cột xuồng lại. rồi ôm rổ cua đi trước. tôi lẽo đẽo đi theo sau lưng. trên tay mấy đóa phù dung quẫy cựa. im..ei..u..ô..ơ.. tôi chạy vòng vòng chung quanh người đàn ông và người đàn bà. người đàn bà nói chuyện với người đàn ông. tôi muốn biết họ nói cái gì về tôi nhưng tôi chạy lại đằng tủ bánh. và tôi đứng nhìn. tôi đưa tay lên ôm lấy trần nhà. tôi giật giật vạt áo người đàn bà. ơ..u ơ.. người đàn bà nói. ừ. và tôi tiếp tục chạy vòng quanh họ. tôi thấy cánh cửa. tôi chạy ào tới phía cánh cửa. người đàn bà gọi tên tôi và chạy theo kéo tôi trở lại. không được chạy ra ngoài. người đàn ông nói. không bao giờ được chạy ra ngoài. ông ta lập lại. những móng tay tôi cấu lấy da trời. tôi ngồi nhìn tôi ngủ. thiếp đi tỉnh lại thiếp đi tỉnh lại dưới một mặt trời chát nắng. nhà thơ chết vì một căn bịnh. họ nói với nàng. ông ấy là một người đạo đức. nàng bỏ đi. ngay cả một nắm đất cũng không thèm thẩy xuống lòng huyệt. cả bãi tha ma giờ chỉ có ngôi mộ của thi nhân là có cỏ màu tím. người ta đặt tên là cỏ đàn bà.

ù.. ơ..

ù.. ơ..

tôi thấy tôi gần vớt được. rồi lại dạt ra.

 

 

IX.

người đàn bà trả tiền và hỏi tôi đứa con trai của bà nó có làm phiền tôi không. những người đàn bà đứng sát cạnh nhau tranh dành một khoảng khắc của một buổi sáng dâng hiến. ai.. u..ô...at...o... tôi chỉ tay xuống cái xác mình. eh. đó chỉ là một tai nạn. ai đó trả lời. ban đêm đứng sát bên cạnh. tôi đưa tay qua choàng lên vai nó và bóp nhè nhẹ. ban đêm nức nở gục đầu lên vai tôi. mùi hương từ quá khứ bay thoảng ngang qua trước mặt. những hàng cây đứng yên buổi sáng. trên lá vẫn còn đọng những hạt bụi tình. ban đêm nấc lên. tôi ngó lại. những tiếng cười vỡ ra như không thể kìm hãm. những khuôn mặt ma quái. dí sát vào nhau. đứa con trai ngồi xuống bên cánh bạn nó. và ngó nhìn tôi tìm một tín hiệu. tôi đưa tay thổi tắt những bóng đèn. những bóng đèn chuyên làm chuyện xua đuổi ban đêm. bóng tối trườn qua xác tôi. rồi chui vào ẩn sâu phía dưới những thớ thịt. những mạch máu trên thân thể tôi căng cứng lên không lối thoát. tôi nằm để trí nhớ chạy luông tuồng trên mặt. bạn đã làm tôi nóng sốt. bạn đã làm tôi quằn quại. bố ơi. con đau. bạn cười rúc rích chỉ vào. đôi mắt bạn long lanh hạt dẻ. nhìn tôi. nhìn tôi. bạn chỉ tay vào những đường gân căng cứng trên trán tôi và hỏi. nhìn thấy gì. hà nội. paris. hay new york. tôi nói tôi nhìn thấy những thửa ruộng. và những giòng sông. chắc là đỏ lắm. ruộng hay sông. không. những bức tường. bạn trả lời. bàn tay trái đưa qua nắm lấy bàn tay phải. cô ca sĩ nhún nhẹ và cúi đầu chào khán giả. bên dưới. những người đàn bà quay mặt lại nhìn nhau. khán giả vỗ tay. hội trường bật sáng. đã có bao giờ tôi được đi qua trí nhớ anh. ý tưởng bật ra muốn vượt thoát trên những ngón tay nhưng thế giới chung quanh làm chúng đứng lại. cứ ba ước tiến lên lại ba bước lùi. những ý tưởng buổi sáng không trọn vẹn. kể từ đó. bỏ tôi đi. tôi không thể thấy những giấc mộng. ngay cả khi nhắm mắt. giờ thì những ý tưởng cũng phải bị bắt buộc long lanh hay rực rỡ. tôi thèm một cái gì tù mù. một cái gì giật lùi. một cái gì đứng lại. bóng tối đã đi qua. và tôi biết. họ đi vào. chen chân nhau giữa một khoảng trống có người đàn ông mặc áo đỏ chính giữa. có lẽ ông ta nghĩ là họ lại gần ông ta vì một cái gì đó do chính mình sở hữu. người đàn bà nói. bạn là một họa sĩ có tài. điên. điên vậy nên mới tài. những tấm tranh nó bỏ lại nằm một xó. vô thừa nhận. trong đó có một tấm nó vẽ một cái thang đang treo lơ lửng giữa trời. nhạc ở đây lớn quá. nó nói với mình. và tin thêm một lần nữa là sẽ không quay trở lại nơi này. cất. đóng. tắt. chào. và đi ra.

hai người con gái đi vào. người con gái áo đen nói to hơn người con gái áo đỏ. người đàn ông đi vào. người đàn ông chưa nói. đây có phải là chổ mình sẽ họp. phải. những chiếc ghế lại được kéo lại gần nhau. bạn ngồi xuống trước mặt tôi. bạn không thấy tôi. tôi không thấy ban. chúng ta chỉ thấy những gì phía trước.thân chào. mời vào. cửa sổ. bay. mở. bắt đầu. iu..e..ôn... o...em.. ai... u..ui... giúp đỡ. chỉ dẫn. đổi mật mã. nhấn.

nó có lẽ là điều làm tôi do dự nhất trên khế ước. tôi trở lại. cô gái vẫn ở đó. tặng cho tôi một nụ cười nhân gian. người đàn ông đeo kiếng đen ngồi đọc báo. nắng trưa thung lũng tràn trề tinh khí của những người tù trưởng da đỏ bắn xối xả lên từ phía quá khứ. vất những giấc mộng vào trong hai bên vách núi. mùa đông cứng khô rạn nứt. trăng sáng như ban ngày. thung lũng tử thần bật nở ra những đóa sa mạc trắng. thách thức và mời gọi. những người đàn ông ướt đậm mật ngọt của đất. cười những nụ cười tinh quỷ trêu chọc những khuôn mặt vô thần đang lướt lướt ngang. tôi nằm đây bất động. và chờ đợi.

khung cửa kính mưa vật vã quất vào. anh nên về đi. vậy thôi à. như thế thì tiện hơn. ở lại chỉ kéo dài thêm. rắc rối quá. biết trước rồi mà. chán nản. chuyện như thế thì nó sẽ như thế. không ai trách ai. bên ngoài mưa dữ quá. anh đi nó sẽ tạnh. biết trước vậy mà. nên thôi. cầm cái này về. cho xin thêm vài phút. ở lại. ngồi đó. và đi ra.

những người đàn ông và những chiếc áo xanh.

những người đàn ông và những chiếc áo vàng.

những đôi mắt nhìn nhau lùng kiếm và những thân mình tiến lại gần nhau. rồi lại dạt ra.

tôi nằm im. và chờ đợi.

cất. đóng. tắt . đi ra.

vào. mở. cất. đóng. tắt. chào. đi ra.

trở lại. vào. tìm. sửa. cất. đóng. tắt. chào. đi ra.

lên.

mở.

...

đợi.

...

...

 

 

X.

buổi họp mặt này có mục đích. chúng ta sẽ bàn chuyện và chúng ta sẽ quyết định. không ai trong này sẽ ra về tay không. mọi người phải có ý kiến. phải đóng góp. chúng ta sẽ phải đưa tới một quyết định nào đó dù là một quyết định không làm thỏa mãn tất cả mọi người. ở đây chúng ta có tất cả mười một. đều là đàn bà. không có lý gì chúng ta không thể làm việc được với nhau. và để làm việc. tất cả mọi người phải nói. phải có ý kiến. dù là ý kiến có thể sẽ bị những người khác bác bỏ. và chúng ta luôn luôn tôn trọng ý kiến người khác. chúng ta có thể nói về bất cứ điều gì. nhưng chúng ta sẽ phải quyết định. phải đưa tới một kết quả cho buổi họp mặt hôm nay. cô ta không làm gì cả ngày chỉ đi mua sắm. và làm móng tay. ai đón con cho nó. nếu nó không thích con thì nó có thể cho người khác. mấy giờ mày đi đón nó. bảy giờ. bảy giờ thì tốt. nếu tôi tới đó thì... nếu nó không thèm .. nó. con nhỏ đó. chồng nó đẹp trai. thằng đó không biết nhảy. mỗi tối thứ bảy nó mặc đồ thiệt láng rồi đi nhảy suốt đêm. cuối tuần này nghe nói trời mưa. thằng đó chỉ thích chới với búp bê. mời nó đi. đây. vũ khí đây. cho tôi biết. tên của ông thầy là ei..un.. em.. ô... chúng ta đã quyết định. chồng của nó hồi xưa là trưởng hướng đạo. giờ chỉ thích mặc áo đầm. ei.. ui.. ô.. tôi lập lại. và mọi người im lặng ba mươi giây. mười một chiếc ghế giờ có năm ghế trống. năm chiếc ghế cạnh nhau. có ai trong này đã từng cho con đi theo hướng đạo. người đàn bà áo xanh hỏi.

tôi nhìn tôi trong gương và nói. chiếc váy voan hồng điểm những cánh hoa màu hoàng yến vàng tươi nằm dài thật thướt tha trên mặt giường. có lẽ nó sẽ không tới. có lẽ nó sẽ quên. hy vọng là nếu nó tới nó sẽ không nhớ là lần trước gặp mặt nó cũng mang một cái váy giống như tôi đêm nay. nhưng lần đó thì nó thoa son đỏ. tôi thì sẽ thoa son hồng. ở một góc độ nào đó. là hai màu riêng biệt. linh tính báo cho tôi biết là nó sẽ không mặc váy đêm nay.

đôi môi tôi mín lại. tìm tới. một vật thể màu nâu tím và đen lạng qua trước mặt rồi biến vào bên trong phía sau cánh cổng đi vào hoàng cung. tôi quay người lại để nhìn ra bên ngoài. nắng chiếu lấp lánh trên những chiếc lá non. vật thể đi qua. để lại nơi đây mùi son phấn. mình không thể làm bạn. nó nói. để lại trên tay tôi hòn bi. và lẳng lặng bỏ đi về phía nhà thờ.

nhịp tim tôi đập nhẹ hơn khi mùa thu tới. ban đêm tôi phải khép cửa sổ lại. chị tôi nói. đừng tưới ban đêm. ban đêm tưới nước thì sâu bọ sẽ sinh sôi nảy nở nhiều. đã có nhiều đêm tôi nằm mê man trong cơn khát. căn phòng hai người và bao nhiêu là kỷ niệm. người đàn bà áo đỏ ngồi đọc kỷ niệm mình của ai đó viết ra trên trang sách. bà thấy chính mình đã yêu ai đó và đã từng mưu đồ lật đổ cả một chế độ. khoan. tôi chưa muốn bay qua bên đó. tôi vẫn còn đang ăn. tôi nói với bạn là chúng ta chỉ là chơi trò cha con. bạn không được nhìn tôi như vậy. con đò tròng trành tròng trành. rồi lật úp giữa dòng sông trăng.

 

 

XI.

tôi ghé qua hôn đôi môi bạn. cánh đồng cỏ tháng giêng đọng lại những hạt sương non. đẫm ướt mặt bạn thiên thần. bạn co hai chân về phía trước. mớm cho tôi những cọng mật ngọt. phía bên kia ngọn đồi là loài người. họ ngồi cạnh nhau cùng ngó về phía trước. còn chúng ta. chúng ta thì ngồi nhìn nhau. và tôi thở những hơi thở của bạn. loài người đi theo hàng nối đuôi nhau lên dẫn chúng ta về thế giới của họ. và chúng ta sẽ trở thành con người. rồi ngày nào đó đôi chân bạn sẽ nhớ chốn cũ. và tôi sẽ chợt một lần ngoáy lại sau lưng. lối vó thu xưa. bình minh sương mai vẫy gọi tình ta những ngày mới lớn. và rồi chúng ta sẽ tìm cách quay về. lần theo dấu vết của từng vạt nắng quên lại dọc hai bên đường.

người đàn ông không muốn già. tóc tai bù xù để phản đối lại sự thuần thục của mấy ngàn năm văn hiến. đôi giày ô vuông đỏ. mặt trời đứng dậm chân. hờn dỗi. hôm nay là ngày thứ chín. những ngón tay tôi bắt đầu tê lại ở khoảng thời gian giữa ban ngày và ban đêm. có những ngày buổi chiều đi qua rất nhanh. tim tôi co rúm lại. đập mạnh hơn. và có những buổi chiều như chiều hôm nay. không tiếng động. không màu. không mùi. không khí đi ngang thân thể tôi tìm một lối vào. những khuôn mặt sắt lạnh chờn vờn trước mặt. và tôi chợt thấy nó. ở một phía tít mù xa của quá khứ. ngồi ôm gối nhìn xuống những đổ nát hoang tàn của thành phố. đêm qua những người lính đi ngang. nó đưa tay lên chỉ về hướng mặt trời lặn. những người lính giơ tay lên vẫy gọi. nhưng nó cúi mặt xuống. không nhìn. mười năm sau khi thành phố bình yên. những người lính năm xưa vẫn cứ gặp nhau một năm một lần. họ tới chốn cũ và cùng nhau quỳ xuống trước chân tượng. và cùng nhau khóc. rồi cùng nhau tuyên thệ là sẽ thuộc về nó trọn cuộc đời.

những ngón tay tôi cong cứng lại. người đàn bà áo đỏ đưa miếng bánh vào miệng. nhai. không nói. ngồi nghe người đàn bà áo trắng nói về tương lai mình. bà được biết trước là bà sẽ yêu một người đàn ông. và sẽ có những ngày thật bận bịu. bà sẽ là một lãnh tụ của khối người da màu. và sẽ có những mưu đồ thay đổi trật tự thế giới. bà sẽ ra lệnh kéo xập tất cả những bức tượng đồng. và sẽ san bằng thành phố vatican. it..et.. o.. bà nói. người đàn bà trả lời. bà lại nói. un.. o.. et..ie..a. không. người đàn bà lại trả lời. và cả hai người đàn bà cùng đưa miếng bánh lên miệng. miếng bánh sẽ được nhớ lại như là một sự vật có công trong những cuộc cải cách sắp tới. ai sẽ là người yêu tôi. yêu tôi thật tình. bà hỏi lại thêm một lần nữa.

hai con thiên nga quay mặt nhìn nhau. rồi cùng bơi về phía bên kia bờ hồ. cha tôi gọi tôi vào và nói. để lại hết. con đi theo cha. tôi xin cha tôi đợi tôi một tí rồi chạy một mạch xuống xóm chợ. tôi gọi nó ra. dúi cả lon bi vào lòng bàn tay nó. cho mày. rồi chạy một mạch về nhà.

đoàn đám cưới chỉ gồm cô dâu chú rễ mấy cô phụ dâu và tôi. họ đi theo và tôi chỉ dẫn cách nào để rồi mọi người sẽ phải công nhận là họ đã có một đám cưới hoàn hảo. ngồi xuống đây. tôi nói. chú rễ luống cuống làm sao té chúi nhũi vào lòng tôi.

tôi đưa máy lên.

bên kia ống kiếng. chú rễ liếm liếm môi. không chịu cười.

ảnh không hồn.

nhưng cô không nói ra.

loài người muốn tôi đưa họ qua miền sa mạc. nhưng vó chân tôi chỉ quen chạy trên miền đồng cỏ. họ bỏ tôi lại. một mình giữa những cồn hồng. bây giờ thì tôi chỉ còn nương tựa vào trí nhớ của những gót chân để chúng đưa tôi trở về chốn cũ. nơi đó không biết còn ai. tôi ngồi im mong đợi một tiếng động nào khác hơn là tiếng gió. môi tôi nẻ khô rạn nứt. đầu gối nhói lên lạnh buốt. người con trai quay lưng đi ra. thật từ tốn và thật nhẹ nhàng. dáng đi của một người có thể quay lại bất cứ lúc nào. khi nó đi ra khỏi cửa tôi vẫn còn thấy cái lưng của nó. có lẽ vì cái áo màu máu nó mặc. hai chân tôi tréo lại bấu víu vào nhau. không muốn đi mà cũng không muốn đứng lại. những ngọn đồi chiều vàng vẫy vẫy gọi tôi về. từ xa xa. tôi thấy tôi tụ tập với những thằng bạn dưới gốc cây sồi một ngày hè. bạn ngồi dựa lưng vào lòng tôi. tôi thầm thì hát. ie uii ô. em.. ai.. bạn để hai tay lên hai đầu gối tôi. bóp nhẹ. chưa già mà gối đã mỏi. bạn nói. đã đi nhiều từ kiếp trước. tôi trả lời. giờ thì chỉ ngồi và chỉ hát. vậy thôi à. và yêu. ha ha ha. bạn cười. ừ. yêu thì yêu.

dưới chân đồi. bên kia hàng rào. trên xa lộ. loài người chạy ngược chạy xuôi.

 

 

XII.

tôi sẽ. đây là.

rồi bà viết xuống.

không có gì xảy ra trong căn phòng đó cả.

rồi bà tắt đèn.

người đàn ông ngồi xuống giữa vườn cây. và mong đợi một chuyện gì đó xảy ra. nếu tôi không tiến lại gần nó và chào hỏi làm quen. nó sẽ không bao giờ một lần nữa ghé ngang qua cuộc đời tôi. và nó sẽ đi yêu một ai nào đó khác. tôi không muốn nằm yên nhưng tôi không thể ngồi dậy. máu tôi chảy ngang. một lúc nào đó.

 

 

XIII.

và tôi sẽ cho không tất cả những gì tôi có. nó nói. tôi ngồi ngẩn ngơ nhìn những làn khói bay lên từ cái xác mình. lung linh kỳ diệu. tôi đưa tay lên miệng huýt sáo gọi. đêm bắt đầu ra chiều lười biếng. nó kêu điện thoại thằng bạn tôi nói chuyện trong khi nó biết tôi ngồi ở đó. đi chơi vui lắm. nhưng nhớ nên về. nhìn nè. buồn quá ngủ không được nên mụn nổi đầy mặt. lần sau ngủ không được tôi sẽ kêu bạn. chi à. để thủ dâm chớ chi. khuôn mặt tôi chìm xuống ở phía dưới sau mặt kiếng. ei..u ô.. tôi ghé vào tai nó nói nhỏ. nó khúc khích cười. những vầng trăng đùa giỡn với nhau. nhảy những mặt xoay vần giữa một buổi trưa tháng chạp. biển là thế. bạn nói. về đi. còn bạn quay mặt đi thẳng lên thinh không. lá rớt xuống từ những mặt hư vô. không gian bốn bề rỉ chảy. đôi mắt tôi bên dưới vừa mở. rồi nhắm ngay lại. tôi nghe trong mình thoáng hiện một nỗi âu lo. rồi biến ngay mất. nó nhảy phóc lên bờ tường. ngồi chểm chệ khoanh tay nhìn xuống phía dưới. ui ô..ie.. an.. e.. ơi... nó chỉ vào mặt tôi. rồi phá ra cười. đôi môi tôi mở ra. miệng tôi đang nuốt một vật gì đó. rồi đôi môi tôi đóng lại. rồi lại mở ra. mở ra đóng lại mở ra đóng lại. suốt cả đêm.

tôi lấy hai tay đè hay chân mình xuống. không cho đi. người đàn ông che hai tai mình bằng hai chiếc loa nhỏ. không cho thế giới bên ngoài đi vào. cô bé đưa chiếc khăn hồng lên vẫy. ba ơi. ba. rồi bẽ vụn cục bánh thành những miếng nhỏ. ngồi một mình ăn hết một buổi sáng. tiếng nổ lách tách của những hột gạo làm tôi bồi hồi. đã mấy ngày rồi tôi chưa ăn. cái đói đi quanh thân tôi. rồi dừng lại hai bên mang tai. giật giật tìm kiếm. tôi ngồi thấy mình mơ về một không gian phẳng. sát trước mặt là những khuôn mặt. mango tango. tôi đưa hai tay lên và thả xuống lại. tại sao lại thả xuống. tôi lại đưa hai tay lên. ngồi chờ một sự thả xuống. tự nhiên thả xuống.

đếm chữ. mặt hồn. toan hồng. váy lụa. chiều mơ. xa thiệt. mái cũ. kiều nam. qua cực. mây chảy. đá rêu. sóng cũ. biển đùa. hoa hát. ngõ đêm. gió dạt. xuân luồn. mặt thở. ù ơ. lạc về.

bạn là. vâng tôi là. còn bạn là. vâng tôi là. bạn từ. ừ. tôi cũng từ. ngồi vào. đứng dậy. tôi chấm dứt cuộc đối thọai trước khi tôi bắt đầu. có lẽ chỉ có nó là hiểu tôi nhất. nhưng nó không biết nói cho hay. những con chữ chạy ra từ miệng nó chỉ có tôi hiểu. nhưng tôi không biết nghe giỏi. chúng tôi chỉ dùng những bài hát hay và ca sĩ giỏi để chuyển tải cho nhau những gì chúng tôi muốn hiểu. nhưng những bài hát không có mục đích làm ra cho chúng tôi hiểu. và những người ca sĩ không phải hát để cho chúng tôi biết. giờ thì một ngày chúng tôi chỉ có thể tặng nhau được một bài hát. khi mọi người đã bỏ đi tìm nhau. bài hát nó tặng tôi ngày hôm qua nói về một mối tình xảy ra ngay trên ruộng lúa. nhưng tôi nghe ra như là một cuộc biểu tình. ừ. thì về. những sợi lông trên hai cánh tay tôi bốc lửa. mặt trời hai bên giang ra. mở rộng đường tuồn tuột cho chúng tôi chạy. ngày quay mặt lại. đưa tay ra cho tôi. tôi cúi xuống sửa lại quai dép. lúc nhìn lên thì chỉ còn thấy xa dần. tôi trở lại. gối đầu lên trên vai nó ngủ. tròn no một buổi sáng.

 

 

XIV.

họ đi vào. khế ước ám khói. từ một nơi nào đó. những con mắt lấm lét nhìn tôi dò hỏi. xa cách nhau bằng những nơi chốn đi qua. người đàn ông vẫn che cuộc đời không cho đi qua hai lỗ tai mình. ô.. eie. ơ ..ê.. a.. i... buổi sáng nhảy nhót bên kia sân. nắng tìm vào. trườn dài trên những mặt ghế. một cái gì nhoi nhói lên phía dưới lưng tôi. tôi ưỡn cong người lên nhưng hai tay chân tôi bám chặt lại chỗ nằm. nỗi âu lo lại quay trở về chờn vờn dọc theo sống lưng rồi chạy xuống đứng chờ ở trên những đầu ngón tay. những ngón tay thói quen hay mò ngược. tôi nhìn xuống những ngón tay mình. bấu víu. ứ đọng. càng lúc càng run lên. nắng lặng lẽ rút lui. người đàn bà đi vào. mang theo trên mình cả một trái đất. đừng ngồi vào bàn. nó nói. nếu không muốn thua. đừng tham dự. đừng chơi. đừng nhìn. bóng tối long lanh trong đáy mắt bạn. bốc đốt hồn tôi linh lan cháy rực. tôi ngồi im. tự kềm hãm mình. rồi tôi cúi xuống. mặt đất cũng thèm không nhìn lại. mùi hương nó mang vào từ nơi nào đó bay thoang thoảng chung quanh tôi. mùi của một giòng sông vừa sau cơn mưa. khế ước ám khói. một lát nữa. máu tôi sẽ đưa chúng lên trên đầu. tôi sẽ nằm xuống. những người đàn ông đi ra. căn phòng còn lại một mình tôi và nó. tôi nắm lấy mười ngón tay mình. nắng mai buông lơi thả lỏng. thả bay tôi đi. phía sau lưng cái xác tôi quằn quại. như vừa nhớ lại một chuyện gì. con bé đi vào. ei.. aii.. em.. u..i.. áo hồng. quần hồng. giày hồng. con chó trên tay cũng hồng. tôi lấy miếng vải trắng quấn chung quanh chân nó. nơi vết cắt hãy còn tươi. rồi tôi tháo miếng vải ra. cột vào cườm tay mình. nó xuất hiện vào thời gian những người đàn bà trong thành phố vừa qua một cơn mất chồng. họ tìm tới và dâng hiến cho nó tất cả. luôn cả xác thân. họ được mời vào ngôi biệt thự. len lõi chiếm lĩnh tất cả mọi ngõ ngách. chỉ một góc kín nơi căn phòng này là không một người phụ nữ nào được bén mảng vào. một góc nhỏ huyền linh mờ ảo nơi đó tôi hoàn toàn ngự trị. trong bóng tối khi nó quỳ xuống thì tất cả mọi thứ đều rực lên. lăn rơi vụn vỡ từng quả hành tinh bong bóng đỏ. khuôn mặt tôi thoáng hiện lên rồi chìm dần xuống. mặt trăng bên ngoài liên tục đổi màu. nó đưa tay lên miệng hú lên một tiếng nhưng tôi vẫn không cười. rồi nó lại cúi đầu xuống. trên lưng con cá chép đen quật quật đuôi. phóng tới. tôi đưa tay lên múa trước mặt nó. đảo đảo từng vòng. lửa từ hai bàn tay tôi liếm vào mặt bật chảy màu tím xanh lá xưa tràn lan xuống cả thân mình nó trần trụi. nó xoay người lại nằm ngó ngược lên tôi. tìm kiếm. tôi thả xuống. nó đưa hai tay ra đón lấy. ngỡ đó là linh hồn mình. rồi lặng lẽ cúi đầu thật sát xuống mặt đất. người con gái mở cửa phòng bước vô. ghé mắt nhìn. vội quay đi ra. khế ước ám khói. khế ước ám khói. nó giật mình hoảng hốt. ui.. ê..am..e.. e.. e.. rồi vói tay lên níu lại. bên ngoài cửa sổ một đoàn mặt trăng nối đuôi nhau đi. một mặt ngoảnh lại. nhìn. rồi lại quay đi. góc đêm một chiếc đèn con le lói đỏ.

 

 

XV.

tôi cúi xuống vỗ về. nỗi đau sẽ tới sẽ ra đi. nhưng nó sẽ quay trở lại. cái xác tôi trả lời. xác định lại một điều nó đã biết rất rõ. đau. là điều được gạch dưới bằng một lằn ngang màu mực đỏ. tóc bạn xanh đen miền nhiệt đới. chúng tôi ngồi bên nhau suốt một buổi trưa. nắng chiều thung lũng buồn bay trên những cánh bướm muôn màu đậu trên tóc bạn. anh ấy sắp về. bạn nói. tôi quay sang hôn vào đôi môi bạn vừa bước sang luống tuổi âm thầm. phiến đá vương giả chắn ngang cánh cửa. ngoài kia ngõ vắng xôn xao những chiếc lá khô chúng ta nhìn nhau và bạn lại cúi đầu xuống và tôi biết những giọt nước mắt chỉ chảy ra khi tôi ra đi và bạn sẽ ngồi đây một mình cho tới khi trời tối và tôi sẽ quay về nhà cũng ngồi một mình và cũng khóc cho tới khi trời tối cho tới khi họ trở về và chúng ta sẽ ngồi vào bàn ở hai ngôi nhà cách nhau nhưng cùng một dãy phố hôm nay cơm ngon hai người đàn ông sẽ cùng nói và chúng ta sẽ cùng cúi đầu lặng lẽ bạn sẽ ngồi vào bàn phấn và sẽ lấy dầu nóng thoa thoa vào gáy tóc mình và tôi sẽ nhớ tới bạn và...

hai người đàn bà ngồi cạnh nhau cúi đầu không nói.

tôi cúi xuống vỗ về. nỗi đau sẽ tới sẽ ra đi. cái xác tôi nằm im không nói. tôi quay đi nhìn chung quanh căn phòng. những vật thể thuộc về tôi nhưng chúng không nói gì cho tôi biết về mình cả. cây ghita đã bị đập vỡ khi tôi biết tiếng hát của mình sẽ đem tới những nỗi buồn phiền cho đứa em gái. bên ngoài căn phòng những hình bóng dị hợm di động qua lại trong bóng đêm. ánh trăng hôm nay bị bóng tối nuốt mất. ngời ra từ cửa miệng đêm một bóng sáng lòa nhòa. bạn muốn gì ở nơi tôi. biết không. nó không nói gì với tôi cả. thay vì yêu nhau. họ chỉ gặp nhau. làm tình và chia tay như trong những cuốn phim tình cảm lăng nhăng của thời đại. cái xác tôi nhói lên. tôi quay mặt. nỗi đau xuất hiện trên cườm tay. rồi đứng lại nhảy múa một mình vào buổi sáng. tôi nhìn thẳng vào đôi mắt nó màu ve chai. bạn nên cẩn thận. nó nói. hãy tự lo cho chính thân mình. tôi nhìn thẳng. đôi mắt nó chuyển qua màu hồng ngọc. nên cẩn thận. nó lập lại. nỗi đau dừng lại không muốn đi. tôi đưa tay cấu vào chỗ hai ngón tay giao nhau một nỗi đau từ đó chạy buốt lên đầu rồi tủa ra khắp cả thân mình. cái xác tôi nằm xuống. xuôi tay. thở.

tôi cúi xuống vỗ về. nỗi đau sẽ tới sẽ ra đi. đó là điều thứ mười ba. không phải thứ mười hai như đã nhớ.

đứa con trai bước ra. hai con chim vụt bay về phía bên kia trên nóc ngôi nhà ngói trắng. nắng lóe sáng những tia ban ngày. đứa con trai trở vào. bây giờ thì nó đã là đàn ông. tiếp tục đóng nốt vai người bồi bàn. đôi vai bạn gầy mỏng. những cánh bướm bay ngang rồi đậu trở lại trên tóc bạn buổi sáng ướt mặn những hạt mưa hân hoan nhiệt đới. những sợi tóc đen mướt như nhung chảy dài phủ khuôn mặt đã quen hút nuốt những linh hồn. dưới gáy tóc bạn những mái trăng năm xưa chui vào trú ẩn. cười với nhau chờ đợi những ngón tay. hai người đàn bà vẫn cúi đầu và vẫn ngồi bên nhau im lặng. nắng đã bắt đầu một phần nào nhạt đi. o.. êi.. em... o.. o.. họ cắt những miếng bánh thật đều nhau và xếp vào trong hộp. những tiếng cười thủy tinh của những đứa bé vọng vào từ phía bên kia quá khứ. hai người đàn bà cúi mặt vào mái tóc mình và bật khóc.

đứa con gái đi bám theo sau. lấp ló hai bên bờ ruộng. cho tới khi đám cưới đi ra khỏi khuất xa cuối con đường làng. rồi đứa con gái ngồi bệt xuống ngay bên vệ đường. cúi đầu ôm mặt bật khóc.

cái xác tôi ưỡn cong người nhói lên. tôi cúi xuống vỗ về. rồi bật khóc.

ui.. e.. eem.. ôi.. ô.. i.. u.. ơ..

tôi cúi xuống vỗ về.

mặt trăng thổi xuống những làn hơi khói xanh rực màu ngọc bích. gió chạy giỡn chơi với ngàn vì sao luông tuồng giữa đêm sa mạc trắng xanh môi màu huyền thọai. mắt bạn hồng đen cổ tích. da bạn ngát hương ngọc lan dạ quỳnh. đôi môi hồng son cánh sen hoàng quý. bạn đi những bước ngọc ngà của một người đàn bà đã chưa bao giờ nhìn thấy ánh nắng chói chang của ban trưa.

 

 

XVI.

tôi gắn sợi giây vào vì sợ cái máy vi tính hết điện giữa chừng. người đàn ông đi ra. cầm trên tay có một cuộc đời. hãy cứ coi như tôi đã chết. nó nói với tôi. chúng tôi nhìn nhau ngang cánh cửa. đó là lần gặp mặt cuối cùng. không phải nơi nào người ta cũng hiền lành và dễ thương. dễ thương. nó đặt tên cho tôi. và bắt tất cả mọi người phải gọi theo. êi.. u.. bạn cần phải thay bình điện hoặc chuyển qua hệ thống giao điện khác nếu không thì tất cả mọi ôi.. i.. ơ.. a.. sẽ bị thiêu hủy.

 

 

XVII.

tôi dừng lại ở trước cổng đốt cho nó hai nén nhang. nén nhang tàn dần. uốn cong. luẩn quẩn. mặt đất đánh bập bùng dưới chân. khi tôi trở lại thì thành phố đứng sẵn gương mắt ngó. không chào. tôi lẳng lặng đi vào và tìm một quán trọ rẽ tiền nằm chờ. ba giờ sáng thì nó lại. gõ cửa. lần sau nhớ thuê phòng chổ nào cao cao để ngắm thành phố. bạn là thành phố. nó không cười. nằm ngó lên trần nhà. rồi đứng dậy mặc quần áo bỏ đi ra ngoài. âm thầm và liên tục. nhà trăng nằm ẩn sâu trong phố nơi nao. phải đi qua mấy ngõ lá mới tìm được. nếu không có thằng bé dẫn đường tôi vẫn còn đứng ngoài chợ và hú gọi. nốt ruồi trên bả vai tôi tụ đọng những dơ bẩn mưng mủ dấu vết ngày tháng bao nhiêu là nơi đó sinh linh trốn thân. vệt máu nơi khóe môi chạm nhau lấp lánh. người đàn ông lấy găng tay phủi phủi những hạt mưa. đi lại đứng bên tôi. những ngọn nến lung linh trên mặt hồ bên cạnh những đóa hoa trà trắng dã quỳ. chốn này một lần tôi đã quỳ xuống và thành kín hôn vào mặt nước. những ngón tay tôi chạm vào hai bề cưỡng bức. ngôi nhà nằm thu mình. lạc lõng. thằng bé cầm tay tôi đứng trước hiên nhà đầy ánh trăng. chúng tôi cùng nhìn vào. chờ đợi. trăng sáng như ban ngày. gió đánh lao xao bụi chuối ở cạnh bên nhà. tôi và thằng bé nhìn nhau. trên vai tôi quá khứ tuột xuống. nhẹ nhẹ. dần. phía trước mở cửa đi ra.

mày đi chưa. phải đi. tới đó thì biết. ai cũng ghé qua một lần. nơi đó là bắt đầu. là trước. bàn tay tôi cấu vào mặt đất. một hạt mầm từ bên trong tôi nở ra vươn lên theo chiều thẳng đứng. tới một vùng đâu đó giữa đầu thì bật bung ra.

cái xác tôi rùng mình. ưỡn cong. hai nắm tay bấu chặt vào mặt nằm. rung lên bần bật. nhìn lên cười. thằng bé ngồi xuống cúi lượm từng chiếc lá.

mưa tới. kéo thành màn phủ khắp không gian. đôi mắt bạn lóe lên rồi phụt tắt hướng về phía bên kia. người đàn bà dừng tôi lại để tôi đứng một mình. tôi đứng thở. thở thở thở thở. thở. thở thở. thở thở thở thở thở. thở thở. thở thở thở thở thở thở. thở thở. đứa con trai mở tôi ra. đóng tôi lại. để tôi đứng cạnh nó. người đàn bà đi lại. mở nó ra. họ lái đhi. tôi. đứng. một m. ình. thở... tyhở. thở.

ngôi nhà trăng.

thằng bé...................... ..... ..... ........... .... .... .... .... người đàn bà. .. của...

ui.. ôi.. ơ.. a.. em.. en.. ên..

 

 

XVIII.

thằng bé. con bé.

cô gái đi ra từ phòng vệ sinh. chùi chùi tay cười một mình. mùa đông đã về. nó bỏ gia đình đi từ khi mười tám tuổi. đứa em trai thỉnh thoảng bỏ gia đình lên ở với nó nhưng rồi được vài ngày lại quay trở về với ba mẹ. thằng em có con. một ngày thằng cháu gõ cửa. nó nói. mày phải đi xa hơn. rồi đóng cửa lại. không cho vào. iss..ai.. ien.. cô bạn quay sang nhìn cô cười. vừa thôi. đừng cho nhiều đường quá. ư.. ngon. ngon thật. nó nói. mặt trăng ngả người nằm xuống. con bé cầm tay thằng bé dẫn đi. tiếng thì thầm của chúng len lỏi qua từng ngõ ngách quen thuộc. người đàn ông ngồi nhìn tôi. những cành lá phong đỏ đong đưa qua lại trước gió. tôi đặt tay lên trán cái xác mình. cái xác tôi thở ra một hơi thật dài. tôi cúi xuống thì thầm. từ hai khóe mắt giòng nước chảy ra. tôi đi lại. người đàn ông nghiêng mặt. thở ra một hơi thật dài. từ hai khóe mặt giòng nước chảy ra. tôi nghe trong lòng dậy lên một cảm xúc đây đó thật xa xưa. ui..ôi..em.. a.. tiếng thằng bé thầm thì bên tai. tôi ngồi xuống. nhìn sâu.

quen nhau cả một thời gian tôi mới để ý là nó có cặp đùi đẹp. nhờ hồi nhỏ đi rông. nó mở cặp đùi ra. chúng tôi sà xuống. cùng nhau trườn mình qua những mặt núi. buổi sáng lạnh. tôi ngó. vội quay đi.

muốn viết được dài. phải uống thật nhiều sữa.

 

 

XIX.

tôi thò tay xuống. nó nhìn tôi nói. bạn du côn một cách dễ thương. tôi bỏ nó nằm đó. mặc quần đi ra ngoài lan can đứng hút thuốc. trên đường phố những người đàn ông đi qua lại âm thầm bàn tính cái chết mình. mặt trăng thả rớt những hạt ánh sáng lên hai cánh tay tôi. du côn à. ừ. thì du côn. nó mở to hai mắt nhìn tôi. tôi thấy mình ngạc nhiên ngay trong ánh mắt nó. mộng ước lớn nhất trong đời người đàn bà là vất quăng đi hết những lá cờ.

chút chút thôi.

 

 

XX.

đènặng i.. lắm. trí nhớ.

 

 

XXI.

tôi đang đứng một mình. trước mặt một sa mạc hồng. mênh mông bốn bề mênh mông. tôi cúi xuống nhìn cái xác mình đang nằm duỗi dài. hai tay đặt úp vào lòng ngực. môi run run. tận hưởng. tôi nhắm mắt lại và thấy người mình rung lên bần bật không kềm chế. rồi tất cả mọi thứ như bật ra. tờ khế ước trên tay rớt xuống. tôi thả người theo. run rẫy với sự buông thả của chính mình. từng lần hạnh ngộ lũ lượt theo nhau tràn về đứng chật căn phòng ký ức. người đàn ông đó hôm nay mặc áo đỏ. ngồi quay lưng.

những người đàn bà ngồi bàn tính chuyến du lịch cho mùa đông. hawaii. họ quyết định. thằng bạn tôi quyết định cũng sẽ đi vào mùa đông. năm nay nó muốn qua tham quan đền đế thiên đế thích. tôi nói. mày thích mấy chỗ chết. năm ngoái thì manchu picchu. năm trước thì vạn lý trường thành. ưm. bây giờ tao mới có tiền. nó trả lời. hai mắt nhìn lên. thẳng. trước mặt tôi là một. màu. hồng chơi vơi.

mặt trời không lối thoát. êii.. ui.. hút vào. miếng bánh tôi ăn dở nằm trong thùng xác chờ đợi sự hóa kiếp. màu hồng. màu hồng. cái xác tôi nhắc nhở. tôi không nhớ nó là điều thứ mấy nằm trên khế ước. nhưng cái xác tôi biết rõ điều đó. nó chỉ xuống.

là điều thứ mười lăm.

và từ đó tôi thấy luôn cả những điều thứ hai mươi chín. hai mươi hai. ba mươi. và hai mươi mốt. tôi quay lại.

... ... ... ai..em.. ui.. ôi.. ai.. einm.. ei...ii.. ôi.. a.. ô.. enei... .. .. .. để đọc tiếp. lật lại từ đầu.

người đàn ông áo đỏ đã đi đâu mất.

những gì xảy ra trong căn phòng này sẽ được giữ lại trong căn phòng này. người đàn ông cúi xuống viết.

cô bé nói. qua tới bên kia sẽ là một vùng xanh. rồi cầm tay dẫn tôi đi. mặt đất dưới chân nhún nhảy bập bềnh. chúng tôi đi như bay lướt qua những ngọn đồi màu tím hồng ngự. cô bé chỉ tay xuống. còn dưới đó là vùng thời gian. màu gì không ai biết. nhưng ai cũng sẽ phải. rồi nhún nhảy những bước tiếp tục đi về phía trước. cái xác tôi tự động xoay ngược. hồng lên. hai mắt giật giật như muốn mở. không gian. chính giữa hai chúng tôi là. chu kỳ lập gian trốn chạy.

tôi biết tôi còn ở trong đó. nhưng vào được tới nơi tôi phải leo qua bao nhiêu hàng rào. bơi qua bao nhiêu sông sâu. và có lẽ là phải trèo qua bao nhiêu bức tường trí nhớ khác. đêm trước khi đi thằng bạn lại chơi. hai đứa nằm cạnh nhau. thằng bạn đứng dậy. cởi quần ra. tao cho mày cái quần. nó cũng tụt quần. đưa qua. hơn mười ngày sau những cái xác dạt vào bờ. nó đi ra bãi. tìm xác bạn. và nhận ra cái quần mình.

con bé cầm chiếc khăn hồng lông ngỗng trên tay vẫy vẫy.

ở một nơi nào đó xa xôi lắm. mưa khuya nặng hột rớt lại từ đêm hôm qua. cánh đồng miệt lại giam giữ khuôn mặt tôi. bạn nhìn tôi như nhìn một cái xác. mất đạo đức. bạn nói. vì thế bạn tự cho mình là kẻ thắng. trận đồ đã bị tháo mã. tôi đưa tay chỉnh ngược từ phía bên mặt sang bên trái. rồi tắt bạn đi. bạn đứng trơ mặt nhìn tôi vô nghĩa. mất linh hồn. buổi sáng quay trở lại bằng tiếng hát vương vấn mùi hương của đêm qua. người đàn ông mặc quần đen áo trắng đi vào. trả tiền. cầm ly cà phê đi ra. người đàn bà áo đỏ quần đen đi vào. trả tiền. cầm ly cà phê đi ra. người đàn ông mặc quần xanh áo đen đứng lại. nói đi. hãy nói với tôi ai. ôn.. yêu.. là lời hứa. bạn đi. vũ trụ nằm lại trong cái túi sách của những người đàn bà. người đàn ông áo đỏ hôm nay mặc chiếc áo vàng. ngồi quay lưng.

tới đây thì tôi quyết định đây là một tác phẩm.

dù có nhiều dữ kiện xảy ra trong tác phẩm này hoàn toàn dựa trên sự thật. sự trùng hợp nào với ngoài đời là. tác giả sẽ không chịu trách nhiệm.

nếu bạn đọc dưới tuổi vị thành niên hoặc đang cư ngụ những nơi có luật cấm đọc những tác phẩm có nhiều tư tưởng phóng túng. xin quay trở ra. nếu không. xin cứ đọc tiếp.

tôi lại gõ xuống thêm một lần nữa.

rồi lại xóa.

thằng bạn thỉnh thoảng vẫn quay trở về. có khi chỉ là một cái quần.

 

XXII.

đừng đẩy. cái xác tôi nói.

nỗi bồn chồn cương ép mười đầu ngón tay tôi. một lực tự xa tới dồn về căng ép lồng ngực. tôi nghe trong mình tiếng hát của ngày hôm qua vọng lại. bầy chim sẻ bay tới đậu lại mổ ăn những hạt bánh vụn của người đàn bà. khi bà quay trở lại. chúng bay đi. người đàn ông một tay ôm điện thoại. tay kia cầm điếu thuốc và ly cà phê. leo lên xe lái đi. người đàn bà ngồi bên cạnh ii.. imlặng. cúi xuống. tôi quay đi. tiếng chuông đồng hồ sau lưng gióng lên làm tôi quay mặt lại.

tôi đã điều chỉnh lại những con số báo tin thời gian nằm ở phía dưới góc tay phải trên màn ảnh máy vi tính. giờ thì cứ mỗi lần nhìn vào. tôi biết thời gian của tôi không đúng. muốn biết bây giờ là mấy giờ. tôi phải đi tìm.

buổi sáng sương mờ giăng khắp thành phố. nhìn sương làm tôi muốn lái xe thẳng lên san francisco. ở san francisco. sương mờ một là đi xuống từ núi hai là lảng vảng dưới mặt biển. ở đây. sương che thành màn phủ ngang mặt. nó đi vào. tắm xong sao không lau. lau gì. lau kiếng. người còn không muốn lau. ở đó mà lau kiếng. nó giận dỗi bỏ đi. người đàn bà ngồi xuống. lấy hai tay xoa nhè nhẹ hai bên hai mang tai. người đàn ông ngồi xuống. cầm tay người đàn bà. xoa nhè nhẹ. tôi quay mặt.

tôi biết tôi có thể đứng dậy lái xe đi san francisco. hoặc vào tiệm sách ngồi đọc sách chùa. hoặc là. nhưng tôi.

aien.. ôi..

cái xác tôi vẫn nằm đó. bật bật như ngóng nỗi đau.

1:18 AM

V

... yàn gnòhp năc gnort ar yảx ìg gnữhn A 5.3 yeKinU trats 1F sserp ,pleH roF

 

 

XXIII.

đi làm. đi ăn. nó gọi điện thoại và rủ tôi đi chơi. đi chơi. đi chơi. tôi la lên. nó chỉ tay xuống cái xác tôi và ra lệnh. để đó. và nắm tay tôi chạy. băng qua những thành phố và những cánh đồng. tới bờ biển thì tôi chùn chân. nó nói. đừng sợ. rồi bước đi phăng phăng ngay trên mặt nước. tôi lắc đầu. đi về. lửa bốc cháy qua từng gót chân tôi. cánh đồng nằm yên xoãi mình đợi gió. tôi thấy lâng lâng. nhớ nhớ nhớ nhớ nhớ nhớ. và phủ tất cả lên trên quên. lãng đi như ngày tháng sau lưng. cũ. màu tím chợt nhói lên trên lưng cái sướng. rồi vụt biến đi chỉ để lại trên mặt tôi một cái cười. tôi đã. cái giận phải tới. đó là điều thứ hai mươi ba. cái xác tôi vẫn còn đang phân vân. tờ khế ước. chữ ký. có. không. chỉ mình nó biết. bầy ngựa đêm chạy trườn ngang qua thung lũng. hương khe rừng động đậy luồn ra bay ngào ngạt. tôi ngẩng mặt lên trời hứng lấy vài cái sao rơi ui.. ôi.. suýt tí nữa là đã lạc đàn.

 

 

XXIV.

mặt im dội lại từ bên hiên nằm. đây chỉ là một câu thơ.

 

 

XXV.

người đàn ông nhìn tôi. chai nước cam trên tay. tôi cũng uống nước cam. cả tiệm cà phê chỉ có tôi và ông ta uống nước cam. nhưng có lẽ vì yếu tố ông đẹp trai nên tôi cảm thấy có cái gì đó quyến luyến. giả dụ ông là một người tôi không thấy thích. không chừng tôi sẽ uống thứ khác vào ngày mai. chỉ có thể thôi. cũng có thể là ngược lại. trong quá khứ tôi chưa bao giờ làm cái gì vì người khác. ít ra là tôi nhớ và cho là như vậy. tôi nhớ là ông ta đẹp. lần này là lần không biết thứ mấy tôi nhìn mà tôi vẫn thấy ông đẹp. và qua ánh mắt ông ta nhìn tôi. có lẽ là ông biết tôi thích ông. cái đẹp tôi nhớ rõ nhất là khuôn mặt. nhớ hơn nữa là cái sóng mũi và cặp mắt. đây có phải là cái đẹp nhất của người đàn ông. nhưng tôi nhớ là tôi nhìn vào cặp mông ông lâu nhất. cái nào lôi cuốn hơn. đôi mắt hay cặp mông. hay vì cả hai mà cái ấn tượng về ông ta vẫn còn làm tôi phải ngồi đây và viết những dòng này. và tới đây thì bao nhiêu phần trăm sẽ đi vào trí nhớ tôi và bật ra trên muôn ngõ ngách của những màn phông tưởng tượng khác. có lẽ vậy vì nhìn chung quanh tiệm giờ chả có ai nhìn ăn mắt cả. tôi đặt người đàn ông nằm xuống và nói. đừng sợ. đau không có mặt ở đây. a.. người đàn ông bật khẽ lên trong cổ họng. bất cứ một sự đút vào đều cưu mang một cố tình đâm thủng. một người đàn bà nói. cái xác tôi co rúm lại. tôi cúi xuống nhìn. rồi đưa tay lên. khóa chặt cánh cửa.

a.. a.. người đàn ông rên lên khe khẽ.

tôi nhìn xuống. cái xác tôi chảy nước mắt.

một. hai. ba. bốn. năm. và những khuôn mặt không đẹp. và rồi nó bước vào.

một cái chạm mắt. rồi thôi.

hai eo.. eo.. nhảy phóch trốn vào trong bụi cây khi tôi đi ra. tôi để hai dĩa cơm trộn ít cá vào cái góc dưới cái bàn. rồi đi vào. không phải lần lang thang nào cũng là đi lạc. tôi nói. và tôi sẽ quay về. ám ảnh đó có lẽ không thể nào chối cãi. giờ thì ít ra cuộc phiêu lưu cũng đã để lại dấu ấn của một con đường dù là con đường chỉ hiện thân ở phía sau lưng. ở một thời điểm nào đó trong tương lai. tôi sẽ quay về. tôi nhìn xuống cái thân thể mình vẫn nằm im. nắng đổ vào. con bé một tay cầm miếng bánh. một tay cầm ly nước. hai mắt dán cứng lên trên màn ảnh truyền hình. rồi con bé vất hết tất cả vào trong túi rác. chạy ùa ra sân chơi. nắng ấm lan qua sống lưng tôi. ở một nơi nào đó bạn có biết.

tôi nhìn người đàn ông và thoáng một cái. ông nghĩ gì. đói hay không muốn ăn. còn gia đình. có lẽ đã bay hết lên trên một hành tinh khác. người đàn ông che mặt ngồi uống cà phê một mình giữa những bữa ăn trưa. tôi ngó nhìn trời và thấy mình thò tay xuống bốc một vùng không gian đen. tôi muốn trở về. dù là một nơi khác.

tôi trở lại nơi này để được gần những đứa bé. ôme.. ai.. ei.. um.. mẹ ơi. mình có đi đón anh không. hả. ie..cu..ome.. ơ.. và ai sẽ. nhìn kìa. và tôi chờ.

không. con bé nói.

aiơ.. ôm..em. ai.. onei... a.. ỏi...à...

aie..ô..

e.. á.. á.. á.. bởi vì eiii.. aooem.. ở đây.

sống lưng tôi vẫn còn ấm.

thằng bạn tôi gọi hẹn lại tiệm. khi tôi tới nơi thì nó đã về tới nhà. người đàn bà người đàn ông và hai đứa bé đi ra. một giờ mười tám phút.

 

 

XXVI.

lại một lần lỡ hẹn ở cuối con đường thở. cái xác tôi nổi lên. nằm dài bềnh bồnh trên mặt phẳng của dòng sông. mái tóc tôi đen dài chảy mượt theo hai bên dòng nước. chung quanh là những chú còng con bò ngổn ngang dưới ánh mắt bao bọc của mặt trăng và bóng tối. tôi đưa tay lên lau trán mình. người đàn ông ăn gần hết miếng bánh. bỏ chút bánh còn lại không đoái hoài như một thói quen vương giả. tiếng chim hót ấn nút bật mở tôi ra. tôi nhìn thẳng tới người đàn ông nhìn ngang. những người đàn bà kéo những cái ghế lại gần nhau. và ngồi đợi.

tôi bất chợt đưa mắt lên tìm. nhưng được nửa đường thì vội ngó xuống. lập gian hoang.

những đứa trẻ hôm nay không tới. tên tôi vẫn là. ei.. eim.. em.. en..

người đàn bà hôn vào bên trái tôi và người đàn ông hôn vào bên mặt. uie...á.. e.. và tôi cười. cái cười đứng lại. rồi họ làm thành hình và họ đem nó đi bán ở những nơi có nhiều người đàn bà. người đàn bà thứ ba đi vào. hôm nay tôi sẽ không nói gì về đàn ông. buổi họp kết thúc. chào. á.. ii.. tôi đi xuống cầu sông. một mình trong đêm ngồi rữa linh hồn.

bây giờ là bốn người đàn bà. tôi ngó lên. tìm. chín giờ bốn mươi lăm phút. và hôm nay tôi uống nước cà rốt.

tửng tửng. điên điên. hiền hiền. lạ lạ. hay hay. vui vui. bình bình. cũ cũ. có có. không không. a.. a.. cái xác tôi rên lên khe khẽ. từ trong túi linh hồn tôi rơi ra một tờ ánh sáng. hai mươi đồng.

bây giờ là năm người đàn bà.

ô.. ai.. em..ii..

bây giờ là năm người đàn bà và một người đàn ông. bây giờ là sáu người đàn bà. bây giờ là sáu người đàn bà và sáu người đàn ông. bây giờ là sáu người đàn ông. bây giờ là. u..ô.. sáu người mà một. một cái nhìn và một cái quay đi. cửa cấm. không lối vào. xin quay trở ra. cám ơn cám ơn. tôi cúi xuống cắn vào đôi môi mình. omn.. omn.. thầy sư nhỏ lật lật cuốn sách. tìm coi họ đã nói đã viết gì về đạo mình. bóng thành đổ xuống lên người tôi. vàng phai mấy mùa gột rữa. chiều chiều. bay bay. ngôn ngữ là ám ảnh cuối cùng. một thứ biên giới co giãn không bao giờ bị cắt đứt. ô.. ô.. ô.. ô.. bây giờ là năm người đàn bà và một người đàn ông. khởi đi bắt đầu từ người đàn bà áo xám. tôi đưa ra và nói. xong. đây. không là. nhưng mới. một cái ehồn. nó bước vào và mọi thứ ngỏng lên. bây giờ là năm người đàn bà. nó cao hơn người bồi bàn. người bồi bàn là người đàn ông thấp nhất. không giỏi ngôn ngữ bằng. và đến đây từ một nơi chốn khác. à.. imôi.

a.. a.. cái xác tôi rên lên khe khẽ. mặt trăng sông trôi.

 

 

XXVII.

trong các chữ. chữ u đáng sợ nhất.

thức giấc. ngồi bật dậy làm dấu thánh giá. tạ ơn cả một thế hệ. bài hát của người con gái đêm hôm qua vẫn ngân nga trong trí nhớ. ơ...em.. buổi sáng vàng tươi. đây lúc cái thật cầm tay cái sống. chiêm bao khi nào về cho tôi ngủ lại ơi.. à..một giấc ngàn khơi.

tôi lại nhà thơ chơi. khi về. nhà thơ cho mấy chữ.

tôi. u minh. hiển hách.

chữ tôi thì xài. chữ hiển hách thì cất. chậc. chỉ không biết làm gì với chữ u minh.

 

 

XXVIII.

cốt lõi. người đàn bà nói. ơ.. a.. ơi.. anie.. ngày hôm qua khi người đàn ông ngồi xuống thì tôi đứng dậy. bỏ đi. ngạc nhiên ngay cả với hành động của chính mình. hôm nay người đàn ông trở lại. tôi hết ngạc nhiên. nhưng khám phá ra là ông thích màu xanh. cứ thoải mái onn.. e.. ôi.. a.. cho tới ngày hăm lăm tháng mười hai. cái xác tôi trôi lên từ phía trên dòng sông nắng gió lá xe và đàn ông tất cả như đứng lại. một chữ cũng không tìm ra. ý tưởng trốn mất. bóng nắng vô hồn. tôi thấy tôi đang đánh mất chính mình ngay trong khi tìm kiếm. chung quanh vẫn là một biển hồng mênh mông chập chùng sóng. và cái xác . .. . ... . .. .. ... . . buổi sáng tiếp tục vô sinh. những hành động của người đàn ông sẽ mang lại một dấu ấn không thể gột rữa trong đáy tâm hồn người đàn ông và người đàn ông cầm tay người đàn ông và nhìn người đàn ông trong khi người đàn ông nói với người đàn ông. vậy thôi. xong có nghĩa là hết. dứt khoát. từ hai tới ba. và tiếp tục sẽ là bốn nếu quay trở về một thì sẽ gặp không. vậy thì. không. và bắt đầu. không. một. và hai. và một. là hai. là ba. là bốn. mà ba. do hai. tới mười tám. hết. là một. không. sẽ thà và như là cũng do vì nên tuy. tận cùng. một. âm động vận hành. năm ngón tay thật thà ngồi đếm. mặt trời trĩu nặng mặt mưa.

iơi.. en.. iiui.. umê.. ennôii.. âim.. eơi... aiơnemeioainê..

u mê. u linh. u tối. u buồn. u hoài. u minh. âm u. u uẩn. u ẩn. u tỳ. u mọi. u già. u.

tôi chận đường không cho trí nhớ đi qua. nó đi ngang thẩy lại cho tôi một cái nhìn. tôi thấy tôi ngạc nhiên trong một ngạc nhiên khác. mùi tỏi nướng thơm nồng bay quyện trong không gian làm thơm lại những ly cà phê buổi sáng. nó nhìn tôi trừng trừng. ngày xoạc chân. a.. ô.. ba bảy bảy năm năm. đợi tí. àhá.. àhá.. àhá.. khuôn mặt của bạn lại nổi lên. rồi chìm xuống. người đàn bà đưa ly cà phê lên miệng. mặt đời đong đưa đong đưa. ngày xanh lá xám. tôi ngồi đợi bóng đêm tìm về úa đỏ. bạn hôn vào môi tôi. thả vào miệng tôi từng con chữ. rồi nói. nuốt đi.

tôi quay lại. trên tay tờ khế ước rùng mình. tôi nhìn xuống cái xác tôi. rồi thật thà cúi xuống hôn vào đôi môi hồng lên trong một linh hồn tôi đang long lanh nhàu nát.

vật thể là.

và không.

um.. ui.. ai.. ien.

bỏ hình bắt bóng.

 

 

XXIX.

người đàn bà tới từ một nơi chốn khác. tóc bà đen. và bà ít nói. tôi bấm giọng nói của nó lại giữ vào trong máy. nắng mở đường hồng xanh đón chờ thần thoại. thành phố mù cuối ánh đèn. tôi đứng một mình dưới hiên đêm trú mưa. đợi bạn. chú bé đi ngang. dừng lại trước cửa tiệm. thò tay vào hai túi quần mò mò. rồi xòe tay ra. con có hai mươi lăm xu. bà ngoại muốn gì con mua cho. ba đứa con trai đi ngang. một đứa liếc mắt lên nhìn tôi cười. người đàn ông đứng lại giữa hai lá cờ. ông xé một cái. rồi chần chờ. xé luôn cái thứ hai. ông tiến tới ba bước. trước mặt hai bên ông là hai lá cờ. ông xé một cái. rồi chần chờ. xé luôn cái thứ hai. rồi ông lại tiến tới ba bước. nhà văn đã gác bút sau tác phẩm thứ hai. đi tìm những ngôi sao và những dòng sông. đi tìm chảy.

tôi đã thấy đôi mắt bạn ẩn hiện giữa dòng sông sao xa lạc mù khơi đó. bơ vơ tìm ai. tóc bạn bay tung rối mù bụi đất. bạn quay qua quay lại tìm gì một cái thân quen giữa những khuôn mặt đang mượt mà chảy trôi về phía bất tận của bóng tối.

thôi.

về.

aui.. ơn... emis.. ôm.. ain.. con bé cúi mặt gõ gõ. nó biết bên ngoài những con rùa rêu và những con cá koi đang ngủ mặt chờ. rừng trúc mờ chìm dưới màn mưa. lất phất bóng những người đàn ông ngồi lại với nhau thật gần. thật gần. rồi chia tay. rồi ra đi.

thằng bạn tôi kéo tay tôi lại. không cho về. hai đứa tôi nằm gác lên nhau. chia chung một bàn tay ướt. má nó mở cửa đi vào. mày không biết hôn. thằng bạn tôi nói. ông anh mày biết hôn. đợi nhé. đừng đi đâu. ơ.. ôi.. hai tháng sau thì má nó đưa cả gia đình sang bên kali.

chiều mưa phố chợ và những câu hát. tôi trở mặt lại tìm.

cái xác tôi nhíu mày.

thổi.

vì đó đã đi xa. vì đó đã đi xa. đi theo những đi xa. vì đó đã đi xa. chết xong rồi mà nó vẫn thấy mình còn sống.

buồn.

 

 

XXX.

xa và đen. một lực dồn nén trên sống lưng tôi. tôi biết tôi đang giận dữ. và tôi biết tại sao. sự cám dỗ của đập vỡ như một thói quen truyền kiếp. ám ảnh của những im lặng kéo dài qua thời gian. mặt trăng trườn xuống và bay lướt dài theo cái xác tôi. bạn mở miệng nói. nhìn. bạn nằm dài nghiêng mình. chiếc quần trệ xuống hở một phần da hút nuốt. tôi nói với nó là tất cả mọi thứ sẽ được giàn xếp. và không. phải cho tôi biết làm thế nào để tôi tới được nơi đó. đợi tí. bạn có cây viết cho tôi mượn. rồi. lấy đại lộ hai tám mươi. rồi. rồi. rồi. um.. ư... umhmn... rồi tôi sẽ thấy một người đàn ông bằng đá. rồi. tôi sẽ gặp bạn mười lăm phút sau. tôi sẽ thật nhanh. cám ơn. tôi chỉ là một người đàn bà trong mắt bạn. một người đàn bà có giọng nói to. tất cả là quy về một mối. là chọn lựa hay không chọn lựa. tôi nhìn xuống mười ngón tay mình. gõ gõ tìm hạnh phúc trong một buổi sáng chờ đợi sự chuyển hóa của hai miếng bánh mì và cấp trà bạch quả.

tôi ngồi một mình giữa những khuôn mặt trong một buổi sáng tại quán cà phê. và chỉ muốn gõ về một cái gì đó. về những lần vượt thoát.

tờ khế ước. cái xác. linh hồn tôi. dòng sông. um.. ei.. un..a.. oneunme... u minh. bạn và sự trở về. bốn tháng sau.

nó tới khi nào trong làng không ai biết. một ngày khi mọi người nhận ra sự hiện diện của nó thì nó đã là một thằng ca vọng cổ thiệt hay. đêm đêm đám con trai chúng tôi tụ thành bầy trên những nóc ghe và ngồi nghe nó hát. rồi nó biến mất. không ai biết khi nào. không ai biết về đâu. nhưng chúng tôi biết nó tới đây cũng chỉ để đi. nên không ai nhớ nó cả. sau đó đứa nào muốn nghe ca cải lương thì phải đợi khi nào có gánh hát từ sài gòn xuống. làng này không ai mê cải lương.

những thói quen vật vã. phía trước cuốn hút. tôi thấy tôi. và tất cả. một... hai... ba... và con đò được lật ngược trở lại. tôi một cái lon ngồi quay mặt ra đằng lái. nó một cái lon quay mặt về đằng mũi. hai đứa ngồi dưới trăng tát nước cho tới khi con đò thật cạn. rồi chúng tôi chèo vào bờ.

bạn có một bàn tay ma quái. nó nói. tay phải hay tay trái. tôi hỏi. nó quay mặt đi. cười.

người đàn ông ngồi bên cạnh người đàn bà. người đàn ông ngồi. người đàn bà nằm. người đàn ông im lặng. người đàn bà im lặng. người đàn ông đứng dậy đi ra. người đàn bà nằm. im. lặng. imlặng.

chú bé có con mắt của mẹ và nước da của cha. ra đường. mẹ chú trùm chú lại.

sau mười bốn năm. chữ nghĩa ứ đọng không lối thoát. tạo thành những mảng ao tù mưng mủ ung thối bên trong người đàn bà. bà ngồi lật từng trang báo cắt xén năm nào viết về những bài thơ bà đã bật ra năm mười tám tuổi. trên thân thể tôi anh âm dương chuồi xuống. tôi. đứa con gái hân hoan chờ đợi rướn lên làm đàn bà. anh mê mải trên ngực tôi. ôi. mặt anh chìm xoay quanh màu bóng tối. bà xé thêm một hàng chữ. vất. rồi cất phần báo còn lại đi. họ lần lượt đứng lên. bạn cười hăng hắc. đi hết đi. rồi kéo đầu tôi lại hôn thêm. người đàn ông mang đôi giày da đà. quần xanh rêu. áo xanh lá non. chuẩn bị. tôi đưa tay lên vuốt vuốt. tìm. nó trở về và nói. không bao giờ quay trở lại. tôi đưa nó đi ăn tối. nó ngồi nhìn tôi ăn. nó chỉ uống. tại sao già. nó hỏi.

mặt trời sũng nước. buổi sáng lại trở về. đứng trơ trẽn.

bảy phìa hụa có nòn.

không. có.

có có

một. nê.

hai. chìn. vao.

ba. hủn. chuếch. có

bốn. mún. tèn. có

năm. kà. tứa.

sáu. dùa. hì.

bảy. phìa. liến. có

tám. miềng. nang. có

chín. tàm. hụa.

mười. nòn.

không. có.

buổi sáng tắm xong trong vắt. tôi đứng lên. sửa soạn đi. rồi lại ngồi xuống. hôm nay tôi tới trễ. giờ chỉ còn hai người đàn ông trong tiệm. và người đàn ông bán hàng thân cũ. một phần nào đó trong tôi ước gì mình thấy nó đẹp trai. một phần nào lại cám ơn là nó chỉ là một người đàn ông như bao người đàn ông khác. không thì cho tới giờ này cũng còn. tới giờ này tôi cũng không biết mình thích đi tìm hay thích đi theo.

em.. enui.. ơ.. ôn.. en.. ên.. bởi mặt trời. tôi thấy cái xác tôi trôi xuyên qua mặt trời.

cùng bóng tối. tôi ngồi. cái xác tôi nằm. tôi đưa tay xuống lau trán khuôn mặt tôi. rĩ chảy những giọt mồ hôi màu xanh rêu. chúng tôi ở đây đã lâu. từ khi nào thì đã bị trí nhớ vùi lấp. chung quanh là những đống kỷ niệm đủ màu nằm ngổn ngang trên bề mặt. mùi cà phê nướng bay nồng quyện trong không gian. ui.. ôi.. ươm.. uyên.. inna.. tôi ghé miệng vào và thổi nhè nhẹ chung quanh cái xác mình. rồi tôi nằm xuống.

nó đứng dạng hai chân ra trước mặt tôi. hai tay bỏ trong túi quần. ngẩng mặt cười cười với ngừời đàn ông trước mặt. nó liếc nhìn tôi. rồi vội khép hai chân lại.

tôi thấy cái xác tôi đi vào một khu rừng lam.

giọt nước rớt xuống dòng sông. nằm yên một vài giây trên bề mặt. rồi lặng lẽ chìm xuống dưới đáy.

cái xác tôi quay trở ra.

người đàn ông áo đen và giày đen ngồi đối diện với người đàn bà áo đỏ và giày đỏ. những chiếc lá non mọc ở đầu ngọn có màu xanh lạt. những chiếc lá già mọc ở cuối cành có màu xanh đậm. tôi lượm chiếc lá lên và đặt lên trên bàn. chiếc lá màu nâu đỏ. bên ngoài những chiếc lá vàng còn kia quơ cào trong mưa bão. bên dưới là những khuôn mặt con người ngồi im lặng chăm chú lái. mắt đăm đăm nhìn thẳng về phía đằng trước. khốn nạn an toàn dưới những sợi giây nịt và những mảnh sắt ráp nối đủ màu. người đàn bà áo đen tới trước. họ kéo ghế. đã từ lâu lắm rồi và tôi quay mặt đi.

cô gái bước vào. cầm trên tay một cái ví đỏ. thằng bạn tôi vẫn nói về cái áo hồng của nó và chuyến đi peru. nó kể. tuần trước. một người đàn ông tới tham quan manchu picchu bị sét đánh. chết ngay tại chổ.

bạn có tướng. tướng gì. tướng vua. tôi viết xuống. ước mộng cuộc đời là xin làm một người suốt đời lang thang. người đàn bà chỉ đường cho tôi. đi theo hướng đó cho tới khi gặp một người đàn ông áo tím. và đừng bao giờ quay mặt nhìn lại. hai bàn chân cái xác tôi giật giật. ui.. ôm.. im..aionehuehngiaoneimai.. tôi quay vội lại về phía trước. cúi đầu bước. đôi mắt bạn đen láy như hai hạt nhãn. nhìn tôi suốt đêm. gió thổi bay qua những cồn cát. bạn cầm tay tôi và nói. ngày mai. tất cả sẽ lớn.

nhớ là điều thứ ba mươi ba.

hai người đàn ông ngồi xuống trước mặt tôi. phía tôi đưa hai tay ra phía trước quơ tìm. người đàn bà mặc áo xanh lên giọng. bà mang vớ đỏ. và một cái ví không màu. iema.. unê.. ơn.. em..en.. i.. và tôi sẽ. ô.. ane.. oainnêe.. xuống cuối con đường sẽ gặp.. ei.. to lắm.. tình tinh tinh tinh tình.. và bạn sẽ có được cái sắp tới. cái sắp tới. cái sắp tới. những bàn tay vô hình thò vào tìm kiếm. mặt đất khép chặt cứng lại. những bàn chân loạn màu đi ra. ya.. ya.. đúng như vậy. bây giờ là bảy người đàn ông và một người đàn bà. người đàn bà là người đã tới trước.

cái xác tôi xuôi tay. thở. đôi môi chuyển sang màu vàng trực thức. báo động đã có một sự thay đổi lớn từ bên trong. tôi cúi xuống bóp bóp thoa thoa khắp thân người mình. một cảm giác nhè nhẹ len lén tới. mình ngồi cạnh nhau trên ghế đá công viên. một buổi chiều như những buổi chiều. nhưng hôm nay bạn ngồi sát lại gần tôi hơn. bạn đưa tay lên chỉ về phía những người mẹ và những đứa bé. nhớ không. ừ. nhớ. tôi trả lời. và cả hai cùng bật ra cười. bạn ho nhẹ. rồi ngả đầu tựa lên vai tôi. buổi chiều đi ngang chầm chậm. những sợi tóc mềm theo thời gian bay thờ ơ trong gió. một thoáng đàn ông tìm lại vương vấn bay lên làm tôi chợt rùng mình. 2:12 AM. phố đường nhà phòng chỗ nằm kiểu chữ và eim.. uin.. ei.. a.. ăn khớp. buổi sáng mặn. không sao. bạn chỉ cần trả tiền cho chỗ ngồi. nó nói với tôi. rồi nháy đuôi con mắt trái.

người đàn ông mặc áo vàng nhạt tới trễ. ông ngồi khoanh tay ở vòng ngoài. nhìn vào quan sát. tôi ngó lên lan can. huýt sáo gọi. nó chạy ra ngoài. nhìn thấy tôi. nhìn gì. nó la. rồi thả xuống cho tôi chụp. hôm đó nó mặc cái quần đùi vàng. không quần lót.

thằng bạn tôi leo lên cây dừa nữa chừng. ngó xuống thấy cả đám nhìn lên. nó vội vàng tuột xuống. sau đó nó không bao giờ leo dừa nữa. dù má nó năn nỉ hay dọa cho ăn đòn. tao là đàn ông rồi mày. nó nói. giờ tao leo cái khác. hái cái khác. nó cười rồi cốc vào đầu tôi. tôi thở. tôi thở. những cánh lá muôn màu quay vùn vụt giữa gió bốc bay linh hồn tôi rực đỏ trong hai bàn tay cái xác mình. tiếng bạn gọi lướt qua thầm thì bên tai tôi. lập đi lập lại. những đôi môi chiều hè hé ra thổi ấm giữa trán bên trên hai con mắt. và tôi nhắm mắt đứng yên. cái xác tôi nằm. hai tay buông xuôi trôi. tôi nhìn xuống thấy khuôn mặt mình nhăn mặt. lắc đầu. sóng vội vã rút lui. để lại một mặt bãi ngút ngàn hoang vu lạnh giá.

ngày rớt xuống. mênh mông chập chùng biển xác. bay lướt lướt bên trên những bức tường sóng có tiếng bạn gọi về. u.. ô.. ai.. ômê.. u.. in.. memeinônê.. unnê.. unnê.. unnê..

một ngày cho những cái xác không về được đất.

và một ngày cho tôi.

 

 

XXXI.

những cánh hoa hướng dương đỏ kéo tôi đi. bên hai tai tôi những tiếng hát lập dị bất tận một điệp khúc thôn dã. tôi lấy con dao ra. cắt hai cái tai mình. giờ thì tôi không nghe gì nữa. nhưng tôi vẫn phải cứ bịt hai tai lại. và khi nào muốn nghe chim hót. thì tôi vẽ chim. tôi không vẽ được con người.

thằng bé cười với mày vì tao đang ngồi trên đầu mày. nếu mày lấy tao xuống hay vất tao đi. không ai thèm nhìn. nắng nghiêng qua một bên cho tôi ngồi. những ngón tay gõ gõ trong một không gian tù túng của mặt phím. trong sân chơi ngôn ngữ này. ngón tay trỏ làm vua. là bà hoàng. vì nó làm chủ được n. h. j. ư. y. 6. 7. 8. và m. và đôi khi. trong một lúc nào đó. nó cũng có thể chụp thật nhanh trên i. n. 0 .t . d. v .l.w.6.va *&^%$#@!)(* . và he.. he.. he.. và uini.. ieu. ô.. iaa... và ;-). ngày hôm nay thuộc về cô gái mặc chiếc quần xanh.

trong tiệm giờ chỉ một mình tôi. tôi đứng lên đi vào phòng vệ sinh. đứng trước gương. nhìn. rồi đi ra.

cái xác tôi nằm đó. thở. những ngón tay khô lại nhăm nhúm những làn da. tôi ghé xuống hôn vào. và những làn da căng lên. nổi lên những đường gân màu cánh kiến. nó lội ngược theo con suối và đi thật sâu vào trong tận đáy của khu rừng. tới một khoảng đất trống thì nó thấy. nó chặt sâu vào thân cây và lấy ra. gói thật cẩn thận. cất thật sâu trong túi sách. rồi quay ngược trở về. về lại tới thành phố thì đàn bà con gái đi theo nó cả bầy. nó đi tới đâu con gái bu theo tới đó. và cả luôn một vài người đàn ông. ai cũng nói là họ yêu nó nhưng nó không hiểu tại sao. cho tới khi nó gặp một người ông và một người đàn bà từ phương xa tới. đứng trước mặt dòng sông họ bắt nó thề là sẽ không bao giờ quay trở lại rừng. thì nó mới hiểu ra tại sao. và nó quay về rừng. không bao giờ trở lại thành phố nữa. mày xạo. thằng bạn tôi nói. mày ngon mày vô rừng mà ở coi. cho mày một ngày. chạy té đái. tôi cười. tao vô rừng. ở luôn. nếu mày chịu đi theo tao. nó trợn mắt. rồi đưa miếng trầm hương lên mũi ngữi. thằng chả thương mày dữ. nó nói.

nhỏ quá. người đàn bà nói. chưa bao giờ tôi thấy nó nhỏ như vậy. ô.. rồi bà bỏ đi.

người đàn bà mặc chiếc áo màu tím than đi vào. vô tới trong quán thì bà đeo cặp kiếng râm đen lên. capbuchinô. người đàn bà và người đàn ông đứng dậy. kéo ghế lại chổ cũ dưới bàn. rồi đi ra.

một mảng tím nâu hiện ra trên khuôn mặt cái xác tôi. rồi lan ra dần chiếm gần hết một khoảng khuôn mặt bên má trái. cái xác tôi ngoảnh mặt về bên trái. như cố dấu đi. tôi đưa tay ra. vuốt vuốt nhẹ trên sóng mũi mình. rồi cúi xuống hôn vào mảng da xa lạ đó. người đàn bà ngồi đối diện trước mặt tôi. chúng tôi cùng uống một loại sinh tố. cùng ăn một loại bánh. và cùng nói chuyện về người cha mình. ông ấy không bao giờ rửa chén hay giặt đồ. cho tới khi nào người đàn ông chịu giặt đồ hay rữa chén thì người đàn bà mới thật sự được gọi là giải phóng. tao không thèm lấy chồng. cô gái nói. cũng không lấy vợ. cô nói tiếp trước khi cậu con trai kịp mở miệng.

unê.. unê.. unê..

nghệ thuật không thể cứu rỗi. người đàn ông cúi xuống viết.

rồi ông tắt đèn.

 

 

XXXII.

tôi đứng. trên đỉnh đồi chiều. bồng trên tay cái xác mình.

lối ra khẩn cấp.

con người và hệ thống. thuật lãnh đạo. phương pháp chỉ huy. người đàn ông dừng lại ngay trước mặt tôi. trên tay cầm hai cuốn sách. hai cuốn sách giống y hệt nhau. sức mạnh của vàng. dày. bìa cứng. lớn gần gấp đôi những cuốn sách khác trên tủ. phía bên kia người đàn bà cười cười nói nói với những người khách hàng.

hướng dẫn tới j2ee. người đàn ông đọc ngấu nghiến.

tôi mở cửa bước vào. bạn quay mặt lại nhìn. buổi tối len lén đi theo sau lưng.

khả năng nhìn xuyên thủng của một người lãnh đạo. bạn có phải là người khôn ngoan nhất trong văn phòng. để trở thành thủ lĩnh trong một thành phố kinh tế thị trường. thế giới của cờ tướng. làm thế nào để di chuyển rặng hy mã lạp sơn. suy nghĩ như một tỉ phú. năng lực của ý chí. mỹ ngôn. sức mạnh của số nhiều. năm lý do một tổ chức bị tan rã. oney.. ent.. am.. eiun.. người đàn ông nhìn nhìn tìm tìm. rồi bỏ đi.

người đàn bà đứng tắm một mình bên bờ suối. những đứa con trai nín thở. màn hình di chuyển. chầm chậm quét từ dưới quét lên. lên tới bắp đùi thì một cái sà rông lồ lộ hiện ra. cả rạp ồ lên. thất vọng. thằng bạn tôi ngồi bên cạnh văng tục. thề không bao giờ thèm coi phim nữa.

khôn khéo trên evịnh. làm thế nào để lời nhiều mà không cần vốn trên một trang nhà buôn bán lớn nhất trên mạng.

lối ra chỉ dành riêng cho trường hợp khẩn cấp. nếu đẩy. chuông báo động sẽ kêu.

êm.. un.. ôi.. un.. người đàn bà áo xanh trả lời.

em.. an.. ơ.. eiu..

oi.. ao... an.. em.. en.. ên..

umaơienanoi.. ôienao.. ienơemim... une.. a.. ơi.. em.. ônnơiman.. ainenuiemaơ.. aime.. êm.. imauôennê..

tôi cúi xuống vuốt mắt cái xác mình.

cất.

và đi ra.

aime..

Lê Nghĩa Quang Tuấn

2005