Lâm Hảo Dũng

               

đi dạo trên mảnh đất quê nhà

 

 

 

Chào một ngày trên trang báo mạng hôm nay

Tờ Việt Văn Mới

Xúc cảm hay cảm xúc tôi không cần biết tôi không cần hay

Trái tim ngồi hay trái tim bay

Theo từng thửa ruộng bậc thang của vùng Tây Bắc

Em Đồng Văn cây rừng xanh ngát

Núi hỏi đồi Bản Giốc còn không?

 

Lạng Sơn trọn tình về ngọn Mẫu Sơn

Như đứa con quay đầu tìm mẹ

Giữa những ngọn đèo cheo leo

Mù Căng Chải

Em Lai Châu mùa vũ khúc nhớ Điện Biên

Những thây người ngã âm thầm biết ai còn nhắc ?

 

Đẹp Sapa

Những chợ tình, những thiếu nữ miền cao rao bán

những hơi nồng bèo bọt theo từng manh thổ cẩm thô sơ

Chiều lũng sâu sương mờ

Những trẻ thơ gầy về bản buôn heo hút như huyền thoại  của Lan Khai

“Bóng cờ trắng trong sương mù”, Bàng Văn Nhị

Thái Bình Thiên Quốc về đâu?

 

Nước Hồ Ba Bể mãi còn xanh?

Tình vẫn đẹp bi hùng theo từng trang tiểu thuyết

Đoạn kết rất tự nhiên như khung cảnh thiên nhiên

Hồn về xuôi hay lên mạn ngược ?

 

Vào một đêm nào thuyền trôi lênh đênh

Hạ Long tung lưới chài gọi Bái Tử Long

Những hoang đảo cũng đã là hải đảo

Ném những đòn trả bất ngờ gởi quân phương Bắc

Quê còn đó sao có người mãi nhắc ?

Hà Nội chiều xao xác nhớ Thăng Long

Hoàn Kiếm thu mình, chùa Một Cột mái ngói còn cong?

Rủ rê sách đèn Văn Miếu

 

Hoàng thành xưa ôm bờ vai yểu điệu

Nhẩn nha qua mấy nhịp Tràng Tiền

Vận nước nghiêng bên đồn Mang Cá

Ai mang gươm xoã tóc hóa điên

Hồn đóng cửa quê người lưu xứ

Chuông rền có không

Thiên Mụ muôn đời soi bóng.

 

Hải Vân mây đùa nước

Đường vòng đi về tận phương Nam

Biển cát dài sóng vỗ âm thầm

Tourane –Đà Nẳng

Những chiến thuyền của giặc Tây giặc Pháp

Thức tỉnh chưa hay chưa tỉnh thức ?

Những hồn mông muội ngàn năm

Những chiến hạm bất ngờ không hình dung trước

Cát động Chu Lai

Bóng cờ sao trắng

 

Đêm qua cầu phố cổ Hội An

Câu chuyện tình thời chiến của một Samurai

Đẫm màu sương khói

Việt Nam ,người của bốn phương về đây diễn tập trò đấu súng

Huấn luyện thần công

Đem phi cơ đùa cùng chim cò chim hạc

Em có về trăng khuya nghe tiếng hát ?

Gịong ca Hời u uất lẫn hờn căm

Buồn rũ trùm từng viên gạch nát Mỹ Sơn.

 

Chứng tích còn hằn dấu ở Hoàng, Trường Sa

Hàn, phong vũ biểu

Của phosphate từ phân chim biển

Của yến sào góp phần nuôi sống dân ta

Của vít của rùa

Cùng muôn loài thủy tộc

Và khóc ai hoà máu lẫn xương da

Cho đất trời Việt tộc

Mãi gọi Hoàng, Trường Sa nơi ấy chính quê nhà…

 

Về Qui Nhơn chợt nhớ Ba Vua

Người áo vải vẽ nên trang sử

Thuyền ai neo dọc theo bờ Nam Hải

Em trắng da bởi hương nước dừa ?

Hay lấp lánh khoang thuyền những màu cá bạc

Chiến tranh điêu tàn chuyện của ngày xưa ?

Em lớn vội khi tuổi đời theo tôi qua ngõ…

 

Bình Định đi nghe Nha Trang một thời khói súng

Thẩn thờ hạt cát cô đơn

Lời tiễn biệt

Thành phố lơ đảng bên những con tàu chờ ra khơi

Tấm lụa dài, cầu Xóm Bóng

Mấy mươi năm không về hồn ai chơi vơi

Tiếng suối reo, quân trường vắng

Tan tác hoa đời.

 

Tháp Chàm tôi yêu, bên kia đường xe vẫn thở

Những khói sầu lan toả xuống đập Nha Trinh

Chỉ nhìn thôi hồn lã ngọn mông mênh

Gạch nung tôi chân lạc về qúa khứ

Di ảnh buồn Chế Củ, Chế Mân.

( Tôi sợ rồi công chúa Huyền Trân)

Đem lửa cháy xuống kinh thành Phật Thệ…

 

Phố đêm Phan Thiết hoa đèn nở

Nghe nhớ bàn chân bãi cát vàng

Em đi lên cát tôi lên núi

Đốt lửa rừng khuya nhóm củi tàn

 

Lửa cháy một thời trăng đã chết

Ai người xõa tóc đợi chờ trăng ?

Mừơi năm đục đá mòn trên núi

Vợ đã gầy trơ những đốt xương (1)

 

Ngoạn Mục đèo, tôi ngước trông theo

Cây chen cây ngã bóng bên đèo

Lòng như mây trắng bay lơ lững

Tay cũng nằm trong tay cô liêu

 

Xe ngập ngừng núi đứng chơ vơ

Đá xanh khóa mắt con đường dốc

Cao lên cao từng phút từng giờ

Mùa thu vừa gom cảnh bày thơ…

 

Than Thở hồ viền cây lá tươi

Em thay áo trắng hỏi cây đời

Chiều nay sương đẫm bờ vai ướt

Hãy sỗ sàng khi nghĩ đến tôi…

 

Rừng thả sầu lên những bóng cây

Biển xanh như một bát cơm đầy

Ngồi trên Côn đảo nhìn không hết

Những cánh chim chiều chấp chới bay

 

Bến Thành đèn kéo ngọn chờ mong

Sàigòn em Velo Solex

Thời rất cũ bên Tòa Đô Chánh

Em điệu đàng ở Notre Dame

 

Và cuối cùng chẳng đợi không mong

Sài Gòn bỗng nhiên thành qúa khứ

Đôi mắt em cũng vừa mang thử

Gọng kính xanh hoán đổi sang hồng

 

Về Cái Bè em đi chợ nổi

Thuyền đầy cam, quít ,ổi , chôm chôm

Những bàn tay tẩm bùn , mưa nắng

Gởi tặng đời ý đẹp tình thơm

 

Về Cái Răng hay về Phụng Hiệp

Trái cây nào riêng của miền Nam ?

Thơm hỏi khóm , sầu riêng, măng cụt

Mãng cầu gai ,hương dậy bòn bon

 

Em bơi thuyền em áo bà ba

Trên sông Cửu, dập dềnh con nước

Những bờ kinh ,những bần ,những đước

Những con tim thành đất chở phù sa

 

Qua Kiên Lương còn thương Rạch Gía

Xuôi Hà Tiên , Thạch động chiều say

Khói hương tỏa anh hồn huyền hoặc

Trụ bên mồ trung nghĩa không bay.

 

Hòn Đá Bạc em vừa đến đấy

Bên Cà Mau yêu dãi đất bồi

Nghe cá tôm nhớ từng họng đáy

Thời lên thuyền bỏ nước ra khơi

 

Em Thổ Châu nhìn xuyên Phú Quốc

Nước ru hoài mộng tưởng mai sau

Nước ru hoài thời em xanh tóc

Đi tìm thơ dệt nốt trang sầu

 

Quê trải dài những bản tình ca

Đi suốt đời bao giờ được thấy ?

Hơi thở rừng, ruộng sâu nước chảy

Biển xanh màu như thịt như da

 

Đi suốt đời không đến cõi trời xa

Khi nhắm mắt hai hàng nến cháy

Buồn kéo hồn, buồn ,một ,hai, ba

Lòng yêu mãi vai đời áo trận

 

Và buồn ấy, nỗi buồn tuyệt tận

Nam Quan hận khúc gọi Phi Khanh

Và buồn ấy, đậm đà sâu thẳm

Trang sử đời lưu xú nghìn năm…

 

Lâm Hảo Dũng

(PTT)

May 14-2014- 5H12’ sáng                 

(1)- Tặng hiền thê T. Thanh Thuận

* ( Xin mượn ảnh của trang Web Việt Văn Mới để góp lời.)

 

http://www.gio-o.com/LamHaoDung.html

 

 

© gio-o.com 2017