tranh: Rừng (Kinh Dương Vương)


KINH DƯƠNG VƯƠNG

KẺ ĐÀO NGŨ

 

chuyện ngắn

 

Năm Mậu Thân, chiến trường Tây Bắc thành phố Huế vừa lắng dịu, tiểu đoàn của Công liền được lệnh tăng phái lên mặt trận phía Đông Nam. Vùng trách nhiệm giao lại cho một đơn vị Bộ binh bạn trấn giữ. Cả Tiều đoàn đã được thông báo tin đó. Họ chuẩn bị lên đường sáng sớm hôm sau.

Đứng trên một cao địa khuất sau khung tò vò cửa Thành An Hòa, Công dùng ống dòm quan sát mặt trận anh sắp đến. Mặt đất đang mờ chìm trong hoàng hôn. Dưới ánh sáng phản chiếu từ các đám mây xám phủ giăng đầy cả bầu trời, cảnh vật như đang mủn ra trong màu da người bị đánh bầm.

Lấy Kỳ đài Phu Văn Lâu làm đích. Công đưa mắt quan sát suốt dọc bờ thành phía Đông. Hôm đó là ngày thứ mười hai, kể từ khi xảy ra biến cố. Mặt trận phía Đông Nam khu Thành Nội đang còn sôi động. Suốt những ngày qua, cả một vùng đất nhỏ bé dậy lên lửa khói ngụt trời. Từ xa người ta có thể nhìn thấy máy bay  phản lực liên tục thả bom. Hàng loạt, từng ba trái một lìa khỏi thân phi cơ cắm đầu rơi xuống. Những cột khói đen bốc cao lên. Những tiếng nổ vang đến làm dội lồng ngực. Lẫn trong màn khói tỏa, mảnh vụn nhà cửa bay lả tả: một thân cột, những tấm tôn, những mái tranh. Những quả bom rơi xuống hồ sen làm tung lên từng cột bùn sình đen, bị gió lạnh thổi dạt đi như những mái tóc rối… Dẫu vậy, những trận phản công của các đơn vị bộ binh vẫn liên tiếp bị đẩy lui. Tin tức của Ban 2 nhận được, địch trấn giữ cửa Đông Ba bằng những toán tử thủ - chân xiềng vào vũ khí - với một đại liên 50 và hai đại liên 30 yểm trợ bắn thẳng đường Mai Thúc Loan, dọc đường Thượng Thành, từ cửa Thượng Tứ đến cổng Lương Y. Xe thiết giáp không thể tiến lên được vì hỏa lực của của các tổ B40 Bắc quân đào hố cá nhân vào bờ thành dày, pháo binh và phi cơ xạ kích vô hiệu quả. Sự tranh giành đất ngày càng trở nên khốc liệt. Với những trận cận chiến đẫm máu để dành lại từng thước đất một. Phần đất ban ngày ta chiếm được, đêm đến bị Bắc quân phản công lấy lại.

Tiểu đoàn Công là một đơn vị TQLC lừng danh bách thắng. Tuy nhiên anh vẫn cảm thấy tinh thần bị giao động lúc hay tin được tăng phái lên mặt trận phía Đông. Nhất là từ khi quan sát, anh thấy hiện ra trong ống kính cái góc thành phố đã biến thành chiến trường bày ra cảnh tượng hoang tàn.

Một vùng đất chết.

Công đảo ống viễn kính theo suốt bờ thành cố tìm ra dấu vết một khóm cây, một mái nhà còn lại, nhưng tuyệt nhiên anh không thấy. Cái cảm giác một vùng đất dân cư đông đúc, cây cối xanh tươi, nay đã bị bom đạn làm thành ra một mặt phẳng và những hố sâu, khiến Công rợn người. Tất cả đã nằm sát xuống mặt đất, hay đã bị chôn vùi, nhà cửa, cây cối, con người. Nhà cửa đổ nát, cây cối gẫy gục, chuyện đó đã đành, nhưng còn con người? Cái đám đồng loại của anh cư ngụ trên mảnh đất đó chạy đi đâu và ra sao trong cơn bão điên cuồng của lửa, của sắt, của thép, của hơi cay?!

Đúng theo kế hoạch, Tiểu đoàn Công được trực thăng di chuyển rời mặt trận An Hòa về sân bay QYV Nguyễn Tri Phương, tạm trú trong khuôn viên Bộ Tư lệnh Sư Đoàn I, thành Mang Cá Lớn. Lệnh hành quân nhận ngay chiều hôm đó. Tiểu đoàn anh được lệnh phải tấn công chiếm lại cửa Đông Ba, thừa thắng tiến lên chiếm luôn cửa Thượng Tứ rồi phối hợp với một đơn vị bạn thanh toán mục tiêu cuối cùng: Kỳ đài Phu Văn lâu, hạ lá cờ của quân Giải phóng

Mười hai giờ đêm, tiểu đoàn Công bắt đầu di chuyển ra khỏi thành xuất phát đúng theo tiêu lệnh. Riêng trung đội của Công có nhiệm vụ tiến sát mục tiêu thứ nhất và anh cùng hai người nữa nhận lệnh, bằng bất cứ giá nào, làm câm họng tổ đại liên địch đặt trên cửa Đông Ba lúc bắt đầu giờ N.

Sau hơn nửa giờ di chuyển, toán ba người của Công do Công làm trưởng toán - đã đến vị trí chỉ định. Như vậy anh còn phải nằm chờ suốt hơn ba giờ nữa.

Đêm thượng tuần tháng Giêng không trăng. Trời lạnh làm hai lỗ tai Công nhức nhối. Từ ngày vào lính, anh chỉ quen chiến đấu ở những chiến trường miền Nam, lần đầu tiên anh về Trung và phải chịu đựng một khí hậu đầu Xuân gay gắt như thế. Chiếc áo ấm bên trong, choàng ra ngoài một áo ra-két, anh thấy vẫn chưa đủ ấm. Cái lạnh dường như phát ra ngay từ trong xương trong thịt. Anh cố ghìm lại, nhưng thân thể vượt ra ngoài sự kiểm soát của anh cứ tự nhiên run lên từng hồi. Tựa lưng vào thành hố, Công để khẩu súng xuống, cử động các ngón tay đã cóng. Hai bàn chân trong đôi giày sô cũng lạnh ngắt, nặng chĩu như hai khối nước đá, ngập trong bùn lầy hố cá nhân. Gió luồn tạt từng màn mưa hạt nhỏ, châm chích làn da mặt. Xem đồng hồ, thấy còn cả một khoảng thời gian chờ đợi, Công kéo chiếc mũ sắt xuống gần mí mắt, định chợp đi một lúc. Bỗng anh nghe, lẫn trong âm thanh gió hút, mơ hồ vẳng đến tiếng mèo kêu thê thảm.

"Một con mèo cái, có lẽ vậy." Công lơ mơ nghĩ. Một con mèo cái đói khát trong vùng đất tử diệt. Nhưng có lý nào, Công nghĩ tiếp. "Làm sao nó có thể đói được?" Theo kinh nghiệm, trong những vùng đất như thế chỉ có con người mới bị đói thôi, còn mèo, chó thì tha hồ ăn, ngập mũi thức ăn của chúng cũng còn thừa. "Hay là nó lẻ bạn? Hoặc là không còn một chỗ cho nó ẩn núp và nó đang bị lạnh?" Trong thoáng chốc những cơn gió ngừng thổi, tiếng con mèo lại cất lên. Lần này Công nghe rõ hơn, như ở bên tai anh, nhưng dầu đã chú tâm lắng nghe, anh cũng không thể nhận ra được tiếng kêu phát ra từ hướng nào. Nó vẳng đến lúc to lúc nhỏ. Khi liên tiếp từng hồi, rồi lại ngắt ra từng quãng cách một, có khi rất lâu. Hình như những âm thanh thảm não anh nghe được chỉ là những vọng âm thất thường đã bị những cơn gió xoay chiều làm cho tan vỡ… Anh nghe ở khắp mọi nơi. Từ trên trời xuống, tự dưới đất lên. Từ bốn phương tám hướng. Nó bay cao lên thượng tầng, là là trên mặt đất, thoát ra từ các hố bom sâu rồi chìm vào trong hơi mưa giá buốt. Dật dờ không định hướng, như tiếng than ai oán của các oan hồn uổng tử trên chiến địa. Giọng thê lương đó như đang gởi lời réo gọi, van nài khẩn thiết đến cái thế giới đã trở thành vô cảm, tàn nhẫn ở chung quanh. Nó cất lên thật cao bằng tất cả nỗi nghẹn ngào rồi đột ngột chùng hẳn xuống trong niềm tuyệt vọng, dàn trải ra lây lất, mỏng manh và mệt mỏi đuối hơi. Những âm độ có lúc trở nên gay gắt như đứt quãng, như mỗi lần phát ra liền bị nghẽn, mà vì lòng hờn oán khổ đau không còn kìm giữ lại được, nên phải cố lấy hơi tàn gào lên cho hả dạ. Nỗi đau thương ẩn chứa trong giọng gào run rẩy, khàn đục như phải xé cả cổ họng đã bị rách, và mỗi lần gào lên như thế, những miếng thịt rách run lên bần bật, như những chiếc lưỡi gà của những chiếc kèn, Công nghe mà cồn cào cả gan ruột. Nhưng điều chính thật đã làm cho anh bị cuốn theo vọng âm quái gở và để cho tâm hồn anh mỗi lúc chìm vào nỗi hờn oán đó, là cái vẻ ngây thơ vô tội ẩn tàng trong giọng kêu thương. Kêu thương mà không hề biết mình kêu thương. Van nài khẩn thiết mà không cầu mong người giúp đỡ. Nó phát ra một cách hồn nhiên ngây dại như tự chính nó là cội nguồn của khốn khổ. Và cũng chính điều đó, gợi ở người nghe một mặc cảm tội lỗi sâu xa, và tâm hồn bị vò xé trong một nỗi hối hận tràn trề.

Sự chú tâm lắng nghe đã lôi Công ra khỏi hẳn thực tại, đến nỗi hai người bạn nằm cạnh đã mấy lần thúc chỏ tay vào người mà Công không hay biết. Hiện thân anh lúc bấy giờ chỉ còn là thính giác. Một thứ thính giác vi tế thâm u, khi nổi khi chìm kia. Người bạn lại bấu vào vai Công, lắc mạnh liên hồi. "Tôi còn thức đây", bàng hoàng như vừa thoát ra khỏi cơn mộng mị, anh thì thầm nói với bạn, vừa liếc mắt nhìn vào đồng hồ dạ quang: ba giờ rưỡi. Công thò tay vào túi lấy một điếu thuốc bẻ làm đôi, bỏ vào miệng một nửa còn nửa kia dúi vào tay bạn. Anh nhai ngấu nghiến và nuốt trửng. Nhưng cơn nghiện chưa qua. "Ước gì có thể rít liên hồi những hơi thuốc bây giờ, anh nghĩ, hãm khói lại cho nó tự do tung hoành thiêu đốt hai lá phổi thì khoái biết chừng nào." Người bạn, cho tới lúc đó mới thì thầm giải thích: "Thấy ngồi yên bất động cả giờ đồng hồ, tưởng cậu đã ngủ rồi." Lúc bấy giờ Công mới hoàn toàn trở lại với thực tại, anh nghe tiếng súng nổ tứ bề. "Không phải súng đụng độ, Công nghĩ, vừa tìm cách trở mình tìm một thế ngồi duỗi chân cho dễ chịu. Chỉ là những tràng đạn bắn hoảng, bắn vu vơ vào đêm tối". Những tiếng súng đó lại khiến anh cảm thấy yên tâm hơn là sự im lặng hầu như tuyệt đối ở khu vực phía Đông nầy, mà anh vừa mới nhận ra. Sự im lặng nặng nề đè lên bao nhiêu trái tim làm cho nghẹt thở từng giây phút. Thứ im lặng ngụy tạo để che giấu âm mưu. Đó là cái vẻ trông như vô hại của một khối thuốc nổ đã gài ngòi. Rồi đây nó sẽ nổ tung và người ta chẳng thể lường được mức thiệt hại của nó gây ra khủng khiếp đến chừng nào… Công ngước mắt lên nhìn bầu trời đầy mưa mù và những trái hỏa châu lặng lẽ đong đưa, tỏa ra thứ ánh sáng vàng bệnh tù mù sau những lớp mây, như những ngọn đèn giả hình xoay tròn rồi tắt ngấm, để lại những đuôi khói ngoằn ngoèo. "Dường như có tiếng một con mèo kêu phải không?" Công thì thào hỏi hạn. Lắng nghe thử xem nó kêu ở hướng nào vậy? Công lơ đễnh theo dõi bạn. Tiếng kêu lại cất lên… Người bạn thảng thốt ngẩng lên nhìn Công, bắt gặp ánh mắt anh đồng điệu. Hai tia mắt gặp nhau trong im lặng dò hỏi. Sự thật đã được tìm thấy. Hai ánh mắt hốt nhiên vội rời nhau ra cùng trong một cảm giác xấu hổ và mắt Công bổng tối sầm lại. Một bức màn tối như bao trùm lấy Công, đưa anh vào một cảm giác kinh tởm lợm giọng và sợ hãi đến tê điếng. "Tiếng mèo kêu, con mèo cái!" Công chua xót nghĩ thầm, anh cố nén tiếng cười và bỗng thấy trên má mình ràn rụa cả nước mắt. Những giọt nước mắt nóng tràn ra đầm đìa mà anh không ngăn lại nổi. Công xem đồng hồ, giờ N đã thu ngắn lại hơn anh tưởng. Khi giờ N đến, bổn phận của anh là hướng dẫn hai người lính tìm cách thanh toán ổ đại liên trên Thượng Thành không gây tiếng động. Việc đó, anh và các bạn trong toán đã từng làm. Chỉ là sự nhanh nhẹn để sử dụng không chùn tay một con dao găm, mũi lưỡi lê, một dây thắt lưng và rồi, những thân người sau một tích tắc ngạc nhiên hiểu ra, chỉ còn kịp ngoan ngoãn gục xuống im lìm như những cây chuối bị đốn bất ngờ. Lát nữa đây, anh cùng hai người bạn sẽ làm việc đó. Nhưng công việc dễ dàng kia giờ đây bị đặt trước một lựa chọn. Công tự hỏi, anh phải tuân theo mệnh lệnh của thượng cấp làm tròn nhiệm vụ hay hành động theo tiếng gọi của lương tri? Sự tranh đấu quyết liệt giữa lương tâm và nhiệm vụ như nghiền nát tâm hồn anh. Trong một khoảnh khắc người anh như bốc hơi bởi cơn dày vò. Làn môi dưới của Công bị cắn giữa hai hàm răng mỗi lúc nghiến chặt lại tưởng sắp đứt lìa. Công tìm tay người bạn bóp chặt và nhìn thẳng vào mắt anh ta. Trước tia nhìn khủng khiếp của Công, người bạn cúi gầm mặt xuống. Trong bóng tối mờ anh nhận thấy làn da mặt bạn bị cơn xúc động làm cho tái mét và đôi mắt lơ láo kinh hãi. Nhưng sau một phút lưỡng lự, người bạn ngẩng lên nhìn lại anh, mắt ngời lên ánh quả cảm. Tia mắt của lòng can đảm ngời sáng chói chang, đẹp lộng lẫy ánh lửa không ngọn. Tia mắt dám nhìn thẳng vào sự thật khốn nạn không quay lưng. Bàn tay, trước đây chỉ một phút, còn mềm nhũn, được truyền sinh khí, bóp chặt lấy tay anh. Hai bàn tay ẩm ướt xiết lấy nhau, hình như cố làm cho nhau đau đớn. Bởi lẽ sự đau đớn phải gia tăng gấp ngàn lần mới tỏ lộ được mối giao cảm vừa đạt trong giây phút xuất thần. Hai tia mắt gặp nhau trong im lặng, nhưng là thứ im lặng của hai giòng điện làm tóe lửa. Lửa tàn khốc reo vui thê thảm. Ngọn lửa hâm nóng lại máu trong người Công. Dòng máu ấm nóng đem lại một cảm giác khoan khoái anh chưa từng cảm thấy. Quyết định tối hậu làm cho lòng Công dịu lại như được gội nhuần một ân phúc. Tâm hồn anh lâng lâng trong một cảm giác sáng tươi. Người bạn lại xiết chặt tay Công lần nữa và thì thầm: "Cẩn thận, chúc may mắn". Anh mỉm cười lại với bạn trong bóng tối, nhẹ nhàng đu mình lên khỏi hố cá nhân.

Từ vị trí ẩn núp, Công đưa mắt quan sát đoạn đường phải băng qua mà anh biết mạng sống của anh mỏng manh như sợi khói. Anh lùi lại phía sau, men theo một khe lở trụt xuống nằm sát vào bờ thành. Muốn vào trong xóm - thật ra chỉ còn một khoảng đất đầy vụn gạch ngói mà thôi - anh phải băng qua con đường Thượng Thành rộng bốn thước, trong tầm quan sát của tổ đại liên địch đặt trên cửa Đông Ba, từng chập lại quét một loạt đạn dọc theo mặt đường. Công nằm ngửa, ôm súng theo thân người, chờ hỏa châu tắt rồi lăn nhanh qua mặt đường đầy bùn và sỏi đá. Bị lọt ngay vào một vũng nước, nhưng Công chỉ sẽ lật sấp người lại, nằm im nghe ngóng. Một lúc sau anh mới từ từ bò ra khỏi và vội giấu mình sau bức tường sập. Công lại lắng nghe và đưa mắt một lượt khắp chung quanh. Bây giờ anh đang ở trên một vùng đất chịu hai làn đạn. Anh có thể chết vì đạn của địch cũng như của các bạn anh. Ấy là chưa kể anh có thể bị lọt vào một bãi mìn và tan xác. Công nghe rợn lên khắp người, cảm thấy như trên từng phân vuông da thịt mình đã ghim đầy những viên đạn vô hình. Súng trên khuỷu tay, anh trườn người tới bằng hai cùi chỏ trong một cảm giác triền miên sắp bay bổng lên và tan biến. Tiếng khóc khàn đặc của đứa bé thỉnh thoảng lại cất lên - trong vùng đất đã biến thành mặt trận từ hơn tuần lễ nay, vùng đất không còn một ngọn lá xanh, không còn một mái nhà nguyên vẹn. Trong một vùng đất như thế lại phát ra âm thanh tiếng khóc của một đứa trẻ chưa rời vú mẹ - Công nghe thật gần nhưng chưa định được hướng. Anh bò từ nền nhà nầy sang nền nhà khác, cố dằn những cơn buồn nôn do mùi xú uế của các tử thi sình thối xông lên. Từng đoàn chuột ra gậm nhấm bị Công khuấy động chạy tán loạn. Thỉnh thoảng anh dừng lại, hơi ngẩng đầu lên để nghe cho rõ khi tiếng khóc đứa bé phát ra. Công bò tìm như thế có đến nửa giờ. Trời lạnh căm mà mồ hôi anh vã ướt đẫm. Giờ N đã gần kề, chỉ còn đúng bốn mươi phút nữa, Công vẫn chưa tìm ra tăm hơi đứa bé. Công phải tìm thấy nó và đưa nó ra khỏi vùng đất chết nầy mà anh biết rằng khi giờ N bắt đầu, pháo binh yểm trợ tối đa, mặt đất sẽ bị cày lên trên từng thước vuông một, không có một phép nhiệm mầu nào có thể cứu nó thoát chết. Thời gian trôi qua dửng dưng, đã thêm mười phút nữa. Công hầu như tuyệt vọng. Hễ mỗi lần nghe tiếng khóc nó cất lên hướng nào Công lại vội vã bò ngay đến, nhưng khi đến nơi tiếng khóc lại im bặt đi, rồi anh lại nghe nó nổi lên ở một hướng khác. Trước mắt, sau lưng, bên trái, bên phải. Công xoay đủ phương đủ hướng vẫn không tìm thấy nó.

Công có ý định quay về vị trí. "Hay là ma, một con ma độc địa muốn đưa anh vào chỗ chết?" Công  tức tối rủa thầm. Đúng vào lúc ấy, tiếng khóc của đứa bé bỗng cất lên giọng the thé làm Công giật mình. Nó phát ra ngay dưới chân anh.Trong một hầm núp đào vội vã dưới bộ ván ngựa của một ngôi nhà đã đổ nát, Công tìm ra đứa bé chưa quá tuổi thôi nôi, trong lúc nó đang vục đầu lên ngực, nhai núm vú của một tử thi đàn bà hẳn phải là mẹ nó. Toàn thể mình mẩy nó nhuộm máu đỏ lòm trông đến khủng khiếp. Máu khô quánh đặc se mớ tóc dày của nó thành từng lọn. Miệng nó vẫn ngậm vú để phát ra những tiếng ư ứ hờn dỗi như một con heo con nhai chiếc vú mẹ không còn sữa. Nó ngước đôi mắt sáng ngời của một con thú nhỏ nhìn Công, tự nhiên và thân thiện. Nhưng khi Công vừa đưa tay ra, nó vội nhả vú mẹ, hốt hoảng bò quanh hầm, miệng phát ra những tiếng khóc đặc biệt mà Công đã nghe. Nó bò ngang qua tử thi của một người đàn ông và dừng lại bên thi hài của một bà lão. Như tìm được người che chở, nó tự tin quay lại nhìn Công. "Thế là cả một gia đình!", Công nhủ thầm. Không thể chần chờ lâu hơn nữa, Công hối hả lấy sữa bột của khẩu phần cá nhân trong túi đeo lưng pha vào bi đông nước rồi bắt đứa trẻ cho nó bú. Nó hơi phản đối lúc đầu, nhưng mùi sữa khiến nó nằm im ngay. Nó nuốt từng ngụm sữa lớn ừng ực không kịp thở và bình sữa vừa hết thì giấc ngủ nó cũng vừa đến. Nó ngả đầu lên vai Công ngủ say sưa. Công ôm chặt đứa bé vào lòng lầm bầm khấn vái: "Trước vong linh của cụ bà và anh chị, tôi xin phép được nhận đứa con anh chị làm con nuôi. Tôi không rõ tên họ cháu, nhưng từ nay nó sẽ có tên là NGUYỄN TÂM. Xin cụ và anh chị phù hộ độ trì cho tôi đem cháu bình yên ra khỏi vòng lửa đạn". Khấn xong, Công xé tấm poncho làm một túi đeo, buộc chặt bé Tâm ra sau lưng. Xong việc, Công thấy chỉ còn hai mươi lăm phút nữa thì giờ N bắt đầu. Với thời gian ngắn ngủi đó, anh phải vượt hơn hai cây số đường về hậu cứ để thoát khỏi tầm yểm trợ pháo binh. Công nằm sấp xuống, cố gắng bò hết sức mình để tranh thủ với thời gian. Anh bò trên một vùng đất hầu như trống trải. Mỗi cử động dù nhỏ nhặt của anh có thể bị đôi bên phát giác và tính mạng anh sẽ bị định đoạt tức thì. Nhưng Công không có thì giờ để ý đến nữa. Tất cả tinh thần anh dồn hết vào đôi mắt, tất cả sức lực anh dồn hết vào hai tay. Đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng tới trước xuyên thủng màn đêm, đôi tay gân nổi đè trên sỏi đá nhọn sắc không còn biết đau đớn. Tưởng chừng ngay lúc ấy những cử động của anh chợt dừng lại vì một tràng đạn hay một trái phá gài, chắc chắn anh vẫn còn thấy mình tiếp tục đi tới. Và trong tận cùng chốn sâu thẳm của linh hồn, Công thấy đã đưa bé Tâm đến nơi bình an. Mười phút đã trôi qua trong nỗ lực, nhưng Công chỉ vượt được hơn ba trăm thước. Anh nằm lại thở lấy hơi. Ngẩng nhìn xa xa, Công thấy những thân cây đầy lá vươn cao: anh phải đến đó, đến vùng đất còn lá cây xanh, ở đó có sự sống. "Xin anh chị linh thiêng che chở cho tôi đem cháu đến nơi bình an", Công lại khấn thầm, chớp mắt để gạt những giọt mồ hôi trên trán chảy xuống. Chỉ còn mười lăm phút với khoảng đường hơn ngàn thước, "Trễ mất rồi, Công nghĩ, còn trong vùng đất nầy khi giờ N đến chắc chắn không thể nào sống sót. Phải liều, Công quyết định, may ra có thể còn thoát được. Nếu không thì đành cùng chết với bé Tâm". Anh quan sát một quãng cách ngắn để tìm chỗ ẩn núp, rồi nhớm mình chạy tới thật nhanh. Anh chạy từng quãng ngắn, nằm xuống quan sát rồi lại chạy. Năm phút, tám phút, rồi mười phút trôi qua. Công vượt được thêm khoảng bốn trăm thước nữa. Đám cây trước mắt anh gần lại thêm, nhưng chỉ còn năm phút, giờ N sắp điểm. Hàng cây giăng ra trước mắt anh đen sẫm như một bức tường cao đầy quyến rũ. Năm phút với hơn năm trăm thước đường đầy chướng ngại. Công bối rối đến cực độ. Trái tim anh đập tưởng chừng như muốn văng ra khỏi lồng ngực. Cả người anh nóng ran như bốc lửa. Anh muốn lao mình tới như một mũi tên đến với màu lá xanh an bình. Ý nghĩ đó được thể hiện ngay bằng hành động. Công đứng dậy xỏng lưng, và cắm đầu chạy, mắt dán vào bức tường cây lá, thách thức với tất cả mọi nguy nan, anh lao tới như trí tưởng: Anh là một mũi tên tìm về đất sống. Công chạy, chạy mải miết đến nỗi anh không còn cảm thấy hai chân anh chạm đất..Cử động của hai chân khua khoắng vào không khí một cách nhịp nhàng. Rồi thân thể Công trở nên nhẹ bổng, anh thấy mình đang bay đi trong một tâm trạng bàng hoàng. Cho đến khi anh nghe mơ hồ có tiếng người thét bảo anh dừng lại, anh không còn dừng lại được nữa, anh vẫn cứ lướt tới. Tiếp theo có những tiếng nổ dòn dã. Công thấy mình như một cánh chim đang say sưa lướt tới trong khoảng trời cao rộng, bỗng nhiên đôi cánh mỏi liệt. Khoảng không gian giao động và cánh chim lảo đảo. Mắt anh hoa lên, chan hòa một màu xanh của nghìn trùng lá non, màu xanh mênh mông của một đại dương lặng sóng lấp lánh nắng mai. Anh chìm xuống, chìm vào trong một màu xanh an lành bát ngát, xôn xao những mắt sáng trẻ thơ reo cười…

***

Biến cố tiếp tục kéo dài. Gia đình Công ở miền Nam không thể ra Huế mang thi hài anh về. Anh được mai táng vội vã trong một nghĩa trang quân đội. Vì can tội đào ngũ ngoài mặt trận, anh bị phạt ba mươi ngày trọng cấm ghi vào hồ sơ quân bạ.

Bé Tâm bây giờ đã lên ba tuổi, đang được chăm sóc trong một viện cô nhi.

 

Kinh Dương Vương