Hoàng Xuân Sơn

 

 

k h u   t r a n g

                                rớt xuống tựa đề

                                     rớt xuống chùng chình câu, chữ

 

mỗi sáng tôi nhấm nháp cơn buồn ngủ

nhai hạt huyền cà-phê

móng tay cánh kiến bôi lên rờn rợn

cào dọc sống lưng mùa cúm mang về nọc gió vàng bọ cạp

tuổi dương cưu mắt trợn trừng

oóc-môn pha chế liều cực mạnh

uống cơn sex này đồng lõa những năm ở không

tập tàng bị gậy

 

chiếc váy hoa xòe làm đỏ mặt sừng trâu

em đi chân ống tre dập dìu giang nứa

vác hẻm tối mù u

mùa đẵn gỗ trên ngàn

và lạc thành dưới phố

 

ka-oa-na-bê bãi rác đường chui

ba đồng một chục bông lài tái tạo

cảnh sát dí súng kể bận áo da màu

buổi chiều thọ tang lãnh tụ

mấy ả giang hồ túm tụm ngoài hiên

trời đang mưa hay nắng ở đâu

gió đen trùm chăn khách lữ

 

bài thơ trập trùng ảnh lạ

ngôi sao lóe lên phụt tắt

như cái háy đuôi mắt nàng

hãy khẩu trang cuộc tình tươi giống

con tàu nhấn ga chạy lút đêm

bảnh mắt tinh tươm bánh sừng bò mứt mật

 

sáng nay tôi ăn hết cơn buồn ngủ

tuồng như đêm qua cỏ yên lành dưới trăng

những giọt cà-phê tra khỏi cườm mắt

rót bỏng vết thương mềm tay cọ cứa

 

18 sept. 09

 

 

 

t  h  ơ     x  í     n  g  ầ  u

 

 

nhàconnhàcái

 

nắm tay giú đàng sau đồ hình cơ sự

oẵn-tù-tì  ra cái gì

ra cái . . . lầy

gã đại cồ đắc thắng cười khi dễ

 

 

b i  t h c

 

không cứ gì hòn hai

hòn ba hòn tư

cậu cả xơi hết ráo!

 

 

h Trư

 

dáo gươm là dáo gươm nào

nam mô bồ tát

cái bừa cào lung lăng

 

 

m n g

             tặng đỗ kh.

 

nhạc ả rập nhét vào một bên tai

trên võng mô những hình nhân múa bụng

ọ-i-è-ọ-i-è

đàn quạ nhao nhao

sa mạc xối ướt một rừng cừu

đêm không ngủ

 

 

t h c

 

nói nói nói. và nói

vểnh tai nghe

đường một chiều nỏ hồi đáp

phác một cử chỉ bâng quơ

người đờn ông da màu bảnh tỏn

 

 

k h u y ế t

 

người khiếm thị đọc tuồng chữ đàng sau gáy

đôi mắt dị ứng khẩu hiệu truyền thần

thà nóc son đừng lòe loẹt

bóng tối muôn năm!

 

 

n g i  t n h

 

con chó đá

ngáp phải loài ruồi mắc dịch

ngỡ cạp tới thiên đàng

đất xới quai hàm

tụm lông xơ xát

 

 

“t u đ á  b u n”

 

lạnh tuổi vàng. ừ. lạnh tuổi vàng

áo xống đâu mà chẳng hở hang

một vóc lụa là quyn cổ cánh

một bầy em nhỏ chạy lang bang

 

 

x á n g  c u

 

khi ngoảnh lại một rừng cây chết tiệt

bán xới rồi hồn xâm thực leng keng

kèo cột ấy không cùng đất cát ấy

ngất ngưỡng trời và ngậu xị bùn đen

 

 

hoàng xuân sơn

cuối tháng bảy không chín

 

© gio-o.com 2009