HOÀNG XUÂN SƠN

Đ Ế N   Đ Ộ

cọng râu nghèo đến độ
không còn sắc mà xanh
đôi ta nghèo đến độ
không một chỗ ăn nằm

2004

H  O  A

một buổi mai tịnh độ
vân yên hà đương say
mộng đời không ai giữ
thức dưới tạng hoa gầy

1983

V Ớ I   M Ộ T   Đ O Ạ N   Đ Ư Ờ N G

Đêm phố sao gầy dáng núi
con mắt chìm động dưới khe
gió hẫng qua cầu đêm vội
nhìn so vai một cận kề

Lãng đãng môi bay vòng khói
thở hết dúm cỏ mù sương
mộ diện tên người đêm gọi
đã xưa sau một đoạn đường

Nắm tay bện chiều khôn dứt
đi mô đừng đi hỡi chiều
cước trắng bên trời tây lóa
mắt buồn mây tím chiều ơi!

Phận mỏng chân sương mòn đất
vạt tóc rưng rưng bết mùa
ôi hát như tim như khóc
áo chừ thâm thấp đường mưa

Khẳm xuống thuyền lâm bồn chĩu
vụng đời ngây ngấy triều buông
lững đáy trầm âm mộ khuất
rong xa mai tảo nhớ nguồn

Chui không xong đường nước nghịch
giả sơn bứng lạnh giang hà
oan khuất hùng tâm xạ khúc
xương hương rụng cánh mây tà

Thổi lướt tử phù xuyên mạch
đành sinh giạt bước phàm phu
thương vốc nước chìm hang hóc
có nhớ sông cũng tuyệt mù .

tháng chín không hai

 

B I Ế T   L À M   S A O

Mây đúng bữa rớt hồng ngang quạnh quẽ
trời đứng tim luồn tay nắm hôn mê
chìm sao vội đắm muôn nghìn khúc kể
chiếc thuyền con và tuổi nhỏ không về

Làm sao được chữ đã mù trên giấy
lòng đã bay vàng một ánh trăng thao
đời không khóa một linh hồn để ngõ
miệng quỳnh thơm xin cứ nhả hương vào

Chân dẫm tội một vết trần lạnh lẽo
có ai về tóc rạn theo mùa giông
từng sợi nhỏ từng nếp nhầu khăn áo
buồn xưa sau còn đứng ở vân mòng

Thôi nằm xuống giữa đại ngàn thiên thể
vĩnh biệt người trầm tinh túy cơn say
hồn đã chạm tới muôn bề thương thế
đêm thôi xanh về nắng lại cho ngày .

tháng tư hai ngàn lẻ một

 

H Á T   T H Ứ C

Thức dậy vắng lặng mênh mông quá đỗi
hình như một cái gì vút qua mơ hồ
(một cánh hoa chạm khẽ vào thành kính ?)
chim vụt bay hiên ngoài tiếng vỗ cánh khô

Hẵn biết trời cao đã lòa nắng mới
nhan soi một góc còn vương hơi lạnh sáng mờ
chớm trưa đầu hạ bông mười giờ đỏ
chúm lại những môi son trang báo giở ơ hờ

Ôi cuộc đời có bao nhiêu cái đẹp cảnh đẹp người đẹp
một ngày yêu rồi không yêu rồi không rồi yêu
(cái hen ở cổ đã quen sao còn buồn vướng vất)
nhớ ở xa xăm chao lượn một cánh diều

Thức dậy hát khẽ một đoạn quen đêm qua nằm mộng
nhấn chỗ xuống lên thăng trầm cuộc đời
một ngày thẳng tắp không còn ra giống
hát chơi hát chơi buồn tình hát chơi .

juillet 2000

 

N  G  Ọ  C


mưa ở phố q.
bắn vòng lên tranh phái
thơ vẽ bùi
hạt ngọc quén trời vùi tim sen
những năm đen đủn mình rơm rạ
thở vẽ như sâu quấn kèn
áo vằn trùm đầu tâm tù
chân đất bấm huyệt nhừ giao chỉ
huơ quào con mắt làm thơ

bùi làm thơ ở cổ lũy
con mắt làm thơ con mắt thở
suối rừng chim và bò
và thị thành máy nước
chừa-hai-con-mắt
khép lại lồ ồ !
thơ

câu vịn lên nghi tàm động
thẳng băng lưỡi tử nha
đêm gù trôi dạ chẳng mòn
đại thừa số nhân gian bươi vết chim
ở phố làm gì còn hoa nhũ
thức vẽ nhạt nhòe
mưa
tắt lịm vạt nâu cháy xạm lim
vết tỳ câm nhã lần hồi tơ

rất ngọc.

11 . 07 . 03

 

B Ấ T   T H Ầ N


Mảnh khảnh sang thu
gió mùa gây như non men rượu
cổ áo sương không nhòe tâm trí
ngời lên ngời
hồng đào luồn qua vạt nắng
cửa sổ đóng mở đóng mở liên hồi mắt chớp nháy
chim vụt bay khỏi chùm xác pháo
Vivaldi phóng dật qua những chặng rừng
phố ở mãi đầu non

Là lạ một cánh diều đen bên trời rít róng
chiếc dây đứt tung thơ ấu ngày nào
bầy sỏi lạnh lối đi dẫn vào trang viên tưởng tượng
mảnh gương đồng thiêm thiếp dung xưa
ngồi gục mặt hương hoắc áo treo vằn chân nhện
phong linh cọ mình tiếng va
khẽ
chồi mơn man sóng mắt chìm

Đỏ rực lên một lần phụt tắt
bước chân son vắt vẻo hành trình
môi như tím than chiều mây sẫm
về đi về thật xa khỏi tầm thức hữu hiệu
tay ở độ xanh chàm
rụng cánh sen vàng điệu tiếng chày khuya
hạnh-ẩn-mật-trầm-mình-thiên-thâu-nhòe-hứng (*)
cảnh tượng đầu mùa thi sĩ mưa từng giọt
điệp trùng mãi
suối xanh

Gắng gượng tình xưa
thơ suốt một đời không cánh áo
khúc hương lần trao gửi
bẻ gập hương nguyền bất lực cõi tòng riêng
đêm không gian hút bụi
còn gì không nơi sáng trăng nghiêng
nhạc tình xuân lai tiền kiếp đường trần lung ảo
ghé lại quỳnh tiêu sông ngân
thẳm mùa
mặt người điểm sao vời vợi

Bất thần đổ ập xuống tàn dư
ngực khăng khăng giữ lấy
đuôi gió chiều quét buốt.

một tháng mười hai ngàn

(*) Trần Kha


HOÀNG XUÂN SƠN