H Đ́nh Nghiêm


S GI

chuyện ngắn

 

  Chiếc quạt máy được tắt đi khi người đàn ông xuất hiện. Hơi nóng dồn tới từ căn bếp ám khói. Họ vừa ăn xong, những bức vách như c̣n lưu trú mùi chiên xào.

 - Chúng ta lên sân thượng cho thoáng mát.

  Người đàn ông nói. Ông ta khoảng năm mươi, hơi mập, giọng khan. Và chắc chắn ông là gia chủ. "Chúng ta" gồm có ba người, vợ chồng ông đi trước và tôi nối gót theo sau họ. Những bậc cấp giam giữ bóng tối, hai ba cái tách va vào nhau trên khay mà người đàn bà cầm. Tôi nghe và tôi nh́n đôi dép nhựa màu xanh tươi của người đàn bà phát tiếng đằng trước để giữ cho bước đi ḿnh khỏi vấp té. Tôi hơi mỏi chân. Hôm nay tôi đi ngơ ngáo suốt ngày, và chỉ uống mà chưa được ăn. Nếu đến sớm, gặp bữa, không chừng họ đă mời tôi vài chén cơm? Tôi tự hỏi, họ có rộng ḷng để chia sớt khẩu phần? Và tôi không t́m ra câu trả lời: Ḿnh sẽ cắm cúi ngồi ăn hay làm bộ từ chối? "Đói cho sạch rách cho thơm". Ai nói lời kỳ cục ấy? Đă lâu rồi tôi chưa hề thấy qua một người sạch sẽ, một kẻ thơm tho. Ở mấy quán bia ôm, những tụ điểm mát-xa, lư ra những con bé hành nghề nơi chốn ấy phải có chút thịt da, y phục phải lụa là, thân thể phải bốc mùi như mít Tố nữ. Không, hoàn toàn ngược lại. Chúng nó đói rách, chúng nó dơ bẩn, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

  Sân thượng là khoảng xi-măng lộ thiên vuông vắn. Bốn bờ tường thấp che chắn bao bọc lấy cái mặt phẳng có hơi lồi lơm. Không phải là độ cao ngút ngàn, nhưng nh́n xuống đường phố chộn rộn người ngợm bên dưới cũng đủ bắt gặp chút xây xẩm chóng mặt nằm đâu đó. Nếu vô phúc sẩy tay sẩy chân té xuống, có thể bể đầu dập mặt dễ như chơi. Điểm đứng này không thể là nơi mà người ta mưu toan một cuộc tự tử. Họ sẽ sống tàn tật và thần chết đứng khoanh tay cười trên sự xuẩn ngốc của kẻ buồn chán cuộc đời.

  Vài chiếc ghế xếp bằng gỗ dựng ở một góc, người đàn ông khom lưng lui cui bày biện ra giữa khoảng sân. Ba ghế cho người, một chiếc dành cho b́nh trà, ly tách. Buổi chiều đang thoi thóp ánh tà dương. Trời tím thẩm một chân mây, chỗ tôi ngồi ngó tới. Yên ả. Những thứ tiếng động ở dưới đường vọng lên nghe không đoán ra xuất xứ. Gió nhẹ mơn man, chẳng đủ sức làm rung động ít áo quần phơi trên một sợi giây thép căng ngang tầm mắt tôi. Tôi nh́n thấy chiếc quần lót co quắp, thứ hàng ny-lông trơn láng và chất liệu ấy có vẻ như dễ bắt ánh sáng. Nó không thể vừa kích cho người đàn bà đang rót nước kia. Nó nhỏ nhắn và tự thân nó như biết nói lên: Chủ nhân tôi là một thiếu nữ.

 - Mời anh.

  Người đàn bà trao cho tôi tách nước trà. Tôi đón lấy, nh́n làn khói mỏng váng vất và mũi ngửi ra mùi thơm mà nó xông lên. Những thứ họ có như ngầm khoanh vùng cái vị trí mà họ đứng. Cơ hàn, đói khổ tuồng như chưa từng lảng vảng tới gần họ, xâm thực lấy họ. Tách men trắng bóng lộn chưa sứt mẻ, mùi vị thanh ngọt của trà, áo quần che thân... đă thầm nói về điều đó, khá rơ ràng.

 - Chắc anh đă hay biết ít nhiều về buổi sơ ngộ ngày hôm nay?

  Người đàn ông nhập đề. Ông vừa uống trà, tách vơi phân nửa nhưng giọng nói vẫn khan. Cuống họng ông như có vật ǵ nằm vướng mắc bên trong. Nếu tôi là bác sĩ, tôi sẽ trả lời, mục đích buổi gặp gỡ này là ông sẽ tốn bộn tiền để nhờ tôi giải phẩu cái thanh quản bất b́nh thường kia.

  Người đàn bà quan sát tôi, soi mói. Đó là ánh mắt của một người ngồi nhặt sỏi, thóc, sâu, mọt nằm lẫn trong gạo trước khi đổ nước vào, nấu chín những hạt ngọc trời cho. Tiêu đă từng làm công việc tẳn mẳn đó và tôi đă từng chứng minh sự bất cẩn của vợ khi nhổ nắm cơm xuống ḷng bàn tay kèm theo một chiếc răng bị găy dính máu lợn cợn. Tôi bị sún răng, thưa dần. Sau này tôi sinh ra thói quen ngậm kín miệng lại.

 - Anh có thể nói đôi điều về anh cho chúng tôi nghe không?

  Tôi ngó lên người đàn bà. Hoàng hôn đă rút lui, những bóng điện phiá bên kia sông vừa thắp sáng con đường chạy hun hút về cửa biển đầy bóng tối. Những ánh đèn cháy không đồng đều, nhấp nháy, có vẻ tọc mạch.

 - Ông bà muốn biết tới giai đoạn nào? Sông nước vẫn có đoạn đục đoạn trong.

 - Tôi nghe anh đang sống độc thân. Chuyện ǵ đă xẩy tới vậy?

  Không ai lấy đống áo quần phơi trên giây xuống cất. Khi mẹ tôi c̣n sống bà vẫn luôn nhanh tay thu vén lấy chúng trước khi màn đêm buông xuống. Sơ ư lỡ chậm tay, bà có cách giải quyết bằng cách trở ngược sống dao mà bằm chặt lên mớ áo xống kia. Như vậy, hồn ma bóng quế chẳng thể trú ẩn vào trong đó. Tôi không tin dị đoan như mẹ tôi, nhưng tôi tin đă có ma quỉ tới ám trong chuyện vợ chồng, giữa Tiêu và tôi.

 - Tôi cũng chẳng biết nữa.

  Tôi nói. Tôi thành tâm khai báo, giọng tỉnh táo. Tôi nghĩ tại sao tôi không bị khản tiếng như người đàn ông đang ngồi khoanh tay kia? Đi ra biển, gào kêu tên Tiêu đến khô cháy cổ họng.

 - Anh không thắc mắc, bỏ công đi điều tra, t́m cho rơ ngọn ngành?

 - Chuyện xẩy ra, người nọ nói thế này, người kia nói thế khác. Người nào cũng có lư. Tôi nghe xong và tôi chỉ có một kết luận duy nhất: Tôi là kẻ chẳng được may mắn.

  Tôi gải đầu. Thầm nguyền rủa đứa nào sáng tác ra chữ bị cắm sừng. Thêu dệt, nhiều tưởng tượng. Con người chứ phải trâu ḅ ǵ cho cam!

 - Nếu anh đă từng buồn ḷng th́ xin anh hiểu cho chúng tôi cũng đau khổ chẳng kém.

  Người đàn bà nói, trong khi ông chồng moi túi áo để đốt lên một điếu thuốc thơm. Có con muỗi vừa đâm ṿi ở chân, tôi tự đánh cuộc là ḿnh sẽ chẳng được mời hút thuốc. Sai, ông ta ngon lành hơn tôi tưởng. Tôi hít một hơi khói, ém sâu đến độ choáng váng. Tôi ngồi rụt cổ, cố hiểu hết lời nói vừa rồi. Hai ông bà có lối dẫn dắt câu chuyện thật kỳ lạ. Tôi thực không biết ư họ.

 - Trong thời gian c̣n ở bên nhau, vợ anh chẳng để lộ một triệu chứng nào cả?

  Bóng tối có thể che khuất niềm bực bội mà tôi để lộ ra ngoài mặt. Tôi khôi hài:

 - Vợ chẳng để lộ, kín bưng, trong khi tôi luôn chu toàn việc ấy đến nơi đến chốn. Đàn bà mang thai th́ dễ biết, đúng không? Triệu chứng là nôn mửa, thèm đồ chua...

 - Anh biết chị ấy bây giờ ở đâu không?

 - Không, việc ǵ tôi phải cất công t́m hiểu chuyện ấy? Nếu ai đưa tin cô ấy vừa chết ở Đà-nẵng th́ tôi sẽ xoay xở vào lo chuyện chôn cất.

 - Đừng nhảm. Cô ấy đang ở Nha-trang, điều đáng nói là cô sống nhởn nhơ hạnh phúc với một người con gái.

  Tôi xoay đổi mặt mày, hết ngó người này lại nh́n qua người khác. Và trùng hợp thay hai vợ chồng họ là nam tả nữ hữu tính theo vị trí chỗ tôi ngồi. Chóng mặt, tả dừng th́ hữu cất tiếng.

 - Anh biết không, người đang ở chung với vợ anh chính là con gái tôi. Nó bỏ nhà ra đi đă ba tháng nay. Bọn tôi mất nhiều công sức mới truy lùng được tung tích.

 - Và hôm nay chúng tôi mời anh lại đây cũng chỉ một dụng ư là nhờ anh đi Nha-trang để làm cách nào phân chia hai kẻ đó ra. Chúng tôi xin trả công anh ba triệu, đưa trước một nửa cho anh có mà tiêu xài dọc đường, số c̣n lại sẽ chồng nốt khi mọi việc êm xuôi.

 - Chúng tôi biết chỉ có anh mới giúp được thôi. Trên mặt pháp lư anh vẫn là chồng cô ấy, và con gái tôi, nó cần phải trở về nhà nội trong tháng sau. Anh nó ở bên Mỹ đă hoàn tất mọi giấy tờ bảo lănh. Thiếu mặt đứa con gái hư hỏng kia th́ lôi thôi lắm.

 - Đây là triệu rưỡi, xin anh vui ḷng cầm lấy. Qua Mỹ rồi, tôi sẽ nhớ đến anh để quà cáp hậu tạ thêm.

  Người đàn ông lôi sau túi quần ra gói giấy báo. Nó có vẻ nặng trên tay run của người cầm. Tôi chưa bao giờ được nắm trong đôi bàn tay một số tiền to tát ngần ấy. Nặng là phải. Tôi đón lấy, đầu óc tự động vẽ ra một bữa ăn thịnh soạn. Bia ngoại, thuốc lá ngoại, và sau đó là một đêm bở hơi tai với gái nội địa. Lựa đứa nào càng non tuổi càng tốt. "Xin chú hăy giết cháu một cách thật dịu dàng... Trời ơi! Đừng vội vàng, chuyện ǵ cũng c̣n có đó..."

  Người đàn ông vỗ vào lưng tôi:

 - Tôi nghĩ là anh sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Ngó tướng anh có vẻ thâm trầm, đa mưu túc kế... Chia lià chưa đủ, làm sao để nó chỉ c̣n một con đường là phải trở về mái nhà xưa. Vô phương lựa chọn. Anh hiểu không?

 - Tôi hứa làm hết sức ḿnh.

  Tôi nói trong khi tôi biết đầu óc tôi chưa bao giờ được minh mẫn cả. Miếng cơm manh áo là ǵ, nếu như không muốn nói chính nó là thủ phạm làm cho đầu óc con người mụ mị đi. Thấp kém và hèn nhát. Nếu đa mưu túc kế th́ Tiêu đă chẳng rời bỏ tôi. Hay nói khác đi, tôi biết cách cột trói Tiêu lại, dù là cách của đứa tiểu nhân. Quân tử th́ bao giờ cũng chịu thiệt tḥi. Tôi biết rơ điều đó, và v́ thế một triệu rưỡi nằm trong túi người đàn ông chuyển qua túi tôi một cách êm ả, ấm đít. Khoẻ re! Tôi chào mừng thành quả bất ngờ bằng cách tự rót trà ra tách, chiêu một ngụm và vươn vai đứng lên. Tự dưng tôi thấy nhớ Tiêu, khát khao được nh́n cảnh sống của Tiêu để hiểu thêm về chữ hạnh phúc mà người đàn ông vừa nhận xét.

 - Tôi đă chuẩn bị trước, đây là h́nh đứa con tôi. Địa chỉ th́ tôi viết ở đằng sau.

  Tôi ngó mặt đứa con gái chụp thẳng giữa tấm ảnh màu 5x7. Nhan sắc con bé thật kháu, xinh đáo để, dù ngắm trong màu trời chạng vạng; Tiêu đem ḷng yêu nó cũng đúng thôi. Hồng nhan tri kỷ! Tôi nhét tấm h́nh trơn láng vào túi áo, có cảm giác như ḿnh đang đóng vai một thám tử tư trong mấy phim h́nh sự sôi động.

 - Nó tên Đoan, trên giấy khai sanh. Ở nhà th́ chúng tôi gọi là Lọ lem. Những chi tiết nhỏ nhặt ấy có thể giúp anh phần nào chăng?

 - Tôi phải làm một việc ǵ bây giờ để cho ông bà tin tưởng?

 - Đừng nói thế. Giang hồ tráo trở hiểm ác là ở đâu kia. C̣n anh, anh chẳng phải là hạng người khiến kẻ khác phải đem ḷng đố kỵ ngờ vực. Chúng tôi đặt hết kỳ vọng ở anh. Xin hăy giúp cho gia đ́nh chúng tôi được đoàn tụ, công sức ấy không phải là nhỏ.

  Tôi bước xuống lầu. Người đàn bà tiễn đưa đến tận giới hạn cuối.

 - Tôi hỏi thật điều này, tại sao đàn bà con gái ở chung với nhau lại gọi là nhởn nhơ hạnh phúc?

 - Khổ thân anh! Anh quả không biết chuyện thật sao? Cái đó gọi là đồng tính luyến ái. Chúng tôi suy luận, không khéo mà vợ anh đóng vai chồng của con tôi. Mô Phật!

  Cánh cửa sắt được kéo mở, rít róng.

 - Bao giờ th́ chúng tôi được đón tiếp lại anh?

 - Đêm nay tôi ra bến xe. Tôi nghĩ chậm lắm là tuần sau tôi sẽ trở về.

 - Có điều này cũng xin thưa rốt ráo cùng anh, là ông chồng tôi mong được qua Mỹ để chữa trị cái cuống họng. Sống đây ngày nào là ổng chết ngày đó... Thôi, vạn sự nhờ anh, lên đường b́nh yên, mọi chuyện hanh thông.

  Cánh cửa đóng lại, phiá sau lưng tôi. Đầu tôi lởn vởn chữ trách nhiệm và bổn phận. "Nhiệm vụ nào cũng hoàn thành, khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng". Mẹ rượt! Điêu ngoa cũng vừa phải thôi. Tôi băng qua đường, tay thọc túi quần, miệng cười vu vơ. Tôi t́m chỗ kín đáo đứng đái. Tôi moi và xé cẩn thận tờ giấy báo gói ngoài. Tôi muốn rút ra trước vài tờ giấy bạc để xài, cho chắc ăn. Cái ǵ cũng thế, phơi bày lộ liễu là điều cần tránh; huống hồ tiền bạc, thứ làm chết người. Tôi nhớ tới một quán nhậu, cái chỗ mà hơn tháng nay tôi chưa hề ghé lại. Chiếc nhẫn cưới đă bán hôm đó, giá trị của nó chẳng ra ǵ, không đủ sức đánh gục ḿnh xuống một cơn say. Eo xèo. Đầu óc vẫn tỉnh rụi một nỗi buồn chất ngất. Và bàn tay thừa thải, những ngón đâm trống vắng.

  Đang đói bụng, tôi dừng chân bên quán lộ thiên gần hẽm hôi khai nước đái làm một chầu cơm bụi. Miếng sườn nướng và một cục chả trứng chưng cách thủy với nấm mèo. Chỗ này chúng tôi đă từng ăn qua. Đó là những ngày đă thuộc về quá văng, có Tiêu sát vai ngồi và dĩa cơm khi ấy trông có vẻ phồn thịnh hơn giờ này. Tiêu cho tôi biết, gia đ́nh chủ tiệm cơm là Phật tử thuần thành, có nghĩa là họ sẽ không nở ḷng mà chiên xào nấu nướng ba thứ thịt cóc nhái rắn chuột bậy bạ như hằng hà những chỗ khác. Điều đó làm ḿnh cảm thấy ngon miệng khi cắn miếng thịt nhỏ như một ngón tay, trông hơi lạ lẫm.

  Tôi nhai ngấu nghiến với những chiếc răng ngày một thưa đi. Móm mém. Tôi đă lần hồi ném mấy cái răng găy lên máng xối, dưới gậm giường theo lối chỉ bảo đầy dị đoan của mẹ tôi. Tôi tuân thủ hầu hết những răn đe, cảnh tỉnh của bà nhưng hoàn cảnh xấu vẫn chẳng cải thiện một mảy may. Không nên cúi đầu đi ḷn dưới giây phơi đồ lót của phụ nữ chẳng hạn. Cắm sừng. Địt mẹ thằng nào bày đặt ra hai chữ ấy! Tiêu ơi, ăn nằm với một thiếu nữ con nhà lành em có sướng như hồi c̣n chung đụng với anh không?

  Tôi súc miệng bằng ly nước chè nguội ngắt, đắng chát, rồi vẫy gọi một chiếc xe ôm. Thật là tiện lợi, quán nhậu ấy nằm bên hông bến xe đ̣ chạy suốt. Đi t́m vợ trong một cơn xỉn có lẽ nó làm vơi bớt niềm tủi hổ, không ít th́ nhiều. Và rượu, trước tiên nó giúp ḿnh chai ĺ ra, cho dù biết rằng ḿnh đă lú lấp ḷn cúi qua biết bao sợi giây phơi quần áo, trước đó. "Mấy sông anh cũng lội, mấy đèo anh cũng qua". Trời, ba triệu đồng tiền Việt-nam dân chủ cộng ḥa. Nhằm nḥ ǵ ba cái sông núi lẻ tẻ!

  Một cục tiền sau đít làm bước chân hơi nặng nề khi tôi xuống xe ôm để đường bệ bước vào quán rượu.

 - Ủa, Quốc! Ngọn gió nào thổi mày tới đây?

  Có ai đó vừa gọi tên tôi. Và thằng lẻo mép ấy coi bộ ưa chơi chữ.

 - Ngọn gió Lào chứ gió nào nữa? Thật là nóng nảy bực bội.

  Tôi nói, đồng thời ngồi xuống bàn, sát nách một thằng đàn ông chẳng có mấy thịt da. Hắn rọm rơ nhưng sự c̣m cỏi ấy có riêng một dáng vẻ dọa dẫm, chớ nên coi thường.

 - Vợ bỏ mà trông vẫn phong độ, cái mới lạ!

 - Thế nào là phong độ?

 - Là có da có thịt hơn tao. Bao nhiêu kư? Được năm mươi không?

 - Cỡ đó.

 - Mẹ kiếp! Vậy là ngon cơm rồi.

  Hắn uống đă khá nhiều, hơi thở dễ làm kẻ khác say khi hít phải. Trước mặt là cái dĩa, lỏng chỏng một hai cây xương nằm trân tráo. Có lẽ hắn gặm, mút món thịt gà bóp rau răm với tiêu muối. Tôi không nhớ là quen thằng chả trong dịp nào. Hắn chẳng phải là kẻ thân thích. Mà cho dẫu là bạn tâm giao, tôi sẽ không đời nào thổ lộ chuyện bạc phước kia ra. Cớ sao hắn biết? Tôi gọi một ly rượu, thứ màu hổ phách giống như hắn đang uống. Rượu thuốc hay rượu ḥa với máu rắn, tôi chẳng bận tâm. Tôi không phải là tửu đồ. Thật là buồn cười. Có lẽ đời tôi chỉ có hai dịp để uống rượu: Ngày cưới Tiêu làm vợ, và sau khi vợ bỏ đi mất tiêu.

 - Danh tử giả: Bất dĩ Quân Quốc, bất dĩ Nhật Nguyệt, bất dĩ Sơn Xuyên... Mày biết câu đó không?

  Hắn hỏi. Tôi ngó qua và nh́n thấy những vết xâm xanh tím trên cánh tay để trần của hắn. Những đường nét chẳng tượng h́nh một vật thể nào cả. H́nh như có dạo hắn đă từng qua sống bên Campuchia một thời gian. Và có thể đó là sự khắc ghi những dấu vết của kỷ niệm. Nhàu nát.

 - Không biết. Tôi trả lời sau khi tợp một hơi rượu cay. Tôi chờ đợi sự chuyển biến khởi động từ tốn trong cơ thể. Máu sẽ đón lấy rượu và nó sẽ phản đối chất men bằng nhiều phương cách. Nó diù anh đi lâng lâng, nó trao vào người anh sự can đảm. Hoặc không, nó kéo đầu anh xuống, tṛng vào cổ một tảng đá và bắt anh nằm đo chiều dài của quán. Đo dọc, đo ngang, tệ hơn một con chó.

 - Nó có nghĩa như thế này: Đặt tên con, chớ dùng những chữ Quân, Quốc, Nhật, Nguyệt, Sơn, Xuyên... Cớ sao mày lại là Quốc?

 - Có trở ngại ǵ không?

 - Người ta sợ sau này, rủi con ḿnh lớn lên không xứng đáng với danh xưng th́ mang tội với trời đất.

 - Thế nào là xứng đáng? Thế nào là không mang tội với đất trời? Anh vui ḷng chỉ mặt một đứa ngon lành cho tôi làm gương. Hán với nôm. Lạc hậu cũng vừa phải thôi!

 - Vô hết cái này đi. Ừ, th́ lạc hậu. Có khi lạc hậu nó giúp cho ḷng ḿnh được thanh thản.

  Tôi vẫn ngó vết xâm trên tay của hắn. Tôi muốn đoán thử, đó có phải là một lá bùa không? Cớ sao một người như thế lại luôn có tiền bạc rủng rỉnh để nhậu nhẹt tối ngày? Đào đâu ra?

 - Tao kể một chuyện tiếu lâm cho mày nghe nhé. Hắn rung đùi. Giá của câu chuyện chỉ đổi lấy một cốc rượu thôi.

  Tôi đưa tay ra hiệu cho chủ quán. Ông ta mang rượu đến và nh́n xuống kẻ ngồi bên tôi với tia mắt của một ông bố có đứa con gây nhiều lầm lỗi. Một ông thầy ngó thằng học tṛ có hạnh kiểm xấu, không hồng mà chẳng chuyên!

 - Đêm nào cũng tiếu lâm, ngày nào cũng khôi hài. Thật là lắm chuyện! Nói ǵ th́ nói, chớ có xách mé phản động mà thiu nồi cơm của tao nghe ông thánh. Chừa đường cho người ta làm ăn với cha!

  Hắn không nh́n ông già mà ngó vào ly rượu nhỏ đang xoay bởi hai ngón tay. Trán hắn nhăn nhíu, như thể đang vận dụng để lôi ra một câu chuyện chưa từng kể qua.

 - "Có một thủy thủ yêu nghề, tốn nhiều tiền nhờ người xâm h́nh bản đồ thế giới trên lưng. Một hôm v́ trái gió trở trời, anh ta phải gơ cửa một pḥng mạch. Bác sĩ nói:

 - Cởi áo ra. Sao, anh thấy khó chịu ở đâu?

 - Ở Việt-nam."

  Không một ai cười thành tiếng. Hắn phá sự lặng yên bằng câu hỏi:

 - Mày th́ khó chịu ở đâu? Có vả không khi bấy lâu pḥng the lạnh ngắt như nước đá?

  Tôi làm thinh. Danh tử giả bất dĩ Quân Quốc... Có thể hắn học mót câu nói ấy từ một cuốn sách in sai. Có thể ba má tôi không am hiểu lời thánh hiền. Dù ǵ th́ tôi vẫn thấy sự có mặt của ḿnh giữa đời sống này là điều không nên. Thật chẳng xứng đáng với công sức mẹ tôi đă rách da xẻ thịt rặn được ḥn máu ra khỏi cửa ḿnh.

 - Có con bé này ngó đặng lắm, giá lại bèo. Nếu mày ngứa ngáy máu nóng dồn mặt, tao sẽ cho địa chỉ. Em xâm h́nh con chim bồ câu trên chỗ con bướm. Hài ḥa ngó mê tơi.

  Hắn tả cảnh. Và tôi tự hỏi có phải hắn là một thằng ma cô? Những ly rượu trôi xuống cổ hắn được đánh đổi bằng những rên siết vật vă của mấy đứa con gái lỡ sa chân. Một thằng ma cô. Đó là điều mà tôi cần trong lúc này. Tôi đă hứa với người ta. Tôi đă xài tiền của người ta. Ở đó mà bướm với chim. Không rảnh! Tôi xua đuổi h́nh ảnh một thằng đàn ông lặn lội đi đánh ghen ra khỏi cái đầu nặng nề. Tôi vác mặt ḍm qua bến xe đ̣, nh́n sự hỗn độn quen thuộc luôn diễn ra ở đó.

 - Anh ưa đi giang hồ với tôi không? Đi Nha-trang.

  Tôi hỏi. Và để làm sáng tỏ, tôi thêm thắt: Mọi thứ thằng Quốc này bao tuốt. Vé xe, chuyện ăn uống, tiền thuê ghế bố để ngủ đêm.

 - Lời đường mật này thật dễ chết ruồi. Để xem... Đến Nha-trang, việc tao phải làm là xách dao rượt thằng t́nh địch của mày, có đúng không?

 - Không. Việc ǵ anh phải vất vả như thế?

 - Tạt a-xít hay cầm ống kim mà la toáng lên là đă nhiễm vi trùng xi-đa, bệnh ết?

 - Mọi phương cách ấy có cổ điển không?

 - Vậy sao? T́m kiểu mới à? Chẳng lẽ đột nhập vào nhà xong tao muối mặt đi hiếp dâm con vợ cũ của mày?

 - Nếu anh muốn. Nếu đối tượng gây cho anh niềm hứng thú cầm ḷng không đậu.

  Tôi nói. Máu chạy nhộn nhạo trong cơ thể. Máu dồn về tim và tim co thắt. Tôi chóng mặt, hai bên thái dương lạnh toát. Hắn sẽ hăm hở đè Tiêu xuống giường. Tôi sẽ lặng lẽ bịt mồm nắm tay con bé Lọ lem dẫn độ ra bến xe. Tôi sẽ thêu dệt đủ thứ chuyện để nói xấu người vợ cũ. Tôi sẽ chứng minh cho đứa con gái ấy biết tôi là phe đồng minh và cách tốt hơn hết là cô nên trở về nhà. Tương lai của cô được khởi đi từ đó. Một mái ấm gia đ́nh có bố mẹ trông ngóng cô về để xuất ngoại, đấy là h́nh ảnh ánh sáng ở cuối đường hầm. Chung sống với một mụ đàn bà th́ suốt đời chỉ bắt gặp có một lỗ đen.

 - Thay đổi sự nhàm chán là điều ai cũng trông mong. Đi ngay đêm nay hay bao giờ đi?

  Hắn hỏi. Tôi an ḷng khi ngó vết xâm trên tay hắn. Có chút ǵ cô hồn các đảng toát ra từ người hắn. Sự cầu chứng nọ như nói thầm, hắn sẽ làm được việc. Tôi trả tiền rượu, mua một gói thuốc lá hiệu xịn sản xuất ở England và bước ra ngoài sân. Gió không có nhưng không gian thoáng rộng làm người ḿnh nhẹ hẫng như diều đứt giây. Tôi thắp thuốc, ngửa mặt thở khói. Những v́ sao trên cao vẫn cũ kỹ từng đốm sáng, chẳng hao ṃn. Chúng chuyên cần hiện hữu để chẳng làm nên tṛ trống ǵ. Lăng phí.

  Tôi ném điếu thuốc xuống đất. Gục đầu ói dĩa cơm sườn c̣n nguyên h́nh dáng xuống nền xi-măng bầy nhầy tỏa nhiệt. Danh tử giả bất dĩ Quân Quốc... Tiêu ơi, hẹn gặp em ở đêm mai. Anh thật là kẻ không xứng đáng.

 

  H Đ́nh Nghiêm

http://www.gio-o.com/HoDinhNghiem.html

 

© gio-o.com 2010