Hồ Đình Nghiêm

 

nhà thương (không) thí

 

 

Chiều tà hắt sẫm vạt nắng nhá nhem bên giường bệnh

viện thân ê ẩm tôi hoài nghi không biết mình

đứa thứ mấy ngàn lẻ tắt giọng đằng hắng kêu ca

từ một tới mười lơ mơ người y tá hỏi

ai đâu định ngấc rõ niềm đau vốn vô bờ

năm, mức quân bình là còn trăn trở

thuốc uống ba viên mắc nghẹn cần cổ

dù cách khoảng sáu giờ

gặp cô tóc vàng đẹp người đẹp nết

na tới cây đèn bấm biểu há miệng ra xem

lè lưỡi, nấc cục trái cấm

 

đêm về hành lang sáng, sảng gió lạnh lay màn

hồn ma nào nhớ chăn nệm cũ lòng vấn vương

tiếng ai khóc đứt khúc từ xa trườn qua ngóc ngách

vắng quan hoài. không vỗ về. câm bặt chút dỗ dành

thiếu một bờ vai

 

mọi bàn tay năng động đều mang găng

cao su nghe sột soạt rít rát

vi trùng vào nhà khó như gió tuồn vô phòng trống

đặt đơn sơ khuôn mặt xanh tái, chết mọi biểu cảm gượng cất đầu

nan y trọng bệnh thảy nhà ngói một duột nhà tranh

khoa học tiến bộ vẫn chăm thắp

đuốc soi không nao núng. bập bùng

 

làm ơn tắt phôn cầm tay, máy di động cắt sóng

yêu cầu vào thăm nhớ đừng rườm rà xức dầu thơm

hoa hồng bán trong gian hàng kỷ niệm nhạt sắc màu hờn tủi

đi với ma mặc áo giấy ngẫm cũng phải đạo thôi

 

vách tường máng tượng Chúa đóng đinh lên thập tự lớn

nhập gia tuỳ tục Phật đành thu bé an trú trong tâm

lạy Chúa. chúng tôi chuyển ông xuống khu phẫu thuật

nam mô a di đà xương thịt mẹ cha nặn ra thôi lành lặn phút này

qua hết cầu tre lắt lẻo giã biệt chiến tranh vẫn nhìn thịt rơi máu đổ

kỳ khôi chưa. bên chém nhau bên cần cù xức thuốc đàng hoàng

nếu bạn từng đi dưới hòn tên mũi đạn đùng đoằng dạo ấy

nói tình ngay sức mấy giờ đây gặp mặt ông bà

cưng à, sống phải thở khí quyển hy vọng

kiểu chơi vé số trúng lô độc đắc đứng tim

thanh thản phủi chân lên bàn thờ lặng thinh

 

xoè bàn tay không thấy đường tâm đạo trí đạo

chỉ đọng rõ xanh đỏ đôi viên thuốc sửa soạn chảy mồ hôi

thức này uống vào hiệu nghiệm việc chận cản bệnh phát

nhưng mai hậu sinh đột biến chuyện phòng the

tới đâu hay đó còn nước còn tát cho khô con lạch

kéo tấm màn ròng rọc than ê răng

ngăn hai giường sánh đôi e lệ nỗi gì?

cô y tá trẻ người non dạ được cái mát tay

việc thăm thú lùng sục vùng cấm địa cỏ xơ xác

dù đã lâu quên vai tiền đạo giỏi cỡ nhân vật Bồn Lừa

hết vờn bóng súng ống chừng nguội lạnh mất tiêu

dầu mỡ cố xá lỗ chiếu môn xuội đỉnh đầu ruồi lơ

chây lười lao động tắt thở mộng mơ

 

mình đâu Do Thái cũng chờ tới lượt

đun vào lò thiêu sảy cắn cực thân

ai từng nằm giường này mà vẫn sống

sót qua tai khỏi nạn

có tin vào phước bất trùng lai

ai đưa tôi xa kỷ niệm một mai

 

mẹ ơi chớ đánh con đau

chừ nghe lạnh cẳng thương nhau sẽ gần

con đi dáng vẻ tần ngần

phải chi buổi nọ mẹ đần tả tơi

 

hò ơ, phước thay xứ này lương y như từ mẫu lả lơi

mọi thứ miễn phí cớ sao cứ nghe nẫu cả người

 

em ơi đừng có miệng cười

đến lúc nào đó đành lười yêu em

cho dù xuất viện bóc tem

keo bôi hồ rã chả nem ngậm hờn

khi không chịu đứt dây đờn

tình tang chi tá nghe lờn điệu ca

ma không bắt quỉ đã tha

nghiệp chướng còn nặng bày ra lời này

tham sân si cũng đã dày

văn chương đâu phải để mày trút cơn

người ra khỏi viện mừng rơn

tôi vùi mặt gối chập chờn cơn đau.

 

Hồ Đình Nghiêm

 

http://www.gio-o.com/HoDinhNghiem.html

 

© gio-o.com 2019