H Đ́nh Nghiêm

NGÁP  (NHÁP)

tản mạn

 

Sáng hôm ấy, trời mù sương. Đứng rất gần, khoảng một với tay, đôi mắt mới trông rơ sự vật. Những ngày đầu Xuân, diện mạo Huế thường khoác lên lớp khăn choàng mờ đục. Những ǵ hư ảo luôn kèm gửi theo chút yếu ḷng, chân đi bước nhẹ và dưới ṿm lá cây mềm ướt, người ta nghe ra điều ǵ tựa một thổn thức vừa cựa ḿnh. Người ta mặc áo mới, c̣n thơm mùi vải, chiếc áo dài màu vàng lẫn khuất phiá trước như rừng hoa mai run lên bởi gió, run bởi một e thẹn chẳng muốn sánh đôi. Xa hơn một tầm tay với, chỉ có tiếng cười trong vắt chui được ra khói sương, gửi về sau một quyến dụ. Tiếng cười con gái muôn đời là âm nhạc rót êm vào đôi tai đứa con trai, âm hưởng là hấp lực không tài nào cưỡng chống một bồi hồi.

Con đường sương giăng nên con đường thấy chật. Lăng đăng mù mờ nên con đường dường bất tận chẳng một dựng tường. Và có đôi khi kẻ đi đường ḷng những thầm mong sẽ bước vào cái vô biên nọ, đôi chân bải hoải nhưng ngược lại trái tim ôm đồm cóp nhặt thu vén những niềm vui cỏn con. Một tiếng cười trong vắt chẳng hạn. Đôi môi đỏ hồng v́ măi cắn vỡ hạt dưa. Con mắt đen long lanh ngó lui ḍm chừng. Hàng lông mi cong. Nốt ruồi đậu bên má… Sáng mồng Một, người ta chỉ cần ngắm nh́n chừng ấy, để thấy vẻ đẹp vẹn toàn, hồn nhiên, tinh khôi như đất trời ngày đầu năm. Bất hạnh một điều, con người là động vật có ít nhiều đăng trí, mộng mơ vẫn phải chịu thiệt tḥi, lép vế trước một đích đến của sự thật. Tiếng cười ngưng bặt và giây sau ló ra khuôn mặt ửng hồng. Tóc trước trán đen mịn, chiếc kẹp tăm có đính một bông hoa tím, nhỏ nhít như hoa “Xin đừng quên tôi”.

Thích ăn mứt ǵ để ḿnh mang ra? Thích vô nhà chứ không thích ăn. Giờ ni sớm nhăn chẳng biết đă có ai đạp đất chưa? Vô nhà, lỡ là người đạp đất, lỡ xui cả năm, có phải là bị tṛng vào cổ một bản án không? Đầu năm đứng thập tḥ như ri, ngó có bất chính không?

Răng là thập tḥ, răng là bất chính? Rứa chừ ưa chi? Không cho vô nhà th́ cứ tiếp tục đi.

Đi không mục đích? Đi tào lao? Sương mù là lộc của trời, đi mau kẻo sương tan.

Người con gái dậm cẳng, nhưng cũng yếu mềm nghe theo dụ khị. Lâu lâu, có bóng đen cỡi xe đạp bất thần chạy vụt qua, như bóng ma, không rơ mặt. Lâu lâu, ở đâu xa có ai buồn tay đốt nổ một tiếng pháo, điếng hồn. Thế thôi, h́nh ảnh và tiếng động thủy chung lẻ loi, hiếm vắng. Con đường nhỏ này dường như dành riêng cho những t́nh nhân, chẳng ai can dự. Bây giờ là lúc ḿnh mừng tuổi nhau. Thằng con trai lấy từ túi áo sơ-mi ra phong b́ màu đỏ. Ĺ x́ cho Phượng, năm mới thành tựu mọi ước nguyện, mọi thứ đều mới duy chỉ giữ lại một cái cũ rích. Cái chi cũ? T́nh cũ, thằng người cũ, tấm ḷng cũ. Gă con trai nắm đôi bàn tay bé nhỏ người bạn gái, mắt hắn mở lớn, ngây dại một khấn nguyện đọng chiếu. Hắn đợi một chợp mắt để nhanh lẹ hôn vào đôi môi không kịp phản ứng. Chẳng có ai đo lường thời khắc một nụ hôn, nhưng với hắn, nó dài như cả một thiên thu.

Và rồi th́ sương tan. Và rồi th́ hội chợ tết bị cài đặt chất nổ, máu me quyện xác pháo hồng, những đôi giày dép vô chủ lăn lóc trên đường Trần Hưng Đạo, co rúm một oán than bị thiên địa khước từ. Sau Mậu thân này đến Mậu thân kia, mậu là không, thân là h́nh hài, cơ thể con người tự nhiên vùi dập biến mất, chẳng c̣n h́nh tướng. Huế loang lỗ những thương tật rướm máu, vang dội tiếng khóc la. Người con trai đi trên mọi con đường cũ chẳng c̣n lành lặn, hoài niệm cày vết sâu, xé toạc thêm rộng niềm đau. Cha chết Mạ chết và những người con gái mang tên các loài hoa lần lượt lẫn khuất rời cành làm bóng chim tăm cá, như lời một bài hát: “… mà chừ biền biệt nơi mô?..”

Nơi mô là một dấu hỏi. Đứa con trai nhét đầy dấu hỏi vào hành lư và rét run lôi áo ngự hàn ra khi máy bay DC-3 chóng mặt đáp xuống phi trường Liên-khương. Nắng vàng ươm, vàng như cốc bia lắng bọt, chảy loang loáng suốt con đường dẫn về thành phố. Đà-lạt độ lượng đón hắn bằng một vẻ đẹp sững sờ nằm ngoài trí tưởng. Đà-lạt mà sau này có Tuấn, Bắc kỳ di cư, học 11A trường Việt Anh, người luôn rộng ḷng mang đứa lạc loài về nhà, chung đũa trong mâm cơm gia đ́nh nồng ấm. Nhà nằm trên dốc dẫn tới trường Bùi thị Xuân và măi là một bến đỗ an lành cho mọi lao đao hắn hứng chịu. Tuấn đàn guitar thùng chưa sành điệu, hát chắp vá những bản t́nh ca và hắn vô tâm không can dự, hắn thấy một tờ tạp chí hờ hững lật trang. Thơ người nào bạc nhược bày ra những lià xa: “Người ở lại tôi đi về ngă sáu, nh́n cuộc t́nh qua mấy nẻo phôi pha”. Hắn không biết làm thơ dù ḷng hắn là một ngă bảy quạnh vắng. Hắn thường lên đồi Cù, lựa bóng mát cây thông để nằm dài trên cỏ. Dưới kia là Thủy tạ, bên kia là đường tới nhà ga và mây bay về đâu từng đốm màu vấy bẩn buồn rầu. Đà-lạt không mặn giữ chân hắn hoặc thành phố nọ vô t́nh làm hắn chấn thương. Khổng Thúy Hiệp, người c̣n nhớ không? Đêm giáng sinh nào hai đứa chui vào Ngọc Lan chẳng lựa chọn, phim “Nhà tôi” với tài tử La Thoại Tân và đứa không nhà vụng về ngồi nín khe, hít thầm mùi hương từ người Hiệp dật dờ tỏa lan. Ở tuổi 17, đứa con trai sẽ làm ǵ, sẽ nói ǵ khi ngồi sát nách cô bạn gái? Hắn xem phim qua cặp kính cận của Hiệp loang loáng những h́nh ảnh tựa một ảo ảnh, có nghĩa là hắn nh́n nghiêng ngó bán diện của kẻ chưa thể gọi là người t́nh. Nhà tôi là ǵ hở Thúy Hiệp? Nhà ở Phan Đ́nh Phùng hay nhà là vợ, bà xă, honey, cục cưng?

Và rồi th́ sương tan, đứt phim. Hắn về quê cũ mà tàn tệ chẳng nói lời chia tay cùng Tuấn, cùng Hiệp. Đi như một cú nhảy tàu chẳng có tiền đường hoàng sắp hàng mua vé. Đi câm nín như mây vẫn thường tan trên đồi Cù. Đi như ca từ nhạc Trịnh: “Chiều nay em ra phố về, thấy đời ḿnh là những quán không”. Đi như lời thơ Nguyễn Tất Nhiên: “Buồn ơi tôi bỏ tôi ch́m đắm, trong tiếng làm thinh của ghế bàn”. Dằn vặt hơn một tạ lỗi…

 

Tết năm nay không sương mù nhưng quánh đặc giá băng, sương quê cũ và tuyết lạnh quê mới, sự khác biệt c̣n nằm ở một đàng là b́nh minh và nơi này hôn hoàng bóng tối. Hắn mở đèn, giữa chập choạng “đón Xuân” bằng đối mặt mạng ảo Gió-O. Trong thư chủ biên, chấm dứt một trải ḷng là khung ảnh trắng đen.  Hắn sững người trước màn h́nh chết cứng không chạy chuột. Người con gái tuổi 20 đẹp sầu muộn như tài tử có trong phim “Nhà tôi”. Người là sinh viên năm nào Đà-lạt và hắn tuồng như đă đụng đầu người đôi phen, đâu đó ở Ḥa-b́nh, chợ Đà-lạt, cà phê Tùng, cầu ông Đạo, đài phát thanh, nhà thờ con gà, thung lũng t́nh yêu, thác Cam-ly? Đụng va nhưng không cọ quẹt gây tai nạn, bởi người là sinh viên và hắn là học tṛ ngây dại từ làng mới lên phố. Nhưng kẻ thô lậu quê mùa vẫn c̣n con mắt mỹ thuật để biết xiêu đổ trước một nhan sắc. Và bức bối hủ lậu chẳng biết làm thơ ngợi ca. Này bạn, trong đời sống, nếu t́nh cờ bạn yếu ḷng khi đối diện một vẻ đẹp, bạn phải mang ơn nó, cưu mang nó, bởi nhờ đó trái tim bạn c̣n biết rung động, đập trái khuấy những nhịp mộng mị vô cùng khẩn thiết, để sống, để trường tồn đuổi bắt một chiêm bao.

Hắn không dám lạm bàn tới thơ, bởi hắn rất ngán Ngu Yên, chủ nhân ông những “Nháp” quái lạ mà thú vị. Ông đùa cợt, cà rỡn một cách rất mực đàng hoàng. Ông kể chuyện vui mà thực bụng ḷng ông đang bất ổn. Ông là nhà soạn kịch duy một thể loại: Khôi hài đen. (cười là tiếng khóc khô không lệ). May thay, hắn có lần gặp ông. Ngu Yên sang thăm thú Montréal cùng chị Ngọc Phụng và cháu bé gái.  Người “nháp” đường bệ, râu tóc phồn thịnh như đạo sĩ, nói chuyện thiên địa bâng quơ nhưng duyên dáng. Người ưa pha tṛ, người ngó mặt hắn, tay chỉ Luân Hoán: Ông này làm thơ theo trường phái nịnh vợ. Mọi người hiện diện đều cười, chỉ có cháu bé nép thân bên mẹ là tịnh khẩu như b́nh. Người than: Sinh hoạt văn học nghệ thuật độ rày oải quá! Để gây sôi động lần này tôi về Houston, đọc trên đài bản tin: Cái tay viết văn có tên Hồ Đ́nh Nghiêm vừa bị xe đụng nằm chết thẳng cẳng. Mọi người cười, và hắn là đứa cười to tiếng nhất. Chết vậy là chết nháp, đang sống chuyển qua từ trần, nháp nhiều lần họa may có ngày bất tử. Đời hắn nhiều bận ngáp hấp hối trước những nhan sắc và nháp lắm phen trên những bài viết nhọc nhằn mong minh họa lại một nguồn cơn. Cho nên hắn mặn với lối đùa cợt mang tính cảnh tỉnh của Ngu Yên, người từng theo trường phái ẩm thực (?) đă làm bà con xuưt xoa khi “ăn” cuộn chả gị do người sáng chế, nấu nướng rồi bày hàng trên tạp chí Văn Học dạo nào. Thay v́ Luân Hoán giặt áo cho vợ “ṿ nhẹ nhàng bởi sợ em đau” th́ người biểu : “Em hăy ra chợ mua ràng bánh tráng, để cuốn đời anh vào cuộn chả gị”,  rồi chấm nước mắm cho mặn mà một t́nh nghĩa. Hắn ngán làm thơ, thơ là tấm gương mà khi nương nhờ săm soi hắn chả thấy bóng ḿnh chiếu đọng, như gương thần thông biết chối bỏ một lân la từ kẻ ngoại đạo. Ôi! Thi sĩ! Nếu có căn cơ th́ hắn đă mần thơ từ dạo c̣n ở Đà-lạt cơ. Cơi ḷng không b́nh tịnh, ôm nó đi qua những phố lạnh nhiều sương và luôn khuất tầm nh́n chẳng soi rơ khuôn mặt người nữ. Diệu vợi. Xa như một đâu lưng! Đó là thời gian hắn gối đầu câu nói của W. Shakespeare: “Yêu mọi người, tin đôi ba kẻ và đừng xúc phạm tới một ai”.

Cám ơn bài viết của Ngu Yên, người nháp.  Cám ơn tấm ảnh “Hát Măi Tuổi 20”. Nhờ hai vị, vô t́nh đă cho hắn ăn ké “Một món Tết thật mặn mà” (chữ của anh Vơ Đ́nh). Hy vọng có lúc được đụng đầu nhị vị, để nhớ lại Đà-lạt cổ tích, để sống lại ngày thơ mộng cũ. Để “nháp” một hoang tưởng mà thi ca chẳng đủ sức với tới.

“Xưa kia tôi đă có lần,

Và bây giờ đă đôi phần tôi quên”. (Bùi Giáng).

H Đ́nh Nghiêm

01.2012

http://www.gio-o.com/HoDinhNghiem.html

 

© gio-o.com 2012