Hồ Đ́nh Nghiêm
CẦU NGUYỆN
tản mạn
Bọn người nói tiếng Anh đôi lúc đọc sai tên một địa danh: Nice.
Đẹp đẽ, dễ thương, đáng yêu đă vừa bị khủng bố.
H́nh ảnh quen thuộc được lập lại: Xác người nằm phủ chăn. Xe cứu thương. Cảnh sát ôm súng mặt hoang mang. Và giữa hiện trường no căng niềm bất an đọng vũng.
Ở Brussels, ở Orlando. Châu này lục nọ. Nay phương Tây mai trời Đông xao xác tới cả những ḥn đảo nhỏ. Khủng bố c̣n nằm trong chữ Formosa đầy sai lạc. Khủng bố đến h́nh nhân đội nón lá tay cầm tấm giấy nhỏ: “Cá cần nước sạch, dân cần minh bạch”. Tai ương đón đầu câu lục bát chẳng vào được cơi thi ca: “Miền Trung đang rất nguy nan, bốn vị lănh đạo lang thang chỗ nào?” Chiếc chiếu hoa vừa trải cho “Đất nước ḿnh ngộ lắm phải không anh”.
Ngộ? Đừng giả bộ không chộ, bắt cá đi kho tộ, ḱa vun nấm mộ, khóc cho đầy một trộ. Ngộ, trước sau vẫn là một công án. Lănh đạo từng sang Cuba, khẩu hiệu giăng mắc như bướm lượn “Patria o muerte”. Gác cu cầm chầu u mê chả hiểu “Tổ quốc hay là chết”. Chọn một trong hai? Nghiệt quá! Giả lơ cả hai có đặng không nè? Ấm ớ tiếng người, chuyện nhỏ như con thỏ. Không thông Việt ngữ mới là chán như con gián: “Cũng bởi thằng dân ngu quá mạng, cho nên quân ấy mới làm quan”. Thằng dân ngu bởi mỗi ngày đọc báo chính thống toàn bắt gặp tin nóng sốt: Giàn sao khủng ở lănh vực ca nhạc và điện ảnh của Trung Quốc vừa đ́nh đám tuyên bố biển Đông là lănh hải của bọn tớ, chớ lộn xộn. Ban hành điều luật, từ nay nghệ sĩ cấm chụp h́nh khoả thân tự sướng. Lộ mặt người t́nh của nữ hoàng nội y, người nói câu nổi tiếng: Không tiền, cạp đất mà ăn à?. Hoa hậu Kỳ Duyên sẽ có cơ bị tước vương miện v́ tội hút thuốc lá. Nạn ăn cắp vặt ở các sân bay nước ngoài làm ô uế h́nh ảnh cao đẹp của người Việt anh hùng. Hướng dẫn viên du lịch thuyết minh: Qua kiến trúc lăng tẩm đền đài miếu mạo chứng minh cố đô Huế thuộc Trung Quốc. Phóng viên đội mưa ra tận Hà Nội phỏng vấn bà chủ quán bún chả: Sau khi ngài Obama ghé ăn, liệu chị có tăng giá tô bún ấy lên không? 6 đô hở, chả dính răng!
Cảnh sát giàu nghiệp vụ cao tay nghề đă bắt, trói, bắn gục những đứa cho nổ bom, xả súng hoặc đâm xe vào đám đông. Những lá cờ đă treo rủ lưng chừng trên cột để tang cho cơn đau xé ruột. Các nguyên thủ quốc gia cất giọng bùi ngùi: Đây là việc làm khó dung thứ của bọn người chẳng c̣n nhân tính. Riêng Việt Nam nổi tiếng Phở Bún Cháo th́ quyết cứng như đá vững như đồng, không phân tâm, chẳng nghe ư hử, bởi đă từng đọc khẩu quyết: Ngậm mà nghe. Im lặng là vàng. Ngậm bồ ḥn làm ngọt. Một sự nhịn chín sự lành. Quưt làm cam chịu. Há miệng mắc quai. Bác Hồ ta đó chính là bác Mao… Bài công dân giáo dục nọ c̣n lê thê trên từng cây số. Ở ngoài, bọn khủng bố nhắm chơi một lần, rồi thôi. Ùm một tiếng cát bụi lại trở về cát bụi. Trong nước, khủng bố đến hằng ngày với chúng sinh, từ chết tới bị thương đếm không xuể. Một cái loa móp méo treo trên cột điện cắm ở ngả tư là một “thằng” khủng bố. Bốn gă an ninh thay phiên thức khuya trước ngơ nhà dân sợ chúng đi biểu t́nh là một “thằng” khủng bố khác. Đêm hôm chúng đi đái đi ỉa vào một cái túi ny-lông, xong thế quả bom chúng ném vào nhà những kẻ bất đồng chính kiến là một “thằng” khủng bố khác. Đội ngũ chúng có không dưới triệu thằng khủng bố núp bóng dưới chiêu bài “C̣n đảng c̣n ḿnh”.
Những người xa lánh cái đảng quái đản ấy chỉ c̣n duy một đường gửi linh hồn vào những đấng tối cao vô h́nh để mê muội uống lấy thứ dược liệu mong tâm thân được an lạc. Không dưng họ thuộc câu chú của Oswald Chambers: “Đừng quên cầu nguyện hôm nay bởi thượng đế không quên đánh thức bạn dậy mỗi sáng”. Họ nguyện cầu ra đường đừng bị xe điên đụng, đừng ngộ độc thực phẩm, đừng bị bọn xă hội đen chặt ĺa cánh tay để cuỗm tư trang ṿng vàng nhẫn hột lanh lợi đang nắm iPhone. Đừng bị gơ cửa bắt treo cờ, đừng đứng bên lưng hối thúc đi bầu, đừng ra đái ngoài đường v́ phố ta vốn được b́nh bầu là có văn hoá. Đừng bắt tui làm người tử tế để lo xong công đoạn bôi trơn. Họ, đám đông ấy cùng bước đi trên một đoạn cầu, và họ chỉ biết nói, sợ qua không kịp tội lắm người ơi.
Tập thể hải ngoại tha phương là những kẻ qua được sự ngăn cách đôi bờ, xa bọn khủng bố và họ sẵn ḷng nguyện cầu cho Mỹ, cho Bỉ, cho Pháp khi nghe liên hoàn tai ương, những ḥn tên mũi đạn mù loà cắm xuống, bùng vỡ gây ra cảnh máu đổ lặt ĺa. Nếu đoái hoài trông lui nguyện cầu, e rằng quy về một mẫu số chung: Việt Nam thôi bị quỷ ám, thôi sống hôm nay mà thấy tan tành hôm sau, bưng bát cơm lên mà lo con cháu mai này không ăn được. V́ vậy, trong muôn một, bài hát Imagine của John Lennon vẫn khiến người ta cho là bất hủ khi nó góp phần, làm giàu thêm những mộng tưởng mà thời đại nào cũng nh́n ra một đổ vỡ đáng phàn nàn.
Tôi không mang những mộng mị lớn lao nào cả, chỉ cỏn con được nh́n nhận vẻ đẹp e ấp của một cánh hoa vừa nở lặng thầm, nghe suốt tiếng chim vừa vụt qua trên đầu. Một buổi sáng trong lành và b́nh yên ắt phải hội đủ chỉ ngần ấy thứ? Tôi tưởng tượng từ đây cho tới một tương lai gần, ḿnh tránh qua được những thứ liên hệ tới khủng bố. Đập bể con heo đất, đủ tiền bạc để bay xa tới California ḥng góp mặt sum vầy một hội ngộ do Gió Oi tổ chức (lâu lâu một lần- “biết trăng ngày cũ c̣n nguyên màu ấy không?” B.G.)
Ôi chao, tưởng tượng thôi đă nghe luống những bồi hồi! Sẽ thuê ở một cái Hotel “siêu khủng” cỡ Eagles: “Such a lovely place, such a lovely face… Relax… You can check-out any time you like, but you can never leave!
Bạn thân mến, xin hăy rộng ḷng cho nhau, sao nỡ mang âm nhạc ra “khủng bố” tôi tới nhường ấy. Ở chốn đây tôi nghe ong ve: Cali đi dễ khó về. Thôi đi, tôi nào ưa nghe nhạc vàng “Chuyện một chiếc cầu đă găy”.
Găy, bể, đứt, ĺa, mẻ, sứt, tan, nát, vụn, dăm… là những chữ mà người sính chuyện thơ văn đều luôn lên án. Không phải sao? Hậu quả của khủng bố đấy! Xin nguyện cầu cho tất cả chúng ta luôn may mắn, tṛn trịa ,vun đầy, vẹn toàn, phồn thực, viên măn… để c̣n nh́n ra nhau, thấy nhau, bắt tay nhau. Giả như có “bạn không được quyền rời khỏi” th́ hậu tính.
Bên ấy trời đang giông hay nắng,
tôi nằm mưa tạt, hạn cháy một chỗ nằm
lẻ tẻ, nhằm nḥ cơn mộng trắng
hoang mang bến đợi thiếu con đ̣
sông chảy tháng bảy qua tháng chín
gió đợi tháng mười sóng lao xao.
Nguyện cầu cầu nguyện nguyện cầu
Đau đầu sinh chuyện bí bầu thương nhau.
Hồ Đ́nh Nghiêm
Montreal 7.2016
http://www.gio-o.com/HoDinhNghiem.html
© gio-o.com 2016