H Đ̀NH NGHIÊM

 

CALI, Không Ra Đi

 

 

tản mạn

 

 

 

Người ấy hỏi, bên ấy trời có lạnh? Lạnh, biết nói sao cho vừa đủ? Cô quạnh chữ lạnh không tải nỗi lập cập cái giá băng. Người ấy tiếp, muốn ấm không? Qua bên này đi, đổi không khí. Chỉ xoay cái vé khứ hồi, mọi râu ria khác để địa phương quân lo, từ a tới z.

 

Thương dữ vậy đó, thương overdose, thương hết biết, v́ tiếng Việt không hề có mẫu tự Z. Thương kiểu zăn nghệ zăn gừng cho tới kỳ cùng dung zăn dung zẻ, nếu muốn. Thương zàng trời!

 

Bên này: Montreal, xứ tuyết lưa thưa kẻ tị nạn. Bên ấy: California, xứ mặt trời? Thủ đô quây quần dân bỏ chạy cộng sản. Sai biệt tới 3 giờ sớm muộn giữa đôi đàng, đây đúng ngọ trưa trờ trưa trật th́ đó mới bảnh mắt có 9 giờ sáng. Xa tới sáu tiếng ngồi phản lực cơ gạch thẳng một đường lấp đầy khoảng trống bềnh bồng mây trắng bay nếu Hồi giáo cực đoan không ra lệnh đổi phi tŕnh ṿng vo bậy bạ. Đi đột biến, đi kiểu đồng nhập thoắt biến thoắt hiện th́ cây đại đao của Air Canada sẽ vung lên chặt cổ thương t́nh chừa cho miếng da để khỏi rụng đầu: Một ngàn ba năm chục, xin vui ḷng. Giá ấy, con chim trốn tuyết sẽ về đậu cánh rỉa lông tận cây khế nực nội, đường xa mắt lé làm chảnh Việt kiều xịn như ai kia.

 

Tuy mất mặt bầu cua cũng phải cà lăm mà thưa thốt: Đi có ba ngày mà mất ngoẻn sở hụi cả tháng lương cày bừa tắt quạt. Cà lăm chưa đủ, gân cổ mà xuống sáu câu: Thôi dậy th́ qua dới cô Ba hẹn sang năm ngày dài tháng rộng sẽ giỏi đôi chân mà đền đáp duyên nợ tương phùng bọt bèo. Ưa cải lương th́ lợi nói như dầy: Xin hẹn kiếp sau nha cô Ba! Có c̣n ḷng dạ để chờ đợi nhau hôn? Cái mặt thấy ghét! Oan như rứa đó.

 

Thời ở trại tị nạn Cửu long Hồng Kông, năm 79 nghe Eagles chơi lần đầu bài Hotel California trên radio ḷng những đắm đuối ngất ngây. mơ mộng lung tung xèng: “I had to stop for the night, there she stood in the doorway; I heard the mission bell and I was thinking to myself “this could be Heaven or this could be Hell”…. You can check-out any time you like, but you can never leave!

 

Âm nhạc nó kỳ diệu tựa một sắc đẹp, nh́n qua một lần ngàn ngày sau vẫn nhớ. Bản nhạc trên nghe năm nảo năm nao giờ t́nh cờ nghe lại vẫn rùng rùng cơn chấn động quặn thắt. Và Cali ngh́n trùng vẫn là vùng đất ḿnh chưa đặt được đôi chân. Chao ôi, biết bao cơ hội đă lỡ làng, đă vuột trôi chẳng nên cơm cháo hiện thực. Giờ này, người ấy cho hay, họ tổ chức hội thảo văn học miền Nam từ 54 đến 75 trong hai ngày cuối tuần. Trốn lạnh v́ khí hậu, không nói. Cái đáng lạm bàn là nhà ngươi sẽ ấm khi tiếp cận bao nhiêu khuôn mặt văn hữu suốt đời chưa có dịp hàn huyên, chưa cơ may thù tạc đối ẩm. Ôi chao, giá mà đang nghỉ hè nhỉ! Sẽ hăng hái “ra đi không mang ba-lô, quần áo cứ thế cắp nách”, đi chẳng màng cha già mẹ yếu, đi theo kiểu “đâu cần thanh niên có, đâu khó có thanh niên”. Nói thánh nói tướng như kiểu giải toả ẩn ức chứ giờ đây mỗi bận ra đường đều phải trông trước ngó sau, bởi cuối câu vọng cổ là lời cảm thán: Thời oanh liệt nay c̣n đâu!

 

Bên ấy nói, làm ǵ mà bi quan thế, cha già dịch. Lại cà lăm, già dịch th́ buộc phải bi quan thôi. Có thằng cha già nào gân cổ hát “em ơi sáu mươi năm cuộc đời, nhằm nḥ ǵ ba cái lẻ tẻ”. Bên ấy đưa ra tấm gương, lăo kia bảy bó lấy vợ tuổi đôi mươi và sanh con ngon cơm chả rắc rối cuộc đời. Bên này trám thông tin, chúng sinh đồn đăi con ai chứ đâu phải con lăo, rắc rối vốn là căn bệnh của cuộc đời. Giả mà đừng rắc rối th́ đêm nay bên này đă ngồi đâu vai với bên ấy rồi, chỉ ngồi thế thôi, cho thoả dạ. Chỉ tay bắt mặt mừng, ngần ấy biểu tỏ mà không cần một phụ đề nào khác nhằm minh hoạ buổi đoàn viên. Viết ra chữ th́ ô kê, nhưng nói, một đôi khi e không cần thiết. Lựa lời mà nói cho vừa ḷng nhau. Lời khuyên này vụng ở chữ: Lựa. Khi anh toan tính, khi anh cân nhắc, khi anh t́m cách thoa mỡ ở mồm để làm vui ḷng đối tượng; cái tiến tŕnh nọ không liên hệ tới sự giả tạo sao? Khi đó cần phải xét lại chữ thật ḷng. Nhà văn Mark Twain từng bảo: Những nguồn tin phát xuất từ miệng trẻ con luôn thú vị ở chỗ, chúng nói tới những ǵ chúng biết và rồi th́ ngậm miệng lại.

 

Ai đó nói, khi về già người ta sẽ hệt như con trẻ, câu này cũng cần xét lại bởi người già th́ ôm đồm bao tham sân si trong lúc con trẻ rất mực hồn nhiên. Hai cô cậu khoảng mười tuổi khi có điều kiện để tâm sự cùng nhau, chúng nói ra những điều trong vắt, đơn giản, ngây ngô nghe sướng rêm ḿnh. Trong khi người lớn lúc dắt nhau vào công viên vắng tẻ, đối thoại có khác biệt. Cô gái nói: Lâu nay em để dành tiền, em tính vào thẩm mỹ viện để nâng cấp ṿng 1, anh nghĩ sao? Thanh niên nh́n người yêu đắm đuối: Anh nghĩ là em nên tôn trọng sự thật, cho dù sự thật có thế nào đi chăng nữa. Yên lặng phủ chụp, lát sau cô gái la lên, giọng hơi to: Sao anh ưa bóp méo sự thật thế!

 

Sự thật là ḿnh đă không tài nào mua được một cái vé khứ hồi để đi Cali. Khởi hành chiều thứ Sáu, trở về sáng thứ Hai. Eo hẹp quá, tất cả mọi mặt. Ngó mất sướng. Trong lúc bang Cali th́ mênh mông, từ Tiểu Sài-g̣n bắt xe đ̣ Hoàng đi thăm thú San Jose đă cạn kiệt mất ngày trời rồi, có khi hơn. Đi cho bỏ những ngày cơ cực th́ chí ít phải mất hai tuần lễ. Thăm chị này ghé anh nọ chào chú này bẩm bác kia thôi là xoẹt cái tiêu một tuần rồi, chưa kể ngồi quán này kéo ghế quán khác phải mất năm canh. Ḿnh không thể bóp méo sự thật được, sự thật là ổ bánh ḿ cứng không tài nào nuốt trôi. Giận thế!

 

Bên ấy nói: Montreal có Black Friday không? Thứ Sáu đen cửa hàng giảm giá tới năm chục phần trăm. Đón ông ở phi trường, lo chỗ ăn chỗ ngủ cho ông, dắt đi ngoạn cảnh này nọ mà tuyệt đối không tính một xu th́ “công ty du lịch” này đành phải phá sản sau vụ tháng 12 đen. Bên ấy thôi trần t́nh, v́ Giáng sinh c̣n xa nên cũng không buồn chúc mừng lẻ tẻ. Cắt sóng, thuỷ triều rút đi chẳng gợn âm hao. Giận, giận ḿnh quá lắm. Những hàng chữ này cũng chả phân bua được điều ǵ. Đành mạn phép gửi theo tấm h́nh cực sến có hai quả tim hoành tráng.

 

Tim, tự hồi nào tới giờ vẫn được xem là biểu tượng của t́nh yêu. Nếu ḿnh là nhà điêu khắc, ḿnh sẽ nặn ra h́nh thể một lá gan. Gan to nhằm nói tới đứa điếc không sợ súng. Gan nhỏ là đích thị cái bổn mạng ḿnh, cầm tinh con cáy. Nghe lao xao, sợ. Nghe bàn tán, rút. Nghe rậm rật, thăng. Không có ǵ nản cho bằng ngồi với người t́nh trong công viên vắng tẻ mà thằng họ hàng nhà cáy kia không dám bóp méo sự thật, cho dù sự thật có thế nào đi chăng nữa.

 

Trái tim đỏ, ḿnh xin gửi tới các bạn văn bên Cali một nhịp đập trùng khít, tuy không nh́n thấy nhau, không nghe nhau nói, nhưng nhớ cho ḿnh vẫn theo dơi nhịp đập của các bạn phả ra trên những ḍng chữ nói tới thân phận của những kẻ lưu vong.

 

Hăy đập và hăy sống thở với t́nh yêu. Bất kể là bạn đang yêu thứ ǵ trên cơi sống nhiều cám dỗ này.

 

 

Hồ Đ́nh Nghiêm

 

12.2012

 

 

 

http://www.gio-o.com/HoDinhNghiem.html

 

 

© gio-o.com 2014