H Đ́nh Nghiêm

CÁ THÁNG TƯ

tản mạn


Hai người con gái, Thúy Kiều là chị em là Thúy Vân. Hai ả nọ sống và chết theo cách dàn dựng của bố già Nguyễn Du. Cuộc đời lắm nước mắt của hai thị kia đă bày ra một hậu vận: Cha mẹ sinh được nữ nhi có thể đặt tên con: Hĩm, Bướm, Mít, Xoài, Ổi, Lựu… nhưng tuyệt đối lánh xa Kiều-Vân. Một ḷng trinh bạch từ nay xin chừa! Cớ sao? Ấy là họ thầm mong cái đa truân gay cấn nọ chớ có vận vào nhan sắc con ḿnh. Xin cho Hĩm cho Bướm được đôi chút b́nh an, học hành tấn tới, đoan trang hiền thục, lấy được tấm chồng củ mỉ cù ḿ cục vo thành ḥn hiền hơn cả đất.

 

Nhưng mà đời là bể chứa éo le, chạy trời sao khỏi nắng. Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen! A hèm, chớ có chủ quan rượu vào lời ra: Xưa nay nhân định thắng thiên cũng nhiều. Bỏ đi tám. Sức mấy mà hơn trời. Số kiếp nhà ngươi đâu tá? Chuyện rành rành đây này. Xưa ở làng nọ có người gái đẹp, tóc dài như suối, mặt hoa da phấn phát triển xuân th́ rạng ngời h́nh thể, số đo 3 ṿng chuẩn mực: 88 67 91. Trai làng xao xuyến ḷng những nhuốm đục tà ư và mắt ngó cũng muốn nổ con ngươi. Tiếng đồn vang xa, xa cho tới lúc đến tai lăo thầy bói, xe dừng trước cồng, bụi hoa xao xác, người nhà ra tận thềm nghinh cung: Gặp bữa xin mời thầy giũ bụi đường vào thời cơm chơi ba hột cho bui hỉ!

 

Ta không đường đột ta chẳng khách sáo, nhưng việc cần thiết th́ buộc phải nói ngay, thiên cơ có lúc e phải lậu. Ấy là con gái của qúy vị chẳng c̣n sống được dài lâu. Ô hay, sao ra nông nỗi thế hở giời! Cháu nó đẹp, hiền ngoan đến thế cơ mà! Thầy bói phán: Bản thân ta cũng lấy làm lạ. Ở đời thiếu ǵ cách chết mà cô này lại thác bởi sừng trâu. Gia đ́nh ḷng những dậy ngờ vực nhưng thương ngọc nữ bèn quyết dọn nhà đi cho an tâm. Chốn này mục đồng vẫn cởi trâu qua về đường lộ, lại vênh váo nghêu ngao: Ai bảo chăn trâu là khổ, chăn trâu sướng lắm cơ… Mẹ rượt. Sướng quá hóa rồ, mang trâu đi húc vào người lá ngọc cành vàng th́ oan ôi ông địa! Cha mẹ bàn tính, ḿnh lên phố ở con nghĩ sao? Phồn hoa đô hội, rậm rật đèn màu, thắp đuốc t́m cũng chả ra bóng dáng một con trâu. Thị kia nghe lên phố ḷng những mở cờ trong bụng, ôi chao, người chốn ấy sẽ gọi ta là chân dài miên man, ta sắm di động hàng hiệu và ta chảnh cho bỏ những ngày cơ cực.

 

Định cư chốn mới đâu khoảng ba tháng, hôm ấy trời nực, mồ hôi rít rát, nách háng ướt át, tóc dài xoắn mướt, y phục lướt thướt, cô chân dài nọ vào pḥng tắm lột đồ ra săm soi trước gương chải tóc, khoan thai ngọc thể di hài vào đứng dưới ṿi sen cho hạ hỏa ngàn giọt nước tuôn. Cục xà pḥng trơn láng đă làm thị trợt ngă đánh đầu xuống men sứ thành bồn, chiếc lược làm bằng sừng trâu cắm sâu răng nhọn vào ót, mười tám xuân xanh đang nở bung nhụy đài chuyển sang khô héo từ tạ cuộc chơi. Than ôi! Lời thầy bói như đinh đóng cột. Công an phường giám định cái chết lơa lồ nọ bằng mấy chữ ghi trong biên bản: Tử vong do bất cẩn quên không gỡ lược sừng trâu ra tóc. Hạt bụi nào hóa kiếp thân ta!

 

Chuyện có hoang đường? Dạ thưa, hoang đường là ǵ cơ ạ. Đời sống đương đại hôm nay h́nh như đă xóa nḥa biên giới của nhập nhằng hoài nghi mất rồi. Thế mới có thành ngữ chuyện lạ bốn phương. Nhỏ như con thỏ. Bá thở như con cá. (nước mặn nước ngọt). Vợ cầm dao cắt cu chồng nghe ổn không? Chồng tẩm xăng vợ rồi dụt que diêm xuống ngó thần hỏa cười thấy quen mắt chăng?

 

Thôi, tớ không ưa nghe đằng ấy nói chuyện bạo lực. Cho dù là kể về cá tháng tư. Chuyện thơ mộng ư? Ḿnh b́nh sinh cũng ưa thích nh́n ngó cảnh mộng mị, thủng thẳng ḿnh sẽ thưa chuyện; trước tiên đằng ấy hăy b́nh tâm nghe bài thơ của Bùi Giáng, một vị đại thần chiêm bao. Bài thơ từng là lời khuyên vàng ngọc cho riêng ḿnh:

 

Tóc Bạc Thưa Rằng

 

Một bữa trăng sao

Xuống rừng rú dại

Một bữa trời trăng

Buồn không thể nói

 

Cầm gương lên hỏi

Tóc bạc thưa rằng

Trời đất cách ngăn

Đừng mê con gái

 

Bực quá liền quăng

Tấm gương xuống đất

Vẫn nghe măi rằng

- Đó là sự thật.

 

Ừ, đó là sự thật. Tuổi trẻ không nói làm ǵ, hai thứ tóc trên đầu? Hừ, đôi khi con gái chẳng hề là tượng trưng cho vẻ đẹp. Mê mệt một cái đẹp tuyệt đối khác xa mê con gái.

 

Con gái, thường là hiện thân của sự khó hiểu. Tỉ như chuyện một người con gái (đàn bà) có nhan sắc, có học thức, lại lú lẫn đi làm chuyện ốt dột, hổ ngươi, quá chướng! (Ḿnh thiếu chữ để bổ sung thêm). Một người đàn bà đă có chồng, đấng phu quân bạc phước ấy nghĩ ǵ khi vợ ḿnh luôn cất giữ, sưu tập những lá thư được viết bởi người t́nh si qua năm này tháng nọ thăng trầm theo vận nước đổi thay hai ba triều đại. Bể dâu, mọi thứ thảy tang hoang, riêng những lá thư kia th́ nguyên vẹn tựa kư gửi ở viện bảo tàng. Chôn cất một kỷ niệm? Cũng tạm hiểu ra. Đợi ngày lành tháng tốt bạch hóa nó bằng cách in lại xấp thư t́nh nọ thành cuốn sách đường bệ. Ngang đây th́ đă nghe có chút ǵ lấn cấn. Nghe có vẻ diễu, một thứ “chết bởi sừng trâu”. Ḿnh nghĩ tác giả, người viết những lá thư kia (không lấy làm hay) nếu biết được e hẳn sẽ không ngậm cười nơi chín suối! Tṛ đùa ấy người ta có một chữ để gọi, thậm hay: Black mail. Thú thật ḿnh không hiểu việc làm của người đàn bà nọ nhằm gặt hái ra điều ǵ. Mong cầu một tiếng vang? Đợi chờ chuỗi trầm trồ? Góp phần làm tỏ một dung mạo luôn bị ngộ nhận? Tự dưng sao lại đi vạch áo cho người xem lưng? Ḿnh đọc trên báo (không phải chủ đề về cá tháng Tư) cảm nhận của một ông Tây ba-lô sau khi “tham quan” xứ Việt anh hùng: Dân tộc qúy vị thật lạ, hơi khác thường. Hôn nhau là h́nh ảnh đẹp, qúy vị chùng vụng đem thu vào bờ cây bụi cỏ. Và đứng ngồi đái bậy ngoài lộ, nó đẹp lắm hay sao mà qúy vị lại mạnh dạn khoe khoang ở chốn công cọng? Dấu hỏi vẫn là dấu hỏi. T́m quên bằng câu nói của một sĩ phu Bắc hà: Cái dân tộc ḿnh nó vốn thế!

 

Cuốn sách nặng gần 2 kí, cực hoành tráng với giá khủng 6 trăm ngàn đồng và cũng thậm khó hiểu: bán đắt như tôm tươi. Ḿnh chẳng hay biết thời giá thịt cá rau rác ở Sài-g̣n ra sao mà làm phép toán so sánh. Hơn nửa triệu đồng th́ mua được bao nhiêu xấp vé số để cầu may đổi đời thoát cảnh lầm than. Sáu trăm ngàn th́ nuôi được bao ngày cho một hộ lao động có bốn nhân khẩu? Giời ạ! Sao nhẫn tâm đi phung phí ngần ấy tiền cho một cuốn sách chả biết đánh giá ra sao cho phải phép. Cho hay tâm lư người ḿnh ít chú tâm tới vấn đề giá trị văn học, sách thâm cung bí sử, sách nói về những vị thái giám triều Nguyễn, sách nói về đại gia bị quây lén phim sex với chân dài ngực khủng, hồi kư Năm Cam (nếu có)… đều sẽ lên danh mục hàng tiêu dùng đắt địa một vốn bốn lời.

 

Thúy Kiều là chị em là Thúy Vân. Ông Nguyễn Du có tả cảnh hai Thúy ấy đấu khẩu kịch liệt với nhau không? E không. Thúy Vân công bố ra giang hồ bí kíp Cửu âm chân kinh th́ e làm đau ḷng Thúy Kiều chăng? Nghe đâu cuốn bí kíp vơ công nọ đă tái bản lui tới nhiều bận mà chẳng xác chết loạn giang hồ, ngẫm cũng là chuyện lạ cá tháng Tư.

 

Tháng Tư. Tháng ấy rất lạ với người Việt. Tháng liền lạc non sông “Nối ṿng tay lớn” có nước mắt có nụ cười. Có sang đoạt nhà cửa của cải bá tánh, có đày ải người vào rừng sâu học tập, có xua đuổi kẻ “trời không dung đất không tha” ra biển rộng biền biệt xa quê. Có triệu điều không hiểu được “người ḿnh nó vốn thế”. Có vạn điều đắng cay sao chẳng in ấn thành sách? Người ta sợ nghe tiếng thở dài? Người ta ưa quay lưng với sự thật? Người ta mặn nồng với Cá tháng Tư?

 

Tháng Tư, lướt mạng thấy có lẻ tẻ hiển thị những bài viết kỉ niệm 11 năm ngày nhạc sĩ Trịnh Công Sơn ĺa đời. Trần Mạnh Hảo (có thời làm công an văn hóa) trên trang Dân Làm Báo chẳng hạn. Ḿnh nhớ có lúc dưới chữ kư, Trịnh Công Sơn thường vẽ h́nh một con cá. Âu đó cũng là một nét dự báo “thời tiết”. Dưới ấy, chỗ nằm có lạnh không anh? Xin ngủ ngon, chớ vọng tưởng tới cơi nhân gian kỳ cục này, người ta đă nhẫn tâm đem phơi ra ngoài nắng những thầm th́ riêng tư của anh cho đám đông tha hồ b́nh loạn mặc dù trước tiên và sau hết, nó chỉ nhắm gửi tới bí mật một cá nhân. Không ai có quyền can dự, xiá mặt vào chuyện đôi ta. Mà nói cho ngay, em có yêu ta không?

 

Cá nhân ấy, nếu hiểu theo lẽ thường, sẽ chẳng chùng vụng dấu chồng đi “tích trữ đầu cơ” một gian đoạn t́nh sử. Hoặc đă lỡ, tôi sẽ mang nó đốt trước nấm mồ anh cho phải phép, cho được vẹn toàn, một happy ending.  

 

Tháng Tư, tháng có những chuyện không vui. Trời sinh có những mỹ nhân vụng dại viết xuống đời tuồng chữ hoen ố của lầm lỡ. Có người tặng ḿnh cuốn sách dầy nặng nọ, bảo “xem cho biết” nhưng ḿnh từ chối. Ḿnh thực sự không rảnh rỗi. Và bạn, xin chớ bận ḷng vào những thứ vây vi của cá tháng tư. - Đấy là sự thật. Than ôi, thảy là người Huế như ḿnh đó thôi! Không cách chi thời chơi ba hột cho bui h́?

 

H Đ́nh Nghiêm

 

http://www.gio-o.com/HoDinhNghiem.html

 

 

© gio-o.com 2012