THANH TÂM TUYỀN
qua nét vẽ của
Hà Cẩm Tâm
tôi buồn khóc như buồn nôn
ngoài phố
nắng thủy tinh
tôi gọi tên tôi cho đỡ nhớ
thanh tâm tuyền
Người tài xế mặc áo đenmưa xứ nắng buồn dậy muộntình nhân thở dĩ vãng vuốt vekhông đa đa siêu thựcthẳng thắnkhởi từ ca dao sang tự do
Hỡi Liên những Liên và Liên
Dù một chút đau thương, từ chối, tổ quốc ta chạy dài trên địa ngục, xòe mở hai bàn tay anh khóc đó - những ngón tay gầy trơ xương chọn. Con đường đi buổi chiều hấp hối, ôi buổi chiều sương mù.
Hỡi Liên những Liên và Liên![]()
tôi ru chim ngủ trong cổ họngmặt trời kêu xuống thái dương những màu ánh sáng thơmtim kinh ngạcđời tạo câu cười thiên nhiên maihy vọng đứng ra ngoài ô ngục ngực bâng khuânglần gặp gỡ thứ nhất
![]()
Đất nước có một lần
tôi ghì đau đớn trong thân thể
những giòng sông những đường cầy núi nhọn
những biệt ly rạn nức lòng đường
hút chặt mười ngón tay ngón chân da thịt
như người yêu từ chối vùng vằng
Tôi chờ đợi
cười lên sặc sỡ
la qua mái ngói
thành phố ruộng đồng
bấu lấy tim tôi
thành nhịp thở
ngõ cụt đường làng cỏ hoa cống rãnh
cây già đá sỏi bùn nước mặn nồng
chảy máu
tiếng kêu
Dù sao mai phòng triển lãm sẽ đóng cửa
(Rồi mở thêm lần nữa
Để làm gì)
Vứt mẩu thuốc cuối cùng xuống giòng sông
Mà lòng mình phơi trên kè đá
Con thuyền xuôi
Chiều không xanh không tím không hồng
Những ống khói tàu mệt lả
Chúng ta ôm thời gian trong suốtchẳng phân vânnhư mặt trời chuyện trò cùng lũ cỏnhư lá cây thầm ngã phủ vai trầnnhư tiếng tim thốt cười ngoài dĩ vãng
![]()
Anh là thằng điên khùng
Ôm em trong tay mà đã nhớ em ngày sắp tới
![]()
Mỗi ngày chúng ta đứng bên nhau không quen nhauThân mật ngó lên mái tóc rối nền trời khuyaNgó vào mắt hoang xa giòng sông không bờ
(thơ Thanh Tâm Tuyền
ký họa Hà Cẩm Tâm)
2006