TA TRÀN MÊNH MÔNG
Niệm mùa chay
Memento homo, quia pulvis es, …
Ôi sóng đánh tôi rồi
Mùa đánh tội, đá gào xao xác
Rồi tôi trở về giữa đêm trăng khinh xuất
Lều lửng lưng đồi chênh vênh thảng thốt
Hồ lung linh mê mải dư ba
Đập cứ tràn trăng qua từng cổng
Ta cứ tràn ta mênh mông
Tôi gọi em vang tiếng hú trời đông
Ḍng sông tuyệt mệnh
Đêm chân đập cỏ cây rạo rực
Gió thúc bách thông thống vật ḿnh
Ma quái ru bóng trúc đào mù tắp
Ủ ấp trăng son trẻ
Đục rỗng tôi giống thảo trùng
Bên khóe vườn em tinh mật mông lung
Trăng thái cổ xô tôi cuồng điên từng ngơ ngách
Đừng xa lạ tôi cơn mưa hư vắng.
Ôi sóng đánh tôi rồi
Mùa đánh tội, tôi tràn ngơ ngác
Hăy thác lời tôi đuối mộng
Âm ba sông chân sóng đứt ĺa
Tôi trôi tôi đi qua cơn ngày rạng
Nắng ong vàng hổ phách chơi vơi
Em đồi cỏ may hồng tỉnh thức
Sơn quỳ rải vàng hoa rạo rực lối quen
Thềm như nhiên vọng tiếng quyên ngày hạ
Tôi vọng em ra rả rân ran
Tán lá gọi hè về
Si mê đôi cánh ve ngân biếc
Huyệt mộ mùa sau im tuyệt tích mù khơi
Sấm động đời cơn mưa xa vắng
Tôi điên trong huyết mạch luận thơ
Em vàng nỗi nhớ
Bay tim tím rừng mưa đông bắc hoa mua
Bay trong sơ ngộ rực sắc thu hải đường
Bay ngớp trời hương ngâu trà sương
Bay đột quỵ hồn tôi xôn xao phố biển
Bay túa máu phượng hồng hiển hiện.
Ôi sóng đánh tôi rồi
Mùa đánh tội, tôi quỳ lạy thiên thu
Lạy mùa hoa điếng nhớ
Lạy em từng hơi thở quê nhà
Ghe đầu bạc ngụp miết đảo xa thống khổ
Sóng say ngầy ngật bơ phờ
Trôi băng tôi trường mộng dị hoa
Ảo hoá lệ sa khốn khó
Thoát vượt đêm sóng gió trăng ngàn
Hồi sinh nhường lại vọng âm
Rừng viễn xứ đảo cuồng nộ choáng
Xa vời mùa hoa độc
Hôn đất lành vuột cánh chim âu
Cuộc hy hiến cho biển sâu hiu quạnh
Lời cợt đùa định mệnh
Lặng ch́m biển thời hư huyễn
Xuân ấm én trở về giáo đường vang hồi chuông nguyện
Xuân nắng sơ nguyên Capistrano
Hương em bay hồng cánh đỗ quyên
Bóng đổ chiều viễn xứ
Tháng Hai vừng dương thúc hối mầm ủ mộng
Nứt mở bung chồi lộc tự do
Rừng phóng túng mênh mang chếnh choáng
Lũng hoang vu rực nức hoa vàng
Ngọn sóng bên trời và biển gian nan.
Ôi sóng đánh tôi rồi
Mùa đánh tội, mây đùn cô quạnh
Em mùa hạnh hoa lưu lạc phù trầm
Dưới chân đồi phân vân thoáng phố
Những mái nhà đỏ rộ hạ xưa
Khách trầm niệm nhân sinh mưa nguồn ân tịnh
Trải nẻo đường thần thánh gió cưu mang
Người vọng tưởng bản nhiên sóng tan trong tịch lặng
Định mệnh tuyết tan hoa tàn mây nổi
Đường quy hồi vĩnh cửu
Tán sắc cầu vồng
Ngơ bút đă bưa màu hoa Diên vỹ
Thâm tạ xuân th́
Tạ đất phồn thực như cung ḷng em bừng nở
Tạ mây mưa đầm đ́a nguồn suối tóc em
Tạ hạt mầm em cưu mang hồn hoa trứng nước
Tạ em mùa màng điền nội bội thu
Tạ em đóa Diên vỹ ḷng tôi tím hồng trời thơ sương hạnh
Tàu nhổ neo định mệnh.
Ôi sóng đánh tôi rồi
Mùa đánh tội, một đời tro bụi
Rồi trở về căn phần ta t́m mái nhà xưa
Hoài niệm hồi chuông tháp nhỏ trời quê
Dáng em bay áo dài khóa lễ
Trời thiên lư phương lam điền ư gió trong veo
Thoáng ai giảng đường anh đào cầu son gỗ đỏ
Tiếng dương cầm dấu nhau một thủa
Như linh lan ấp ủ chuông xinh
Di sản lung linh giai điệu trữ t́nh
Huyền hoặc tinh âm ngũ cung cổ bản
Thoáng hiểu thời gian hữu hạn
Hữu hạn em thanh xuân trời Diên vỹ
Diễn ngôn giọt t́nh kết tinh phỉ thúy
Đời đẹp một trời thơ ngưỡng vọng
Đời hân hoan lễ hội reo vui
Đời là giấc mơ xa vắng ấu thời
Đời ḍng sông thiên cổ lộng.
Ôi sóng đánh tôi rồi
Mùa đánh tội, giấc đời toàn măn
Người làm vườn nghỉ bên bờ hữu hạn
Diên vỹ hoa
Miền trời thơ
Chờ ngày tắt nắng .
Đoàn-Minh-Đạo
3/2012
http://www.gio-o.com/DoanMinhDaoSauCa.htm
© gio-o.com 2012