Tạp Chí Văn Chương Gió Văn số 3, 2004

 

Thuần Dương

hàn song tường

 

T

ôi nói với Thúy Ngư là bất cứ giá nào, tôi cũng đem cô ra khỏi cái đền cô ở, cái đền mà cô đang trú ngụ, tu hành. Cô cười mỉm, anh đừng nói bậy, không phải lúc nào anh cũng nói chuyện giỡn chơi. Tôi nhún vai, giỡn sao em, có đạo nào giết kẻ đi lấy vợ, lấy chồng, em cứ việc cưới anh. Cô lắc đầu, đạo tôi khác. Thì cũng thờ chúa, thờ phật là cùng chứ gì. Cô lại lắc đầu cười nói, công tử ơi, xem anh kìa, anh nói tiếng Mỹ giọng New York, mặc quần áo của tụi Savile Row of London, đeo đồng hồ Patek Phillippe, anh là ông thần của con gái Mỹ, chứ không phải của con gái Việt Nam. Anh có biết hiếm cô gái Việt Nam nào, ở một đời sống bình thường nhìn ra được vẻ cao sang ở một thanh niên thời đại ở vùng này. Anh sống y như Mỹ vậy. Không rõ sao chị tôi cứ nhờ anh tới kiếm tôi, anh về hỏi chị ấy muốn gì. Nói rồi cô bỏ đi, mặc tôi đứng trơ trọi nhìn ngóng theo cô, đôi mông cô cong, lộ ra muốn làm rách cái quần Jean hiệu Guess. Tiệm ăn vẫn đông người, nào ai biết lòng tôi bấn loạn vì yêu cô ta.

 

Tôi gặp cô tình cờ như  đi bơi gặp cá, cô là con cá biếc lập lờ trước mặt tôi, xanh xanh, tim tím. Bấy lâu dì ghẻ tôi tức là chị ruột của cô, sai bảo tôi đem hoa, đem thực phẩm đến đền tặng bà trưởng. Bà trưởng tức là thày của cô, mỗi tháng hai lần. Ý dì ghẻ tôi là cố tình nhờ tôi đem cô ra khỏi căn nhà bà trưởng. Dì ghẻ không muốn cô đi tu. Dì kể, lúc nhà nghèo có đem Thúy Ngư tới nhà bà trưởng nhờ nuôi hộ, ai dè bà đem Thúy Ngư đi vượt biên, bởi vậy dì mới lấy ba tôi, một ông già hơn dì 20 tuổi làm chồng, là muốn được sang Mỹ tìm em gái. Khổ tôi chưa, dì ghẻ hơn tôi có 3 tuổi thôi, còn cô em của dì ghẻ thì đang giết tôi dần mòn;một hôm Thúy Ngư nói thẳng vào mặt tôi, cô không dè cô gặp một người điên là tôi, tôi có hiểu cô đã đi tu, trong một nơi thờ ngài đại nhật, một vị cổ phật, chuyên coi về ánh sáng mặt trời, và ngoài ra bà thầy cô còn thờ các chư phật thần tiên và rất nhiều vị thánh khác, anh không thể biết được, và cô đã được bà trưởng chọn là người nữ truyền nhân thứ  5, kể từ khi bà sư tổ từ Thái lan sang lập đền ở miền nam Việt nam cho đến bây giờ. Là truyền nhân không được lấy chồng, lúc nghe cô kể, và chưa mến yêu cô, tôi đã hỏi nham nhở, như vậy cô còn trinh, cô thản nhiên: Dạ vâng. Cô gật đầu, nói nhỏ nhẹ, tỉnh queo, câu trả lời, và diện mạo trên gương mặt cô, sáng như trăng rằm, tôi muốn quì xuống chân cô lễ tạ khi tôi hiểu rõ thêm về cô, về cái đạo cô đang theo. Hôm chủ nhật vừa qua tôi cùng dì ghẻ theo Thúy Ngư đến nhà chú thím cô. Nghe nói thím cô bị bịnh ung thư tử cung, cô kể hôm nay là tuần lễ thứ ba cô chữa bệnh và cô cho phép chị cô và tôi được đến xem trong căn nhà nhỏ, các cửa sổ được mở hết. Ngoài gia đình ông chú có 6 người, còn thêm hai cô gái khoảng 17 tuổi để Thúy Ngư sai bảo. Hai cô gái này, nhan sắc xinh tươi, mắt sắc như dao, môi đỏ như son, nhưng đứng bên cạnh cái kẻ uy nghiêm, khinh mạn của cô, ai cũng nhìn ra họ đứng hàng thứ nhì. Khi Thúy Ngư bước ra phòng khách, với áo cà sa màu vàng, tóc được bao kín bởi chiếc mũ cũng màu vàng, cô đẹp ác liệt tựa nữ thần. Xâu chuỗi hạt bằng hổ phách, đỏ sáng màu rượu chát cô đeo trên cổ, lấp lánh chiếu dưới ánh đèn. Khi hai cô nhỏ đánh hai hồi vào chiếc khánh bằng đồng nhỏ, tiếng kêu ngân vừa dứt, Thúy Ngư quì sau lưng người bệnh, và cả ba người con gái cùng cất tiếng đọc om tara tu tra ra tu rê savaha, tiếng họ đọc vang rền, oai nghiêm, thỉnh thoảng chiếc khánh lại được đánh lên, âm thanh rất lạ, giọng đọc chắc đã được huấn luyện lâu năm, tôi nghe điếng hồn, như đi lạc vào thế giới huyền bí, nhiệm mầu. Sau đó hai cô gái nhỏ đỡ người bệnh nằm xuống và Thúy Ngư ngồi xếp bằng, miệng đọc những câu chú của ngài đại nhật mật tông, vị phật ở trên tầng thứ 9, dì ghẻ tôi kể như thế, tôi thấy nét mặt Thúy Ngư càng lúc càng oai nghiêm, hai tay cô phát ra luồng ánh sáng rất nhiệm mầu, xuyên thẳng vào phía bụng dưới bệnh nhân. Tất cả những người ngồi quanh, đều tự động quì xuống bên cô, tôi cũng thế, tôi đang quì, trước mặt người yêu, thánh cô của tôi. Khi cả người bệnh nhân bốc khói, hai cô gái dùng trầm đốt đi xung quanh và đọc om ma ni nhi om, tara ta ra sahava, và câu cuối là om mani pad me humquả thật lúc ấy, nói xin thần bề trên tha thứ, lúc đó tôi không nhớ họ đọc thêm những gì nữa, bởi vì tôi chỉ lo ngắm Thúy Ngư, và tôi bị choáng ngợp bởi cái uy dũng của cô, cho đến khi mọi người đứng dậy, chủ nhà mời tất cả dùng cơm, riêng Thúy Ngư ăn cơm chay, tôi thấy họ mang riêng ra một đĩa sôi mầu đỏ, bánh bao đỏ, rau cũng mầu đỏ. Hai cô học trò đi theo ăn mặn. Sau tôi mới biết người truyền nhân đi chữa bệnh mới ăn chay, còn không đạo của họ ăn mặn, tất cả đều được lập gia đình, trừ truyền nhân người sẽ được làm bà trưởng, chết tôi chưa, tôi yêu nhằm giáo chủ rồi, tình tôi chưa tới bến, đã lận đận, gian nan, tôi bực lắm, hỏi Thúy Ngư, cô cẩn thận giải thích, tôn giáo của chúng tôi nghe nói ngày xa xưa lắm, xuất phát từ nước Ba tư, rồi truyền sang Tây tạng, rồi lại được truyền sang Ấn độ, lúc ấy được đặt là tôn giáo của ánh sáng, sau khi đến Ấn độ, thì được sư tổ là ngài Bát nhã đa la (Prajanatra) sát nhập với Thiền tông Mật tông của Phật giáo, tuy vậy chi nhánh của chúng tôi, tôn thờ ngài Đại Nhật Như lai, học những nguyên thuyết kinh điển của mật giáo, châm ngôn của phật tổ, pháp thân phật, dùng mật chú của mật giáo làm cứu cánh để cứu người. Bởi thế nếu anh hỏi chơi mà thôi, tôi chỉ có thể nói đến thế, (quả thật tôi có để ý gì đến phật pháp đâu, tôi mê giọng nói của cô thôi), cô ngây thơ nói tiếp, ngài Đại Nhật Mật tông, quang minh phổ chiếu, ngài ngự ở vùng cửu trùng thiên, dạy con người tìm sáng và tránh tối, dùng điện quang ngay trong con người mà cứu độ con người , tuy nhiên chúng tôi, luôn luôn học hỏi để cầu cứu được long thần, hộ pháp, tứ thiên vương tuần vọng, đông, tây, nam, bắc hoặc các chư thần để giúp chúng tôi làm sao giải thoát được bằng cách khai mở  hồng quang điển, mà các ngài mật giáo hồng y đã đạt được để chữa các bệnh, đó là điều đắc nhân tâm, chúng tôi quan trọng là chữa được những bệnh tà ma, bùa ngải và nội thương. Khi kể, mặt cô trang nghiêm, mà lại đẹp xinh như đóa hoa, hương trầm bay xung quanh cô. Chú cô đem dâng cho cô một ly trà, cô nhận, mỉm cười, tay cô để trên bàn, ngón tay nhỏ dài và đeo một chiếc nhẫn rất đẹp, nó sáng như kính chiếu yêu của ngài tiên, ngài phật. Tôi quay nhìn chỗ khác, tôi sợ cô nhìn ra tôi là một con yêu tinh. Nghĩ đến cõi lòng lỡ thương cô, bỗng run lên hấp hối. Dì ghẻ lại kiếm chuyện gọi cô về nhà, lúc chuyện này, lúc chuyện kia, hình như dì không muốn cô đi tu, dì hay than với ba tôi, cái đạo gì sao nó lạ quá, em sợ. Ba tôi la dì, nói dì nói ra nói vào không tốt, thứ nhất là tu tại gia, cô ấy tu trong nhà, đâu có ở chùa, còn đời sống, ăn mặc, trang điểm như mọi người, như vậy mà tu được mới hay. Tôi không vui với câu nói của ba. Nhưng tôi không muốn cãi lại ba, tôi sợ ông đuổi về bên mẹ, tôi sẽ không có cách nhìn được Thúy Ngư nữa. Hôm nay Thúy Ngư về nhà, cô mặc bộ quần áo mầu tím, cô nói chuyện tự nhiên như một thiếu nữ  lễ độ và có học thức. Dì ghẻ kể với cô, bà thím đã hết bệnh, những ung bướu trong tử cung được Thúy Ngư  dùng điện quang đánh vỡ ra, rồi tẩy sạch, và băng những loại thuốc nam mà Thúy Ngư đã cho. Cô ngồi nói chuyện với chị cô, nhiều chuyện thầm thì, tôi không nghe rõ, tôi chỉ biết nhìn. Mới ngả chiều cô đã về nhà, dì ghẻ la, sao không muốn ăn cơm với chị. Cô nói không quen, rồi đi. Tôi tiễn cô, mắt ngóng trông theo đến khuất.

 

.. . .. Trời cao lấp lánh, ánh hoàng hôn cam vàng hỗn hợp, gió thổ ào ào, cho dẫy hoa trúc đào tơi tả luôn. Nhà hàng xóm, đứa con gái Mỹ leo lan can gọi tôi ơi ới,,.hey tên du đãng kia, mày quên dẫn tao đi chơi 5 tháng rồi, mày quên hết bạn bè rồi sao. Nó lại nói tiếp, có việc ngon lành bỏ bạn phải không, tôi chán nản hét to, ngon cái gì, tiền không bằng nửa cái thằng trắng mới ra trường, đứa con gái cười lớn, ê, đừng nói chuyện kỳ thị nghe, xưa như trái đất rồi, mày hiểu đó, tụi tao mê màu da của mày đến thế nào, nó vàng vàng, đỏ đỏ. Tôi gật, tao hiểu, tao hiểu rồi, mày im đi, không bố mày thưa tao ra tòa bây giờ. Tôi nói rồi chạy nhanh vào nhà. Tôi nhận thấy mình không yêu gái Mỹ nữa.

 

.. ..Buổi sáng ngày lễ, dì ghẻ hỏi: Ngộ ăn gì. Sáng nay không muốn ăn. Ngộ à, sao Ngộ cứ gọi tôi là dì ghẻ vậy. Ngộ có biết chỉ cần gọi là dì thôi, thêm chữ ghẻ vào nó kỳ lắm. Vậy sao mẹ bảo phải gọi là dì ghẻ, nhưng tôi không muốn Ngộ gọi tôi như vậy, nhiều lần đi ra ngoài với Ngộ, có người nghe vậy, họ che miệng cười. Ngộ biết không dì ghẻ còn có nghĩa là bà mẹ kế, ác độc nữa, mà tôi đâu có ác độc. Tôi cười nhìn dì ghẻ, dì ghẻ đẹp gái gần bằng Thúy Ngư, cũng vì muốn sang Mỹ tìm cô em, mà phải lấy ông già tôi, thú thật tôi rất khó chịu khi thấy người con gái trẻ phải lấy một ông già. Dì hỏi, Ngộ, tôi có nên nghe lời ông già không đi học lại. Đừng nghe, dì cứ đi học.  Sợ ông ấy buồn. Buồn gì, Ngộ không tin ông ấy buồn, cả đời ông ấy là những ngày vui. Kỳ vậy. Có gì đâu mà kỳ, dì không biết dì là bà vợ thứ năm à, mỗi lần bị vợ bỏ là một lần ông ấy uống rượu, cười vang nhà, khoái chí tử, thật không. Chứ sao. Mấy bà kia đâu, Ngộ không biết, chỉ liên lạc với mẹ. Dì ghẻ thứ ba, và nhà này thôi, bà thứ ba là mẹ của Ngộ Anh, con gái của bố. Dì cười má lúm đồng tiền, mái tóc đen buông, đong đưa như sóng. Tôi ngây người nhìn, dì ghẻ là Thúy Ngư đây sao. Bố bảo, họ là con cái của ông ngư phủ, ông ngư phủ nào mà bắt được hai con Ngư quái dị, hình người, tôi nhắm mắt, thấy con cá nhỏ, mọc vú, mọc chân tay, chạy vụt lên bờ, tung tăng múa hát nhưng tội thay, Thúy Ngư thì chỉ đọc kinh, điểm huyệt, múa võ, phóng dao. Óc tưởng tượng trong tôi bị thương tích dần mòn và đau đớn. Thỉnh thoảng nỗi thèm khát lấn chiếm trí óc làm khờ khạo con người. Một hôm Thúy Ngư sai  người báo tin bà trưởng chết, cả nhà tôi vội chạy đến với cô. Thúy Ngư ra vào lặng lẽ, nước da trắng xanh đi, cô chỉ cúi chào người thân, mà không nói lời nào, cô mặc áo tang trắng, các cô nữ tu, cư ngụ trong đền cũng đều mặc áo trắng, cả nhà là mầu trắng, ngoài bức tượng ngài Đại Nhật, quàng thêm một áo khoác mầu đỏ. Bà trưởng thọ 90 tuổi.  Người ta kể bà cố tình ra đi, bà ngồi thiền rồi tự ngưng thở chết. Quan tài được đóng theo thế ngồi của bà trưởng, nghĩa là chết thế nào, chôn theo như thế. Tang ma xong, Thúy Ngư đương nhiên làm cô  chủ đền này. Căn phòng dành cho khách ở phía sau, cách biệt với gian trên, cô cho phép tôi ở lại vài ngày, để giúp cô dọn dẹp. Dì Kim cùng tôi phụ các cô phân chia mọi việc. Hai cô gái hay đi theo Thúy Ngư, giờ đã lớn, một cô tên Bằng, một cô tên Hoa. Cô Hoa hay lén nhìn tôi, mặt có vẻ chế riễu. Mặc kệ. Đêm tôi ngủ ở nhà khách, cách nhà trên một khoảng sân. Tôi gọi thợ đến sơn phết nhà cửa phía ngoài, phía trong chính tay tôi và các cô dọn dẹp, không ai muốn người ngoại quốc vào sửa bên trong, họ bảo sợ nguy hiểm.Những cô gái ở đây tỏ ra khôn ngoan và lo xa. Tôi được ăn sáng với họ, buổi chiều thì không. Thúy Ngư bảo tôi nên ra ngoài ăn, nhà họ còn tang chế bận rộn. Lúc cô xuống gặp tôi chiều qua, thấy tôi đang cầm ống nhòm nhìn lên nhà trên, cô la, anh làm gì vậy. Tôi đỏ mặt, nhưng cũng nhanh nắm vội tay cô, trân trọng cúi hôn. Thúy Ngư để yên, một hồi cô hỏi, hôn xong chưa, tôi gật, cô lại hỏi, được hôn có mập béo tí nào hơn, anh thật không đàng hoàng, tôi nói cô khó quá, cô cười, 2 ngày nữa, anh phải về, đây là tiền công trả cho tất cả, anh làm ơn chia giùm. Tôi chợt ôm chân cô khóc, khi quá yêu, có đàn ông nào khóc như tôi không, tôi không rõ, nhưng Thúy Ngư thì đạp tôi bật ngửa, mặt cô lạnh như tiền, bỏ đi ra. Ôi, ngài Đại Nhật Như lai, ngài oai quyền gì mà 6 cô con gái trên đó xúm lại quì xuống chân ngài. Tôi lại nhìn lên nhà bằng ống nhòm, các cô đã tắt đèn, tất cả đều tối thui, tôi không nhìn được gì cả. Bóng tối mơn man mọi chốn, vây bọc tôi, cuộn tôi lại, biệt lập, đầy ải tôi, đe dọa dập tắt đi ngọn lửa yêu đương nhung nhớ của tôi rồi. Mối tình đầu tiên với gái Việt, nó vất vả, thảm thương như bị đập. Tôi ôm bụng đói, nằm ngủ và mơ thấy Thúy Ngư, cô dẫn tôi đi trên con đường ngập nắng, nắng cháy da, cô chạy và tôi đuổi, mồ hôi tôi đổ ướt cả mình mẩy, cú giỡn chơi trong mơ cũng ác liệt, tôi đã chụp được Thúy Ngư và hôn hít cô, nhưng chỉ có ngần đó, tôi kêu lên ú ớ khi cô nhẩy xuống hồ nước, rồi lặn mất. Ôi, Mộc tinh, Hỏa tinh, Thủy tinh, Kim tinh, Thổ tinh ơi, 5 loại tinh ma này, cô dạy tôi đọc theo thần chú của Bạch y hộ pháp để trừ tà, tà đâu chưa thấy, chỉ thấy cô hớp hồn tôi, tôi sẽ chết vì cô, nếu mỗi đêm tôi đi ngủ, nằm mơ xuất hạn thế này, xin nữ thánh Savaha cứu độ tôi, cho cô Thúy Ngư chán tu, bỏ cuộc, tôi hứa trông nom cô, cho cô sung sướng cả đời. Một giờ trưa, các ông thợ người Mễ đã đem cây cối trồng đầy vườn sau. Tôi vẫn chưa dậy nổi, cô Bằng gõ vào cánh cửa nói lớn, chúng tôi đem cơm xuống mời anh đây, tôi không lên tiếng, tôi đang giận cái lũ con gái trên ấy, nhờ vả người ta mà ai cũng nhìn tôi như muốn xa lánh. Nghe đâu hai hôm trước Thúy Ngư lấy ra một miếng da cừu, được ếm trong bụng người đàn bà Ấn độ, máu miệng bà ta ứa ra. Thúy Ngư đã dùng ngải thiên môn cầm máu bệnh nhân, và dùng phép hỏa quang điển khiến bà ta tỉnh dậy, nên lễ vật bà ta mang lại tạ ơn khá nhiều, tôi thấy xếp đầy cả một bàn, gồm cả hai thanh kiếm, vỏ kiếm được gắn ngọc Ruby. Thúy Ngư lấy châu sa (1) bôi vào lưỡi kiếm, rồi treo lên tường. Nữ thánh ơi, cô học nghề này từ đâu, thật hay giả? Cô lấy ra được, thì cô cũng bỏ vào được, cô hãy bỏ vào bụng tôi một vật, để làm kỷ niệm một đời, và tôi tâm sự với cô Bằng là tôi đau khổ, tôi buồn, tôi muốn nhờ các cô nói với Thúy Ngư bỏ vào người tôi một vật làm quà. Cô gái bật cười, anh này khùng hết sức, bỏ vô mà không lấy ra là chết, chứ chơi sao mà ham. Tôi nói, tôi muốn sống để bụng, chết mang theo, cô có hiểu không. Cô Bằng lắc đầu, thôi anh đừng nghĩ nhảm nữa, ngày mai anh về đi, đã hết việc rồi, chúng tôi cám ơn anh, đừng tới đây nữa, tới đây không tốt. Tôi cãi, có gì là không tốt, Thúy Ngư nói, các cô ai cũng có thể lấy chồng, trừ Thúy Ngư, vậy cô đòi giảng đạo gì cho tôi. Chuyện đó của chúng tôi, mắc gì tới anh. Anh phải cho chị Thúy Ngư sống yên, chúng tôi kính trọng chị, chị là một truyền nhân học thức nhất từ trước tới giờ, tốt nghiệp đại học, thôi tôi biết cô ấy học xong ngành nào rồi, cái bằng lỗi thời Philosophy of Religion bên Ấn độ.  Thật là mê tín, dị đoan, tôi có thấy Phật pháp nào đâu mà nói được chọn, vừa dứt lời, cô gái tặng tôi một câu, anh thật là người xấu xa, dơ bẩn, cô chửi mắt long lanh ướt. Tôi la, sao dữ quá vậy, tôi đang khổ, đừng đẩy cho tôi ngã thêm, tôi lắm. Cô gái kể, bà trưởng chết, chúng tôi chỉ còn chị Thúy Ngư. Tôi phải cho anh biết, chị ấy không thể lấy chồng, âm dương không thể hòa hợp với hàng truyền nhân, có vị đã bị rồi. Sau khi lập gia đình, người ấy lở loét và phát điên. Trong tinh thần tu đạo của chúng tôi, truyền nhân theo Ngài Đại Nhật, phải thuần dương, chị ấy đã không còn nguyên thủy là đàn bà, chị ấy không có kinh nguyệt. Tôi nghe, choáng váng, Thúy Ngư không có kinh nguyệt thật không. Đầu óc tôi quay vòng, một cú sét đánh vang dội, làm vỡ từng ven máu. Em ơi, không có kinh nguyệt là không còn thèm khát ái tình, em không hề thèm khát anh, nhưng sao vú em vẫn đầy, mông em vẫn nở, mắt em vẫn ướt. Tôi nói một mình, tự hỏi một mình. Gió cuốn trên những ngọn cây, gào khóc mê hồn. Tôi ôm gốc cây sồi, cắn môi bật máu. Nửa khuya, tôi lại đem ống nhòm nhìn lên bầu trời cao. Trăng đã lặn, mây tan rồi, đêm nay là đêm cuối tôi ngủ ở đây, hít thở với làn không khí tĩnh mịch đến nặng nề, những cơn gió nhẹ, làn sương rơi, đang thấm vào người. Tôi nằm thiếp ngủ bên hàng hiên và choàng tỉnh sau một cơn mê lại vẫn có Thúy Ngư. Trời ơi, cô đang vẫy gọi tôi về phía biển, biển  động, cô đứng trên nước trần truồng, tóc cô bay theo nước sướt mướt, cô vớt từng vốc nước đổ lên ngực. Vòm ngực trắng tinh. Dòng nước cuộn dưới chân cô mạnh mẻ, tôi ôm cô âu yếm, sờ lên cửa mình cô có nhúm lông mềm nhuộm máu, máu từ chỗ kín chẩy ra mênh mông, tôi hỏi rồi máu sẽ trôi về đâu, cô không trả lời, chỉ cười lên trong suốt, tiếng cười làm vỡ từng bọt nước li ti, biển cả hòa tan theo cô cùng những ngọn sóng bạc đầu. Tôi kêu lên thảng thốt, rồi tỉnh dậy, khi bên tôi còn nghe tiếng cười mê hoặc, nước biển và máu hình như vẫn đọng trên da, tôi quệt chút nước bỏ miệng, mặn chát, biển ơi... 6 giờ sáng, xếp đồ dùng vào túi sách. Khi bước ra khỏi cánh cổng sắt, tôi đứng nhìn vào nhà, căn nhà còn vang tiếng kinh tụng, đọc vào buổi sớm mai, tôi lặng buồn nghe kinh, lặng nghe từng chiếc lá rơi, tiếng chim hót, và những tiếng động của trần gian. Cái không khí tín ngưỡng như chạy vào huyết quản tôi.Vài chậu ngải hiền, các cô săn sóc, trông nom như cầu an lành và tiễn chân tôi, ngải thiên môn, ngải hẹ, ngải vàng, đã theo các cô đi mọi nơi để cứu người. Các cô nói sao, tôi sẽ quyết tin là thật...

 

    Ngay khi lái xe ra khỏi vùng Thúy Ngư ở, tôi đi vào ngôi trường cũ, ghi tên học nhạc. Trường Ithaca New York chào đón tôi trở về, tôi biết chọn lớp nào đây. Jazz studies, Music Education, Music, Music, một ngày nào đó, biết đâu tôi làm ra nổi một bản nhạc, mà tiếng nhạc , dội vang như tiếng kinh cầu, của Mật tông giáo pháp chạy thấu vào tim người.. .Không sao, tôi sẽ cố gắng dù tôi chưa tin hẳn vào tôi. Ngay bay giờ, tôi yếu đuối lạ kỳ. Những lời kinh, tiếng kệ như ức hiếp cả đời tôi vậy. Sự khắc khoải, hệ lụy, cớ chi sao lại ẩn nấp vào một thanh niên, mới bước vào ngưỡng cửa cuộc đời là tôi đây, thượng đế ơi. Thúy Ngư bảo, Phật không phải là kẻ vô thần, Phật tin có thượng đế, đó là trời Phạm thiên (Brahma) và trời Đế thích (Indra), hai vị trời này đã từng thăm viếng đức Thích ca, khi ngài đến vùng Uruvela, vậy tôi xin hỏi các ngài vì đâu, con người, các ngài để mong manh và đau khổ mọi bề, hiện tại người đang khổ là tôi đây. Thúy Ngư, sao cô cứ hiện hình trước mặt tôi, khi tôi ghi xuống cái tờ giấy xin học rõ ràng Thúy Ngư đẩy cái viết, tôi ghi Music. Một tháng trời trôi nhanh, tôi còn lẩm bẩm hai chữ kinh nguyệt, một thằng bạn mới quen từ Việt nam sang qua diện bảo lãnh của vợ, bây giờ nó vừa là thày dạy Việt văn cho tôi, vừa là bạn học lớp nhạc, nó bảo: tôi nghe em đọc lẩm bẩm câu kinh nguyệt mãi, tớ giảng cho nghe thêm một nghĩa nữa, kinh là kinh sợ, nguyệt là mặt trăng, nghĩa là kinh sợ mặt trăng, sao vậy cậu sợ trăng tròn à. Tôi chửi, tổ sư chữ kinh nguyệt mà anh giảng dạy léo lắt lắm nghĩa, học chữ Việt kiểu này, chắc tôi điên mất? Nó rủa, cứ tưởng tượng ra nhiều thì sẽ điên  ... Mười hai giờ đêm tôi mò về đến nhà sau khi thằng bạn rủ đi uống rượu, nó say ca tụng vợ nó, nó đọc (mua xe, lấy vợ, tậu nhà, cả ba thứ ấy thật là hên xui). Tôi kể với bố, cái xe tôi hết xăng, bỏ ở sân trường quả thật nó không bị hư. Khi nằm vật xuống giường, mùi rượu còn thơm ở miệng, tôi thấy Thúy Ngư đứng ở cuối giường nhìn tôi cười cười, tôi bật dậy xoa mặt, nàng vẫn cười; tôi hỏi, em không mang nổi một trái trứng trong người  làm sao em mang nổi tôi, rồi vụt dậy ôm chầm lấy cô, nhưng cả người tôi ngã quị mê man. Bố bảo tôi uống rượu say, ngã gẫy tay, sưng mặt. Tôi đau lắm, muốn bịnh vì vết thương thân thể, đau ngang với vết thương thất tình đã đầy đọa tôi đến hơn nửa năm qua, hình ảnh cô như được khắc vào trí óc tôi đến nỗi tôi chưa chấp nhận được một cô gái nào khác.. .Một hôm, tôi đang bế em gái và ru ngủ, dì Kim kể, Thúy Ngư đã luyện được phép phân thân. Hôm dì sanh em bé, Thúy Ngư có đến thăm dì,  lúc dì đau đớn, mê sảng chính tay Thúy Ngư săn sóc, còn ẵm con bé Ngộ Kim mãi mới đi. Tôi nghe lạnh toát cả người, và đau nhói một phía trái tim. Ôi lậy Thuần Dương thánh nữ. Nhìn đứa em gái đã ngủ thiếp trên tay tôi, bỗng dưng tôi thấy khuôn mặt trẻ thơ rõ là dung quang Thúy Ngư sáng ngời vẻ đẹp tuyệt trần.. Tôi rùng mình kinh ngạc, tay chân bỗng lạnh toát, tôi ôm ngực, miệng mửa ra một bụm máu, và kể từ sau này tôi đã nhìn cô, nhắc về cô như một nữ nhân rất lạ, tình yêu say mê quả đã không còn nữa. Thỉnh thoảng tôi có gọi tên cô, tựa một thói quen chưa dứt được, khi gặp nỗi khó khăn ở cuộc đời

 

(1) Châu sa, một chất bột mầu đỏ, nghe nói phun lên tự miệng núi lửa, các đạo sĩ và thầy pháp dùng trừ tà, Đông y dùng làm thuốc an thần.