thơ . thơ . thơ .

Thi Sĩ Và Chiến Tranh
trần mộng tú

Sáng nay bên đường có bụi hoa vàng Daffodil nở
gương mặt hoa trông giống gương mặt trẻ thơ
cánh hoa như con mắt thuôn dài ngơ ngác mở
tôi vừa lái xe, ngắm hoa vừa nghe phát thanh về chiến tranh

Tôi sinh ra từ nơi có chiến tranh
tôi lăn tròn sau chiến tranh như viên đá cuội
cái lăn cuối cùng thật rất đỗi xa
ngoảnh măït lại quê nhà thăm thẳm

Tôi vừa lái xe vừa nghe nói chiến tranh chỉ còn hai giờ nữa
cứ tưởng tượng những khuôn mặt như hoa Daffodil vừa nở
mầu vàng tươi sẽ loang lổ đỏ
những con mắt đẹp như cánh hoa
sẽ khép lại không bao giờ mở nữa

Tôi không biết phải làm thế nào cho đúng
có người dậy tôi Muốn có hòa bình phải có chiến tranh
người khác rủ tôi làm thơ phản chiến
cả hai cùng đúng cùng sai
Ôi cuộc chiến nào được gọi là cần thiết!

Có trận đánh người ta bảo chỉ hai ba ngày là kết thúc
nhưng nó đã kéo dài gần hai mươi năm
nó biến những cánh đồng hoa vàng thành nghĩa trang liệt sĩ
để an ủi
nó dựng thêm bức tường đá đen rồi lại cắm hoa vàng

Tôi đã là nạn nhân của cuộc chiến trên quê hương tôi
và tôi không phải là nạn nhân duy nhất
trên quê tôi mùa chiến tranh kéo dài như vô tận
mầu đỏ nhuộm cánh đồng vàng hoa đến tận chân trời

Những khuôn mặt hoa, những cánh hoa mắt thuôn dài
Đã nhắm lại dưới bàn tay mẹ vuốt
   
Tôi lái xe trở về ngôi nhà trên đồi
ở đó tôi có thể nhìn lên tận đỉnh núi
những đám khói xanh bốc lên rất mơ hồ
tôi nghe lòng mình nặng trĩu.
  
3:00 pm ngày 3/19/03■


Một Sớm Mai Tháng 8-2002, Sài Gòn
luân hoán
 
chờ hoài không thấy bóng chim
cành cây thiếu gío nằm thiêm thiếp buồn
lá xanh thèm những mùi hương
không gian thiếu chỗ tiếng chuông tìm vào
tôi , chợt thừa như vì sao
vừa rơi chạm mạch chiêm bao đầu ngày
 
chợt nghe trên nhánh lông mày
nở ra một đóa hương đầy bóng xưa
vẫn tôi, không thiếu không thừa
vẫn tôi, thượng đế bốn mùa nhớ nhung
yêu và yêu chẳng hạn chừng
trái tim bồ tát sống cùng với thơ
 
mười tám năm, thật bất ngờ
được làm thơ ngoài giấc mơ hàng ngày
ngồi ở đây, thở ở đây
Sài gòn từng phút từng giây đến gần
chưa xòe tay đã như cầm
tiếng ai thoáng gọi trong ngần sớm mai■


Chương  Sông
hoàng xuân sơn


Áo trắng dài như biển
như sông lồng lộng nước hờ . chau
đi đi
mây phất tang . đâu
còn chi mong, ngó
sầu âu một mình
rớt xuống ngôi đời chùng chình
mưamưa
chiều . xó – làm thinh bữa, rời
áo biển nom như trăng . ngời
như gương lược . kín
như trời, ngực thơm
thà đừng gặp . thà hơn
khi rêu dại ủ vết mòn thai hương
cổ kính đời xưa cũng dường
áo sông ra biển chớp nguồn
thôi
giăng .
 
juin 03■

 

Với Loạt Thơ Haiku
kiểu vắt dòng tân hình thức

hà nguyên du

 

1.
xui đâu rơi xuống
đất em hạt lưu
ly anh khan ... muộn

2.
ngó mơ chưa
nhú em ngắt ngang
anh héo dây dưa
3.
em cung anh tên
rừng đam mê ta
truy đuổi bóng chim
4.
tôi thương tôi trên
lưng hổ mà ơi!
thơ phun phông tên!!
5. *
hy hữu hy
hữu một lần trên
trái đất này đi !!
6.
xa cõi bóp
méo đến chốn vo
tròn sống còn mái dột!
7.
thoắt một vòng thêm
sợi trắng cựa một
đổi đời sang đêm
8
nhắm lại đầy
nhớ mở ra tràn
thương khóc lá lay !
9.
+ - x -:-
mệnh trời sao thoát
cuối cùng toán chia !?
10.
rách tưa đôi
cánh bướm đậu cành
khô chạnh ơi! lòng quạnh
 11.
trũng hố mắt
đợi thóp đôi má
chờ tự do đâu ơi!
12.
sanfancisco
ta vói hụt đóa
hồng thơm đời thơ
13.
em mở cửa
sổ ...thiên đàng hiện
ra ta quên đất khổ!
14.
ách mới irvine
mười năm chịu lửa
tay viết tay cày
15.
hứng theo nhạc
rap thơ xuất tinh
thơ ra như dòng thác
16.
điểm hội là
tình thơ tác thơ
họa ngôn ngữ điêu linh!
17.
trời ngát hoa
xuân lòng chưa hé
nụ nhiễu điều chia phân
18.
bùa linh là
nhẫn ngải thiêng là
kiên qua truông đầy ...( ho...   ti ..... ?? )
19.
giải mã gene chuột
rất giống người ...giải
mã tôi ... tôi giống “gặm nhấm” !!
20.
sử kinh kinh
động sư thầy gào
chống thế lộng phàm phu!
21.
chiêng trống cũ rập
rình đánh dở phèng
la nay ngược điệu ác tà!!
22.*
click vào tên em ...
password rộng mở
“ một tòa thiên nhiên ”
23.
em luôn mới lạ
như hành tinh x ...
một đời anh khám phá...
24.
vắt dòng đan
luống nẩy nụ tinh
hoa thơ càng khởi rạng ...
25.
vô nghĩa vô
thường thiền tâm trụ
tính về với yêu thương
26.
động đất cali
động kinh saigòn
động tâm người đi !!
27.
loài ếch lên bờ ...
bổng hóa ra chim ...
hót giọng như mơ!
28.
nấp anh đậy
không vừa nồi em
khi nấu hẳn đà lâu chín!!
29.
ngóng chân trời bóp
dẹp lon bia hồn
chim cá đau lìa thoi thót  ?
30.
thế hệ tôi đang
nằm nôi Mẹ bị
đạn! tôi lớn tôi làm lính!
31.
như gần ba mươi
năm lúc tôi chết
chỉ ba mẹ lo tang!!
32.
khi anh gỏ xin
Chúa chỉ cho thơ ...
vì Chúa bảo anh “ giàu chữ nghĩa ”
33.
em chõi nhẹ
thôi mà nhói đau
ơi em ...xương sườn anh!
34.
cây trổ hoa ... tôi
ra thơ hoa ngát
hương thơ hàm ...ý nhụy
35.
nhà cao xe bóng
ai hết hoài vọng
về chỗ chôn nhau ??
36.
... buồn ít ngọn bay
từ xưởng máy thương
xám trời khói nóc nhà tranh !!
37.
em tóc mai thấm
mặn mồ hôi bước
lo chạy xây đời con nhỏ !
38.
trăng già ánh nhạt
tầng không mây thách
đố hoa ngàn lơi lả ...
39.
trăng quê nhà trăng
ngọt ca dao gió
đất Mẹ dạt dào tình tự
40.
đắng nỗi oan cay
niềm khiên kham bước
ngoặc hỏi mình là ai ??

31 /12 / 02 âm lịch

*5. (trích thơ Tô Thùy Yên)
*22.(Kiều, Nguyễn Du)


Tòng Phu
võ uyển quân

 
Về đâu một cõi bao la,
m mây quẳng gánh Ta Bà chưa qua.
Yêu anh một cuốc Quảng Đà
Mộ Thiên đã lấp, cửa Hà về chung.
 
Đường xưa xe ngựa mịt mùng,
Trăng treo đầu ngõ, chân giường cũng rung
Bao nhiêu chuyến nát tan Hùm
Chim mò đáy biển, ốc sò lên non
 
Ngựa hồng quẳng gánh eo thon
Gót son đã lấm bùn non dưới đờI
Tiếng Long đã át khí trời
Nhát gươm chém xuống bên đời quạnh hiu
 
Thương anh vũ khí mất rồi
Trời sai sứ giã khóc người tài hoa
Nét châu đã thẹn chim cò
Dưới đời hươu vượn, xem thường Kinh Kha
 
Bút nghiên thôi bỏ Tiền Đường
Thênh thang túi rượu ngàn sao trãi giường
Dốc Hằng, vực thằm du dương
Đàn xuôi, én ngược dặm trường có nhau.
 
Mây trôi mấy lớp kinh sầu
Theo chàng đội đá bên giàn kinh công
Tiếng buồn đã đáp xuống sông
Vỡ Hằng, tan yến tiệc lênh đênh giòng.
 
Ngàn sông hồ cách chia bờ
Bèo xưa vẫn vượt non về với mây
Ngực trời giam thủy nơi đây
Đàn qua tai trâu nghé, buồn vui chẳng màng.
 
Theo chàng vỗ cánh đại bàng
Nghìn trùng thiên lý chôn vào thâm cung
Giây oằn chỉ đợi người rung,
Mây giăng bốn bễ thay mùng Cửu Loan
 
Vạc hồng tụng hết môi son
Nén hương trúc thể tím loang vườn thề
Lễ nghi xin chặt lối về
Ái ân xanh mũ cây bề thiên thu.
 
Theo chàng, ôm vạt Diêm Phù
Qua mùa nón lộng, bay cò trên sông
Ngựa hồng quạt gió như lông
Kiệu hoa đi mất, tình không quay về.■


Trở Về Chốn Cũ
quÿnh thi
 
Gửi Hà Nguyên Du
 
Trở lại thành phố    thông vi vu
từ chân  đèo
           thác Prenn ào ào
mây thấp ở lưng chừng
thở linh hồn màu khói lam
           thâm nhập run lên như diều gió
phơi phới tiếng lòng bay ra
sâu thẳm      đường chạy trên ngọn cây
vòng vèo thêm bí mật bất ngờ
núi ẩn khuất trong tim nồng nàn
nước rỉ rả chảy tuôn không ngớt
độ lượng đất trời     mới ngày nàọ . . .
mới ngày nào ẩn mình vui sống
 
Ta trở về đây
            ta trở về đây với rừng
vì nhớ hay muốn quên chưa được
thủa ăn sắn khô     bắp đỏ
thủa lẩn trốn qua truông
nằm trong rừng thèm bữa cơm trắng
thơ chui      lòng đói xót xa
ta chẳng biết chỉ thâm tạ trời đất
 
Thế mà qua được.
                qua được
chẳng phải thần linh
chẳng phải tà ma     xú uế như ai
nắn bóp để rút ruột ai
ăn cướp cơm     cướp vợ con ai !
đời bỉ khổ không bần
thênh thang gió núi sạch trong
gió thổi đi cái ác không thấm được vào hồn
nên con người cũng không dễ chết được.■
 

Mưa Tháng Chín
Quan Dương

 

Khi không trời trở bất ngờ
Đang chang chang nắng bỗng mưa thình lình
Mây chiều tháng chín nhẹ tênh
Chào thu thả gió xuống miền trầm khuây

Mưa ôm nhau chạy từng bầy
Sau lưng gió bủa sầu vây mịt mờ
ta hai con mắt chõng chơ
nhìn lên cuống lá hạ chờ buông tay

Buồn đu theo vạt áo dài
Bao nhiêu năm lấm từ ngoài vào trong?
Tháng chín khi khổng khi không
mưa rơi bất tử ướt lòng lạnh chơi

Tháng 9/2003■


Cây Si
Trần Hoài Thư

 

Có những con đường đi về trăm bận
Sao không hề làm một cây si
Có một con đường chỉ một lần đi
Mà đã vội vàng trồng cây đại thụ■


Bài Tốn
sử mặc


Cộng trừ nhân
chia______________________
phần đời miếng hệ
lụy vào M tôi thẳng góc
không
tôi đi mấp mé chiều tam giác
góc nhọn hiến thân trùm vô cực

                  Con số tám ẩn dụ trên vai         xê ra tôi đi về cực  O
                  nhắm nhía một tuồng chữ bắt đầu lấp //////////////////lú
                 dấu tôi cực cùng hoang mang cộng hay trừ thơ vọng
                 động em có nghe chẩy buồn cột sống           bảy tám
                 chi cũng là ngày ngồi sững ngó nhau mắttrừngmộng
                 góa

ở đau thương hạnh phúc mãn phần
những đường song song mút tầm
viễn vọng
trèo gian nan qua bội số đa
ví có miền cây trái sai mùa nhân quả
tôi chứng nghiệm đời gốc sung già
bởi em lập nghiêm vườn cấm
ngoài chu vi sậy lau chập chờn

Tình yêu tình yêu chùm quang khúc xạ
gẫy gập thân sinh bình phương sự dối trá
kinh hoàng tôi đố em giao hợp nằøm đâu
na ná U&I đồng dạng căn thức
xẻ riêng niềm bí mật
những con tính vị lai hoàn hồn chữ
à ít ra cũng có thơ cái không phải là số thơ
về đâu giải đoán phương trình
(giếng sâu)
cộngtrừ
(lòng nước mát) .

mườichínkhôngbẩykhônghai■


Phút Chốc Hư Không
vũ thị thiên thư

 

Chiều chưa xuống và đêm chưa đến
Chở niềm vui chở tình đã lên
Ta miên man trên ngàn con sóng
Vổ vào tim vổ tràn dịu êm

Người có xa người vẩn trong ta
Hạt hôn mê nở nhánh ngọc ngà
Ký ức ươm từng cành hoa nở
Cánh lụa mượt mà hương ngát da

Mùa dù sang thay vàng áo lá
Đời chia xa hãy thở cùng ta
Đôi trái tim nầy thương này nhớ
Chất cho đầy ngã bảy ngăn ba

Hồn chìm sâu biển tình mênh mông
Trăm dòng sông vẩn xuôi một lòng
Aùo là da che thân trần tục
Trả lại đời phút chốc hư không■


Bối Rối Âm Dương
Y Nguyên

 

Yêu chẳng cần lời hẹn trăm năm
Làm kim chỉ khíu tình thôi mới
Từ nụ hồng như giữa vườn tâm
Vút cánh mật xóa ngàn biên giới

Tình chợt đến chợt đi vẫn biết
Con sóng ngầm mãi miết lặng câm
Cuộc trốn tìm âm thầm tha thiết
Lùa cá vương lưới nghiệt bao lần

Còn chới với níu từng hơi thở
Đo giọt dài giọt vắn mùa ngâu
Còn sông Ngân đôi bờ cách trở
Quạ kêu sương về khoác áo sầu

Cùng nhìn về hướng nào đi tới?
Giữa mịt mùng bối rối âm dương
Giữa biển mộng vô thường sáng tối
Đắng triền môi hạnh phúc vây tường■


Mừng Sinh Nhật Thúy Trúc
lãm thúy

 

Cứ lo niềm tử biệt
Quên ngày con ra đời
Giật mình khi chợt biết
Hôm nay là ngày vui

Dù tai ương bệnh tật
Dù đời nhiều chông gai
Hát mừng con sinh nhật
(Còn thấy nhau là vui!)

Con sinh ngày song thất
Ngày định mệnh – Mưa Ngâu
Nối nhịp cầu Ngưu Chức
Lũ Ô Thước trọc đầu

Mừng con sinh nhật này
Buồn hơn bao giờ hết
Thương con sinh vào đời
Với định mệnh oan nghiệt

Chúc con sinh nhật vui
Lòng mẹ như dao cắt
Tự hỏi trong bùi ngùi
“Còn mấy lần sinh nhật?”

24-8-03■

 

Áo Trắng Tiểu Thư
võ thị xuân đào

 

Mai mốt em về ngang trường cũ
Aùo trắng tiểu thư như bóng mây
Bài hát già nua ngày xa xứ
Chiêm bao bất chợt trắng bàn tay

Bạc tóc vì ai câu hò hẹn
Một dòng nước đục chảy đôi nơi
Đối bóng từng đêm trăng miên viễn
Hương tàn khói nhạt chén đầy vơi

Em có về ngang chân bước chậm
Hàng cau soi bóng ngọn đèn đêm
Gió vẩn đưa mây về muôn dặm
Sợi nào hờ hững vướng mắt em

Mở lại trong  tim ngăn máu đỏ
Giọt nào hoi hóp giọt nào xa
Mòn mõi bao năm đời trăm ngã
Tình nào thống hối mộng nào hoa

Nét bút tay tiên nghìn hoa nở
Đêm nầy đêm nữa trắng bao đêm
Long lanh nến bạc thơ từ thuở
Cuối trời hiu hắt mảnh hoa tiên ■

 

Thơ René Char
lê châu dịch

về thơ


Tôi nhìn nhận trực giác lý luận và đọc mệnh lệnh ngay từ khoảnh khắc, mang theo những chìa khóa, vẫn không quên làm rung động chùm hình hài phôi thai của thơ khi băng ngang những lồng cao yên ngủ những tiếng vang mà những kiệt xuất tiền phong  cập đệ tôi luyện và làm phong phú trên bước đăng trình

Dẫu rằng thi sĩ thất bại trên đường kiếm tìm bên bờ đạt ngộ miên viễn sau lần tuyệt diệt. Không màng tới hận thù của đám thế nhân lạc hậu thi sĩ tự hóa, đốn ngã khí lực, manh mún giới hạn, đan móc những đỉnh cánh.

Thi sĩ không thể lần lữa mãi trong tăng tĩnh khí của Ngôi Lời. Chàng phải cuốn khúc trong những giòng lệ mới và đẩy tới trước trong trật tự của mình.

Bài thơ là thăng thiên cuồng nộ; thơ,  trò chơi của những bờ bến khô.

Thi sĩ  kẻ bảo quản những khuôn mặt vô cùng của sinh linh.

Thi sĩ, mẫn cảm khoa trương, lượng định chính đáng trong khổ hạnh.

Thật không xứng cho thi sĩ phải phỉnh gạt loài cừu để chiếm hữu sợi len.

Thơ giữa những giòng nước trong là con nước chậm trễ nhất mang phản ảnh những chiếc cầu của nó.
Thơ, đời vị lai trong nội tại con người lấy lại phẩm giá.

Đất chuyển dịch, kinh khủng, tuyệt diệu và thân phận con người dị tính nắm giữ và tự xưng lẫn nhau. Thơ thoát vòng tục lụy kích phát của vận mệnh.

Bài thơ là tình yêu thể hiện dục vọng vẫn là dục vọng.

Nhiều kẻ coi thơ là hoãn kỳ binh giáp; vết thương của chúng mang ưu uất của một trường tồn kềm kẹp. Nhưng thơ đi chân trần trên những bước lau, trên những bước sỏi, không để tiêu vào hư vô. Nữ nhân chúng ta hôn thời cuồng nhiệt lên môi nàng; hay sát cánh với dế mèn thiên đính,  nàng ca đêm đông trong một quán bánh nghèo, dưới ruột bánh ánh sáng.

Thi sĩ không nổi giận vì sự tàn tạ xấu xa của cái chết, nhưng tin vào cái va chạm đặc tư của mình, biến hóa mọi sự thành những sợi len dằng dặc.

Ở ngưỡng cửa trọng lượng, thi sĩ như loài nhện giăng đường tơ lên trời. Ở cái phần dấu kín với chính mình, chàng hiện ra với tha nhân, trong những sợi tơ mưu kế phi thường, khả thị chết được.

Nơi trọ của thi sĩ ba lãng nhất; vực sâu ngọn lửa buồn bỏ thầu chiếc bàn gỗ trắng. Sinh lực của thi sĩ không là sinh lực của cõi ngoài nhưng là một điểm kim cương hiện tại của những hiện diện siêu việt và những giông tố hành hương.

Là thi sĩ, có điều thú vị với một nỗi muộn phiền tiêu phí, trong những cơn lốc của toàn thể những điều hiện hữu và dự cảm, gợi lên chân phúc vào lúc lâm chung.

Bài thơ cho và nhận trong muôn trùng toàn bước đăng trình của thi sĩ biệt nơi cấm chỉ bàng thinh. Sau bức rèm máu này cháy lên tiếng kêu một lực tự hủy chính mình vì kinh hãi sức lực, là người chị em chủ quan và hiếm muộn của mình.

Thi sĩ  nhờ những niềm bí mật khôn lường dập dồn hình thái và tiếng nói những nguồn suối mình.

Thi sĩ  ra lệnh: “Cúi đầu, cúi đầu xuống trước.” Chàng luôn không vô can với trang sách mình, nhưng như kẻ nghèo chàng biết lợi dụng cái vĩnh hằng của một trái cảm lãm.

Ở mỗi ngõa giải những chứng cớ thi sĩ đáp ứng bằng một loạt tương lai.

Sau giao trả kho báu (quay giữa hai nhịp cầu) và bỏ lại công khó, thi sĩ, nửa mình, đỉnh của hơi thở trong lạ lẫm, thi sĩ không còn là phản chiếu của sự đã thành nữa. Không còn gì đo lường được chàng, câu thúc được chàng. Thành phố quang tĩnh, thành phố bế tỏa trước mặt chàng.

Đứng sững, đương sinh trong kỳ gian, bài thơ, huyền nhiệm tôn vinh. Ở chỗ cô tịch, theo lối đi của vườn nho chung, thi sĩ,  Kẻ Khởi sự vĩ đại, thi sĩ tự động, vô luận trong những quang huy từ mạch, thi sĩ kéo niềm bất hạnh từ đáy vực thẳm riêng mình, với Người Đàn bà bên cạnh hỏi thăm nho hiếm.

Là ảo thuật gia của bất an, thi sĩ chỉ có những thỏa mãn thừa tự. Tro bụi luôn bất toàn.

Tôi là thi sĩ, dẫn đạo cho những giếng cạn mà những hậu cảnh, hỡi tình tôi, cung ứng.

Kinh nghiệm mà cuộc đời chối bỏ, kinh nghiệm mà thi sĩ ưa thích.

Giữa lòng thơ,  một kháng biện đợi ngươi. Đó là bề trên của ngươi. Hãy chiến đấu trung kiên chống hắn.

Trong thơ, sinh thành là thỏa hiệp. Thi sĩ không nói chân lý, chàng sống chân lý; và trong khi sống chân lý, chàng trở nên dối trá. Nghịch lý những Thi thần: công chính của bài thơ.

Trong liên thiên của bài thơ phải nhận ra một số ngang bằng của những đường hầm ẩn giấu, những căn phòng hòa hợp, cùng lúc với những thành tố tương lai, những bến cảng giữa thanh thiên bạch nhật, những dấu tích dối trá và những hiện hữu gọi tên nhau. Thi sĩ là người đưa tất thẩy làm thành một trật tự.Và một trật tự nổi loạn.

Thi sĩ, những đứa con của chuông cảnh báo.

Thơ trộm đi nỗi chết của tôi.

Người ta không thể khởi sự một bài thơ không một mảnh lầm lỡ về mình và thế giới, không  một cọng thơ ngây ở những chữ đầu tiên.

Thơ là trái, chín, này chúng ta nắm chặt, trong bàn tay, với niềm hoan lạc, cùng lúc mà nó hiện cho chúng ta, tương lai bất trắc, trên cuống sương phủ, trong đài hoa.

Dự hướng thơ đưa chúng ta làm chủ trong  phi nhân cách, nhờ ở thơ, chúng ta tiếp chạm sung mãn chỉ được vẽ vời hay biến dạng bởi những khoác lác cá nhân.
Những bài thơ là những mẩu hiện sinh bất hoại chúng ta thẩy vào miệng gớm guốc của thần chết, nhưng khá cao để, khi dội lại trên mình chết, rơi vào trong thế giới nhiệm mệnh của thuần nhất.

Trong bài thơ, mỗi chữ hay hầu như phải dùng trong nghĩa nguyên thủy. Nhiều chữ, khi tách ra, trở thành đa năng. Thành những kiện vong. Ngôi tinh Hiu quạnh dang ra.

Nghề tôi là một nghề kiếm thuật.

Thi sĩ phải để những dấu vết trên lối đi, không những chứng từ. Chỉ những dấu tao thành mơ mộng.

Thực tại không sinh khí phân liệt của thơ, há phải?

Làm một bài thơ, là chiếm hữu một âm phủ hôn nhân tìm thấy rõ trong đời này, thật gắn bó với nó, vả chăng kề cận những bình hài cốt.

Thơ, đường giốc duy nhất của con người, mà mặt trời của những âm hồn không thể làm hôn ám trong cái vô cùng toàn vẹn và hoạt kê.

Thơ là ngôn từ và khiêu chọc thầm lặng, tuyệt vọng vì yêu sách của chúng ta về cái đến của một thực tại không đối thủ. Thực tại bất hoại. Không tàn tạ, không, vì  trải qua những hiểm nguy của mọi sự. Nhưng thực tại rõ ràng chiến thắng cái chết hữu hình. Đó là cái Đẹp, cái Đẹp băng đại dương, hiện ra ngay từ thuở ban sơ trong trái tim ta, khi thì ý thức ngạo báng, lúc cảnh báo minh mẫn.

Dấu ấn duy nhất ở đáy cuộc sống trắng, là thơ dự liệu. Và luôn trong trái tim ta chói lọi và phóng đãng hiện ra.

Thơ sống đời mất ngủ triền miên.

Trên thơ đêm băng ngang, thức đoạn tuyệt khi con người phẫn khích bày tỏ. Dẫu có thể dài sao nữa, thơ tự phạm chúng ta, và chúng ta tự phạm bóng lướt thoáng qua thơ.

Thi sĩ là phần tử con người bất tòng phục những dự kế tính toán. Thi sĩ có thể được triệu để trả bất kỳ giá nào đặc ân hay cái vạ này.  Thi sĩ phải biết cái ác luôn đến từ quá xa hơn người ta tưởng, và không chết vì cưỡng bách trước chướng ngại người ta chọn cho chàng.

Thơ có một hậu xứ mà chỉ riêng hàng rào mờ ảm.
Không cánh thuyền nào trôi nổi lâu trên băng sơn này,dạt theo bất thường của nó, đến với chúng ta và kết băng trở lại. Nhưng nó chỉ ra trước mắt chúng ta cái chói chang và những nguồn hoang dã của no.ù
 
Qua thơ, người ta chỉ ở nơi từ giã, chỉ tạo ra tác phẩm mà người ta xa cách, chỉ đạt được kỳ gian trong khi tàn phá thời gian.

Nhiệm vụ của một Hoàng tử là, trong hưu tranh của mùa màng và giấc ngủ của những kẻ sung sướng là tạo ra một Nghệ thuật nhờ những đám mây, một Nghệ thuật thoát ra từ đau khổ và dẫn về đau khổ.

Hành động xót xa và khá trầm trọng để viết khi xao xuyến dâng lên tận cùng để quan sát và hạnh phúc của chúng ta trầm lõa thân trong gió bụi đường trường.

Thi sĩ  được chú ý đến nhờ vào lượng trang sách vô nghĩa chàng không viết ra. Chàng có tất cả những con đường của cuộc đời quên lãng để phân phối những số bố thí và nhả ra giọt máu nhỏ mà chàng không chết.

Thơ trước tiên luôn là một đào thoát, nhà tù khổ sai và bảo chứng mà đào thoát của những bưuớc đi dài và chết người đã thành tựu.

Trong tình yêu, trong thơ, tuyết không là sói tháng giêng, nhưng là chim đa đa của tân xuân.

Chỉ có chúng ta đây mặt đối mặt hỡi Thơ. Sự trở lại của Ngươi mang ý nghĩa là ta phải một lần nữa đọ sức với ngươi, với sự thù nghịch trai trẻ của ngươi, với nỗi khát khao không gian trầm tịnh của ngươi, và chuẩn bị cho niềm vui của ngươi cái lạ lẫm bình quân này mà ta sẵn sàng. ■