tranh: Rừng - Kinh Dương Vương
NGUYỄN ĐỨC TÙNG
BỖNG NHIÊN MỘT NGÀY
Bỗng nhiên một ngày bạn không nhớ gì cả
Không nhớ bất cứ điều gì. Bạn đã quên
Từ đâu sinh ra. Bạn quên mất tên người bạn đời
Đã ở với nhau bốn mươi năm
Bạn quên mất tên dòng sông
Tên một con đường, tên người bạn cũ
Tên ngọn núi, một chiếc xe đạp, tên của con chó nhỏ
Ngày nào cũng vẫy đuôi chạy ra khi bạn về nhà
Bạn quên mất tên của nỗi giận dữ
Tên của vầng trăng
Tên khắc trên ngực một người đàn bà
Bên trái. Tên của một nhành hoa
Đây là nước. Bạn nói: đây là nước
Đây là hạt bụi. Bạn nói: đây là hạt bụi
Đây là bông lúa. Đây là bông lúa
Đây nữa, là nỗi buồn. Bạn nói: đây là nỗi buồn
Bạn ngồi vào bàn, và ăn đi chứ. Bạn ngồi vào bàn
Nhưng không ăn
Bạn ngồi như thế suốt buổi chiều
Những người đến thăm ngày càng đông
Những khuôn mặt lạ. Bạn không biết ai cả
Bạn đã quên mất: người hàng xóm
Bạn quên mất: đứa bạn học thời bé. Cho đến khi
Một người đến gần, cúi xuống, khẽ đặt tay lên vai, và bạn quay lại
Người ấy mỉm cười. Và cho đến lúc ấy
Bạn bắt đầu nhớ lại
Bạn nhớ lại những gì xa xưa không ai biết
Khi trên gương mặt già nua
Của bạn giọt nước mắt lăn đi
Nguyễn Đức Tùng
2020