Đặng Đ́nh Túy
viết thư cho chồng
chuyện ngắn
Bữa cơm
chiều em lo trọn vẹn. Không phải nói vậy để nhắc anh
rằng ḿnh đang sống trên xứ người, lại
cũng không để nói rằng tư tưởng họ
“tiến bộ” hơn tư tưởng người ḿnh,
ít ra là trong cố gắng nâng vai tṛ người vợ lên
cao hơn một chút, –không đ̣i ngang với chồng(!),
chỉ mới cao hơn vị trí cũ của chính nàng
đang có thôi.
Anh làm ra lạnh lùng,
sau khi đă tuốt kiếm ra đấu với
đối thủ vô h́nh và vắng mặt. Cuộc giao tranh
chẳng sôi nổi mấy v́ thỉnh thoảng anh gạt
kiếm đối phương, dừng lại suy nghĩ.
C̣n đối phương th́ ngoan ngoản (hay lịch
thiệp) (hay khí khái như tay kiếm sĩ thời
xưa) cắm cây gươm sáng loáng xuống đất,
khoanh tay chờ, vừa lănh đạm vừa kiêu căng.
Nói bóng gió nghe cho vui tai vậy thôi chứ thực sự th́
y chẳng hề hay biết chi về cuộc thách
đấu giữa anh với y. Là v́ y không có thật,
theo một cách định nghĩa. Anh cũng biết
vậy nhưng dù sao, đó cũng là cái cớ để
anh gây hấn, một cái cớ khá vững vàng và …chính
đáng, chính đáng ở chỗ nhân danh hạnh phúc
lứa đôi. Giữa anh và em. Và mấy đứa
trẻ.
Nói thế nào đây nhỉ?
Phải nhận rằng trong một khung trời khác, hoàn cảnh
khác, lẽ ra phải có một ngôn ngữ khác, hay ít ra một
cách diễn đạt khác, anh nhỉ? Nói rằng với cái
đà “toàn cầu hóa” kinh tế e chừng những thủ
tục toàn cầu hóa khác cũng đang bị lôi kéo theo, chẳng
hạn toàn cầu hóa không khí gia đ́nh. Anh không thấy sao,
ở quê ḿnh giờ họ cũng theo kịp, cũng ngoại
t́nh cũng t́m đào kép nhí cũng đa thê đa phu rầm
rầm. Xin anh yên tâm : người đàn bà của anh giờ
này dù cũng lái xe, cũng điện thoại di động
–hai phương tiện tối cần để “nhảy
dù” nếu muốn– nhưng nó vẫn mỗi sáng ra đi đúng
giờ mỗi chiều trở về đúng giờ, phục
vụ chồng con đầy đủ, và những phương
tiện cần yếu nói trên đây chỉ được
dùng một cách đúng đắn không hề lạm dụng :
xe để đến sở (xa quá, làm sao đi bộ
được? mà chờ buưt th́ mất hết cả giờ ;
đi xe riêng th́ chỉ tốn nửa giờ nhưng đi
buưt th́ gấp đôi, một giờ đi một giờ về
cộng hơn tám giờ ở sở chắc chồng đói
con đói mất!) c̣n điện thoại là để pḥng
lúc trái gió trờ trời của chiếc xe và của con lộ
giao thông (kẹt xe, hỏng xe) và biết đâu, cũng nên
nghĩ (mà thương!) cho cái không may của người lái.
Hôm em bị lật xe anh nào có biết. Chiếc xe lật úp,
đau dần cả người, may thay không xây xát chi nhiều,
nằm một lúc cho hoàn hồn rồi lồm cồm ḅ ra
khỏi xe. Tên côn đồ lái ẩu gây ra tai nạn, lợi
dụng sự vắng vẻ không nhân chứng đă bỏ
chạy mất tích. Con đường băng ngang cánh rừng
vắng hoe, trời bắt đầu nhá nhem ; về mùa
lạnh cảnh vật bi thảm và đe dọa. Chống
tay lấy sức ngồi dậy vẫn chỉ muốn ngă
dúi một bận nữa nhưng cứ tưởng tượng
tới cái scène tựa như trong Rashomon mà hăi quá nên nhanh
nhanh. Nhưng nhanh nhanh cách nào đây? Đă gọi cho bọn
bảo hiểm (ngồi thấp người sau gốc cây,
gọi nho nhỏ chỉ sợ tên tướng cướp
xuất hiện bất thần) nhưng chưa thấy trả
lời ; ra đứng ở vệ đường đưa
tay xin quá giang lại ngại những ông kẹ. May sao một
chiếc xe chạy ngang, thấy xe em úp sấp bên vệ
đường, người lái đạp thắng ngừng
lại, hớt hăi chạy đến nh́n vào. Ngắm cách phục
sức (em vẫn nấp kỹ sau bụi cây) và nhận xét
thái độ y (y lo âu thấy rơ, không ngại bẩn quần
áo đă nằm sát đất nh́n vào mặc dù cũng c̣n nhớ
đến chiếc cà-vạt nên đưa tay giữ lại
sợ nó chấm xuống bùn và cất tiếng gọi) em bớt
nghi ngờ, ḷ ḍ bước ra chào xin quá giang. Y đưa em
về đến nơi đến chốn, c̣n gắng gọi
lần nữa với nhà bảo hiểm chỉ dẫn nơi
xảy ra tai nạn, buộc họ phải đến mang
xe về và lập thủ tục tức khắc. Trời
giúp em, y là một luật sư trẻ thạo mọi thủ
tục cần thiết nên chẳng bao lâu mọi lo liệu
được hăng bảo hiểm thi hành đúng đắn.
Ngày hôm sau thức dậy chưa biết đến sở bằng
cách nào th́ người ta đă gửi người mang xe
đến ngay trước nhà, cho em mượn xe suốt
thời gian chờ đợi thủ tục bồi thường
(anh lại giật ḿnh nghi ngờ em có t́nh ư ǵ với y chăng?
Không đâu anh. Những chuyện như vậy cũng có thể
xảy ra. Rất dễ mà cũng rất khó. Liệu đôi
khi chúng ta có lẫn lộn cuộc đời thật với
những câu chuyện xi-nê rẻ tiền không?)
…Những lúc ấy anh
ở đâu, anh ? Em không chối căi rằng em đă không chịu
gơ cửa –có gơ th́ cửa mới mở– nhưng để
làm hành động này không phải là chuyện giản đơn.
Không phải em tự quảng cáo nhưng chắc anh cũng
thuộc được tính em. Khi thương yêu em lo hết
ḿnh, không đợi kẻ kia mở lời, em đă đoán
trước và cố gắng lo cho hoàn hảo. V́ tính em như
vậy nên em cũng mong chờ nơi người khác những
đối xử tương đương mặc dù cũng
biết là không phải ai cũng giống nhau. Ḿnh “giận”
nhau từ bao giờ? T́nh yêu đạt tới đỉnh
cao bằng câu thỏ thẻ thú nhận anh yêu em-em yêu anh nhưng
t́nh giận th́ không tiếng mà cứ lẳng lặng hư
hao dần. Tựa những mảng tuyết ở hai đầu
cực quả đất cứ long ra ră dần từng khoảng,
nhà khoa học ưu tư chắc cũng đau ḷng như
kẻ t́nh nhân run sợ trước từng mảnh t́nh rơi
rụng. Không khí trong nhà cứ càng ngày càng nặng thêm, kẻ
này nín thin thít th́ kẻ kia cũng cắn chặt răng lại.
V́ giữ hai hàm răng khít nhau quá lâu đến lúc phun ra
được vài tiếng th́ bao giờ cũng nặng nề.
Ḥn đá ném đi, ḥn ch́ ném lại, trọng lượng nào
cũng lên tới cả ngàn cân! Và trong số những câu nói
ngàn cân ấy có một câu khiến em bàng hoàng. Chữ “bàng
hoàng” chưa đủ nghĩa nhưng em chưa t́m ra
được chữ nào khác để nói. Xứ ḿnh
thường có lệ kiêng nói ra một số chữ, chẳng
hạn tên húy, bất đắc dĩ mới nói mà nói th́ t́m
cách phát âm chệch đi, làm như hễ nói lên là sẽ bị
trừng phạt, nói lên th́ vô h́nh chung cái xấu cái sai đă
vận vào người. Anh bảo nếu không c̣n chịu
được nhau nữa th́ ly dị quách. Em hy vọng anh
nóng giận nên nói liều. Riêng em, em chưa bao giờ dám
nghĩ đến điều ấy. Chúng ta không có cái “văn
hóa ly dị”, phải không anh? Em vẫn quê mùa, cổ hủ
dù đă sống gần nửa đời người ở
xứ này. Cho nên em kinh hoảng, thất thần. Không nghĩ
đến v́ đă chắc chắn con đường đă
qua và đoạn sắp tới ; đoạn sắp tới
theo em tin th́ cũng như đoạn đă qua, đời
chúng ta buộc chặt vào nhau rồi mà!
Dù sống trong thế giới tây phương, chúng ta chưa đạt tới tŕnh độ cao của chủ nghĩa cá nhân như người bản địa. Ở đây, theo thống kê, cứ hai trong ba cặp lập hôn thú th́ ba năm sau đă chia tay nhau. Người ta chia tay dễ dàng dứt khoát. Người ta bán đất bán nhà bán đồ dùng và chia nhau đón các đứa con vào cuối tuần. Nh́n những đứa trẻ mỗi cuối tuần lêch thếch mang sac ôm cặp, chờ đợi người đến đón ; chúng ngơ ngơ ngáo ngáo đến tội. Chúng không có chỗ ở nhất định. Chúng thiếu hơi hám của tổ ấm nhất định. Có những đứa bé ôm theo tấm chăn hay con búp bế như chiếc phao duy nhất giữ chúng khỏi trôi đi v́ những con sóng cả. Chúng ta không làm vậy được. Chúng ta c̣n nghĩ đến những kẻ khác và (có thể) biết quên ḿnh v́ kẻ khác. Mấy đứa con là mối ưu tư hàng đầu, hàng nh́ là hai ta, nhưng phân chia như thế cũng sai, không có tế bào gia đ́nh nào có thể đứng riêng ḿnh, chúng vốn là một quần thể. Ở xă hội này, có những kẻ tố chức cuộc sống phân cách ngay tự buổi đầu, để bảo đảm an toàn, an toàn thân xác và an toàn quyền lợi vật chất. Kết cục là tôi ỏ nhà tôi, anh ở nhà anh. Cần tôi anh đến, nhớ anh tôi t́m. Nhưng ư nghĩ này mới thực sự làm em sợ hăi : có người đàn bà trên một tờ báo dành cho phái nữ đă quan niệm rằng sự có mặt của người phối ngẫu đă phanh đoạn cá nhân ḿnh! Chữ “băng ngang” mà bà ta dùng có sức công phá trong em dữ dội. Hẳn phải có những ư niệm tận t́nh ích kỷ, tận t́nh bảo vệ bản thân mới cho rằng kẻ kia khi đến với ḿnh đă xuyên thủng ḿnh, chia cắt ḿnh khiến ḿnh không c̣n nguyên vẹn nữa do vậy mà bằng mọi cách phải “tự vệ” tới cùng. Rốt lại tuy họ khôn mà trở thành dại. Chọn lựa kiểu đó th́ chắc chắn là ít hư hao, về phía ḿnh cũng như phía người. Thế nhưng không bao giờ đạt được ư nghĩa của riêng và chung cùng một lúc. Đời sống lứa đôi là cố gắng không ngừng để ḥa hợp hai điều đó.
Ngược lại, chấp nhận cuộc sống lứa đôi nhưng cứ phải ḍ chừng, nghi ngờ, cảnh giác th́ cũng chẳng bơ. Phải có sự tin yêu và cùng lúc nên chấp nhận rằng người kia cũng là một con người như ta. Hắn cũng biết mơ mộng cũng sợ nhàm chán và cũng cần một khoảng không khí riêng tư để hít thở. Ở đây người ta nói cách văn hoa : khu vườn bí mật. Dùng từ bí mật có vẻ như có điều ǵ ghê gớm ; em không quan niệm vậy. Đó chỉ là nơi ḿnh không ngại mắt nh́n, ḿnh tự do thong dong dạo chơi. Nghiệt một nỗi là trong cái thoáng chốc dạo chơi một ḿnh trong khu vườn riêng ấy bổng chiếc điện thoại rung lên : “em đang ở đâu?”. Câu hỏi vô hại. Nhưng đôi khi cũng câu hỏi ấy nhưng không vô hại chút nào. Kẻ kia không lo cho ta; kẻ kia lo cho chính hắn. Suy cho cùng hắn chỉ sợ hao hụt quyền uy!
Em không dám nói nhưng anh biết đấy, em chưa bao giờ “ngoại t́nh” đúng nghĩa (như anh vẫn tưởng tượng) v́… có lẽ không v́ sợ người, sợ dư luận đàm tiếu, sợ gia đ́nh tan nát, nhưng là sợ …chính ḿnh hơn hết. Mà ḿnh lại chính là đầu mối của mọi cái sợ khác nêu trên đây, sẽ kéo theo sau. Không biết nữa, điểm đến cuối cùng của hai kẻ gọi là yêu nhau là nơi nào anh nhỉ? Có phải là cái giường không? Mà tại sao cái giường nó có mănh lực ghê gớm đến vậy khi hai đứa ḿnh vẫn hằng đêm –trước kia, hồi mới yêu nhau và mới đây, thỉnh thoảng– mà chẳng thấy sức lôi kéo của nó dữ dội đến đâu đâu? Hay em đặt câu hỏi theo cách khác nhé: cái ǵ đóng vai tṛ sợi dây buộc cuộc đời người đàn ông và người đàn bà vào với nhau? T́nh yêu hay t́nh dục? V́ em thất vọng ít nhiều với mọi cố gắng lôi kéo anh vào với em mà đâm ra bị câu hỏi này ám ảnh. Không bị ám ảnh suốt ngày nhưng thường lắm ; bù qua sớt lại, có thể trung b́nh mỗi ngày một lần em nhớ đến nó, trực tiếp hay gián tiếp, có khi đ̣i đoạn nhưng có khi chỉ phớt qua v́ những lo âu chất chồng hàng ngày hoặc nhờ công việc sở kéo níu. Em không tin mấy ở t́nh yêu ; vậy t́nh dục chăng? T́nh nào th́ cũng mỏi ṃn. Yêu thương mỏi ṃn được th́ dục vọng bộ không mỏi ṃn được sao. Có điều dục vọng vơi đi xong rồi đầy lại được ngay mà t́nh cảm mất th́ khó mong t́m lại. Những nỗ lực nào những cố gắng nào có thể lôi kéo được t́nh trở về hả anh? Khó quá là khó. Phải nhận rằng t́nh dục như ly rượu, uống vào là có ép-phê ngay, trừ khi đă quá quen thuộc. Chúng ta vẫn đọc thấy được nét thỏa thuê ấy trên mặt người, ngay cả khi chỉ mới được hứa hẹn thỏa thuê. Chúng ồn ào quá, lộ liễu quá trong khi những h́nh thức quyến luyến âu yếm khác rất âm thầm, phải t́m lâu mới thấy.
Thật ra bước đầu của cuộc gặp
gỡ gái trai luôn luôn đ̣i hỏi một chút đồng
lơa ; không có sự đồng lơa th́ chỉ là chiếc
pháo tịt. Chính em đă nhiều lần đóng vai tṛ chiếc
pháo tịt ấy. Chắc anh ph́ cười¸ đa nghi như
anh th́ điều em nói khó mà thuyết phục được
anh, em biết chứ. Nhưng anh ơi, không phải ai cũng
có phản ứng giống nhau mặc dù hoàn cảnh có thể
không khác nhau mấy. Em đă có can đảm đi đến
chỗ này, xin anh cho phép em nối tiếp bằng một thí
dụ có thật đă xảy ra với em. Không chỉ một
thí dụ mà có lẽ nhiều thí dụ. Chẳng hạn
chuyện anh chàng X. Anh biết v́ anh đă có nhiều lần
gặp X. bạn cùng sở và là xếp trực tiếp của
em. Hồi đó công việc dồn dập, chuyện nán lại
làm thêm giờ là chuyện thường xảy ra. Đối
với X th́ ngay lần gặp đầu em đă có dự
cảm là X có cách đối xử hơi khác và em cũng đă
chuẩn bị đề pḥng. Nhiều lần, lấy cớ
là theo dơi việc em làm, X. đă cúi xuống sau lưng em giả
vờ chỉ chỏ vào trang máy. Những lúc như vậy
em thường đứng lên tránh sang bên để X. tự
do đọc, nhưng hôm ấy X. đă chống cả hai
tay lên bàn khiến em lọt thỏm vào giữa gọng ḱm của
anh. Với nhăn quan của phụ nữ, X. có bề ngoài
được xếp loại khá, ăn nói cũng
được nhưng chẳng hợp chi với em. (Anh sẽ
đặt ngược giả thuyết : mà nếu hợp
th́ sao? Em đă có suy nghĩ rồi, cũng tự đặt
cho ḿnh câu hỏi ấy rồi. Sẽ giải bày cùng anh
sau.) Hơi thở của X. càng lúc càng gần, nghe chừng
những sợi tóc em bất đầu lao xao. Em hoảng hốt
đứng lên bất th́nh ĺnh. Không ngờ được
sức mạnh của sự chuyển động thân thể
con người. Đầu em đụng vào cằm X. khiến
hàm răng dưới của anh ta bị chạm mạnh,
anh ta la lên một tiếng nhỏ nhưng khi em quay lại
nh́n th́ mới hay cả tóc và vai áo em vấy đầy máu.
Sáng hôm sau X. ngồi ĺ trong pḥng không bước ra. Em thở
phào v́ chính em cũng cảm thấy khó xử nếu phải
đối mặt với X. Lúc tan việc một người
bạn gái cùng pḥng vô t́nh tiết lộ : “Ông X. hôm nay làm
sao mà mang cái băng to tướng dưới cằm”, rồi
khôi hài một cách vô t́nh : “chắc cu cậu chạy nhảy
nghịch ngợm đâu đó –trẻ con mà!”
Bản chất bất trung trong mối liên hệ nam nữ là chuyện thường thấy. Nếu thiếu những yếu tố ngăn chận từ trong chính ta th́ có lẽ những phản phúc loại ấy phải xảy ra hàng ngày hàng giờ. Có một buổi chiều người bạn gái em cùng em đi chợ, xong đâu đấy bạn rủ em ngồi nghỉ trong quán cà phê, uống với nhau một cái ǵ đó, bạn đề nghị. Một lúc lại có hai bạn khác đi qua, lại vẫy nhau mời gọi. Rốt cuộc một bàn đầy bọn đàn bà líu lo như chim hót. Chợt cả bọn không ai bảo ai mà đều ngẩng cao đầu. Một ông tuổi trung niên tay ôm bó hoa, đang từ bên kia đường băng qua nhằm vào chỗ tụi em ngồi. Người dong dỏng cao, áo quần tươm tất, tóc đă hơi bạc nhưng bồng bềnh cùng chiếc khăn len quấn cổ vấn lơi cũng bồng bềnh, tay ôm bó hoa. Băng qua bàn tụi em (cả bọn đều quay ngó theo) đến chiếc bàn cách đó một quăng ngắn nơi một thiếu phụ ngồi một ḿnh. Thấy ông, bà dợm đứng lên, đầu hơi nghiêng, cười đon đả. Ông vội vàng bước bước cuối vửa trao cho bà bó hoa vừa nghiêng xuống, chiếc hôn nhẹ đặt lên môi thiếu phụ. Chuyện tầm thường thôi anh nhỉ, thế nhưng bọn đàn bà tụi em (cả bọn đều đă lập gia đ́nh), chẳng những nhóm chúng em mà hấu như những người đàn bà ngồi rải rác đây đó đều lặng nh́n cảnh đó. Người Âu giữ phép lịch sự, hiếm khi nh́n chăm chăm vào kẻ khác, thế mà như họ không đừng được, họ phải nh́n thôi. Nh́n và ao ước. Nh́n và thèm thuồng. Nh́n để tự hỏi sao không là ḿnh ở địa vị đó. Biểu tỏ thương yêu giản dị thế đấy mà hiếm ai làm được. Em tin rằng mọi kẻ thành niên đă có gia đ́nh, chồng con đề huề, chẳng mơ ước ǵ hơn là duy tŕ không khí êm ấm trong nhà. Ngay cả những người “ăn vụng” hay “toan ăn vụng” cũng không hẳn là hành động toan tính trước, chỉ là những vấp váp do hoàn cảnh…
Bây giờ th́ trở lại chuyện chúng ta. Em không chối căi là dạo gần đây em buồn lắm, muốn giải quyết không khí nghi kỵ vợ chồng mà không làm được. Trong lúc hoang mang và bơ vơ như vậy, em đă gặp một người. Em đă chọn anh ta để gửi gắm tâm sự. Em viết cho anh ấy hàng ngày, đổi lại anh ấy cũng vào đọc blog của em hàng ngày không sót bữa nào. (À chuyện em viết blog anh đă biết, anh đă chế giễu ; không sao, em viết cho em, chẳng phải tính chuyện làm văn chương th́ kể ǵ việc hay hay dở. Đó là khu vườn riêng của em. Em cho phép ḿnh nói ra những điều ḿnh nghĩ, tự do và thành thật được chừng nào tốt chừng ấy. Càng nói được điều dấu kín, càng thành thật em càng thấy nhẹ ḷng : một an ủi lớn cho em). Dựa vào điều em viết, anh ấy khuyên răn em, phân tích phải trái. Anh ấy cũng giúp em trong việc diễn tả câu cú và cho rằng nhờ thành thật em có cơ làm …nhà văn. Bản thân anh ấy là một cây bút đă được biết tiếng từ lâu…
Từ năy đến giờ em ăn cắp giờ của sở viết thư. Chắc phải ngừng để thanh toán nhanh số công việc trong ngày trước khi ra về. Em cũng sẽ ghé siêu thị một chốc mua vài thứ c̣n thiếu để làm cơm chiều. Hy vọng anh t́m ra thư em sớm (thư đâu có qua hệ thống bưu điện).
À, quên, phải nói để anh rơ : anh bạn em chọn gửi gắm tâm sự là nhà văn H. X. Anh ấy ở cách xa chúng ta gần mười hai giờ bay mà rơ tội, anh đâu c̣n di chuyển được một ḿnh. Anh đă ngồi xe lăn từ cả mười năm rồi!
Đặng Đ́nh Túy
http://www.gio-o.com/DangDinhTuy.html
© gio-o.com 2013