Đặng đ́nh-Túy

Ông già ngồi ở bàn bên

truyện ngắn

 

Ông Rốt lái xe xuống phố. Từ khu rừng nơi có căn nhà gỗ, ông dùng chiếc SUV để chắc ăn là nó chịu đựng giỏi dù vượt bùn lầy cũng như đá nhọn lởm chởm trên hành tŕnh dằng dặc hướng về thành phố của vùng đông bắc này. Sáng hôm ấy Rốt dậy sớm, dù đêm trước ông phải thức giấc đi tiểu đến hai lần. Lần đầu lúc bốn giờ sáng như lệ thường nhưng bận thứ hai th́ do những ư nghĩ trong ông khiến ông thao thức nên sinh buồn tiểu. Mà cách buồn tiểu của tuổi già cũng khác với cách buồn tiểu hồi c̣n trẻ. Lúc trẻ trước cơn buồn tiểu người ta có thể hoăn đến vài ba tiếng đồng hồ nhưng giờ này th́ khác, chỉ cần năm mười phút đă tưởng như cảm thấy ẩm nước ở đáy quần. Tuổi già như vậy đấy. Ông uống ly cà phê thứ nhất lúc chưa quá bốn giờ sáng. Cà phê cũng là nguyên do xui ông buồn tiểu. Vậy là tốt, ông tự nhủ, không do dấu hiệu lôi thôi ở phía nhiếp hộ tuyến.


Rốt cũng đă thắng bộ từ lâu. Những việc làm này là cách ông tự đánh lừa ông, nếu không th́ ra điều là ông vội vàng quá. (Không vội vàng là dấu hiệu của một sự già nua đến ngán ngẫm nếu không muốn nói quá hơn một chút là dấu hiệu của dửng dưng cuối đời). Thế nhưng Rốt lại chẳng ngồi yên được. Ông chỉ muốn xuống đấy, ngồi ở tiền sănh của khách sạn X. và gọi thức uống để giết th́ giờ... nhưng uống cái ǵ nhỉ? Không cà phê nữa đâu ; đă hai lần rồi. Th́ một ly vang vậy. Khí sớm đấy, nhưng chẳng sao…


Ngày hôm qua ông nhận cú điện thoại của một người lạ. Lại là một phụ nữ. Bà bảo mong gặp ông, với tư cách độc giả, và sẽ nói về cuốn sách sau cùng của ông. Lại vụ sách vở! Rốt đă từ lâu không c̣n hứng khởi ǵ khi nghe người khác nói chuyện về tác phẩm ḿnh. Vô ích, họ chẳng hiểu ǵ về ḿnh cả, Rốt nghĩ. Không phải v́ những “thông điệp” xuyên qua các tác phẩm của ông to lớn, sâu đậm : ông chẳng có thông điệp nào hết. Chẳng qua viết cũng tựa ta găi ngứa, cảm thấy ngứa ngáy th́ ta đưa tay ra cào, nhằm vào chỗ khó chịu đó ; có khi ta tưởng găi tức là làm dịu cơn ngứa nhưng không hẳn thế. Là bởi đó là một cảm giác phức hợp, không chỉ bắt nguồn bởi phản ứng của lớp biểu b́ mà có khi là sự sinh sản hay hủy hoại của lớp tế bào bên dưới cả lớp biểu b́ ấy; cũng có khi nó thuộc phạm vi hoạt động của thần kinh nữa, do vậy nó tùy thuộc vào phản ứng có tính chủ quan. Có nhiều khả thể : hoặc điểm ngứa không tập trung vào một nơi nhất định hoặc ta có cảm giác ngứa nhưng kỳ thật là một phản ứng khác của da thịt mà ta nhầm (ta có thể nhầm lẫn về một cảm giác lắm chứ!) ; găi v́ vậy nhằm mục đích trấn áp hay giải tỏa cảm giác khó chịu nhưng hành động đó lại có thể mang tới một kết quả đảo ngược. Lại cũng có trường hợp khác : găi không làm dịu mà làm nẩy sinh một hoạt động dây chuyền ; càng găi ta càng ngứa thêm (viết không hay, càng không cảm thấy thỏa măn ta càng muốn viết nhiều hơn. Chỗ này có tính tâm lư : người viết nghĩ họa chăng số lượng có làm át hẳn phần phẩm chất. Hy vọng thế). Cho nên ngứa và hành động nỗ lực làm dịu cơn ngứa đi chệch nhau khá xa. Không có tính cách hỗ tương nào giữa hai sự việc này nhưng ta cứ tin và vẫn hành động nhiều khi gần như phản ứng theo điều kiện.


Viết văn cũng từa tựa vậy.

 

Tóm lại ông chấp nhận gặp người đàn bà không phải để nghe người ta nói trật lất về ḿnh, chuyện vu vơ trời đất đâu đâu mà là v́ câu nói sau cùng của bà ta trước khi Rốt quyết định đồng ư hẹn gặp. Bà bảo : “Chúng ta biết nhau đấy nhưng chắc ông đă quên tôi rồi. Hy vọng lúc gặp, ông sẽ nhớ ra”. Trong thời trẻ, nếu nghe ai bảo vậy Rốt đă chẳng tít mắt dễ dàng đến thế, nhưng giờ th́ khác. Đă lâu lắm rồi ông chưa đánh hơi được mùi son phấn, cơ hồ quên mất cái mềm mại (mềm mà có trọng lượng, không phải nhẹ như tơ) của xác thân phái yếu, quên sự hiện diện của thứ sinh vật mà ngay đối với tên đàn ông đă ngậm ṇng súng vào mồm sửa soạn bóp cái khuy sắt cong cong bên dưới cũng phải tốp lại một giây ngần ngừ suy tính xem có nên tiếp tục hay không. Huống ǵ ông. Ít có nhà văn tự tử. Chỉ mỗi Hemingway. Trước đó khá lâu có Stefan Zweig. Bên Nhật có một vài ông, nhưng Nhật Bản là xứ  người ta rất quen harikiri mà chẳng cần phải làm nhà văn. Sau đó, ở xứ Việt-Nam lao đao th́ có Phạm Duy Khiêm, có Tam Ích, có Nhất Linh. Nhưng quyết định của những vị này đều là do hoàn cảnh chung không do t́nh tiết cá nhân. Hết! C̣n ai nữa đâu? Lư do? –Chắc là tại anh nhà văn có khả năng tự ru ngủ. Và nhất là có quá nhiều ảo tưởng. Mà chính ảo tưởng lại là thứ thỏa ước đ́nh hoăn được kư kết giữa con người với thần chết.


Ông già cố đào bới kư ức xem có người phụ nữ nào có chút dính líu gần xa với ông vào những năm sau này chăng. Tuyệt không nhớ nổi. Nhưng không nhớ chưa hẳn là không có. Ông nhớ lại câu nói của thiếu phụ, tưởng như nàng ngầm nhắn gửi rằng“chúng ta đă trải qua những phút giây thắm thiết đến thế mà ông đành quên sao”. Thắm thiết th́ hẳn là không rồi nhưng một trong hai kẻ biết đâu sau khi “sự việc” xảy ra đă giữ lại một chút ǵ đó nhờ h́nh ảnh, mùi vị, âm thanh mà khả năng kư ức của ta cho phép giữ lại. Nhưng coi chừng, nhiều khi cái ta gọi là kư ức cũng tự nó có khả năng sáng tạo ; rốt cuộc ta không biết rằng ta có thực sự sống một phút nào đó, sống đúng như ta tưởng hay không. Liệu cái người đàn bà sắp gặp ông có lọt vào trường hợp tương tự  –xuyên qua những lời bà đă kể cùng ông?


 

Người đàn ông mà hắn đặt tên là Rốt là ông già ngồi ngoài hiên khách sạn mà hắn quan sát suốt buổi sáng hôm qua. Sở dĩ  hắn đặt tên cho ông là Rốt bởi dáng dấp ông nom từa tựa ông nhà văn Mỹ nọ, thiếu cằm và đầu tóc th́ chỉ c̣n lại ba trái đào –một chỏm giữa, hai nhóm con con hai bên trông như đầu mấy chú tiểu đồng trong tranh tàu ngày trước. Mà lạ thay, khi hắn tự động gán cho ông cái tên như vậy  th́ thoắt cái, nh́n lại, ông ta đă giống y (nếu không muốn nói là giống …hơn cả nhân vật thật). Vừa đến thành phố này, sau khi t́m thuê được pḥng trọ trong  khách sạn, hắn lửng thửng xuống tiền sănh ăn điểm tâm và nh́n thấy “ông Rốt của hắn” ngồi bàn kế bên, với ly vang trước mặt. Vào lúc mà mọi người trong quán đều dùng điểm tâm vội vă th́ chỉ ḿnh ông già thong dong với ly rượu và tờ báo. Hắn nhận ra rằng cả ly rượu lẫn tờ báo đều là hai thứ phụ tùng trong chiến thuật ngụy trang để ông già có lư do ngồi lâu v́ rượu ông chẳng nhấp mà báo ông chẳng buồn đọc.


Vô công rồi nghề, hắn vừa quan sát ông ta vừa đặt ra những giả thuyết. Hắn cho đó là một việc làm thú vị. Tuy ông già có bộ điệu thong dong nhưng nhất định không phải ông đến đây ngồi qua ngày mà dường đang chờ đợi một ai đó v́ thỉnh thoảng ông lại đưa tay xem giờ.


Kẻ ấy là ai? Già như vậy rồi th́ người ta đâu c̣n công việc ǵ cần thiết nữa. Không áp phe áp phiếc th́ chỉ c̣n t́m cách tự làm vui ḿnh. Đàn bà nhé? Chứ c̣n ǵ hơn nữa đâu nếu  người ta chưa kịp có một “mụt nhọt” nào đó trong tim, trong phổi, trong cuống họng, dưới háng, trên đầu… Mà hễ chờ đàn bà th́ kẻ ấy phải là anh nghệ sĩ, phi vẽ vời th́ cũng viết lách ; riêng đám nghệ sĩ tŕnh diễn th́ không hành động kiểu đó –họ thực tế hơn nhiều tuy trông bề ngoài có vẻ bay bướm hơn. Đối với ông việc định nghĩa người phụ nữ như một đóa hoa là một ví  von khá chính xác : ông chỉ có thể mang về cắm vào b́nh và đặt lên bàn. Cho …đẹp thôi.

 

Xét qua cách đối xử của những người khác, hẳn ông là khách quen. Quen nhưng không thường xuyên. Một ông vẻ hơi suồng sả, oang oang chào : “hê lô, Phiu, lâu quá không thấy mày”. Phiu, đúng là tên thân mật của ông nhà văn mà hắn ngờ ngợ. Rơ khổ : từ trên xó rừng đèo heo hút gió lái xe xuống đến tận đây th́ nhất định phải có mục đích chứ,  mục đích quan trọng nữa là khác.  Lư luận như thế là hắn trở về cái tiền đề khi năy. Wow, phải biết nhé, đào của nhà văn ắt phải… ngầu. Cứ kiên nhẫn chờ xem.
Cả hai –ông nhà văn theo cách hắn tưởng tượng, và chính hắn– vào sáng hôm ấy đều thư thả, thư thả nhưng vẫn trông chờ một điều ǵ đó. Ở cuối đường.  Hay cuối hạn.  Hay cuối đời.

 

Nhất định rồi cô ta cũng sẽ tới thôi, ông già tự nhủ. Có thể muộn chỉ v́ chưa t́m ra ch́a khóa xe đă lơ đễnh vất bậy đâu đó. Hay vừa leo lên xe th́ nghe điện thoại nhà réo vang (biết đâu lại chẳng do ông nhà văn v́ sốt ruột nên gọi thử, nàng nghĩ). Hay đứa con khóc. Hay con chó lợi dụng lúc chủ ơ hờ đă thoát chạy ra đường. Hay bị ông hàng xóm ba hoa giữ lại kháo chuyện lúc mới vừa ra khỏi cổng. Vạn lư do. Sống ở đời điều quan trọng là chớ nên nghĩ một cách chắc ăn rằng hễ ta gieo vào ḷng đất một hạt đậu th́ ba ngày sau nhất định phải có cây đậu con trồi lên. Nhờ theo chủ nghĩa hoài nghi mà cuộc đời Rồt không đến nỗi tuyệt vọng, nhất là trong những trường hợp chờ đợi khơi khơi kiểu này (ông chẳng nh́n chăm chăm mặt đất chờ nh́n thấy cây đậu mọc). Tṛ chơi t́nh ái là thứ tṛ chơi khá dai so với những tṛ khác mà con người theo đuổi. Đặc biệt là có những kẻ vẫn bám víu cho dù khả năng thực hành đă yếu kém, và ngay cả sau khi nó hoàn toàn triệt tiêu. Ông là một trong số những kẻ này, thoạt tiên chắc v́ … nghề nghiệp, sau đó thành thói quen –thứ  tập quán đáng ghét.


Ngành điện ảnh ngày nay do nhu cầu của khán giả, người ta phải sản xuất thật nhiều để đủ cung ứng. Và h́nh thức phơi-ơ-tông là dạng thích hợp nhất v́ có thể kéo dài đến bất tận. Thử theo dơi một xê-ri nào đó th́ ta khắc hiểu. Hiểu rồi ta sẽ băn khoăn về vai tṛ các diễn viên – có lẽ đúng ra ta phải nói là tâm tư các diễn viên (không phải vai tṛ mà là tâm tư của kẻ giữ vai tṛ) : họ diễn đi diễn lại những xen, chẳng hạn, khám xét phạm trường, chăm chú nh́n một kẻ nằm sóng soài giả chết được bôi phẩm đỏ thay máu. Họ nhíu mày, tẩn mẩn soi mói, làm bộ sờ mó, suy nghĩ, cân nhắc… những động tác này được làm đi làm lại trăm ngàn lần mà bản thân diễn viên hơn ai hết, nhận ra tính cách lố bịch của nó. Tất nhiên là v́ sợ cách thủ diễn của ḿnh thiếu độc đáo có thể dẫn đến chỗ mất việc, người diễn viên cố xoay xở để trong phạm vi chật hẹp của vai tṛ nhai đi nhai lại ngh́n lần có chút ǵ mới mẻ, khốn thay, những vụn vặt ấy chỉ ḿnh anh ta nhận ra thôi. Rơ khổ, anh nhà văn cũng vậy. Nhà văn –không nói đến những kẻ rất hiếm, có lư tưởng, sống chết với những điều ḿnh viết ra– cũng sẽ làm đi làm lại một số việc viễn vông chẳng xa ǵ mấy với những anh diễn viên màn ảnh nọ. Tệ hại hơn là nhà văn sống quá nhiều với suy tư nên càng nhận rơ nỗi bẽ bàng ấy. Hăy tưởng tượng là bạn  chỉ sống với nghề viết. Và viết với thái độ như vậy. Bạn chưa tự tử à? May cho bạn đấy nhé! Dĩ nhiên Rốt hiểu điều đó rơ hơn bất cứ ai cho nên ông sợ phải nghe người ta bàn đến tác phẩm ḿnh. Xin đừng nói chuyện đó, hăy nói chuyện khác vui hơn, ông nghĩ và định đề nghị với bà như vậy nhưng rốt cuộc bỏ qua không nói ra. “Cái váy bà mặc xinh lắm”, ông buông một câu chủ đích là t́m cách đánh lạc hướng phút khởi đầu cuộc đàm thoại. [Nàng từ bên kia đường bước sang. Và ông theo dơi nàng từ khi c̣n ở bên ấy, vừa bước xuống xe, đóng ập cửa, đưa tay bóp khóa, (đèn xe nhấp nháy ba bận báo hiệu là cửa đă tự động đóng chặt), tay ôm cặp giấy (điều này khiến ông hoài nghi không chắc nàng là kẻ ông chờ đợi), tay kia vuốt mớ tóc nâu vừa sổ ra khỏi chiếc mũ dạ (dạo này mốt đội mũ trở nên thời thượng, nhưng phải nhận là phe phụ nữ đă có thêm được  món phục sức làm tăng duyên dáng trong khi các đấng đàn ông th́ trông cứ như mấy tay trùm mafia). Sau đó nàng mạnh bạo tiến tới nhắm ngay chóc chỗ ông ngồi. Quả nhiên đấy cũng là một đặc tính đáng kể của phe nữ lưu : mọi điều họ biết đều biết một cách chắn chắn] “Chiếc váy bà mặc xinh lắm”, ông lập lại, sợ nàng không để ư, nhưng ông đă nhầm, quả đúng là một đề tài hấp dẫn đối với hầu hết phụ nữ. Làm như lơ đảng nhưng nàng bị đưa vào tṛng ngay tức khắc. Khen là khen chiếc váy nhưng thâm tâm ông chỉ nh́n thấy phần c̣n lại, ngoài phần bị vải vóc che kín. Có một đoạn hở, bắt đầu từ gấu váy xuống đến đôi giày, tiếc thay, đó là đôi ủng cao che gần hết phần da thịt đẹp nhất của bộ phận đẹp hàng thứ nh́ trong thân thể phái yếu ; bộ phận đẹp hàng đầu là hai cánh tay, phần trên, mà bây giờ các nhà tạo mẫu đă phát giác ra được (dù rất muộn màng) và cùng đồng ư, nên đă hè nhau cố gắng hết sức để ăn gian được chút nào hay chút nấy : kết quả là dù lạnh tím cả mặt mũi, phục sức của người phụ nữ vẫn có một khoảng không gian bắt buộc phải bỏ trống (nhân danh thẩm mỹ) là hai cánh tay (phần phía dưới c̣n lại có thể mang găng, nhưng găng dài mấy, may thay cũng chỉ che được đến khuỷu), đôi lúc lại c̣n muốn lấn thêm lên trên, triển lăm một tí chút vẻ tṛn trịa của đôi vai nữa. Kết cuộc là khi ở ngoài lạnh nàng có măng-tô choàng kín mà khi đă bước vào nhà th́ buộc phải cởi áo ngoài ra ngay.


Nghe ông khen, nàng làm như mới nh́n thấy chiếc váy của ḿnh lần đầu, đưa tay mân mê. “Tôi không thích mầu này mấy”. Thật ra nó mầu đen nhưng có thể nàng muốn nói đến thứ hàng cát-sơ-mia khá đắt tiền. Ông căi, “tôi cho là rất tuyệt khi nó đi với mầu vàng mù-tạc của chiếc áo len”. Rồi ông nh́n lên chiếc mũ dạ cũng đen tuyền che một phần mái tóc nâu hạt dẻ, định ca tụng lần nữa nhan sắc thiếu phụ nhưng nàng đă cắt ngang lời ông –ư nghĩ ông th́ đúng hơn. “Thế  ông không mang theo cuốn truyện mới để tặng tôi ư? Tôi đă đọc xong ở thư viện nhưng không muốn mua, chờ được ông kư tặng”. Chỉ mong có chừng ấy, ông đẩy cuốn sách đến tay nàng, nhưng đẩy khá mạnh khiến cuốn sách rơi xuống đất. Ông và nàng tranh nhau nhặt sách. Đầu ông va vào gối nàng nơi có chấm gân xanh (nhỏ thôi) và một chấm gân đỏ (cũng nhỏ thôi) tựa trang giấy của hai kẻ chơi cờ ca-rô bằng hai cây bút màu. Xuân Diệu có viết : “tháng giêng ngon như một cặp môi gần”, đây là đầu gối gần nên c̣n ngon hơn cả tháng giêng. Điểm bất toàn đôi khi lại làm tăng tính thẩm mỹ chứ không làm giảm, có lẽ nhờ chỗ nó sống động quá –trường hợp của hai chấm xanh đỏ trên làn da trắng gần như xanh xao, ở gối. Nhưng có một điều chắc chắn nơi ông : ông chưa trông thấy một chiếc gối như vậy bao giờ. Chưa bao giờ. Kư ức, nếu chỉ thu nhận nhờ duy nhất một giác quan thôi th́ dễ phôi phai nhưng đàng này ông già không tin như vậy, ông có tài mở ngơ mọi giác quan khi cần. Và thu nhận cũng bằng từng ấy thứ, từng ấy khả năng.

 

Nàng vội vàng mở sách ra, t́m hàng chữ đề tặng : “tác giả kính biếu… đáng buồn cho một kư ức bội bạc” (ông muốn nói là ông không nhớ đă quen nàng ở đâu) và cười lên khanh khách. Ông tự ư cho phép ḿnh hỗn một cách thân mật : “cười ǵ?” thay v́ dài ḍng“tại sao cô cười?” hay lễ phép hơn nữa,“xin cho tôi biết lư do khiến cô cười ?” Nàng : “Hay! Thấy cách nói ngộ nghĩnh th́ cười chứ sao” À, ra nàng cũng …hỗn. Dấu hiệu khích lệ đây. Trong những tương quan giao tiếp thường t́nh ngoài xă hội, nhất ở xứ Á đông, lễ độ được nâng lên hàng số một ; thế nhưng trong tương quan nam nữ th́ người ta sẵn sàng đạp đổ mối ràng buộc loại ấy ; càng vắng bóng lễ độ sự gần gũi càng có hy vọng phát triển nhanh. Nghĩ th́ tưởng dễ nhưng chua lắm. Ông ŕnh rập, cố khai thác cái lẻo mép trong khả năng viết lách của ḿnh (v́ ở ngoài đời, ngược lại, ông rất cù lần) hầu chêm vào những lời tán tỉnh bóng gió nhưng câu chuyện cứ loanh quanh măi như hai con kiến đẩy mảnh thực phẩm vụn lên dốc, hễ con này gắng kéo lên th́ con kia lại buông ra khiến trọng lượng vật đẩy tụt dốc kéo con bạn ngă lăn theo. Cuộc tranh giành đơn phương chỉ càng lúc càng làm ông thất vọng. Phía nàng h́nh như cũng chẳng có điều ǵ quan trọng để bày tỏ. Nếu đối tượng là kẻ cùng phái, ông sẽ dễ xử hơn, hoặc tung hê hết hoặc t́m cách đấu khẩu, gây hấn và miệt thị. Nhưng đây là nàng. Phụ nữ là hiện thân của cái đẹp. Nàng yêu cái đẹp của chính ḿnh nên đâm ra có thiện cảm với những cái đẹp phù phiếm khác. Mà chỉ yêu vậy thôi, đừng bắt nàng phải phân tích rành rọt. Vả lại cái đẹp cũng chưa hẳn đă có, họa chăng là h́nh ảnh của một ốc đảo trên sa mạc.


Người ta bảo ṭ ṃ thuộc về nữ tính nhưng ở đây ông thấy chút ṭ ṃ của chính ḿnh cứ thập tḥ măi trên môi. Ông không tin rằng ḿnh đă từng “sở hữu” cái xinh xắn kế bên như vậy. Phải truy cho ra ngọn nguồn. Nhưng cứ mỗi bận ông định mở miệng gợi ư nàng lại quay về câu chuyện cuốn sách đáng ghét của ông. Măi tới khi nàng ngoái sang ghế hượm đưa tay lấy lại chiếc măng-tô th́ ông hiểu là hết rồi, cơ hội đă bay mất. Nàng đứng lên đưa tay xem giờ : “Tôi phải đi đón hai đứa bé ở trường về” và chợt nhớ ra. “Ông vẫn không nhận ra tôi sao? Tôi là vợ cũ của Y, bạn thân con trai ông. Chúng tôi vẫn nhiều năm, khi có dịp về hè lại ghé sang chào ông và cả mọi người”. Rồi chép miệng : “Chỉ mới ba năm gần đây th́ tôi không đến nữa. Chúng tôi ly dị nhau rồi...”

 

Ra thế. Chưa thất vọng nào bẽ bàng hơn. Quen với thói đặt bày nói dóc cho đầy những trang giấy, ông đă toan t́m lại một khuôn mặt t́nh nhân tưởng tượng. Bức chân dung hào nhoáng tự chính ông phác họa, lâu ngày ngắm măi khiến ông tưởng đấy thật là ḿnh. Nói chưa hết câu nàng đă rời khỏi ghế nhưng như chợt nhớ, buông câu chót: “Ta c̣n có thể gặp nhau một bận khác không”


Rất có thể văn chương chỉ là một tṛ chơi (xin lỗi quí vị làm văn chương bằng thái độ nghiêm chỉnh) có tính phiêu lưu nhiều khi khá nguy hiểm. Chẳng hạn lúc này khi ông có thể gật đầu đồng ư gặp lại bà hoặc từ chối. Từ chối, chứng tỏ rằng ông đă đuối sức ; gật đầu cho thấy  ông c̣n muốn tiếp tục làm nhà văn. Cuộc phiêu lưu trong quá tŕnh tự tạo cho ḿnh tấm chân dung đ̣i hỏi ông…phải đủ sức, trước hết, động viên thân xác ; phải cười được khóc được, suy nghĩ được thu nhận được, nhớ được và quên được ; sau nữa, tái tạo thói quen  hầu như đă mất là xóa bàn làm lại : viết có nghĩa là bôi kín những trang giấy như nhà nông đẩy chiếc cày trên mảnh đất ḿnh ; nhà nông biết rơ sau khi lật hết lớp đất th́ sẽ gieo giống nhưng người viết th́ không rơ sau những trang giấy kín chữ cuộc phiêu lưu sẽ c̣n dẫn ḿnh đến đâu, có thể ḿnh sẽ phải nhấn ngón tay lên một trong những cái nút nằm tột cùng bên phải bàn phím –trang giấy đặc chữ sẽ trở thành trang trắng ; c̣n một điều khác nữa : sau khi lật hết đất lên, nhà nông thỏa măn nhưng sau khi bôi kín nhiều trang giấy người cầm bút không hề cảm thấy bằng ḷng. Cuộc phiêu lưu không chấm dứt, cuộc phiêu lưu chỉ vĩnh viễn khởi đầu. Và đ̣i hỏi nhiều th́ giờ cho dù những cái gọi chung là sáng tạo chưa chắc đă có bao nhiêu được người ta đội vương miện cho. Nhảm thật !


Ông già vụng về đứng lên để chỉ kịp nh́n theo chiếc khăn quàng, cái váy đen, chiếc mũ nồi và lọn tóc hạt dẻ cùng lúc bay tung lên theo trận gió tưởng chừng như chúng sẽ biến mất giữa khoảng không.

*

Hắn hụt mất việc chứng kiến xen chót. Đúng vào lúc người đàn bà sửa soạn đứng lên th́ anh bồi khách sạn từ trong nhà đi ra ghé vào tai hắn bảo có người gọi điện thoại. Chiếc điện thoại đặt tận bàn giấy trong cùng nơi tiếp tân. Khi hắn trở lại, bàn bên đă trống, chẳng thấy ai. Hắn cáu kỉnh hỏi người bồi bàn : “Này, ông nhà văn bàn bên đi lúc nào vậy?” Người hầu bàn ngơ ngác : “Ông nhà văn nào tôi chả biết” – Ông già với ly rượu đỏ ngồi cạnh tôi ấy mà… – …Chẳng có ông nhà văn nào… Ông muốn nói về ông thợ mộc già ấy chăng? Vừa ngồi với một bà sang trọng? Họ hẹn nhau bàn chuyện đặt hàng đấy mà. Bà ấy muốn chữa lại căn nhà gỗ…


Hắn ngẩn ngơ. Bất giác nh́n sang bên kia đường, lúc năy quả thật hắn t́nh cờ nhận thấy chiếc xe van sơn mầu nâu có hàng chữ “Hăng mộc X. Nhận thực hiện mọi công việc xây cất và trùng tu nhà cửa”.

Chiếc xe đă mất tiêu đâu rồi.

Thế th́ có lẽ chính hắn mới “toan” làm nhà văn, chẳng phải ông già nọ?


Đặng đ́nh-Túy

 

http://www.gio-o.com/DangDinhTuy.html

 

© gio-o.com 2012