Vũ Thắng
Chợ Cống
truyện ngắn
Hồi tôi c̣n nhỏ, nhà tôi ở gần một cái chợ tên nó là “Chợ Cống”, cái chợ này th́ họp vào ban sáng, ban chiều tan. Cứ chiều chiều, lũ trẻ trong xóm chúng tôi lại rủ nhau ra chợ chơi mấy tṛ đại loại như “Đánh trận giả”,“Bắn ḅm” hay “Trốn t́m”,…
Th́ có một buổi chiều nọ, sau khi chơi xong các tṛ chơi mấy đứa bạn tôi dẫn nhau về nhà hết, tôi lang thang một ḿnh khắp chợ suy tư vẩn vơ… Bất chợt tôi thấy trong một gian hàng nọ bỏ không, có hai ông ăn mày đến trú ngụ sau khi đă khất thực cả ngày. Một ông th́ già c̣n ông kia th́ trẻ. Tôi nghe thấy tiếng cười nói khúc khích từ trong gian hàng đó phát ra, tôi ngạc nhiên bấm bụng nghĩ, “Lạ nhỉ, ăn mày mà cũng vui vẻ lạc quan yêu đời thế không biết!”. Tôi ṭ ṃ tiến lại gần xem xét t́nh h́nh điều tra xem lư do yêu đời của họ là ǵ. Nhưng để cho không khí bên trong diễn ra tự nhiên, tôi giả vờ ôm lấy nắm đất thịt sau khi đă chạy nhanh chân móc bên bờ sông ven chợ rồi mon men tiến lại gần bày tṛ chơi “pháo đất” một ḿnh... Hai tay th́ nặn đất, đôi tai vểnh lên nghe ngóng, c̣n cặp mắt th́ thỉnh thoảng liếc ngang bên trong.
Tôi thấy cái ông trẻ tuổi đang gầy củi rán mỡ trên cái chảo hơi méo mó xâu xấu, chuẩn bị cho bữa cơm chiều tối, ông này buột miệng hỏi bạn ḿnh:
- Theo ông th́ trên đời này thứ ǵ là nóng nhất?
Ông kia ngồi đối diện đầu khẽ cúi xuống hậm hụi cái giẻ rách trên tay lau lấy lau để bên trong cái cóng sắt cho sạch sẽ để chuẩn bị đựng mỡ nóng, ngẩng mặt lên hỏi lại:
- Theo ông th́ là thứ ǵ?
Ông trẻ tuổi thản nhiên đáp:
- Theo tôi, th́ trên đời này không có cái thứ ǵ mà nó nóng bằng vôi, vôi là cái thứ nóng nhất! gặp cái ḷ vôi đang tôi vôi sùn bọt lên, th́ vô phúc cho cái thằng nào không may đi ngang qua trượt chân té ngă b́ bơm trong đó… th́ có mà chết… không chết cũng thành tật… có mà sống dở chết dở ông ạ.
Rồi ông này chỉ tay xuống cái chảo mỡ nóng, cười cười:
- Thứ hai là mới đến cái thứ mỡ nóng đang rán trên chảo đây này!
Lăo ăn mày già th́ tỏ vẻ hiểu biết hơn, chậm răi phân trần với bạn ḿnh:
- Theo tôi ..í.. th́ nóng nhất vẫn là … nóng tính. Nóng giận mất khôn ông ạ!
Rồi ông này đưa tay lên như đang trổ tài hùng biện trước đám đông, kể lể dẫn chứng:
- Hai đứa chúng ḿnh th́ là hai thằng ăn mày khố rách áo ôm, tôi nói cho ông hay: bây giờ tôi giả dụ như ông đi vào một ngôi nhà nọ ông xin người ta, không may ông gặp ngay cái gă chủ nhà xấu bụng ông ngửa tay xin măi mà nó không đoái hoài, rồi ông nóng giận chửi nó là cái thằng hẹp ḥi, th́ tôi đảm bảo với ông là cái mặt nó sẽ “hầm hầm như thịt bầm nấu cháo” rồi nó sẽ cầm cái cán chổi phang cho ông mấy nhát, tống mẹ cổ ông ra ngoài đường, người xin như ông th́ chỉ có mà…có mà nước chết đói!
Ông này đang nói bỗng nhiên dừng lại, một tay x̣e ra vung vẩy mấy cái c̣n tay kia th́ áp sát miệng như đang mô phật rồi trợn mắt lên “ Suỵt…!” một tiếng… Tôi sợ quá tưởng là họ bắt được quả tang cái tội ŕnh ṃ nghe lén, đang tính ù té bỏ chạy.. th́ tôi lại nghe thấy cái ông già già đang nói dở dang bỗng nhiên cười rú lên mấy cái với ánh mắt nh́n có vẻ rất đáng sợ, ông này đưa ngón tay trỏ chỉ vào khoảng không trước mặt rồi tỏ vẻ bí mật nói nhỏ:
- Nhưng mà, theo tôi ..í.. nếu mà ông đi xin th́ ông phải thật là khéo...ấy… giả dụ như bây giờ ông bước vào một ngôi nhà nọ, ông phải nhanh tay nhanh mắt để ư nếu mà có thấy dáng dấp cái bà chủ nhà đang ở bên trong th́ ông phải tiến đến ngay lễ phép chào hỏi…rồi tỏ vẻ xúc động khen lấy khen để, “Ôi bà ôi, con thấy khuôn mặt bà phúc hậu quá! Lạy chúa tôi, con nh́n bà mà con cứ ngỡ là thiên thần dưới thế, thật đấy bà ạ”… rồi sau đó ông phải tỏ vẻ đau khổ kể lể, đại loại như là: “Thưa bà, thực sự là con chẳng bao giờ muốn gơ cửa làm phiền bà đâu ạ, chẳng qua nó cũng là do hoàn cảnh, do cái số hẩm hiu của con…thưa bà… con th́ con quê ở miền trung…mấy năm nay lũ lụt mất mùa liên tiếp…khổ lắm bà ạ…Căn nhà cháu bằng đất nháo rơm ở tạm bợ thế mà trời phật chả thương…nước lũ cuốn trôi sạch…chúng con phải dựng tạm cái lều ven sông sống qua ngày…vợ con sau khi sinh cháu thứ th́ bị bệnh băng huyết rồi giă từ cuộc sống…để lại hai đứa con thơ, đứa th́ máu trắng đứa th́ bệnh tim…khổ lắm bà ạ…”
Rồi ông cười cười đắc chí: - Tôi đảm bảo với ông, cái bà đó dù có túng quẫn đi thế nào chăng nữa th́ cũng phải rơi lệ móc hết ví mà ân cần trao cho ông ép ông nhận bằng được chứ lại…
Gă ăn mày trẻ tuổi há hốc miệng:
- Nhỡ cái bà đó h́nh thù mặt mũi nh́n xâu xấu gian gian th́ sao?
- Sao mà ngu thế… dù có xấu đi chăng nữa th́ đàn bà họ cũng đâu có biết là ḿnh xấu đâu, người như Thị Nở cũng tưởng là ḿnh có nét duyên thầm mà lại…chỉ có ông, tôi và những người tinh ư mới phát hiện ra mà thôi… với lại đă ăn xin th́ cũng phải ư tứ tỏ vẻ biết điều chứ lại… khen người ta có mấy câu thôi có mất ǵ đâu mà phải sợ. - Lăo ăn mày già nhăn răng cười đắc chí
Gă trẻ tuổi tỏ vẻ đến điều nể phục người đồng nghiệp giàu kinh nghiệm, liền thay đổi lại cách xưng hô trịnh trọng hơn, rồi từ tốn đáp:
- Em là em bái phục bác, bác mưu cao thật đấy! nhưng mà em chả dám đâu...em th́ em thà bị ăn đ̣n chứ em nhất quyết không bao giờ dám nói dối…thật đấy bác ạ…nhỡ ra cái…th́ có mà chết…
Gă nói xong khẽ cúi đầu xuống đưa tay rút bớt mấy thanh củi dưới chân kiềng cho ngọn lửa nhỏ lại rồi phủi nhẹ tay vào chiếc quần vá lỗ chỗ, một tay điều chỉnh ngọn lửa tay kia đưa lên vuốt cằm hỏi:
- Em quen bác có mấy bữa, tướng bác nh́n cũng hiền lành đấy chứ…- Gă cười một cách nham hiểm
- Ư chú thế nào… nói mẹ nhau câu… – Lăo cười khẩy
- Em chịu thôi, đă bảo là quen bác mới có mấy bữa mà lại…
Lăo già ra chiều suy tư, khẽ nhếch miệng cười nhạt rồi gạt tay phân trần với người bạn trẻ:
- Chậc…đấy là tôi đùa với chú chút cho vui đấy thôi…chứ tôi …mà…chẹp…mà thôi…
- Th́ cái bụng em cũng đoán là bác nói đùa vậy chứ…nh́n bác cũng hóm hỉnh ra phết - gă xoa tay cười hiền rồi tiếp lời: - Nhưng mà quê bác ở đâu? Hoàn cảnh của bác ra sao, bác vui tính thế sao không đi diễn kịch, kiếm bộn tiền ra đấy! phí tài năng quá…theo gót chân em làm ǵ…
- Ô hay, cái chú này hỏi đến là lạ…ăn mày là số phận, hoàn cảnh ǵ…đời đầy vở kịch, diễn viên hài đâu thiếu mà cần người kém tài như tôi…chậc… kiếp ăn mày đâu đến nỗi buồn cho lắm…nói thật đời chắc ǵ đă biết tôi vui hay buồn…
- Vâng, có trời mới biết ḷng bác…- Gă cười hề hề
- Giàu nghèo đều có số… triệu phú th́ có lư tưởng của triệu phú, mà ăn mày th́ cũng có lư tưởng của ăn mày…
- Lư tưởng ǵ ạ? – Gă trẻ tuổi ngạc nhiên hỏi lại
- Th́ triệu phú thay đổi thế giới bằng tiền bạc, c̣n ăn mày như ông với tôi th́ hoán cải ḷng người bằng tinh thần… bằng tấm ḷng…để mà giúp đời đấy chứ…
- Hoán cải với giúp đời cơ à…bác nói sao em không hiểu…- Gă tṛn mắt ngạc nhiên
- Th́ là thế này…chú có thấy là có nhiều người họ ra tay làm phúc bố thí không…chú biết tại sao không?...tôi biết là có nhiều người trong số đó tốt thực sự, có người th́ tốt b́nh thường, c̣n có người th́ lương tâm họ có điều ǵ khiến họ cắn rứt nên muốn ra tay nghĩa hiệp làm ơn cho ḿnh để cho thanh thản lương tâm đấy…mà khi ḿnh đă khiến họ vui vẻ, thanh thản, b́nh an th́ cũng chính là ḿnh đang làm ơn đang giúp lại họ về mặt tinh thần, đang hoán cải ḷng họ đấy chứ…th́ đấy…tôi nói thế có phải không nào? – Lăo ra chiều đắc ư
- Bác lư sự bỏ mẹ…em nói không nổi…thôi gắp tóp ra nào…mặt trời gần khuất bóng rồi đấy, cái bụng em đang cồn cào sôi sùng sục lên đây này…chuẩn bị xơi cơm thôi…- Gă vội dụi dụi thanh củi cho tắt hẳn rồi giục ông bạn già lấy cái cóng sắt đưa về phía ḿnh
Lăo ăn mày già khẽ cười rồi từ từ nghiêm sắc mặt, ông đưa hai bàn tay thận trọng nắm chắc lấy thân cóng đă lau chùi sạch sẽ giơ lên sát miệng cái chảo mỡ nóng để hứng lấy từng miếng tóp mỡ vàng tỏa ra mùi thơm béo ngậy từ phía đôi đũa của ông bạn trẻ, ông trân trọng nó như những viên linh đan đựng trong chiếc b́nh bảo bối, bất thần ông cầm cái cóng đặt nhẹ xuống dưới manh chiếu rách đă trải sẵn trên nền đất. Đôi mắt ông rơm rớm, một tay khẽ nhón lấy chiếc tóp cong queo trong cóng rồi giơ lên trước mặt, tay kia đưa ngón trỏ chỉ lên trên tấm lợp…bỗng một tia chớp lóe sáng trên bầu trời và một tiếng sấm vang rền ngay sau đó …ông rùng ḿnh, bầm bập môi xúc động: “Hồi bé… tôi …tôi chỉ có một ao ước… là đời tôi sẽ được ăn một miếng tóp mỡ …và hôm nay th́ giấc mơ ấy đă hoàn thành” – Nói xong lăo cầm chiếc tóp mỡ trên tay run run cho vào miệng nhai ngấu nghiến.
- Trời sắp mưa rồi đấy! – Gă trẻ lạnh lùng nói lớn
08/08/2013
- Tên thật: Vũ Thắng
- Gió Lang Thang (Bút danh)
- Quê quán: Đội 7 – Xóm 2 – Nghĩa Tân – Nghĩa Hưng – Nam Định
- Hiện tại (thường trú): Tp. Sài G̣n
- Sinh ngày: 03/04/1984
Email: vuthangkc@yahoo.com
© gio-o.com 2013