Nguyễn Thùy Song Thanh
CÕI ƯỚC
Cơn mưa bão suốt một mùa người đã tan hoang
Nước về nguồn tịch mạc
Gió chìm cõi vô vi
Sấm sét chui sâu hang cực lặng
Người ta trả chàng vào lòng đất
Tôi thả theo một bông hoa đẹp nhất
Nụ hôn của Đất và Trời
Và một nắm đất
Nắm đất đã chảy máu thơ chàng thời chiến tranh
Vẫn chưa ngưng thời hòa bình
Và thả thêm sợi tóc run rẩy sinh linh
Từ mái đầu sương bứt xuống
Sẽ dẫn đường liêu trai
Vượt lũy âm dương
Đưa chàng về bên tôi
Và thả cuối cùng ngọn bút với trang giấy thinh không
Để chàng mở cửa niết bàn cực lạc
Mở cửa âm phủ lụy đọa nát tan
Mở cửa thiên đàng cõi sống vĩnh cửu hạnh phúc
Mở cửa trần gian phiêu hốt
Mở hết
Mở hết
Rao truyền sứ điệp chúng ta sẽ thuộc về nơi khác
Tất cả chỉ còn là một Cõi Yên Vui
Hằng hằng duy nhất
3.2015
(trích “Những ngón tay đánh rơi của Thượng Đế”, Nhà Xuất Bản Hội Nhà Văn Hà Nội xuất bản 2019)
Nguyễn Thùy Song Thanh