KHOA HỮU
1938 - 2012
Nguyễn Thùy Song Thanh
Thi Thể
Người nằm đó
Bất động như núi
Im lặng như sa mạc
Hơi thở đã trốn thoát vào hư vô
Linh hồn lánh nơi nào trong cõi đời
Bay về nơi nào ngoài cõi trời.
Về nơi mịt mùng băng giá trắng
Về nơi vô thủy vô chung vô cùng tận bảy sắc cầu vồng
Hay cũng cô đơn bất động ngoài thiên nhai mông muội tối đen.
Trước lúc lâm chung người đã thảng thốt nghĩ ngợi gì?
Địa ngục thiên đàng
Âm phủ niết bàn
Nhân loại đều đã nếm trải nơi trần gian
Cần chi nghĩ tới
Dù sao người cũng sẽ xa lìa cõi lãng quên
Người nằm đó
Lẻ loi như vầng trăng khuya lạnh lẽo nơi địa đầu
Điều gì khiến người trở nên uy nghi
Trên mọi uy nghi
Điều gì khiến người trở nên thách thức
Trên mọi thách thức
Người ta sẽ đặt người vào cổ áo quan bằng gỗ giáng hương
Người ta sẽ bó người trong manh chiếu lát đơn
Sẽ khóc thương, tiếc nhớ, tôn vinh
Sẽ quở trách, chê bai, sỉ nhục…
Thảy đều vô ích.
Người nằm đó
Vầng trán kia mênh mông lý tưởng
Một ngày hoà bình một ngày công bằng
Trái tim kia
Còn đập mãi trên những câu thơ dở dang
Hân hoan hạnh phúc
Đau đớn nghẹn ngào
Vì đồng loại.
Có phải người đang đi qua chiếc cầu vồng
Mỗi trạm hành trình một vì sao
Chắc người còn đi mãi ngàn thu sau
Vĩnh biệt.
Ghi Chú: Bài thơ này của nhà thơ Nguyễn Thùy Song Thanh, bạn đời và là bạn văn của nhà thơ/nhà văn Khoa Hữu – Ngô Đình Khoa, đã được đọc trước giờ đưa tiễn người văn thơ Khoa Hữu về cõi nghìn thu.
http://www.gio-o.com/NguyenThuySongThanh.html
© gio-o.com 2012