NGUYỄN THÙY SONG THANH

(1938-2022)

 

SÀI GÒN NHAN SẮC THỜI GIAN

.

Tiếng ì ầm như thác xa đổ tới

Mở cổng ngày mờ sương

Sài Gòn rất xám

Dòng xe lưu thông bắt đầu ùn án

Thổi lên không nỗi tất tả

Những cụm khói mưu sinh

.

Ngày đã ăm ắp bình minh

Màu sắc hồ ly

Tất cả bỗng rạng hình tướng

Sài Gòn rất biển

Biển áo xanh bạc mồ hôi công nhân

Anh Ba Son em Linh Trung

Sinh thành lao động

.

Sài Gòn rất trắng

Trắng ngất mê những cung trời lụa bạch

Đất bông thiên thai

Rợp cánh áo trên giờ tan trường

Cổ kính Gia Long thục nhã Trưng Vương

Lăng tuổi ngọc một thời cắp sách

.

Trái tim Sài Gòn hồng hào chúa nhật

Bầu trời thủy tinh

Úp trên ngôi giáo đường đỏ gạch

Cuốn lên thiên đường

Tiếng chuông nguyện tỉnh thức

Rền âm ba

'

Nóc Sài Gòn lợp kính vạn hoa

Phố hồng lung linh ảo sắc

Mở ra một trời đêm lồng lộng vô thường khác

Mộng bình thường cũng đành cõi lãng quên.

.

Một góc nào

Sàigòn rất đen âm u ngõ tối

Sàigòn rất tối con kênh nước đen

Theo ngọn thủy triều lựng khựng

Hạnh phúc hấp hối

.

Bầu trời nào

Sàigòn khoác áo Quân Vương

Hiền minh hoa vàng xuống ngõ

Mỗi nụ mai một dấu ấn ngày sau

Thăm thẳm phận người ưu tư nở.

.

Sàigòn trong ta thiên thu màu lá

Là ngọn cây lão trượng

Là cọng cỏ ấu nhi

Bất tận phục sinh

Bất tận ngoài lịch sử

.

11.2011

 

 

 

CHỢ NỔI

.

Người ta ngược xuôi cầu Cái Răng những chuyến xe cũ mới

Em đi về cùng giòng sông – xuồng ba lá ghe bầu ghe lườn

Trái bí lủng lẳng ngọn sào

Trái cà đung đưa ngọn tre

Khoai bắp đầy khoang

Vườn hoa rực rỡ trên mui gởi lên trời hương đồng nội

Tưng bừng chợ nổi.

.

Các chi bôi kem dưỡng da

Em dấp nước phù sa lên mặt

Suốt những phiên chợ họp tan

Một mình lén soi gương

Nắng hanh hao héo hon thì con gái

.

Gió gờn gợn nhíu mặt sông

Bao phen nước lớn thả khơi mộng

Tình đã âm thầm đầy

Ai xui gió cồn cào thổi

Thốc tháo con nước ròng

Sông đã trôi đi thuyền đã trôi đi

Sao anh đứng lại

Lên cầu trông theo những chuyến xe

Ngó mặt trời soi

Cơn mê chuyến phiêu lưu cháy rực

Trái bí vàng ngó ai.

Đi đâu rồi cũng nhọc nhằn mưu sinh

Em một mình chợ nổi bập bênh

Trong tim dòng sông đầy vơi cư ngụ.

.

Một mai kia

Thăm thẳm bước lưu lạc

Người về tận cùng đất

Sông chở hồn tôi theo đến cuối trời

Chợ nổi bập bềnh không trôi…

.

Miền Tây 2006

 

 

CHỦ NHẬT 65

.

Buổi sáng thăm chàng ở trại nhập ngũ số 3

buổi chiều ở Saigon ngó ngực Diễm Thúy

buổi tối về nhà nghe nhạc Phạm Duy

nửa đêm chợt khóc khi con bú.

.

Chàng đứng đó tóc xù dã nhân

trong mộ mặt xanh bật sống dậy

niềm đau cũ.

.

kịp ngó lại

cỏ gai đã mọc um tùm trong đầu chàng

sỏi đá.

.

vết tích một thời kiêu căng

lòng tự mãn đã hát trụi những

chùm hoa quý.

.

Chàng còn gì.

.

Khi nàng ca sĩ ấy nghiêng mình chào

khán giả

vinh quang đậu sẵn trên đỉnh nhọn thân thể

nàng

khi đôi cánh mềm của nhạc bay lên

nhạc sĩ kia đã là người tình dân tộc

khi con trở mình lên tiếng khóc

trong hư không đang nứt mầm tin tưởng

mai sau.

.

Chẳng còn gì.

.

Thôi kể chi

chàng chẳng còn gì

ngoại trừ hi vọng như mật đắng

nếm hoài cho hết cuộc bi thương

nếm hoài ôi tội nghiệp quê hương.

.

và khi chiến tranh cho chàng súng

ống đạn dược

tôi tìm cho chàng một khí phách riêng.

.

Sàigòn 1965

.

(trích Tuần báo NGHỆ THUẬT số 12 tháng 12 năm 1965)

 

 

HÁ CHẲNG PHẢI LÀ NHÀ CỦA TÔI SAO

.

Đường xưa anh về

Thức bừng hoa cỏ

Khói súng ủ mùi

Ngực áo lính phai

Vượt đá băng gai

Giày trận bung rách

Khúc máu mảng thịt

Rớt lại chiến trường

.

Còn mảnh linh hồn

Thề còn giữ nước

.

Giữ nước Lạc Hồng

Núi châu ruộng ngọc

Rừng vàng biển bạc

Thắng cảnh danh lam

Giặc bắc hung tàn

Ngàn xưa thống trị

.

Giặc mới thế kỷ

Mỏ dầu mỏ khí

Đường biển đường không

Nước ngọt đường sông

Quặng kim lâm thổ

Giặc trong đốt sử

Bán nước tang thương

Giặc ngoài xâm lăng

Dã man đầu độc

Ôi tiếng dân khóc

Biển chết rừng tang

Mặt trận khắp cùng

Mọi người là lính

Vì nước ứng chiến

Cứu lấy giống nòi

Vua quan lợn lòi

Một bầy tham nhũng

Hèn câm miệng hến

.

13.5.2016

 

 

NHƯ VẬY CŨNG ĐỦ

 

Thiên nhiên ngọt rót vào tai lời mật

Cười lên nghe đời vỡ giọt bi ai

Bình yên như núi đá giấu ngậm ngùi

Quên khoảnh khắc thác trào cơn nức nở

.

Bàn tay đã hôn cõi lòng đã nhớ

Nỗi buồn cũng lộng lẫy đủ trăm năm

'

Nguyễn Thùy Song Thanh

9.2017