Nguyn Hc

k bán gic mơ

truyện ngắn



Hoàng Văn Mộng sinh ra trong 1 đêm mưa gió. Hôm thụ thai Mộng, bị gẫy cả mộng giường.  

Nhà Mộng có nhiều đời làm nghề thợ rèn. Nghe nói cụ tổ nhà Mộng rèn hàng trăm, hàng ngh́n đại đao, kiếm, dao cho quân Tây Sơn trong trận đánh quyết tử mùa xuân Kỉ Dậu năm 1789. Nhà Mộng không khá giả như những gia đ́nh làm nghề miến dong khác trong làng. Hai bố con Mộng ngày ngày quay rèn, quai búa, liềm, xẻng, cuốc, dao các loại để mẹ Mộng mang ra chợ Hồi ở đầu làng bán. Tuy thế, ông Hoàng Văn Thiết – bố của Mộng lại quyết không truyền Mộng những bí quyết nghề rèn truyền thống của gia đ́nh.

Mộng chỉ làm công việc quai búa đều đều cho ông như một người làm thuê, v́ theo ông, Mộng tuy khỏe nhưng óc ngắn, sau này không thể nối nghề tổ tiên. Biết được điều đó, Mộng tự học thêm nghề phối giống lợn làm nghề tay trái. Nói chính xác và đầy đủ hơn, đó là nghề nái lợn và thụ tinh cho lợn. Nghề này không khó, chỉ cần chịu khó, siêng năng là làm được. Công việc chính là nuôi con lợn đực làm giống, chăm sóc thật tốt và chuyên chở đi đến các nhà nào cần nhân giống sinh sản cho lợn cái.

Hằng ngày, ngoài những lúc quai búa ḷ rèn, Mộng cho chú lợn đực ăn. Nó tuy là lợn đấy, không biết nói nhưng nó biết kiếm tiền cho Mộng, nhờ “của độc” giống đực của nó. Khi có gia đ́nh nào cần thụ tinh cho lợn cái, Mộng lại xua con lợn giống vào cái cũi khung sắt đóng trên 02 bánh xe ba-gác và buộc vào xe đạp kéo đi đến nhà cần lái lợn. Những lần như thế, được đồng ra đồng vào, Mộng được phép tiêu pha, nay chén rượu, mai bữa thịt chó…

Cuộc sống thời trai trẻ của Mộng cứ thản nhiên trôi đi. Mộng làm quai búa, nuôi lợn, phối giống một cách b́nh thường, không có ǵ khác lạ.

Năm Mộng 20 tuổi.

Vào một đầu tối đầu hè…

Khi trăng vừa lên cao, gió xào xạc làm đu đưa ngọn xoan đầu ngơ, Mộng chợt ngửi thấy mùi khai khắm từ chuồng trâu sát bên ngoài cửa sổ bay lại. Lạ ḱ, nhà vẫn thế, chuồng trâu vẫn ở đó bao năm mà nay mới ngửi thấy mùi phân trâu là thế nào?

Để khỏi bị tra tấn mùi xú khí, Mộng đóng chặt cửa sổ, xoay giường ngang nhà, đầu hướng về gian giữa nhà – nơi có bát hương gia đ́nh.

Từ hôm đấy trở đi, Mộng ngủ ngon hơn. Trong giấc ngủ, Mộng rất hay mơ.

Những giấc mơ rất lạ ḱ. Hôm đầu tiên, Mộng nằm mơ thấy hắn ngồi trên chiếc máy bay bằng giấy, bay lượn khắp làng Hồi. Từ trên cao nh́n xuống, cái làng Hồi mà Mộng căn cứ theo bước chân đi phối giống lợn luôn nghĩ rằng nó phải to bằng ½ đất nước th́ thật ra chỉ gấp 2 lần vạt đồng ngay bên nhà hắn.

Có đêm, Mộng lại mơ thấy hàng trăm người gầy g̣, quần áo rách rưới, mặt mũi hốc hác, đi chân đất thành từng hàng về làng hắn đ̣i cái ǵ hay xin cái ǵ đó. Trong âm thanh hỗn độn của giấc mơ, hắn loáng thoáng thấy h́nh ảnh đó chứ không nghe rơ lời nào ra lời nào… Hắn đoán rằng, đấy là đoàn người chết đói năm 1945 hoặc có thể là những người chết trong và sau cải cách ruộng đất thời bố hắn.

Kinh hoàng nhất là Mộng nằm mơ thấy một ông lăo tay cầm ngọn đuốc cháy bừng bừng đi từ ngoài vào trong làng rồi châm lửa đốt từng nhà. Cả làng ch́m trong ngọn lửa và tiếng la hét, cầu cứu khóc lóc thế mà lăo già ấy cứ cười sằng sặc. Mộng cố nhỏm dậy để t́m xô nước, xuống ao lấy nước dập ngọn lửa nhưng không sao nhúc nhích người được. Mộng bừng tỉnh. Mở mắt ra hắn thấy ḿnh nằm co ro trên giường…

Sau mỗi ngày quai búa mệt nhọc, cứ đặt lưng xuống giường là Mộng đă ngáy như sấm. Cơn mơ lại hiện về. Ngày này qua ngày khác, rồi tháng này qua tháng khác, có những cơn mơ mà Mộng không nhớ nổi đầu đuôi câu chuyện, lúc đứt quăng, lúc mờ mờ, chập chờn, lúc th́ lại nhớ rơ tới từng chi tiết, từng khuôn mặt người đă gặp trong mơ. Nhiều hôm, cơn ác mộng đến làm hắn không ngủ được tiếp, nửa đêm bật dậy ra ngồi bên chuồng lợn soi đèn pin canh trộm…

Năm đó, ở làng Mộng, rộ lên tṛ chơi số đề. Ban đầu có vài người chơi, sau th́ cơn say lô đề loang ra cả làng. Ngày nào cũng có tới ba, bốn chủ đề kê bàn nước ra ngồi ngay cạnh bễ rèn nhà hắn. Suốt ngày thấy ghi ghi, chép chép, rồi bàn tán, luận thơ số đề rôm rả cùng với những con bạc ham hố chơi tṛ này, ồn ào và đông vui hơn cả họp chợ. 

Trong làng có người đàn ông tên Thắng say mê xổ số, lô đề nên người ta gọi ông là Thắng xổ số. Mở mắt ra đă thấy ông Thắng đến bàn ghi lô đề. V́ ông Thắng cũng đă trúng vài lần với tổng số cũng trên chục triệu nên ai cũng coi ông Thắng là người có kinh nghiệm và đáng để tham khảo.

Có lần nghe họ gặp nhau í ới:

-            Hôm qua ông Thắng có mơ màng ǵ không? Hôm nay đánh con nào?

Mộng buột miệng, nói vọng ra:

-            Hôm qua tôi mơ thấy nhà cô Biên chết 15 con lợn.

Người th́ nói nhỏ:

-            Mê mẩn ǵ cái thằng thụ tinh lợn!

Người khác căi lại:

-         Bà biết ǵ mà nói. Đă đánh thử đâu mà biết. Cái giống chưa biết ngô khoai mà đă phủi đít như bà không bao giờ được đâu…

Buổi tối hôm ấy, kết quả số đề về đúng 15. Mấy người trúng mừng xoắn xuưt.  Kẻ bĩu môi coi thường Mộng th́ tiếc rẻ…

Từ hôm ấy, cả làng Hồi bàn tán, b́nh luận về sự mầu nhiệm trong giấc mơ của Mộng. Không c̣n ai hỏi ông Thắng xổ số. Ngày nào họ cũng hỏi anh Mộng ḷ rèn hay Mộng thụ tinh lợn như hỏi một bậc tiên tri, thầy pháp...

Những cơn mơ ngủ và những con số của Mộng làm cho đa số người trong làng thắng đề hơn là thua đề.  Càng ngày, giấc mơ của Mộng lại linh nghiệm, trở thành bảo bối của các “con đề” trong làng, đến nỗi mấy chủ đề nhỏ cũng bỏ tiền cái ra đánh đề theo giấc mơ của hắn.

Giấc mơ thần tiên của Mộng trở nên nổi tiếng khắp vùng. Hằng sáng, người dân xóm trên xóm dưới lũ lượt kéo đến nhà Mộng để hỏi giấc mơ đêm qua.

Từ đó, họ suy luận, tính toán theo cách riêng của họ. Giấc mơ có con số rơ ràng th́ đánh đúng số, lộn số, rồi tiến một nước, rồi tính “bóng” của số đó. Giấc mơ chung chung, hành động không cụ thể, chi tiết chập chờn th́ bàn luận, vẽ thành h́nh, tự quy ước các chữ, các hành động thành “số học” rồi suy luận ra, thế nào cũng được vài con số.

 Những chủ đề và các “con đề” mỗi khi trúng đậm theo giấc mơ của Mộng, bao giờ cũng “thối” lại cho hắn khoản tiền, khi nhiều, khi ít, làm hắn cũng thấy vui vui. Từ đấy trở đi, Mộng bắt đầu sống bằng nghề ngủ và mơ. Cũng từ đấy, anh Mộng ngày nào nghiễm nhiên trở thành Thầy Mộng. Thiên hạ tôn anh làm thầy, một kiểu thầy không có khái niệm, không cần bằng cấp, và chưa từng có trong lịch sử. Như anh thầy giáo, thầy thuốc, để được gọi là Thầy cũng hải kinh qua biết bao năm tháng ngồi ṃn đít quần ở trường chuyên nghiệp, cầm tấm bằng đi chạy bao cửa để có việc làm… Thầy Mộng một đập ăn quan, không học, không bằng vẫn làm thầy, mà làm Thầy đàng hoàng chứ không xin xỏ. Lẽ đời nhiều khi cũng có những điều như mộng như mơ…

 Số người đánh đề ngày càng nhiều lên và số tiền cũng tăng lên khiến cho nghề ngủ và mơ đem lại cho Mộng đời sống khá giả. Sau hai năm làm thầy, giờ đây cuộc sống của Mộng đă thay đổ hẳn.

Ngôi nhà cũ rách nát có bệ rèn của gia đ́nh hắn tuy không đập đi, nhưng bên cạnh nó vốn xưa kia là vườn trồng táo nay xuất hiện lừng lững ngôi nhà 5 tầng bằng tiền của Mộng kiếm được từ nghề ngủ và mơ.

Mộng có suy nghĩ riêng để thiết kế và xây căn nhà của hắn. Hắn không đập ngôi nhà cấp 4 tường gạch, mái ngói của bố hắn, v́ bố mẹ hắn không muốn đập ngôi nhà và ḷ rèn đă gắn bó với gia đ́nh từ thời ông nội. Hắn không thích để ngôi nhà cũ nát này, v́ tự nó sẽ làm giảm giá trị ngôi nhà biệt thự của “thầy”, nhưng Mộng đành tự an ủi rằng: chủ tịch xă bầu được chứ bố mẹ không bầu được. Ư bố mẹ hắn thế, hắn phải theo.

Việc thiết kế bài trí ngôi nhà cũng mang phong cách độc đáo của hắn. Riêng tầng một, Mộng để làm nơi tiếp khách và làm “pḥng lưu niệm tuổi hàn vi”. Mộng cho treo tất cả cuốc, xẻng, quần áo rách… đến ướp bằng phoocmon nguyên h́nh chú lợn lái có “cần câu kiếm cơm” to ngoại cỡ, vốn đă thụ tinh khắp làng thuở trước trong một bể kính to cao chiếm cả góc ngôi nhà.

Mộng thấy tự  hào lắm với cái pḥng mà Mộng cho là Lưu niệm ấy. Không c̣n làm nghề thụ tinh lợn, cũng không làm nghề ḷ rèn, nhưng Mộng chẳng ngày nào quên nổi thói quen làm nghề của hắn. Sáng nào cũng vậy, sau bữa điểm tâm sáng, Mộng xuống tầng một để ngắm nghía cái xác ướp con lợn nái đực hành tŕnh theo hắn mấy năm ṛng.

Kinh tế khá giả, tiếng tăm nổi khắp vùng, để duy tŕ và giữ ổn định nghề, Mộng dày công thiết kế rất đặc biệt pḥng ngủ - cái pḥng giúp Mộng hái ra tiền và nâng vị thế từ anh Mộng thợ rèn thành Thầy của thiên hạ.

Pḥng ngủ đặt trên tầng 5. Tường bê tông dày 60cm, có hai lớp xốp bê tông và được lắp đặt các lớp cách âm trong pḥng hơn cả tiêu chuẩn của những pḥng thu âm hiện đại thời nay. Pḥng có ba lớp cửa gỗ lim, kín mít. Mỗi khi đóng cửa, tuyệt không nghe thấy bất ḱ âm thanh ǵ từ bên ngoài. Từ đây, hắn không được nghe tiếng búa chát chúa rèn dao kéo liềm xẻng từ ḷ rèn nhà hắn từng chiều. Đó là điều làm hắn không vui và hắn không có cách nào xử lí được.

Giường ngủ của Mộng cũng khác thường. Chiều dài 4 mét, chiều rộng 3 m. Tất cả chăn, chiếu, đệm đều phải đặt riêng các hăng nổi tiếng cho phù hợp kích cỡ của giường… Riêng hướng giường nằm, Mộng đặt đúng hướng như ngôi nhà cũ.

 

***

Tiếng lành đồn xa…

Mấy vị quan to trên tỉnh sắp đến ḱ đại hội cũng lần t́m đến thầy Mộng để xin ư kiến và thỉnh giáo về những giấc mộng. Người ta không xưng đồng chí với Mộng mà một mực trước sau đều gọi là thầy. Để tránh kị húy tên thầy, người ta cũng không dám gọi là giấc mộng, chỉ gọi là giấc mơ.

Như quy luật, ở đâu có luật sư th́ ở đó hay có khiếu kiện, chỗ nào nhiều thày cúng chỗ đó nhiều âm binh. Nơi nào nhiều lợi lộc th́ hay tranh giành, mất đoàn kết.

Huyện Thành Công của Mộng cũng vậy.

Giữa lúc huyện đang có nhiều dự án đầu tư nước ngoài tại địa phương, lănh đạo đi nước ngoài như đi chợ, chủ tịch thay biệt thự như nông dân thay xe thồ th́ trong nội bộ lănh đạo không đấu đá nội bộ mới là chuyện lạ.

Sắp tới ḱ đại hội rồi mà ngôi thứ, chia các ghế chủ chốt vẫn chưa rơ ràng. Các phe phái trong nội bộ c̣n đang ra sức củng cố lực lượng và giành phần thắng về ḿnh. Nhất là cái ghế chủ tịch. Phe nào giành được ghế đó th́ đồng minh mạnh và đông. Ngược lại, phe nào không được tất yếu sẽ yếu đi, thậm chí tan nát cả lũ.

Vào một buổi chiều tà...

Chiếc xe con 4 chỗ màu xám hiệu Camry đậu nép bên tường nhà Mộng. Xuống xe là một nam, một nữ trạc 45 tuổi. Người đàn ông có mái tóc vuốt ngược và đôi chân như ngắn hơn bởi cái bụng to và nặng quá…Người đàn bà bóng bẩy, váy ngắn cũn, tay mang theo cả một túi quà nặng.

-      Đây có phải là nhà thầy Mộng không? – Người đàn ông hỏi

-      Dạ đúng ạ. Mời bác vào nhà. Người phục vụ trả lời và mở cánh cổng sắt kèn kẹt để cho ô tô vào sân nhà.

Sau màn chào xă giao, người đàn ông nói:

-      Xin thưa với thầy Mộng, tôi là Bùi Văn Tảo - Phó chủ tịch huyện. C̣n đây là bà xă tôi – cũng là Chủ tịch Hội phụ nữ huyện. Hôm nay vợ chồng tôi đến đây, trước là thăm thầy, sau là muốn nhờ thầy…  Nhờ thầy trong giấc mơ xem giúp khóa này, tôi có “đổi ghế”, lên chủ tịch được không ạ. Về chi phí th́ thầy khỏi lo.

Nghe đến đây, dù ít tiếp xúc với quan chức cấp huyện, nhưng qua những câu chuyện ông bố Hoàng Văn Thiết kể, Mộng phần nào cũng biết đối phương muốn ǵ và Mộng cần ǵ. Đăm chiêu một lát, Mộng đang nh́n về phía cổng nhà, chợt quay sang ông khách và hất hàm hỏi:

- Tôi hỏi anh câu thứ nhất, anh có tin ở giấc mơ của tôi không?

- Dạ, tôi rất tin, tin lắm nên vợ chồng tôi hôm nay mới đến cầu thầy chứ ạ. Phó chủ tịch trả lời.

Chờ cho ông Phó chủ tịch nói xong, nh́n sang vợ ông khách không nói câu nào thêm,  Mộng mới bâng quơ :

- Anh chị tin th́ tôi hết ḷng giúp đỡ, nhưng phải nói trước, cái thứ mơ này, tôi không chắc chắn cái ǵ cả… Nếu chắc như đinh đóng cột, tôi chẳng phải mơ làm ǵ nữa. Nào, bây giờ anh chị cầm lấy tờ giấy này và ghi lại tất cả những ǵ cần, những điểm cơ bản đang xảy ra, để tôi biết và thẩm, đêm c̣n mơ. Không có ǵ thay đổi, bằng giờ tuần sau mời anh chị quay lại….

Hai vợ chồng ông Phó chủ tịch huyện được lời như cởi tấm ḷng, răm rắp làm theo yêu cầu của Mộng và nói cảm ơn lên, cảm ơn xuống. Trước khi ra về, bà vợ để lại 20 triệu gọi là bồi dưỡng cho thầy thuốc nước…

Sau lần gặp gỡ ấy, Mộng thấy hắn có tư cách khác, có một căn cước mới ở cái làng Hội này. Hắn biết, sắp trở thành “cứu nhân”, hay thành một cái ǵ đó mà hắn chưa biết gọi tên. Hắn phải được xếp vào dạng có số có má của tỉnh nhà chứ không phải là hạng mơ số đề ở cái xó xỉnh thôn quê này. Hôm nay 20 triệu thôi, nhưng ngày mai ai dám trả 20 triệu, mà phải cao, cao nữa, nhiều và nhiều hơn nữa. Không phải tiền ta mà rồi sẽ phải bằng đô la mới xứng tầm chứ... Mộng cầm 20 triệu cười bẽn lẽn một ḿnh, như vừa nói hớ câu ǵ đó với người yêu.

Sau lần gặp ông Phó chủ tịch huyện hôm ấy, Mộng ra sức mơ. Nhưng lạ thay, càng cố mơ, Mộng lại càng tỉnh. Mộng không thể nào chợp mắt… Mộng không thể nào giải thích nổi. Ḱ quái. Sao lại không mơ ǵ nữa? Giấc mơ đâu hết rồi? Hết lộc rồi chăng?

Thời gian một tuần đă sắp hết mà Mộng vẫn chưa có giấc mơ nào ra hồn.

Bây giờ, Mộng là người béo ph́, mặt to như con trâu mộng. Mắt thâm quầng và híp lại v́ đêm thức, ngày ngủ nhiều, cơ thể tṛn như cối xay v́ tăng cân vùn vụt…

Hắn lấy rượu ngâm, hạ thổ ba năm ngửa cổ tu một hơi rồi nói một ḿnh:

-       Quan chức bây giờ có quyền, quyền uy rất lớn, thích ǵ chả làm được. Mà quyền dính liền khúc ruột, dính với tiền. Không mơ cũng nói là mơ, kiểu ǵ thằng làm quan to, quyền lực trong tay mà chẳng thành công. Ngày xưa đi thụ tinh lợn mà hỏng th́ chẳng mặt mũi nào dám cầm tiền. Thế thời, địa vị, tư cách giờ cũng đă khác. Văn Mộng này không c̣n là Văn Mộng thụ tinh lợn nữa. Giấc mơ cũng là do ḿnh, ở ḿnh. Có thằng nào kiểm tra được ḿnh mơ ǵ đâu? Cũng như thằng nào biết được ḿnh đang nghĩ ǵ, đang cần ǵ? Nói ra giấc mơ thế nào cũng là do ḿnh, chẳng khác ǵ cho thanh sắt vào ḷ rèn nung nóng, đập - chát méo tṛn, sắc – cùn cũng là do tay người thợ rèn cả. Cái dao cái xẻng c̣n nh́n thấy, c̣n có đường mà người ta căi lại, chứ cái giấc mơ, chỉ có thánh mới biết. Mà người đời ai được gọi là thánh?

Đúng một tuần, không sai hẹn, hai vợ chồng Phó chủ tịch huyện lại đến nhà Mộng. Trong bầu không khí thân t́nh v́ đă biết nhau, Mộng phán:

-Tôi nằm mơ thấy anh đắc cử ghế Chủ tịch. Nhưng, đêm qua tôi mơ thấy cụ nội anh nhắc tôi rằng, anh cần phải đề pḥng v́ cụ nhà anh có nh́n thấy một người đưa cho cốc nước có thuốc độc. Âu thà hại người trước khi người hại, anh hiểu rồi chứ?

Ông phó chủ tịch huyện nghe xong chắp tay cảm ơn Mộng lia lịa và nói:

-      Dạ. Thảo nào, cái thằng B, à quên cái lăo B nó cứ âm mưu hăm hại con từ lâu, giờ th́ đă rơ thầy ạ

Lần ấy, thế nào mà ông bố của Mộng gặp vợ chồng phó chủ tịch ở  cầu thang và được nghe lại chuyện đó.

Ông gọi Mộng ra, nói rằng:

-Tôi không dám can ngăn anh ǵ. Giờ anh nhớn rồi. Nhưng tôi nói với anh một điều: Họ nhà ta hàng chục đời làm nghề rèn liềm, dao, cày, kéo… Thời cụ tổ th́ rèn đao, kiếm cho nghĩa quân khởi nghĩa. Thời tôi rèn cuốc xẻng. Nghề nhà ta là làm ra cái vũ khí giết người. Nhưng đời cụ, đời tôi, đến đời anh, không ai giết người cả. Con dao sắc trong tay người  thợ là pho tượng đẹp, trong tay người đồ tể là ngả con lợn, con ḅ. Chỉ có trong tay kẻ sát nhân, nó mới là vũ khí giết người. Chuyện hôm nay anh với với ông quan nhớn kia là anh đă đưa dao cho kẻ giết người rồi đó.

Lẽ đương nhiên, Mộng để ngoài tai lời nói của cha hắn. Một chắp hai tay rồi nói:

-      Con lạy thầy, thầy để cho con làm ăn. Đạo nghĩa ở đời thầy dạy con hơn hai chục năm nay, con thấm lắm rồi..

Mộng giờ đă là người quan trọng của xă hội. Mộng không có thời gian để tiếp những hạng lô đề, cờ bạc nữa. Mộng đóng cửa và chỉ tiếp những khách có số má, xe lớn xe bé đỗ chật ngơ, chật sân, cùng những gia nhân phục vụ chật nhà.

Thế cũng chưa đủ. Mộng nghĩ rằng, hồi thụ tinh lợn, Mộng cũng đi đó đây quanh làng, gặp mấy lăo đồ gàn, thầy giáo về hưu, nghèo rớt, nhưng mà lại hay nói văn hoa, lí luận lí lèo nghe cũng vui vui mặc dù Mộng chỉ hiểu lơm bơm. Tầm cỡ quan hệ đẳng cấp như Mộng mà không có tí lí luận th́ bọn quan chức nó chê cười Mộng là hạng mù, thầy bói xem voi. Nghĩ thế, Mộng mới đi t́m một lí luận riêng cho ḿnh.

Nhưng biết lí luận ǵ bây giờ? Cuộc đời Mộng từ bè đến lớn chỉ biết rèn dao kéo, thụ tinh lợn và … ngủ mơ.

Thế thôi đành lí luận về sự ngủ mơ vậy. Mất mấy ngày trời suy nghĩ về danh ngôn cho nghề này Mộng mới được vài câu. Mộng cho in mấy câu gọi là “danh ngôn của thầy Hoàng Xuân Mộng” trong một tấm bảng in màu đẹp, to, án ngữ ngay tại sảnh tầng một:

- Ngủ của người b́nh thường là ngủ không giá trị. Vĩ đại nhất trong cuộc đời được t́m trong giấc ngủ.

- Giá trị của con người là ở trong giấc ngủ.

- Một giấc mơ của ta là vạn nụ cười cho thiên hạ.

- Tinh hoa của đời người là NGỦ.

Dưới mỗi câu danh ngôn này đều kí tên Hoàng Văn Mộng một cách đẹp đẽ và gọn gàng.

 

***

Người ta thường nói Trời có mắt. Nhưng mắt trời là cái ǵ, h́nh dạng ra sao, nh́n xuyên thấu mấy cơi… th́ không ai biết. Mộng cho rằng, mắt trời ở đâu hắn chịu chết, nhưng trời có ḷng thương hắn th́ rất đúng. Ông Phó chủ tịch Bùi Văn Tảo về suy nghĩ rất kĩ lời phán của Mộng. Ông đă t́m ra đối thủ giấu mặt tranh cử cái ghế Chủ tịch huyện với ông mà từ lâu ông đau đáu để t́m ra nó. Cái lăo B thế mà gớm thật. Cứ lầm ĺ cai quản ghế Phó Bí thư mấy khóa, lợi lộc chả nhiều lắm được như ghế Phó chủ tịch thường trực của ông, nhưng  mà lại nguy hiểm thế.

À, hoá ra cái lăo B này ngồi đó để ủ mưu, để ḍm thẳng cái ghế Chủ tịch chứ không thèm cái ghế Phó chủ tịch của ông.

Lăo B đă bày binh bố trận, quân xanh, quân đỏ đă ém khắp nơi, chỉ chờ Đại hội tới là tḥ mặt ra, tháo ng̣i nổ cho ông một chưởng chết luôn.

Cái cơ chế bỏ phiếu tranh ghế thật phiền. Đụng đâu cũng thấy gai, đụng đâu cũng thấy thân quen… Cân nhắc lực lượng, tỉ số phiếu giữa lăo B và ḿnh là năm mươi – năm mươi. Nghĩa là ngang cơ nhau cả. Có khi lại chết oan từ những thằng ắt ơ, vô thưởng, vô phạt. Cái khó nhất bây giờ là trên tỉnh, Trung ương, ḿnh không có cái ô nào che đậy. Mỗi cái ông bên Tổ chức, tháng trước mang tiền đến, lăo không nhận. Nhục, thời này vẫn có thằng chê tiền. Mà chẳng biết nó liêm khiết hay nó chê tiền ḿnh ít. Cũng có thể lăo B đă đi trước ḿnh một bước…

Đọc lại từng ḍng lời của thầy Mộng, lăo Tảo nghĩ: Cụ tổ đă nhắc nhở rành rành đây. Hành động, phải hành động. Tiên phát chế nhân. Chờ giặc không ǵ bằng chủ động đánh giặc. Năm nay đă 54 rồi, có trúng chỉ được một khóa, c̣n có cơ hội mà vớt, chứ nếu hỏng th́ chỉ c̣n cách về vườn chăn gà. Độc  ác, phải độc ác. Bất độc bất anh hùng. Hừm, gia phả sau này có chép th́ chép cái chức vị, công đức của ḿnh chứ ai biết ḿnh độc ác mà chép vào. Các anh hùng cũng thế cả thôi.

Một kế hoạch hành động được ông Phó chủ tịch Bùi Văn Tảo lên chi tiết và an toàn tuyệt đối. Không ai biết ǵ hơn ngoài những thông tin đăng tải trên báo chí bằng một đoạn tin buồn: Đồng chí B đă từ trần sau một cơn đau tim đột ngột… Người trúng cử Chủ tịch huyện là đồng chí Bùi Văn Tảo.

Hôm ấy, Mộng đang nằm trên giường, nghe tin Phó chủ huyện Bùi Văn Tảo đắc cử ghế Chủ tịch, hắn cười khẩy một cái rồi tắt ti vi đánh phụt một cái. Hắn giơ cái tay rắn như thép giáng mạnh xuống bàn đánh “uỳnh”  rồi văng tục:

-      Mẹ kiếp, đúng là bỉ ổi. Một lũ khốn nạn. !

Đúng một tháng sau, khi ông Bùi Văn Tảo lên làm Chủ tịch huyện, vào một buổi chiều tà, chiếc xe Camry 4 chỗ lại đậu thẳng trước cổng nhà thầy Mộng.

Lănh đạo Bùi Văn Tảo đi một ḿnh rảo bước rất nhanh vào nhà Mộng. Ông không có thời gian lâu. Ông vào, gặp Mộng hỏi thăm sức khỏe vài câu rồi rút ra một cái phong b́ 300 triệu đưa cho Mộng và không quên cảm ơn thầy đă giúp. Ông c̣n dặn ḍ Mộng, lúc nào rảnh mời Mộng đến Ủy ban chơi, và mong Mộng giữ kín chuyện giữa ông và Mộng.

Tuy nhiên, dù Mộng cố giữ bí mật chuyện này, nhưng miệng lưỡi dân gian, không cánh mà bay nhanh, chỉ 2 ngày sau đă lan truyền tin đồn khắp trong xă ra tới thị xă…

Lúc này đây, tên tuổi và thương hiệu của thầy Mộng chính thức vượt ra ngoài lũy tre làng Hồi.

Sau vụ « tư vấn ngủ mơ »  cho ông Phó chủ tịch huyện, một hôm, một đồng chí có chức sắc to hơn ông Bùi Văn Tảo ở trên tỉnh về mà Mộng không rơ chức vụ cụ thể  là ǵ xuống gặp riêng với Mộng đặt vấn đề rất hệ trọng. Ông này muốn kí hợp đồng “độc quyền giấc mơ” của Mộng và mời Mộng làm cố vấn riêng về tâm linh. Cuộc gặp bất ngờ. Yêu cầu càng bất ngờ khiến Mộng bối rối chưa biết làm thế nào.

Điều chưa từng xảy ra, chưa hề nghĩ tới này làm Mộng suy nghĩ măi. Mộng c̣n mơ được ǵ nữa đâu? Những lời nói ra, Mộng toàn bịa cả đấy.Từ ngày nổi tiếng, Mộng bận tiếp khách, ngày hai bữa, rượu ngon, gái đẹp, đêm hôm toàn 2- 3 giờ sáng mới lên giường ngủ. Vừa đặt lưng là trời sáng. Ban ngày ngủ th́ không mơ, mà có mơ cũng không chuẩn… Mà đến nước này, Mộng nhận ra  rằng, hắn quách phải mơ làm ǵ cho tốn công. Bài học chủ tịch Bùi Văn Tảo sờ sờ ra đấy. Hắn bịa, bịa mà đúng ra phết trời ạ. Đấy là trời thương hắn c̣n ǵ. Đến lúc này mà mơ như ngày c̣n nghèo đói mơ, chắc ǵ đă đúng? Thằng nghèo đói, trời thương một kiểu. Thằng có địa vị, thương hiệu, trời thương kiểu khác. Thiên hạ thích cái thương hiệu, cái danh, cái nổi tiếng. Thích thế nào, ḿnh chiều cái đó.

Nói thế nhưng Mộng vẫn c̣n lo. Nỗi sợ nhất với Mộng là phán sai nhiều quá, mất thiêng. Hết thiêng th́ hết khách. Mà hắn đâu có thói quen lo lắng nhiều. Cái ǵ đến, kệ nó. Cái ǵ đi, cũng mặc kệ. Trời cho hưởng lộc th́ cứ hưởng đă.

Mộng không c̣n cách nào khác là tự nghĩ ra giấc mơ để phán cho các quan. Nghĩ vậy, Mộng đồng ư với đồng chí có tên là Trần Ngang kia và hợp đồng độc quyền giấc mơ được kí kết. Thời gian thực hiện hợp đồng trong một năm, nếu tốt kí tiếp. Các điều khoản chi tiết hợp đồng hết sức bí mật. Người ta chỉ biết rằng, tổng giá trị hợp đồng lên tới một tỉ đồng và từ nay, thầy Mộng được coi là người nhà của ông lănh đạo tỉnh Trần Ngang, ra vào ủy ban tỉnh như chỗ không người…

Cứ thứ 6 hàng tuần, vợ con lănh đạo Trần Ngang lại đến hầu chuyện Mộng để ghi chép lại những giấc mơ trong tuần của Mộng, rồi về tính toán, phân tích….

Phải nói là Mộng khâm phục cách làm việc của 2 mẹ con mụ này. Ngày nào cũng đến nhà đúng hẹn, đúng giờ. Mỗi lần đến là dăm ba cân hoa quả ngon, lễ lạt bia rượu, phong b́ đầy đủ để lên bàn thờ. Mộng kính nể hơn là hai mẹ con chăm chú nghe Mộng từng lời. Cô con gái mang cả máy ghi âm ra nghi từng lời mê qua lời kể của Mộng, ngoài cái máy Ipad mang theo thường trực, gơ loạn xạ và gửi email ngay cho cha  đang đi công tác nước ngoài

Bây giờ, Mộng là “thầy” độc quyền mơ của ông quan lớn này. Theo lịch tuần một lần, Mộng chỉ làm việc với hai mẹ con kia trong 3 tiếng đồng hồ, ngoài ra không phải tiếp hay đúng hơn là không được tiếp bất ḱ một vị khách nào. Thu nhập của thầy độc quyền được tính cái thành “mớ”, không vụn vặt. Ngoài giá trị tổng hợp đồng trong 01 năm là một tỷ, trả trước 100 triệu ra th́ c̣n bao khoản khác như những lần đến ủy ban tư vấn hướng bàn, hướng ghế ngồi cho ông Trần Ngang, hướng cổng cho ủy ban tỉnh, tư vấn chỗ đặt đôi sư tử đá mang từ Đà Nẵng về đặt tại cổng ủy ban tỉnh… Ấy là c̣n chưa kể những khoản hàng tuần  hai mẹ con …tiến cúng.

Hàng tháng trôi qua, Mộng ít khi mơ và thường là không mơ. Cái ngày Mộng chưa nổi tiếng, hắn c̣n tin vào giấc mơ của ḿnh, nhưng giờ đây, khi đă thành người của công chúng Mộng đă bỏ thói quen  tin vào giấc mơ của chính hắn rồi.

Hắn coi mơ là một nghề và chỉ để kiếm tiền. Tiền với hắn là ǵ? Là móc từ túi quan lại. Mà quan lại là ǵ? Là những thằng đi ăn cướp tiền của nhân dân và của những thằng cấp dưới. Thế là luẩn quẩn, ṿng quanh. Những thằng giở đầy tṛ bẩn thỉu, mưu thâm kế hiểm để lừa lọc, ăn cướp tiền của thiên hạ, cuối cùng lại bị cái thằng thụ tinh lợn, ít học như hắn lừa lại cho… Hóa ra xă hội cũng chỉ là những tṛ diễn của những thằng lưu manh mà thôi. Mà đồng tiền trong xă hội, lưu chuyển từ thằng này sang thằng khác bằng những cách ăn cướp, trấn lột khác nhau, nhiều khi được trang bị bằng những từ mĩ miều như chuyển đổi, lưu thông…

Một đêm…

Mộng không sao ngủ được. Hắn bị ốm nên ở nhà cả tối. Hắn ra vào như người bị kiến đốt. Bị cảm nhẹ thôi sao mà người hắn khó chịu đến thế.

Hắn làm vài liều thuốc cảm rồi lăn ra ngủ…

Trong cơn mơ đêm đó, hắn thấy chị Ḥa ở đầu ngơ hiện về. Chị Ḥa là người có tiếng hiền lành, tử tế và cũng xinh đẹp. Có biết bao nhêu trai làng nḥm ngó, theo đuổi chị. Bố mẹ chị là người huyện khác di cư đến làng hắn được chục năm nay, nhưng ở lâu rồi cũng thành người làng.

Chị Ḥa chết lúc chị mới 22 tuổi. Các cụ bảo: chết trẻ khỏe ma. Chẳng sai tí nào. Chị Ḥa tự tử chết. Lăo già M cậy là thầy giáo về hưu, thỉnh thoảng sang nhà chị hỏi han chuyện đông, chuyện tây… Nhân một hôm nhà đi vắng hết, c̣n chị ở nhà, lăo giở tṛ đồi bại, cho chị uống thuốc ngủ rồi xâm hại cuộc đời trong trắng của chị.

Chị Ḥa uất ức quá, đến lúc chiều chiều, đúng vào ngày Rằm tháng bảy năm đó, chị quảy đôi quang gánh đi ra giếng làng. Đến buổi tối, cả làng nhớn nhác đi t́m chị. Ai cũng tưởng chị bị bắt cóc sang Trung Quốc, nhưng đâu ngờ chị đă gieo ḿnh xuống giếng làng. Trai làng toàn những gă đen, vâm như cột đ́nh cháy nhảy xuống giếng ṃ t́m chị, đến 11h đêm th́ t́m được xác chị về mai táng. Mộng cũng là người đầu tiên nh́n thấy xác chị lúc vớt lên… Lúc đó mồm chị ộc ra nhiều máu tươi lắm. Người ta bảo, những người chết oan thường như thế.

 Nhiều lần đi chơi đêm về, đi qua khu giếng làng, Mộng vẫn thấy lởn vởn bóng chị Ḥa bên giếng. Một lần hắn nh́n rơ thấy chị Ḥa đang ngồi vắt vẻo trên cành cây ngả ra mặt giếng rồi chị ngă đánh thùm một cái. Hắn hoảng sợ, chạy một mạch về nhà, thở hổn hển, mặt cắt không ra giọt máu. Sau lần đấy, không bao giờ Mộng dám chơi khuya về qua đó nữa. Cũng từ đó, người trong làng lập một cái bát hương nhỏ bên giếng thờ chị Ḥa. Lâu ngày rồi người ta lập miếu nhỏ thờ chị, có tên là Miếu chị Ḥa.

Chị Ḥa hiện về trong bộ quần áo mà hắn gặp trước khi chị bị chết đuối: áo xám đá công nhân, quần đen. Tóc chị vấn búi đằng sau. Hắn mơ thấy chị Ḥa đứng bên đầu giường hắn bảo rằng: Nhiều người lính ngày xưa đă chết v́ đao kiếm của cha ông hắn rèn, đấy là một nghiệp chướng. Nếu hắn cứ tiếp tục lừa dối thiên hạ, bịa chuyện ra gây họa cho kẻ khác th́ nghiệp chướng càng lớn. Hắn không phải chịu th́ đời con, cháu hắn phải chịu.

Chị Ḥa chỉ nói thế rồi vụt biến mất.

Hắn choàng tỉnh, nhỏm dậy, với tay ra đầu giường nhưng không giữ được ai, làm vỡ luôn cả chiếc b́nh gốm thời Trần hắn mua được ở một cuộc triển lăm…

Từ hôm mơ thấy chị Ḥa, hắn đóng cửa ở nhà một tháng, không giao tiếp với ai và không ra ngoài.

 Mộng suy nghĩ nhiều về giấc mơ này. Hắn tự nhủ: Sao lại thế nhỉ? Có bao giờ ḿnh mơ thấy chị Ḥa đâu? Không thể như thế được. Nhưng chết trẻ thường thiêng lắm. Nghe nói, đám thằng Tuấn, thằng Hiển, thằng Thao đi chơi đêm về qua giếng cũng mấy lần bị chị Ḥa trêu, đuổi theo, thằng nào cũng sợ đái ra quần.

Thế th́ chắc không sai rồi.

Sau đêm ấy, Mộng không ngủ được. Đêm hôm sau, hắn chong chong thức cả đêm, đi ra, đi vào. Hắn tu vài hơi hết một chai Chivas mà không nhằm nḥ ǵ.

Mộng nhớ đến bố hắn. Cả lời khuyên của bố hắn từ dạo trước.

Nói đến bố hắn chỉ công nhận một điều duy nhất là bố hắn góp công đẻ ra hắn. C̣n giáo dưỡng ư, dạy dỗ ư? Không bao giờ. Mọi lời khuyên của bố hắn, hắn để ngoài tai.

Hắn ra một quyết định: Không nghĩ, không nhớ đến giấc mơ về chị Ḥa nữa. Để thay đổi không khí, hắn cho đệ tử mua hàng chục đĩa ca nhạc hải ngoại, phim chưởng, phim hành động, về rung đùi xem cả ngày.

Sang đêm thứ 3, vừa đặt lưng xuống giường, vẫn c̣n nửa thức nửa ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng ấy, Mộng đă thoáng thấy bóng chị Ḥa đứng ở đầu giường.  Chị Ḥa đứng trân trân nh́n Mộng, không nói lời nào. Một phản xạ tự nhiên, Mộng bật khỏi giường, đứng phắt dậy, nh́n lên, chẳng thấy ai, ngoài mấy bóng loang loáng đèn pha của ô tô khách đường dài ở dưới đường quốc lộ bên nhà soi qua cửa sổ.

Mộng chợn người. Mồ hôi ướt đầm đ́a đẫm vạt áo. Mộng lảo đảo đi lại chỗ bàn thờ, thắp 3 nén hương rồi cầm quơ quơ xung quanh nhà nói:

-      Kính lạy hương hồn chị Ḥa, chị sống khôn chết thiêng, em không thù, không oán, khôn nợ nần chị, nếu có ǵ sai trái, không phải, nếu có ǵ làm chị phiền ḷng, thành tâm mong chị tha lỗi, cầu chị phù hộ độ tŕ….

Đằng đẵng cả một tuần lễ, rồi một tháng, Mộng đóng cửa ở nhà. Đó là thời gian Mộng cứ mắt nhắm ngủ lơ mơ là gặp chị Ḥa. Mỗi lần như thế, Mộng lại thắp hương cầu khấn và mất ngủ cho tới sáng. Bệnh cảm, sốt của Mộng ngày một nặng nhưng hắn không dám đến bệnh viện để khám. V́ hắn sợ. Hắn không sợ tốn tiền, tốn thời gian, mà hắn sợ gặp những vong hồn ở bệnh viện, giống như chị Ḥa…

Đang trong cơn mê sảng th́ vợ con cái lăo Trần Ngang lại đến gặp Mộng.

Vừa bước vào nhà, khác hẳn mọi lần, mụ vợ lăo  Trần Ngang bô bô nói rằng, mụ xin phá vỡ hợp đồng độc quyền giấc mơ của chồng mụ với hắn. Chi phí thiệt hại bao nhiêu, mụ ấy xin bồi thường đầy đủ.

Trong cơn hoảng loạn này, thời giờ đâu mà suy nghĩ cho thấu đáo để làm ǵ, xử lí thế nào với gia đ́nh lăo Trần Ngang này. Mối làm ăn lớn, biết cư xử sao đây?

Nghe mụ nói thế, thôi đành dĩ ḥa vi quư để đảm bảo mối làm ăn và danh tiếng, Mộng đành đồng ư chiều theo mụ. Tính các khoản thiệt hại và bù phá vỡ hợp đồng, Mộng nhận đủ một tỷ đồng chẵn. Một trăm triệu tạm ứng coi như tiền bồi thường.

Xong xuôi thủ tục, kí xong Biên bản thanh lí hợp đồng cũng như nhận đủ một tỷ đồng, mụ vợ lăo Trần Ngang mới bảo Mộng:

- Vợ chồng tôi làm thế là muốn cảm tạ thầy năm qua đă giúp vợ chồng tôi. Ông xă nhà tôi cũng toàn chơi đẹp thế đấy. Người tử tế, đàng hoàng có chữ nghĩa với nhau mà. Nhưng tôi cũng nói thật với thầy, bây giờ mơ chuẩn không ăn thua nữa. Ông nhà tôi t́m được thầy chuyên đi nói chuyện với các quan dưới âm. Cần chạy cửa quan nào, là thầy gặp các quan dưới âm, làm lễ xin, các quan đồng ư, ok ngay. Lộc lá nhiều lắm. Chức tăng vù vù. Chả mấy chốc ông xă nhà tôi lên Trung ương làm lănh đạo cả nước thầy ạ. Nhanh gọn hiệu quả hơn giấc mơ của thầy lắm. Thôi, trong thời gian qua, nêu có ǵ không phải mong thầy đại xá. Nếu giấc mơ của thầy không nghiệm nữa, thầy thử đi t́m cách gặp người âm xem sao… Thôi,  mẹ con tôi cũng đang bận, xin phép thầy nhé, chào thầy nhé.

Mộng không nói thêm được câu ǵ. Mẹ kiếp, đúng là họa vô đơn chí. Hắn đứng như trời trồng, giơ tay lên cao xé toạc biên bản thanh lư hợp đồng, nhưng cũng không quên cất một tỷ đồng vào két sắt…

 Hắn thề rằng, sẽ c̣n nhiều thằng quan chức to khác cần đến giấc mơ của hắn. Hắn phải có. Không thằng nào t́m hắn th́ hắn đi t́m bọn chúng, miễn là có tiền. Không có nghề nào lăi lời nhiều bằng cái nghề buôn nước bọt của hắn. Hai mẹ con mụ kia dạy cho hắn rằng, không có thị trường buôn bán nào tốt bằng thị trường các quan. Hắn thề, hắn sẽ chỉ kinh doanh ở chốn quan. Mà, quan càng to, càng giàu, càng trọc phú, càng vô học th́ càng sùng bái, tin ở ma quỷ, thánh thần. Những bọn đó, hắn sẽ t́m được trong môi trường quan không chỉ ở tỉnh này, mà ở trên Trung ương. Đó là thị trường, miếng mồi béo bở hắn sẽ t́m đến.

-      Được, thua keo này ta bày keo khác. Để xem bọn chúng phải cạy cục, nhờ vả cái thằng Mộng này như thế nào.

 

***

Ngày rằng tháng bảy năm sau.

Tại ngôi miếu thờ chị Ḥa bên giếng làng Hội, người ta thấy một người đàn ông quần áo chỉnh đi xe Lexus, xuống đặt rất nhiều lễ, hương, hoa quả và đồ lễ cúng vàng mă như ô tô giấy, nhà giấy, điện thoại giấy, đô la giả…

Người đó chính là Hoàng Văn Mộng.

Hắn đặt lễ và thắp hương. Hắn chạy lại mở cốp xe lấy một con dao rựa, đứng trước miếu hắn chém 3 phát mạnh xuống chỗ cửa miếu và chém 3 phát vào không trung, hắn rút trong túi áo một mảnh giấy in sẵn tờ văn khấn rồi đọc dơng dạc:

Nam mô a di đà Phật!

Kính lạy chị Ḥa

Hôm nay là ngày rằm tháng bảy, ngày lễ xá tôi vong nhân của dân tộc. Tôi có chút ḷng thành, đến thắp nén hương này xin gửi tới chị. Mong chị nhận được. Chúc chị ở nơi suối vàng được siêu thoát và thanh thản.

Thưa chị!

Tôi với chị là người cùng làng cùng xóm. Không có quan hệ thân thiết ruột thịt, không anh em họ hàng. Tôi với chị cũng không thù không oán, cũng không nợ không nần. Chúng ta ṣng phẳng và cuộc đời không ai nợ ai về tiền bạc, t́nh cảm. Thời gian qua, tôi thường hay mơ thấy chị. Trong giấc mơ, tôi thấy chị nhắc nhở và căn dặn tôi nhiều.Trong cơn mơ đó, chị đă làm tôi hao tổn sức khỏe, lo nghĩ triền miên, đến mất ăn mất ngủ.

Thưa chị!

Sống sao, chết vậy. Trần sao, dương vậy. Sống trong đời, mỗi người có một nghề và kiếm tiền bằng nhiều cách khác nhau để tồn tại. Tôi được trời thương, cho tôi những giấc mơ để tôi có khoản dư dật, sinh hoạt, làm nhà…Tôi kiếm được nhiều tiền thật, tôi không mơ mà vẫn cứ nói dối là mơ thật để lấy tiền của thiên hạ thật

Đó là mồ hôi và công sức của tôi. Tôi làm nếu có sai th́ tôi chịu. Hôm nay, trước vong linh chị, tôi tuyên bố rơ ràng và nhất quán với chị: Tôi với chị không thù, không oán. Việc ai làm người ấy chịu. Người sống nơi dương thế tôi c̣n chỉ được nữa là…Từ nay về sau, xin chị đừng hiện về trong giấc mơ của tôi. Nếu vẫn tiếp tục, tôi sẽ bỏ tiền để thuê thầy cao tay về trấn vong linh chị đó.

Sau lần thăm miếu và tuyên bố hùng hồn trong bài cúng, Mộng đưa ra một quyết định mới. Hắn sẽ lên Thủ đô để tiếp tục mở rộng và hành nghề bán giấc mơ. Hắn c̣n đặt chỉ tiêu t́m cho bằng được cái lăo thầy biết gọi hồn mà mẹ con mụ vợ lăo Trần Ngang nhắc đến. Hắn sẽ t́m hiểu xem, cái thằng thầy kia nó làm ăn kiểu ǵ.Thật hay giả? Hay chỉ là phường nhá nhem như hắn. Hắn muốn thao túng bán giấc mơ cho toàn bộ các quan chức to ở Trung ương. Chức quan càng to, tiền càng nhiều. Mà càng làm quan to, tội càng lớn, càng thích đi nghe lời mê muội nhiều.

Bỗng nhiên Mộng ngửa mặt lên trời cười ha hả, ha hả thành từng trận dài. Th́ ra, chân hắn đạp vào cái bơm kim tiêm của một con nghiện nào đó vứt bên đường, hắn cứ tưởng là ống bơm tiêm để thụ tinh lợn. Rồi hắn lẩm nhẩm:

-      Cái tṛ đời, những cái vô thực, huyền ảo như giấc mơ, biết cũng chết, không biết cũng chết. Ta đă suưt chết v́ nó, nhưng cũng nằm trên đống tiền từ nó. Xă hội đang sống trong giấc mơ, người ta thích mơ mà không thích thực. Thế nên nghề của ta vẫn có đất sống. Chừng nào, xă hội sống thật, sống với thực tại th́ lúc đó coi như ta thất nghiệp… Nhưng trước mặt ta là một lũ khốn nạn và giàu có, ta cần đến để moi tiền của chúng./.

 

Tháng 11/2012 

N.H

 

 

© gio-o.com 2013