là một
bài thơ hay
HOÀNG LỘC
và bài thơ
BỮA SAY GHÉ
CHÙA ÔNG HỘI AN
BỮA SAY GHÉ CHÙA ÔNG HỘI AN của Hoàng Lộc là một trong những bài thơ hay nhất viết về thân phận của người lính miền nam sau năm 1975. Bài thơ được viết vào năm 1987, một thời gian sau khi Hoàng Lộc từ trại học tập cải tạo trở về.
Trong bài thơ, Hoàng Lộc mượn Quan Vân Trường để tâm sự về nỗi buồn của mình.
Quan Vân Trường (Guan Yun Chang), còn có tên là Quan Công (Guan Gong), hay Quan Vũ (Guan Yu) là anh em kết nghĩa của Lưu Bị (Liu Bei) và Trương Phi (Zhang Fei) thời Tam Quốc bên Trung Hoa. Đối với người Trung Hoa, Quan Vân Trường là biểu tượng của tính cương trực và lòng trung thành. Một số chùa có tượng Quan Vân Trường vì người ta nghĩ rằng ông có thể bảo vệ được Đức Phật.
Hoàng Lộc nói với Quan Vân Trường:
Ông còn đất để về, ta biết về đâu?
Mịt mịt trời sương mờ mờ thân thế.
Đó là tình cảnh của Hoàng Lộc và hàng ngàn sĩ quan khác trong quân đội miên nam
sau khi miền nam sụp đổ. Hoàng Lộc sang Mỹ năm 1993 và định cư tại tiểu bang Tennessee. Ông đã xuất bản ba tập thơ: THƠ HỌC TRÒ (1966), TRÁI TIM CÒN LẠI (1971), QUA MẤY TRỜI SƯƠNG MƯA (1999).
Lê Vĩnh Phúc
Bữa Say Ghé Chùa Ông Hội An
Quan Vân Trường mặt đỏ cũng thành danh
ta đỏ mặt hơn ông, đời lại hỏng
ông cốt cách quỳnh tương, ta hồ đồ rượu dỏm
cuộc trăm năm đã đến thế - hoang tàn
Kinh Châu, Kinh Châu mờ hơi sương
lòng ông, lòng ta - ai biết được ?
hào khí ngời thanh long, cũng sụt sùi ngọn bút
chuyện nghìn xưa thầm hòi chuyện nghìn sau
ông còn đất để về, ta biết về đâu ?
mịt mịt trời sương - mờ mờ thân thế
châu với quận đã lạc loài tri kỷ
mảnh trăng suông vừa nhạt thếch rượu mời
chốn trần gian tốc gió bốn trời
trên đất lạ còn rung bờm xích thố
ông tử vi thần thơm lừng thiên cổ
ta thơ cuồng vất vưởng mỗi tờ mây
để có lần ta chếnh choáng qua đây
chén rượu dỏm chừng không gượng nổi
ông linh hiển, mặt mày ông đỏ chói
đỏ mặt mình, ta gục dưới chân ông...
Hoàng Lộc
© 2006 gio-o