MAI ANH TUẤN

 

 

CÁNH ĐỒNG TUỔI NHỎ

Cần chuẩn bị cho cuộc chia tay ban mai
Khi cánh đồng còn mơ ngủ

Ta đã sống nhiều rồi cánh đồng tuổi nhỏ
Mùi lúa mùi khoai và mùi cỏ
Mùi dậy thì của gió tháng giêng.
Còn đọng lại nơi ta như thạch nhũ
của giọng trầm; của đau khổ ngây ngô
của con dế khóc hờ
mục đồng tệ bạc, đốt tím khói chiều.
Cô Tấm không yêu
Cũng về làm vợ
Ngủ một giấc dài chỉ nhưng nhức cỏ may khô

Ta đã sống nhiều rồi cánh đồng tuổi nhỏ
Mẹ đặt ta ngồi
Bậc thềm bậc cửa. Nằm sấp nằm ngửa
Tơi tả cày bừa.
Cha thì nhăn mặt; Mẹ hát ầu ơ
Trời run ngọn lúa; Nước tái tê lùa
Mà mây còn trắng
Nằm như bây giờ nắng trổ hết mùa thu
Ngày ta gặt hái, trăng mờ. Chênh chếch đầu núi
Lưỡi liềm gặt đau í ới
Gặt cả trăng rồi
Mùa sau gieo lại
Ta mãi chờ có lẽ đã mòn đêm.

Cành tre vẫn mềm
Ta thì thơ bé
Cánh đồng ướm đầy chân lạ chân quen
Hùa nhau mà chạy: Ra đầu sông nước chảy; Ra đầu biển cát bay
Em cõng ta thả trôi thuyền giấy
Vi vu tiếng cười
Hoa cải rực tươi
Ta sinh mùa đói
Em cõng ta về xin một nắm sao rơi
Rau răm ở lại
Lời đắng cay nào đẩy ta đến cùng em?
Mở mắt thì nhìn: Nhìn sâu ngực buốt
Em nuôi ta lớn
Rồi vào cấm cung
Thành quách cửa đóng
Còn một mình, ta buốt cả mùa đông
Tiên nữ tắm sông…Tim ta mắc cạn
Em hãy về xin một vạt mưa xuôi.

Ta đã sống nhiều rồi cánh đồng tuổi nhỏ
Có về được nữa ?
Khi lấm bụi rồi
Và khi gây xước
Khi một mình đã bước vội ra đi?




CÓ MỘT

Có một mùa lá khô,
Tự biết mình không cháy.
Có một mùa lá cháy,
Nhận ra mình đã khô.

Có một em mà nhớ,
Hiểu ra mình mênh mông.
Có một em mà cạn,
Suốt đời trong giếng trong.

Có một đêm thơm lựng
Những tiếng gà lật canh
Men thềm len lén lạnh.
Xiêm áo mùa mỏng manh.

Có thị thành người khóc
Nước mắt vở kịch hề
Đôi bàn tay nung đỏ
Bưng tiếng cười cuồng mê.

 







Nắng sôi bốn phía chân trời
Em hạt mưa nhỏ rơi tôi dầm dề
Mai thì dìu dịu nắng nghe
Tôi cõng em chạy kịp về làng Say…

Một đời mẹ cấy cha cày
Giếng sâu buộc rối từng dây sợi buồn
Mảnh sân nứt trổ mảnh vườn
Tôi lăn một thuở hẳn còn lấm lem

Mai thì mưa nhỏ là em.
Cho tôi tẩy hết triền miên lỗi lầm
Đường nào cỏ dính ăn năn
Tôi cùng em gỡ, đợi nằm làng Mơ…

 




NGỘ NHẬN


Đã gọi hết cả thời tuổi trẻ
Nhưng mặt trời chỉ rụng ở chiều thôi.
Khi bình minh ánh sáng đuổi chân người
Em nghiêng nón che kín miền tôi sống.

Đã đi hết những con đường dài rộng
Đã trở về tụt áo với dòng sông
Nhưng lấm lem nào có ở trong lòng
Nên xấu hổ cả một lời thú lỗi.

Xin được khóc như người mắc tội
Đã vụng về hất vạt nắng mùa thu,
Vào môi em, khi ấy, tím sương mù
Giờ em cháy như cánh chuồn đỏ lóa.

Đã câm lặng trong vòm tường trơ đá
Chi chít người, tưởng chết, cắm rực hoa.
Nhưng cái chết chỉ đến đầu mắt cá.
Còn mắt người vẫn mải miết vỡ ra.

Đã đủ thuốc, hãy uống đi, rồi khỏe.
Rồi một mình quang gánh kiếp phù sinh
Như đứa trẻ hôm nào xa lòng mẹ
Thương ngói rơi hạc rã ở sân đình.

 




GHI CHÚ VỀ THÀNH PHỐ


1.

Những vành môi
Chật hẹp và chen chúc
Trôi xuôi vùng ngực
Từng phím tóc lang thang

2.

Một gánh hàng ngủ
Thư pháp
chữ.
Im.


3.

Em sinh phố tìm
Đặt tên biển quảng cáo
Anh gửi lại áo trên cây
Vào games mà may vá

4.

Con là thiên thần của mẹ
Không phải down ra từ mạng đâu
Đừng làm cư dân toàn cầu.
Mẹ sợ con đau bé nhỏ.

5.

Chạy đi nào ô cửa.
Sỗ sàng sáng loang.
Nude một màu trăng,
Trình diễn.

6.

Mưa lèm nhem
Len chen thang máy
Một ngón tay
Dí sát đám mây.

7.

Miễn phí những phút giây,
Tôi khóc.
Cuộc gọi không liên lạc được,
Bắt chước trốn tìm,
ai bước lên vạch sơn trắng thật lâu.

8.

Ghi chú với bông hoa cau
Áo dài tím và khăn xếp đỏ
Chuyện người-ma-nơ-canh làm tình trên phố
Nghìn bước đi bộ
Đám cưới mùa thu.

9.

Em chẳng thể yêu anh như cỏ yêu mùa
Em yêu anh vì anh là suối nguồn cần thác đổ
Thêm một ghi chú
Trong thành phố
Về nhà thờ, piano, café, những mặt nạ hình thú…
Và ngôi nhà cũ xưa.

 

mai anh tuấn

Hà Nội

 

© 2007 gio-o

 

http://www.gio-o.com/MaiAnhTuanMuaCayChay