Lê Hưng Tiến

Sinh 31-5-1981

Hội viên Hội Văn học Nghệ thuật Ninh Thuận

Hiện đang giảng dạy tại Trường Cao đẳng Sư phạm Ninh Thuận

Có thơ đăng tải ở các tạp chí:Văn nghệ Quân đội;Thế giới mới;

Văn nghệ trẻ;Sông Hương;Sông Thương;Cửa Việt;Cửa Biển;Aó Trắng;Thời Văn;ChưYangSin;Chiêu Anh Các;…

TRANG THƠ LÊ HƯNG TIẾN

LỜI TỰA

Thể hiện sự tuỳ tiện của vỏ ốc
Cởi trần tôi những lớ mớ kiến thức
Con dộng long tong lỏng tỏng lòng tòng
Hơi thở phản sáng lần thần hồng hoang

Bước từng dấu ngoặc mắc vào cạn nghĩ suy
Sự tồn tại lướng vướng mặc định
Con mọt lật lật trang sách sách
Mót mọt tôi hơi thở vụn làm đêm độc giả đóng ngoặc

Chẳng có sứ giả nào chấm một chấm than sau gáy đêm
Để bản nháp âm thanh vò vò sột sệt
Đối thoại trở về cô miên
Bản nháp nháp bản nháp thành tôi độc bản độc bản

Tư duy số lẻ
Biểu thị số lẻ
Đích thị số lẻ
Thời khắc số lẻ
Bản nháp số lẻ
Bản sao số lẻ
Số liệu số lẻ
Số lẻ số lẻ
Số lẻ số lẻ

Thể hiện sự tuỳ tiện của vỏ ốc
Những con số lẻ lơm chơm mặt nước
Cởi trần tôi cứu vớt một ý tưởng
Gội sạch không gian.

NGỤ NGÔN CỦA DẾ

Dế con đội gánh từng sợi đêm
Treo ngược thời gian
Rao rảo những bước cao vô vọng
Khản cả vầng trăng

Có nghe thút thít từ trong lòng đất
Tiếng xưa trở dạ lót mềm bóng mây
Dế con lốc vào lũ ăn mày
Vỡ lòng bài đồng ca
Khai nhịp thời không gian

Nơi tồn tại những ý nghĩ phù du
Có thể nảy ra chân chân cần mẫn
Tay tay lùi lụi trong tĩnh tĩnh động động
Vêu vao mũi mũi mắt mắt
Sự sống hình hài ngón ngón thon thon
Be bé hòng họng

Cuộc chiến bản năng mất mất còn còn
Chùng lên những linh hồn vếu váo phù du
Treo ngược sợi đêm
Dế con lui cui từ trái tim thoát hiểm

Khi bình minh đo đỏ
Dế con chưa nghĩ được điều tối tăm tội vạ.

THỜI VỤ


Bỏ vào khoảng trống
Mấy vụ mùa thơ mảy may hạt
Ít ỏi phù sa

Trên cánh đồng triển hạn
Ai đó cày xới lên sâu thẳm
Làm con chuồn chuồn đói những vầng thơ.

Khi đường bay lấm tấm vào sợi mưa
Ký ức bốc hơi về đỉnh núi
Ai đó cũ cái hồn nhiên và cái riêng tư

Những cái gọi trong thao thác
Làm hư hao từng mớ cơ thể
Trái tim rong ruổi làm đủ ưu phiền.

Bỏ vào khoảng trống
Tháng ngày qua lỏng chỏng đôi vai cày
Vụ mùa thơ gầy guộc giống

Ném mồ hôi từ sóng mắt
Chiều vật vã cho hồn chữ cày cáy
Vụ mùa thơ chồi lên tư lự

Bỏ vào khoảng trống
Bỏ vào khoảng không.

SỰ SỐNG CỦA THƠ


Bốn mùa thơ
Hì hục...hì hục...hì hì...hục hục...
Bươn bả những làn nắng cuối ngày
Hồng vào bàn tay mở úp nụ cười
Tẩy trần từng hơi thở hì...hục
Tôi nghĩ về sự sống của tâm hồn
Nơi dấu lặng của thơ.

Có lẽ ngọn nguồn thơ
Khởi nhịp sinh sôi của cỏ cây
Chắt chiu từ hồn của đất
Nuôi dưỡng từ bầu vú của Mẹ
Và thở bằng đóng lửa chiến tranh

Khi trái tim thơ bỏng rát
Đất trời côi cút mùa trăng
Những đứa trẻ nhìn đôi mắt khát thèm sự sống
Chiến tranh bùng nổ. Niềm hạnh phúc bỏ quên trong hang núi
Tôi lại nghĩ về sự sống của thơ
Nơi dấu lặng của tâm hồn.

Những người lính cũ trở về
Chất chồng số phận lên bàn cân
Đắn đo sự sống của hàng vạn trẻ con cơ hàn
Thế sự sinh ra ngữ ngôn dị tật
Di chứng bắt đầu từ tầm nhìn của thơ
Như nỗi đau ném vào cổ tích nhân loại.

 

Má tôi

Khói rơm thảy tro vào miệng đất


Cò con vạt trắng giêng hai
Má tôi gánh mặt trời lên núi
Để bán cánh chân con cò.

Người qua kẻ lại đói đồng không
Ai mua ai bán cái lông bông lần
Má tôi đong đếm ngày và đêm
Ủ từng lớp tinh sương
Để cò con lẩy bẩy thèm.

Khi vệt sáng hấc linh tinh
Những ngọn cỏ ngoai ngoải miền sám hối
Má tôi cùi cụi dệt mảng khói rạ
Làm con cúi nhảy tọt mồ hôi.

Con cò bắt đầu đói đồng chiêm
Má tôi mới thảy tro vào miêng đất
Mặt trời vó ngựa
Những hạt hạt đắng đót từ phận người sinh sôi.


Sự viết hoa

Chân chim viết hoa
Sự đời mệt lử những cô hồn con chữ
Đường lên gân tái nhợn

Ý niệm viết hoa
Bản thể đã nhiều lần đánh cắp tư cách
Đêm lẩm nhẩm cái lục lạc leng keng

Bài thơ viết hoa
Đám mây rủ rỉ bầy trâu tơ về làm mưa
Mỗi hạt lúa hoang hoải chờ mùa

Người ta viết hoa
Mỗi khi thổi hồn em bằng giao cảm tích tịch tình tang
Trầm ca mênh mang tìm nguyên chất

Không ai viết hoa
Trần gian chẳng có huyền thoại Adam và Eva
Lịch sử chỉ là nguyên thuỷ

Ai không viết hoa
Những viên Cuội đè nặng giấc hôm
Bình minh rối rít thở hồng hộc hồng hộc.

PHác THẢO VỀ SỰ HIỂN NHIÊN

Cái vân tay chôn vào mộ
Sự hiển nhiên chỉ là đồng bóng của niềm tin
Khi phía trước chẳng có kẽ tóc dăng dăng thờI vận
Nói chi giặc cỏ bất lực mùa gio gió

Giả dụ
Con hói đang nằm chờ thờI thờI thờI
Những sợI nghĩ thả vóng từ cánh đồng thơ
Đến mùa thung lũng thu
Hoạch những ham hám bằng biểu hiện điền viên
Chẳng lẽ con hói bị ngả mầu chữ
Nãi cái mặt chủ thể

Hoặc
Những bài thơ chưng cất vào lọ ngườI
Tong tả con men lên chầu
Rượu hầu bao cánh hẩu
Đến mùa thung lũng thu
Hoạch lạI những phần hồn sức trẻ
Con men bởI rởI thờI vận

Muộn về tênh hênh
Nghe con hẻo lỏn lẻn ngoài hành lang trí não
Nghiêng ngửa ngửa nghiêng ước ao ướt áo
Mặc cái vân tay chờ phiên bản
Tẩn ngẩn tần ngần
Tẩm ngẩm tầm ngầm.



SẦU LÊN KHƠI

Con ve ve ve ve vãn vãn tiếng mi cong
Gùi lòng đất
Gùi giấc hoang
Cất lên cánh hồng đòng đong.

Nghe hơi thở nặng nợ phù sa
Như con tu hú gọI í a vào mùa
Nhấc lên mảng chữ không thờI gian
Trái tim bạc màu. Và trĩu nặng nỗI đau

Có thể là bài thơ hỏI chưa chấm
Nên cuộc đờI lẫm chẫm có có không không.

Có thể là mùa mùa lưng gánh
Ve ve gọI bầy bay. Tu hú gọI mảy may về
Khi chủ ngữ khơi lên sầu
Cửa trong lòng mất khoảnh khắc trôi…


VĂN CẦM HẢI CẢM VÀ LUẬN THƠ

Khi cái bắt đầu xanh xưa giấc tạm
Hơi thở lớn lên hồn cỏ
Hoa khôi cũng lớn lên thần hôn.

Chân chân vực dậy
Tay tay mở khoá nụ cườI
Anh điểm danh từng con chữ trên thế cờ tàng La-tinh
xem có còn thiếu cái A cái B hoặc cái C siêu tưởng gì không.

Cuộc khai thác bắt đầu dò dẫm dấu hỏI chấm mênh mông
Điểm đích đích thực mạo hiểm, ưu tư
Nên mặt trờI còn chưa thể tìm được con chữ in nghiêng của mình
Lấy đâu nụ hồng hồng hào sâu tưởng
Và tinh mơ dậy thức miền hoa.

Anh lầm lụi sự tồn tạI có có không không
Anh bắt đầu di sản cuộc đờI mình
RồI khai quật lên con chữ bảo tàng (dù ở xứ sở xa xôi)
Triển lãm trước số phận.

Thế giớI vô hình cái khổ cái đẹp
Triệu triệu ngườI ngườI điêu khắc vào nhau
Có khi cơ thể con chữ dị tật, mất mát rồI uốn éo cheo veo
Có khi cơ thể con chữ thừa thảI nét vui vầy trần trụI
Có khi cơ thể con chữ vừa đủ làm cuộc hành trình xuyên thế kỷ ABC...

Mâu thuẫn nộI tạng
Anh trở thành tác phẩm Ngữ Ngôn kinh viện
Trong thơ phù điêu siêu tưởng.


CÁI TÔI CÓ THỂ

Mở những khát vọng ra
Cánh cửa đập tan bờ sóng
Trái tim không thể hú hớ nổI ngọn gió thơ
trên đồi hoang vu
Mênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tốI lung linh.

Đến lúc khác giấc khuya vụt dậy
Tung hứng hàng hàng câu trả lờI vì sao và vì sao
Trái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ
trên đồi hoang vu
Khát vọng vẫn cô độc bởI dấu chấm hỏi còn kìm kẹp
phía sau mặt trời đỏ lệ.

RồI thờI gian ẩn ngữ những hoài niệm thông hành
Thế giớI thì luôn thức nhận trong con người chuỗi chuõi linh động
Có thể cái tôi cao trào. Nhưng bật khát vọng ra
Có thể cái tôi quá vãng
Có thể cái tôi chưa đủ là cái tôi khát vọng
Và có thể cái tôi không thể hú hớ nổI ngọn gió thơ
trên đồi hoang vu.
Cái tôi có thể.

Giấc em bong bóng bòng bong

Những đêm bong bóng
Hơi thở phập phềnh mùa trăng
Quả thận chín vựa từ giếng mồ hôi
Ý nghĩ căng phồng hai vừng tối sáng
Và mặt đêm nổ khói.

Sợi tích tắc lõng bõng gân guốc
Con quay bỗng hoá thành bầy chuột gặm
nhấm từng trái cấm ẩn dụ
Vết đau đáu xanh ứa miền ký vãng
Mối tình đầu hãy còn chùng chình vây bóng
Và lan man phù phiếm.

Những đêm bong bóng
Tôi dắt hồn con chạy con quay cỏn con
và con cỏn con đội con chọi con nước còm cõi
Tôi lại hong mớ tóc bòng bong đen nhánh lên mùa cổ tích
Ảo ảnh em đa chiều lấn quấn
Hiển thị tôi thành màng não bong bóng bòng bong.

Nếu có thể ai đó nã đêm vào sương móc
Con mối con mồi lồi lội thoát thai
Những con chữ cũng thành tôi nhồi nhàu đánh bóng
Và giấc em cũng đánh võng bòng bong
Mối tình đầu lại bắc cầu hiển thị.

Xuân tam thể

Treo hờ những ý tưởng lên sương
Mèo tam thể làm cánh diều gieo neo
Chiều khong khỏng khong khỏng khong khỏng
Xuân thoi thóp nảy lộc

Âm sắc leo nheo bậc thang
Meo meo
Meo
Mèo mèo
Mèo
Những ý tưởng thành cường độ tam thể.

Khi con quay đến ngã ba thời đại
Xuân tam thể nhảy cóc từng bậc âm sắc ong ong ong
Mèo con chạy trốn những ý tưởng vập mồi

Tất tả bình dị
Mỗi âu lo làm ý tưởng rơi chiều chiều chiều
Xuân tam thể thành chấn tích của con vờ.


Thơ nhìn nghiêng

Cái bóng đen bị đèn đỏ đỏ đỏ chụp mũ
Ngôn từ rỗng nắng và bị vàng hớ
Những dấu chân xanh trùi trụi không ai
Bài thơ chưa đủ mày mạy làm tắt mắt

Có những mày râu rẽ trái về sau
Họ đi đâu.Đến đâu.Không biết
Chỉ biết ngoài hiên gió ngổn ngang
Có khi họ mang những câu thơ về rợp lại ngói hồng

Người thiếu phụ dửng dưng rẽ phải
Cái bóng đen xâu xé mặt trưa rát rạt
Đèn đỏ đỏ bỏ ngỏ nhấp nháy
Câu thơ rỉ tối

Những cụ cao niên thăng thẳng một đường thẳng
Câu thơ rù rì lên khói
Đến ngã ba tam giác
Có cụ lung lạc thơ mấy độ vuông chằn chặn

Ngày cong đêm
Lối em mơ mớ thành ý tứ
Con đường rất thèm bóng rao vang
Như đèn đỏ đỏ bật câu thơ điểm chỉ.

NHỮNG BÍ MẬT

Bí mật lòng cỏ
Tôi đã đánh mất chính nó
Bởi những ngọn núi giương nổi mình không tới chú Cuội.

Gặp giấc hoang bay
Chị Hằng Nga bởi vầng sáng leo veo hun hút
Chị ới a những mất mát trần gian.

Con mắt lội ngược
Bí mật rực lửa đốt cháy người con gái tóc mai
Tôi ngây thơ giữa khu rừng bí mật hoang dại.

Con mắt về xuôi
Nung nấu bí mật bằng nồi canh thâu sâu thẳm
Bởi lòng người mới đo được chiều cao.

Mỗi lúc tĩnh tâm
Thời gian leo theo bờ ký ức
Tìm lại bí mật như đã đánh mất một phần con người.

CON TÀU ĐỊNH MỆNH

Cảm thức sau con mắt
Lội ngược về dòng sông
Đôi khi biên độ vẫn là mỏng mảnh vô biên
Định mệnh con tàu lại giăng võng mạc lên cao
Theo tiếp tuyến thì não bộ cũng bắt đầu chao đảo
Vô thức lại nảy nở sinh tồn
Các thực thể trở về như một giấc mơ

Từ đó
Cảm thức sau con mắt
Lại lội ngược về nguồn cội
Vết đau vẫn nằm thinh trong bóng tối
Thời gian như thể hoá mình thành dòng sông
cuốn theo các tia tử ngoại.

Đến lúc con mắt nổi cộm lên những lốm đốm màu đỏ đỏ
Cảm thức lại bất chợt vỡ oà trên con tàu định mệnh.
Và một lần nữa
Vô thức lại bắt đầu nảy nở sinh tồn
Các thực thể trở về như một giấc mơ.


MẢNG PHỐ


Phố con thiếu một góc nhớ
Dẫu hồn cỏ vẫn nhiều bước hoa
Xanh thêm lối đi đi về về

Phố con thiếu một góc nghĩ
Dẫu vàng rơi rụng mùa yêu
Lá thu bỏ ngỏ
Gió ùa ùa sang

Phố con thiếu một góc nhìn
Chiều đông người
Ai không ai ai hoài tìm ai ai tìm
Dẫu sợi tím thêu thùa nét mi cong

Phố con thiếu một góc buồn
Gói mây hơ hác
Lũ trẻ bỏ quen kỷ niệm vào sương khói
Dẫu đất trời đo đỏ mắt môi

Phố con thiếu một con phố
Người cha tìm kiếm
Người mẹ đau đáu
Người con lầm lụi
Dẫu cội thức xám xịt tơ vò.

NHỮNG CON CHỮ NHẢY LÒ CÒ

Nắng vỡ ra niềm khát
Tay gieo hạt xanh xanh trong mắt
Hơi thở ấm bàn chân
The thé tinh khôi
Làm ngọt trái tim.

Khi nắng được tẩm liệm trong suốt
Xúc cảm bắt đầu đỏ ối
Những tầng nghĩa làm hồn chuông run rẩy
Con người lại bỏ hoang hoài bao dung
Chỉ vì ong bướm hút quên những phần bí mật.

Im lặng
Mùa gió lên hương
Nắng ngẫu nhiên làm nụ hồng chuyển màu
Người ta xâu bình yên thành từng địa hạt nước mắt
Choàng vào ai phù sa rỗng.

Thời gian lên không
Những đứa trẻ tắm gội những con chữ nhọc nhằn
Phơi ải vầng trăng móc. Và miền nắng móc
Những người lớn cũng móm mém những con chữ hằn học
Phơi ải vầng trăng khuyết. Và miền nắng khuyết.

Khát vọng tức tưởi
Máu xông từ đầu mắt tay
Khi đỉnh điểm thái dương loe lóe
Những con chữ bỗng hiển linh
Và nắng được tẩm liệm trong suốt.

DONG DUỖI QUA MIỀN KHÔNG TÊN

Đi tìm mắt lá che xanh những ngày bỏ chợ dong duỗi
Bon chen ta nào tìm tro tìm khói
làm lành khuôn mặt kỷ niệm
Một tí gan ruột phơi trần mùa dã ngoại
Phía trước sau thủng một lỗ cơ thể chọc trời.

Nắng lên tím vựa cánh đồng hoai hoải gió
Không kể chiều làm tiếng chuông sủi bọt nước
rồi bốc không gian đỏ ngói lặng thinh
Chỉ khi trái tim đun sôi chín độ nhạy cảm
Ta gõ vào tên tuổI từng ấy bao dung
Mặc thời gian kiệt quệ ý thức.

Ôi! Những ước vọng sau mỗI giấc ngủ bại vại phiêu linh
Ta đem trái sầu giấu lòng riêng ai
Trụ lại bàn chân đốt đèn kiên hãnh
Ta gõ vào tuyệt vọng bằng nỗi cháy khát chông chênh.

Kể lại con số một sáu, một bảy, một tám
rồi một chín
Không thể thời qua cái tuổi đòng đưa như thổi
Ta đòi gánh nắng, gánh mưa bỏ tên chợ dong duỗi
Thoai thoải con số hai không, hai một, hai hai
rồi hai ba
Thoai thoải con số hai bốn, hai năm, hai sáu
rồi hai bảy
Ta đành đong đếm từng ngón hồng rong ruổi đa mang.

CẢM EM CẢM TÔI

Cảm em mấy lần trăng thao thiết
Con nước buồn biêng biếc mùa xanh
Thời gian lản nhản theo sương khói
Rỗi khi tiếc nuối đã thành mây trôi

Chút ơ hờ gọi là bâng quơ gió...
Se hồn lại giọt nhớ đầu môi
Có thể nào lục lạo trong sâu mắt
Cảm tôi về nay muộn em rồi!

Vẫn biết thiên đường chiều tun hút
Tinh khôi em gối cỏ mơ hồng
Tôi mong hờ sương mai một cõi
Lá mùa vui gõ trái tim không.

Như cảm em
Như cảm tôi
Như cảm một đời
Như cảm một đời!

EM CHO ANH MỘT THIÊN ĐƯỜNG

Em cho anh một thiên đường
Đỉnh của tâm hồn sâu thẳm
Đáy của đại dương là bản ngã của trái tim và lý trí
Nơi thức nhận tình yêu ở giữa bốn bề vũ trụ.

Em cho anh một thiên đường

Những nấc thang không có cung bậc di chuyển

Anh tự vịn cuộc đời bằng những ngọn nến linh thiêng!

Thắp muôn vì sao khuya trong bóng tối lầm lỗi

Cho thiên đường chỉ có một tình thương…

CHÂN DUNG ẢO

(Quý tặng anh Dương Tùng Lâm)

Lên đỉnh núi

Khối suy tư chưa tan khỏI bần thần

Đôi lúc ảo ảnh vào không gian

Tầng cao áp còn treo lủng lẳng phía trờI không…

Khi những xán mây hoang lạnh triền dốc

Cơn thốc vào sâu thẳm những đam mê ký ức

Anh vực dậy thở sương khói mùa em.

Mặt trờI mọc

Anh vẽ những suy tư bằng ngọn núi buồn

Anh muốn tìm mình trong ngôn ngữ chính nghĩa

Anh muốn hoan ca qua lăng kính cầu vòng

Dù chỉ một lần xưa cũ về em

Suy tư anh chảy ngược dòng nước mắt

Anh giấu theo bí ẩn hồn nhiên cỏ.

Phía sau lối hồng

Chạm tôi vào hụt hẫng sương mai nhớ

Thương anh chi giấc em cộI nguồn

Tôi cất vội bí mật nửa phần hồn đã mất

Để đôi lúc ảo ảnh vào không gian

Tôi tìm anh trong ngôn ngữ chính nghĩa

Và hoan ca qua lăng kính cầu vòng.

BI KỊCH CON MẮT

Những con mắt bi kịch

Nhìn xuyên nỗI đau bằng hàng tấn ma tuý

Nhìn xuyên ma tuý bằng mảnh vỡ đơn côi

Nhìn đơn côi xuyên qua cơn lốc nước mắt

Nhìn nước mắt xuyên qua hoang ốc cuộc đời.

Những con mắt bi kịch

Anh lên tia đỏ đỏ lổm ngổm hy vọng

Có khi màu mây lốm đốm sợi khói bay bay

Có khi mùa xanh hốc vào con mắt trái xiên xẹo

Để con mắt phảI mồ côi tầm nhìn.

Thế giớI bắt đầu chao đảo

Vì con mắt bi kịch của cái chết trắng

Có lẽ con mắt nhìn thẳng, người Con tẩn ngẩn gọI mặt trờI xuống núi

Có lẽ con mắt nhìn ngang, người Cha giấu mặt trờI sau đỉnh núi

Có lẽ con mắt nhìn dọc, ngườI Mẹ làm mặt trời đổ mưa

Và có lẽ con mắt nhìn đứng, mỗI Người soi mặt trờI vào muôn một

trái tim khô.

Khi phiên tòa mở ra giấc mai hồng

MỗI con mắt thèm khát từng cọng cỏ thơm

Thế giớI lạI bắt đầu rọI con mắt qua lăng kính

Và loài ngườI cũng bắt đầu nhìn tộI ác bằng con mắt trong.

CHỮ KÝ

Những giọt sương vắt kiệt mồ hôi

Cơn mê nào bấn loạn

Nắng mai đóng dấu bàn chân khô khốc

Chú bé lượm lặt mẫu chữ tàn canh

Và gạch xiên con đường cô quạnh.

Cái hồ ao ước như là định phận

Con kiến lận đận tìm quên cái tên

Có nghe hơi đất thở phào phào ngụ ngôn

Vòng vo đường tinh khiết

Kiến con tận tụy ký vào dấu lưng lửng…

Nhiều khi chân lý buộc đường kẽ tay

Những giọt sương vắt kiệt mồ hôi

Hơi đất thở phào phào ngụ ngôn

Chú bé hâm hẩm dòng suy tưởng bằng nước mắt mùa xanh

Con kiến con leo vào giấc mơ ù tai chú bé.

 

HUẾ KHÔI NGUYÊN

Mới hôm tê chiếc lá chiều chơi vơi
Bóng thiên di chết một cành tím Huế
Tôi tìm được nửa bên nớ
Đồi Thiên An...

Mới hôm tê ngọn đuốc thắp suốt cung đàn
Tiếng mõ Nam ai cám cảnh phù du
Kinh thiêng niệm réo rắt tầng xa thẳm
Bên chùa Thiên Mụ...

Mới hôm tê thềm trăng rụng đầy lá thu
Đêm Vỹ Dạ dập dìu bến tự tình
Mấy dã khách ri đắm mình tun hút
Đập Đá cũng rứa...

Nếu nước mắt là hạnh phúc tràn qua khe cửa
Phu Văn Lâu hãy rũ màu sông Hương huyền diệu
Ngóng Thành cổ trầm mặc giữa mùa hoa đăng
Chân dung em hôm chừ cũng rứa...

Có lần cơn mưa tình đổ xuống thật bưa
Anh sinh viên ni kể chi mô những dòng sông bất hạnh
Cô tê nghe răng mà cả vào sâu thẳm
Mặc cho Tịnh Tâm rũ sạch bóng hồ sen tề!

Ôi !Còn những con phố quen mùi chân đất
Ta bỏ cuộc đời men theo đường cỏ
Để tháng năm ghi dấu một kẻ đi rong
Như Thành Huế vẫn nét khôi nguyên chào mỗi thần hôn.

VÔ LÝ


Bần thần qua ô cửa
Những giọt buồn rỉ rả vào mảng tối
Tôi nghiền ngẫm bóng trăng tan

Mấy hôm trước
Sợi nhớ còn làm mùa xanh bốc khói
Vòng vèo bay giữa sa mạc đời người
Tôi rêu mốc những ới a niềm vui cũ .

Có lần tôi gọi cái tôi quá vãng
Vì nhìn ngang qua lăng kính hiện thực
Tôi lạ lẫm đường cong của vô thức

Có lần tôi gọi cái tôi vô thức
Vì nhìn ngang qua lăng kính hiện thực
Tôi mới thấy quá vãng thời gian

Cuộc đời có cái được cái mất
Cái được thì tồn tại trong mất mát
Cái mất lại nhiều hơn trong ngôn ngữ thật
Nghĩ ra vô lý.


HÃY LÀ GIẤC MƠ HOANG


Mở toang những giấc mơ
Thằng bạn lỏng khỏng chìa ra chiếc khoá nụ cười
và cặp kính bâng quơ
Rồi nó nghiền ngẫm mấy đoá tường vi côi cút mùa xưa
Bỗng hồn nó sâu lại chuỗi suy tư trần truồng rét mướt .

Mùa đông về. Người ta thường buộc sợi chỉ vào giấc hoang đàng
Để nằm nghe thời gian qua từng kẽ tay duyên dáng
Đôi khi cơn mưa li ti cũng xâu thành suối tóc nhớ
Nên nó ngồi lụy người. Nhìn góc phố xơ xác. Thương tiếc mùa yêu...

Thế mới hiểu được sự đời chỉ vỏn vẹn trong gang tấc là đánh mất
cả niềm tin và lòng tự trọng đáng có của mình
Ôi !Ma tuý là cái nôi ám ảnh con người về nỗi tuyệt vọng vui cùng
hạnh phúc
Mênh mông nào có thể tha hoá được cô nàng tiên nâu
với ma men nó ảo ảnh
Cơn mưa ơi!Hãy để cảm thức nó trở về từ giấc mơ hoang
tìm lại nửa phần hồn đã mất.

NGỌN LỬA BỐN MÙA

Ngọn lửa anh nhen trái tim em
Hừng hực cháy đỏ miền thương nhớ
Tha thiết nhiều khi hoa phượng nở
Anh say cuồng như cơn rượu khát thèm.

Ngọn lửa anh nhen trái tim em
Thao thác mấy mùa lá cội nguồn rơi rụng
Em bỏ con đường in dấu chân xa thẳm
Chốn thiên không không thấy mặt trời thung lũng.

Ngọn lửa anh nhen trái tim em
Cho đêm sâu sưởi ấm buốt ô rèm
Cho máu hồng thắp viên ngọc bích
Cho cây sầu đông thôi dã trụi lá
Cho em trở lại bằng trái tim chân tình.

Anh nhen ngọn lửa nơi trái tim em
Rằng trái tim em đỏ bừng ngọn lửa
Cây nến vô thức vẫn sáng nơi khe cửa
Vẫn vườn mai ấy mỏi dấu chim xanh bay tìm.

Anh nhen ngọn lửa nơi trái tim em
Ngọn lửa bốn mùa khôi nguyên...

BỨC TRANH ẢO

Vẽ em lên đỉnh núi
Thì em bờ cõi hư hư thực thực...
Thốc vào ngọn nắng vô tình lảnh cảnh
Thì con nước cũng dáo dác li ti.

Vẽ em đồng điệu trên sóng mắt
Thì dốc ngược hồn anh từ phía chân trời
Định mệnh là viền ruộng xa xa thẳm thẳm...
Nơi dong dỏng bóng dáng nền mây.

Lại vẽ em tóc mai lưng trời
Môi hồng khe khe khẽ khẽ màu nước
Và ngực căng tròn chái núi
Thì cảm anh lầm lụi hoài trong sâu thẳm hồn em.

Có lẽ vì nét mày chao nghiêng giữa miền thu
Nên định mệnh em sương khói lòng anh...


BẠN TÔI

Nằm mê hoang dã
Tôi hùa phận mình vào cõi xa
Hốc sợi tình lên phiến đá
Cho tàn thu rêu xanh

Nghe nao nao đời con gái
Vùi chớm giấc hoa bên thánh giá
Chuyến xe chiều ôi phiền muộn
Chở ngả đau chín tầng mây.

Bóng ác ngửa ngửa nghiêng nghiêng
Heo may gió
Heo may cát và hoa...
Thằng bạn tôi trần trụi rẻo buồn
Và nung nấu từng sợi heo may

Dường như mối tình ấy
Bao nhiêu cho đủ sương đủ khói
Mà bạn tôi mỗi khi chỉ thiên vào ký ức
Ký ức tuôn ra máu mủ xô bờ.

Tôi đánh thức im lặng
Sợi dây bấn bíu trên đường chỉ tay
Có lẽ bạn tôi níu sợi tình chưa dài hơn tay ba bốn bảy gì đó
Nên sóng gió cuồn cuộn ú a ú ớ

Nhưng sớm mai
Ai biết được khói thơm phần mộ
Hồn con gái độc thoại trong tâm tưởng bạn tôi
Giọt nắng lại trong trẻo và nguyên vẹn bao ngày
Ai biết đựợc.

LU LU

Đêm qua
Con chó Lu Lu ru rú ngọn gió độc mộc

Khối âm thanh được đúc bằng ống khí nhòn nhọn
Nhưng chẳng ai dám chĩa vào khu bảo tồn đồng tiền tiếng nói

Mặt trăng gối mộng
Lu Lu mang giấc khuya bên lề hoang mang

Âm thanh vữa ra từng khối đá trắng dã
Lời nói khống hu hú những linh hồn bảo tàng.

Đêm nay
Con chó Lu Lu cũng ru rú ngọn gió độc mộc

Chiếc mặt nạ bày biện những hợp âm át giảm
Khiến Lu Lu nhảy khỏi cái bóng nó rùng rục linh cảm

Những sợi đêm chằng bẵng rung lên
Nhưng chẳng ai dám đóng cửa khu bảo tồn đồng tiền tiếng nói.

CHUYỆN CỦA MẤY NGƯỜI


Cây bàng lổ đổ nắng
Dấu vết mốc meo lưng sóng
Mỗi ngày chêm chêm tí lửa
Vàng cánh gió làm con tim hổn hển.

Có bà già nọ dắt trưa lên đồng
Đem câu thơ gãy ngồi hong quê mùa

Thằng bé ngó đăm đẳm bầy sẻ ngô
Thổi trắng cái sáo diều đăm chiêu

Cô gái nọ cũng vắt vẻo phần trong trắng
Thổi hồn làm tinh chất
Bỏ vào lọ điểm trang

Bên kia cây bàng vẫn lổ đổ nắng
Mấy tàn lá phủ xanh thời không tuổi
Ai đó gọi tên mình bằng cái nhìn khiếm thị
Chằm chằm chăm chắm suy tư

Lẽ nào bà già lên đồng giặt nắng
Lẽ nào thằng bé tắm trắng thời xanh
Lẽ nào cô gái hao hao hờ nhạy cảm
Ai đó ngồi chò hỏ cặm cụi ước ao.


CÔ BÉ VÀ NHỮNG NGƯỜI LẠ


Quả tim được lôi ra từ trong túi thời gian
Mỗi tên mỗi tuổi thức miệt vườn xưa sau muộn
Cô bé vẫn hao gầy vầng trăng khuyết
Và thới từng thớ thịt lên miệng đất thờn bơn
Khoả nước trung trinh.

Cô bé đẹp khi mùa về rầu lá
Có anh nào dẫm ướt vạt sương

Cô bé buồn khi chiều nghiêng đổ
Có anh nào lạ vỗ mành tiếng chuông

Cô bé giận khi bắt đầu đến
Có anh nào lạ nhớ quên mùa sau

Cô bé khóc khi lòng phố vắng
Có anh nào lạ giăng sợi hồng ngang vai

Cô bé nhớ khi đêm nao đồng bóng
Có anh nào lạ lóng ngóng phía hồn hoang

Quả tim được lôi ra từ trong túi thời gian
Mỗi tên mỗi tuổi chòng vòng nhơ nhớ
Hạnh phúc vẽ bằng máu và vầng trăng khuyết
Cô bé ướt sũng miền con gái
Có anh nào lạ lấy nước mắt đổ vào túi thời gian.


THIỀN


Thiền trong sâu mắt
Cái phận người dìm dẫm đong đo
Chia ai chạng vạng rẻo vui buồn
Hoàng hôn có khói

Thiền trong cánh gió
Đôi tay chạm hờ suy tưởng
Niềm hân hoan lạc lỏng đôi bờ
Lối vào mù khơi

Thiền trong chân phố
Nỗi nhớ lan can từng ngõ cụt
Ai ngồi tâm tưởng vắt màu thời gian
Bàng bạc rỗng

Thiền trong ngôn ngữ
Trái tim ai giấu chiếc môi ngoan hạt ngọc
Cánh sen hồng ngậm chuỗi chuỗi sát-na từ sâu mắt
Cái phận người phả vào không khí

Thiền trong cội thức
Đêm đem cơ trần cởi sạch mùa riêng cũ
Con đom đóm tạc vào thảm cỏ phù hư
Ban mai lại độc hành