HÀ QUANG MINH

 

                          BÀI THƠ VỀ THỜI ĐẠI NÀY, BẤT KHẢ TÍN

 

   

 

    Anh không còn tin vào bất kỳ điều gì nữa

  

    Cuộc sống lầy lội này, ta biết tin ai

 

    Những nói cười thế thôi

 

    Nhưng cảm thông thế thôi

 

    Những yêu đương thế thôi

 

    Tất cả

 

    Cuối cùng

 

    Chỉ là trò hề lộ liễu

 

 

 

    Thành phố này ngổn ngang

 

    Bụi

 

    Khói

 

    Và mùi mồ hôi của những kẻ chạy đua vì lý do gì chính họ cũng không biết

 

    Những màu hoa ngày xưa bây giờ thành mỏi mệt

 

    Bởi nỗi ám ảnh mơ hồ về một thời đại rất đẹp

 

    Đã đi qua rất xa

 

 

 

    Đôi khi ước ao một buổi chiều về nhà

 

    Bình yên và hạnh phúc

 

    Nhưng cuối cùng,

 

    Ngay cả căn nhà

 

    Cũng là địa ngục

 

    Bởi nỗi cô đơn của một kẻ lạc loài

 

    Nhìn lại mình chẳng thấy giống ai

 

    Nhìn lại mình chẳng có ai là đồng loại

 

    Chúng ta chỉ đồng lõa thôi

 

    Để dựng nên một thời đại

 

    Hối hả không thể tin nổi bất kể điều gì

 

 

 

    Những dối trá

 

    Hỡi ôi không chút khả nghi

 

    Chúng ta cũng dối trá khi giả vờ tin vào chúng

 

    Nhưng chúng ta cũng hiểu rằng màn kịch này quá vụng

 

    Để rồi hềnh hệch cười

 

    Tất cả chỉ là trò chơi

 

 

 

    Vết thương này

 

    Thực sự khó ngoai nguôi

 

    Vết thương này

 

    Ngày nào cũng ứa máu

 

    Một thời đại

 

    Không biết đi đâu

 

    Làm gì

 

    Và từ đâu ta tới

 

    Quẩn quanh

 

    Hoang mang

 

    Giả trá và lọc lừa

 

 

 

    Ngay cả những điều em nói cùng anh mới lúc ban trưa

 

    Cuối cùng cũng là lời nói dối

 

    Nó ngọt ngào khiến anh nghĩ anh mới là thằng có lỗi

 

    Nhưng chỉ cần bình tĩnh một phút thôi

 

    Anh hiểu em đang trong vở kịch của chúng mình

 

    Nhưng tốt nhất là anh cứ làm thinh

 

    Cứ giả vờ như anh đang tin

 

    Cứ giả vờ kiểu như anh cũng đang đóng kịch

 

 

 

    Anh chẳng còn tin bất kỳ ai

 

    Cả em nữa đấy “em yêu” ạ

 

    Thời đại này tin ai cũng là khờ dại

 

    Và nếu không tin, cũng cố phải ra vẻ dại khờ…

 

    SG chiều mưa không ra mưa, nắng chẳng ra nắng

 

Anh lại bắt đầu một ngày bình thường

 

Đi ngang cây cầu cũ

 

Nhìn về phía xa xa

 

Thành phố này mịt mù quá

 

Đã lâu rồi,

 

Lâu lắm rồi

 

Chưa thấy trời cao xanh vời vợi

 

Tất cả cứ gần nhau

 

Đan kín vào nhau

 

Như thể chỉ cách nhau một tầm tay với

 

 

 

Những gì mình thủ thỉ đêm qua

 

Rồi cũng sẽ quên nhanh em nhỉ

 

Em tóc ướt

 

Môi thơm

 

Và hay cười ý nhị

 

Nhưng thật ra em tinh quái vô cùng

 

Anh bước vào quán café

 

Nhìn những người tre trẻ

 

Họ hình như không bao giờ suy nghĩ

 

Chỉ sống và vui

 

Không biết đến ngoài kia tất cả đang ngột ngạt nhường nào

 

 

 

Anh cũng giả vờ mình như họ thôi

 

Cũng sống và vui

 

Cũng vẻ ngoài không suy nghĩ

 

Nhưng thực ra là anh đang băn khoăn lắm

 

Chúng ta đang đi về đâu?

 

 

 

Công việc mỗi ngày như lối mòn chồng lấp lên nhau

 

Chẳng có gì hay ho

 

Chẳng có gì mới mẻ

 

Nhưng anh cần phải làm như là số phận anh vốn phải thế

 

Anh cần sự đổi thay mà anh sợ thay đổi lúc này là quá trễ

 

Em còn trẻ trung

 

Còn phơi phới

 

Mắt biếc môi hồng

 

Còn có thể làm những gì em muốn

 

Ấy vậy mà

 

Em cũng như họ thôi

 

Không nghĩ

 

Em có biết là sẽ một ngày em thấy em quá muộn

 

Để đổi thay, giống như anh thấy lúc này

 

 

 

Em nói với anh về tình yêu

 

Về những gì em nhận thấy ở anh

 

Anh nghe mà chỉ muốn cười

 

Anh vốn thế nhưng giờ đây anh không còn là thế

 

Anh nhạt nhẽo lắm

 

Thờ ơ lắm

 

Chỉ cố tình làm ra vẻ đam mê chút thôi

 

Thế mà em tin dễ quá

 

Em không thấy lúc anh ngồi xuống bên em sao

 

Không thấy lúc anh ôm em sao

 

Không chút gì là cảm xúc

 

Thậm chí, bên cạnh em nói cười

 

Anh cũng không nghĩ đến chuyện hôn em như ngày xưa anh vẫn muốn

 

Hay là tại anh già rồi?

 

 

 

Tháng ngày trôi

 

Nhanh như chưa bao giờ nhanh thế

 

Mới hôm nào hẹn nhau “Tết em về gặp nhé”

 

Mà hôm nay lại sắp tết nữa rồi

 

Qua Tết này,

 

Tết sau lại hùng hục đến em ơi

 

Thời gian khiến chúng mình luôn luôn thành chậm trễ

 

Luôn luôn thành lỗi hẹn

 

Luôn luôn thành dối trá

 

Luôn luôn thành những kẻ chán phèo

 

 

 

Thôi hay là em hãy đi đi

 

Hãy đi nhanh nhất mà em có thể

 

Hay nói đúng ra là em về đi

 

Về với thành phố xa lạ với anh, đất nước xa lạ với anh

 

Nhưng với em nó quá gắn bó

 

Ở lại đây làm gì

 

Tự nhiên để mình cứ phải tái ngộ

 

Nói những chuyện không đâu

 

Nghĩ những gì không đâu

 

Viết lách ba bốn con chữ rất vớ vẩn

 

 

 

Anh quay về

 

Trời đã qua đêm

 

Không thấy sao, không thấy trăng em ạ

 

Đêm nay không phải mùng 1

 

Mà sao không có trăng sao?

 

Thành phố này mù mịt quá

 

Con đường này mờ mịt quá

 

Anh và em

 

Mù mịt quá./.

 

 

HÀ QUANG MINH

 

SG 9.2008