Đỗ Quang Vinh
đường ṿng
Thực tại này là một đường ṿng
ta hiểu nhau
qua những lối khúc khuỷu
nhắm mắt lại
mọi thứ đều nguyên thủy
nhưng anh chẳng thấy ǵ
v́ đă trót để cho đôi mắt
ánh sáng và những định nghĩa
chi phối mọi lối đi
Nên ta hiểu nhau
bằng những nỗi hoài nghi
em nhón chân
muốn nh́n qua bức tường
những điều thành tŕ của riêng anh đang che dấu
và ḍ sâu
thọc qua lớp da đă hóa thạch
của loài cá sấu
muốn biết trong tâm trí mù mờ
anh sẽ thả ḿnh trôi về đâu
Thực tại này, luôn nằm sau đầu
anh quay lại
đă lẫn sau vào ḷng ḿnh
nằm lặng thinh vùi trong những mối quan hệ
anh muốn nghe điều em không kể
nên lục tung lên
đống hoang phế ngủ yên
Thực tại này là một đường ṿng
ta vạch ra những đường biên
nên không cách nào đi thẳng
một món quà đưa ra
những gánh nặng không tên cũng được trao tặng
một sự cố gắng
cũng dẫn theo trăm ngàn cách mất thăng bằng
thực tại này là một đường ṿng
ta nh́n Mặt Trời, Mặt Trăng
qua bức màn của khí quyển
sự trần trụi làm ḿnh chết điếng
Thực tại này là một đường ṿng
lối đi thẳng chỉ dành cho những tạo vật linh thiêng...
bắt được cả bầu trời
Trong hàng rào của người khác dựng lên
tôi làm những việc không tên
và sống một cuộc đời yên ả
mọi thứ hoàn hảo
không thừa không thiếu ǵ cả
cơn băo dữ dội nhất
chỉ là tiếng vọng ào qua một khắc
với đôi tay
ai cũng bắt được cả bầu trời
Trong hàng rào
mọi thứ đều có lời
tôi phơi thân thể ḿnh
trên sào như quần áo
chờ cơn gió từ những cái quạt máy
đang ầm ào khuấy đảo
hong khô máu, vắt kiệt cả xương da
Trong hàng rào
là thế giới của người ta
tựa mảnh nhỏ tôi nằm trong ṿng vây số phận
giữa ma trận ngôn từ
tôi nằm bên trong ṭa nhà, căn pḥng một giường hai cửa sổ
một mặt nh́n ra phố
một mặt nh́n ra mảnh vườn
thân cây cổ thụ đă xiêu đổ,
loang lổ những hư vô
Kiệt tác được viết ra
và mọi bức tranh
không c̣n chỗ trống để điểm tô
vạn vật được gán cho những số hạng
có đôi lần tôi muốn phiêu lăng
mà đă quên cách để bước đi
Trong hàng rào người khác dưng lên
tôi áp mặt
nghe âm thanh bên ngoài thấm qua bước tường đă hấp thụ mọi hơi lạnh
ngoài kia cơn mưa chưa tạnh
trời c̣n chưa xanh
đầy những vết thương, những lưỡi dao sắc lạnh
nhưng thế gian xám xịt một chân thành!
những thế giới
Ở một thế giới khác
tôi đă gạt hết những bài kiểm tra
và về nhà với điểm không
như một món quà dâng tặng mẹ
t́nh yêu được nói ra
và không một ai bắt bẻ
về h́nh hài, bản chất và những lối rẽ xa xôi
Ở một thế giới khác
có vô số cái tôi
không bàn tay nào xóa bội được tất cả
khói phà ra
từ điếu thuốc lá
bốc lên cao
thành đủ loại h́nh hài
Ở thế giới khác
được thống trị bởi loài ngài
chúng bay đi, chuyền cành trong cơn mơ, cưỡi lên những làn sóng trắng
mỗi ngôi nhà là một cái kén
với giấc ngủ tự thân, im lặng
mọi đại dương đều được trải phẳng
người nghệ sĩ đi trên dây
chẳng cần phải giang tay để giữ thăng bằng
Ở một thế giới khác
không có trời cũng chẳng có trăng
mọi khoảng cách đều xa xôi đằng đẳng
tôi nhắm mắt
nằm xuống ḍ ngón tay trên một đường thẳng
trong vô h́nh, cảm nhận được độ cong
Ở một thế giới khác
tôi là căn pḥng trống
là đồng không
là cánh cổng chẳng dẫn tới điều ǵ...
Em sẽ vào và rồi, một ngày kia ra đi
mang theo những kư hiệu không ai giải nghĩa được
Đó là t́nh yêu?
Hay đó là độc dược?
Ở thế giới này
nó chỉ là bọt nước
trong một giây đă bị tước mất dáng h́nh...
Tôi đang sống trong bụng cá ḱnh
và bầu trời là một cái ṿm họng
dịch tiêu hóa tiết ra
sớm muộn thôi sẽ ăn ṃn tất cả sự sống
Trong thế giới này
con người chất xương của kẻ khác thành một đống
và từ nền móng đó
xây một điên thờ nhỏ
giam giữ linh hồn ḿnh...
Đỗ Quang Vinh
Sài G̣n 2016
©gio-o.com 2016