Chu Ngạn Thư

 

dĩ văng

gửi K.A

 

những con nước ngược , xuôi

của một ḍng sông mọn

không thể là phù sa

tắp dưới bờ mạ ngọt

 

dĩ văng, dĩ văng

những đầu cầu quái ác

bắt từ bờ bên kia bóng tối

đua bóng ai về che khuất tương lai

em đâu hiểu rằng

kỷ niệm là chiếc gương soi

chỉ tạo nên những vùng ảnh ảo

 

dung nhan tôi mỗi ngày biến dạng

tôi sẽ thừa trong cuộc sống ai kia

 

khi em về trời ngất tạnh cơn mưa

hạnh phúc em ai đă vung tay thả

đời bong bóng mưa dầm

trôi qua những hè phố cũ

dĩ văng dĩ văng

có tôi về ngực giấu kín vết thương

nhưng dáng bước vẫn hiện nguyên h́nh gă t́nh si đúng mẫu

ai vung vải thương yêu

tôi cũng đành chắt mót

những bóng mưa thầm qua

ủ ngọt t́nh khô quắt

 

khi tôi về mưa ngủ sớm trên tay

cơn mộng đậu ngoài hiên lặng lẽ

tôi phải đợi bao lâu ?

mở đúng cánh cửa đời

và ngày vàng bước tới

 

dĩ văng, dĩ văng

đời không sống hai lần

bằng cùng cơn mộng dữ

em cũng biết

tôi chẳng thể thế nầy

( hồn sầu theo tóc thả )

ở một nơi chốn khác

 

hạnh phúc như oan khiên

riêng ai vui nhận lănh

 

tôi vẫn truy niệm hoài dĩ văng tôi

nhưng đời sống lặp hoài nói dối

khi đem phủ nhận kư ức ḿnh

 

em cũng biết

kỹ niệm như bầu độc dược

chúng ta ôm để thấy yêu đời

bởi đời sống đâu chỉ toàn nắng lửa

và mưa đâu chỉ đợi lúc đêm về

trong bóng tối

cây th́ thầm thú tội

 

nếu hạnh phúc chỉ đơm trong vườn dĩ văng

tôi suốt đời đi tiêu phí t́nh tôi

 ( đêm 5 – 4- 1975 )

 

 

 

buổi trưa

ghi dưới những ḍng K.A gửi

 

 

tôi từ thuở lớn khôn

sống không quen nghi thức

 

tôi phải làm dấu cách nào

lúc được khoác lên ḿnh chiếc áo của t́nh yêu

khi mọi nghi thức

đối với tôi

đều thành tṛ múa rối

 

nh́n tay ai giơ lên

( như minh chứng hùng hồn )

tôi nghĩ rằng

họ bắt đầu nói dối

 

khi sống thật với ḷng

có cần lời tuyên thệ ?

 

tôi đi trong t́nh yêu

như bước trong ánh sáng

 

tôi không quen nghi thức

nên cuối cùng tôi chỉ phủ dụ được tôi :

hăy nở những nụ cười

quên sau lưng khổ ải

 

nếu lời hứa hẹn trong t́nh yêu

như một lễ nghi tôn giáo, phải có

tôi xin lănh phần khiếm khuyết, với em

bởi tôi không muốn định nghĩa : t́nh yêu

như một tấn ngân phiếu

chỉ giá trị khi c̣n tiền bảo chứng

 

lúc tôi chính thức thụ phong

tin yêu từ em trao lại

tôi nghĩ ḿnh không có thói quen hứa hẹn nào

ngoại trừ

đôi môi tôi luôn im lặng

và đôi tay chỉ phải quen lăm lăm khổ ải

( mà lúc nào tôi cũng muốn buông ra

để được cầm lấy tay em , măi măi )

 

đời sống tôi dốt đường tính toán

nên suốt đời tôi không thích đi buôn

tôi suốt đời không quen nghi thức

nên yêu em, tôi vẫn sợ em buồn

 

em có ǵ ân hận

khi giữa đời gặp một kẻ như tôi ?

 ( trưa 8 – 4 -1975 )

 

 

những cánh Ngọc Lan của t́nh tôi

 

người con gái có mái tóc thả e ấp bờ vai

những sợi tóc đầy thanh thoát

như những búp ngọc lan

những búp ngọc lan nâng khuôn mặt người con gái

dễ tŕu mến và tôn quí

mà tôi đă bao lần gọi tên

và tôi đặt giữa tim ḿnh

h́nh ảnh người con gái đó

 

em,

chắc chắn em đă biết

anh đang muốn ám chỉ ai

những búp ngọc lan được gửi tới phương nào

chắc em đang đoán biết

anh đang muốn lập lại thêm lần nữa

anh vẫn măi măi yêu em

ngọc lan, tên một loài hoa

có hương trầm và sắc thắm

anh yêu mến loài hoa nầy

dù anh chưa hề biết

ư nghĩa của ngọc lan

mà người phương Tây

thường cắt nghĩa tận tường trong tự điển

dù ngọc lan có biểu trưng cho điều ǵ đi nữa

th́ trong chuyện t́nh của anh và em

vẫn mang ư nghĩa của một t́nh yêu đích thực

 

anh không gian dối chính ḿnh

anh không gian dối em

em thành thực, gọi thầm

với anh, t́nh vĩnh cửu

 

những đóa ngọc lan

ngọt ngào trong ḷng nhau

môi trao nhau hôm nào

ghé ḷng nhau, nói nhỏ

ta thương nhau trọn đời

t́nh yêu là tất cả

dù hương hoa phai rồi

dù cánh hoa đă rũ

ta hứa nhau, một lời

trọn đời, thương, là đủ

 

ngọc lan, ngọc lan

gửi tới một phương nào cho riêng em

lời ḥ hẹn êm đềm trong sáng

của chính ḷng anh

 

tháng ba, những đóa ngọc lan

ngọt ngào t́nh yêu ta

em, vai thơ tóc thả

rạng rỡ cả hồn anh

hương trầm và cánh nơn

cuốn trôi muộn phiền dĩ văng

xóa nḥa dấu vết oan khiên

 

em yêu dấu

em có th́ thầm cùng anh

cảm ơn những đóa ngọc lan

như cản ơn một chứng nhân lặng lẽ

khi bàn tay anh đan lấy bàn tay em

cảm ơn chứng nhân âm thầm và nồng nhiệt

khi chúng ta âu yếm

d́u nhau bước lên những bậc thang đời .

 

 

 

tháng 5 , t́nh chưa nói hết

 

anh có một thời xanh

đă mất

nên hai vai chỉ oằn nỗi muộn phiền

nên trong đầu

khối óc sớm đảo điên

khi vật vă với lận lừa tráo trở

khi trên thân chất ngất đớn đau

anh như chuyến tàu

dừng ở các ga t́nh ái.

 

bay bao lâu mây mới định chỗ dừng

núi bao tuổi mới biết ḿnh mới lớn

tay ai đó ngại ngùng trong tay nắm

môi ai kia e thẹn giữa nụ cười

má ai kia màu má vẫn hồng tươi

 

và hạnh phúc

h́nh như là có thật .

 

em yêu dấu

cửa vườn đời đă mở

tay anh đây hăy nắm lấy

nhẹ nhàng

mắt anh đây

nh́n sâu thật dịu dàng

môi sẽ ấm

sau nụ hôm đắm đuối

t́nh chẳng chết

bởi t́nh không có tuổi

t́nh tuyệt vời

bởi t́nh chẳng oan khiên

 

t́nh yêu có nằm ngoài tầm ngôn ngữ ?

sao yêu em

anh vẫn chưa nói được hết ḷng ḿnh.                                                          

 ( đêm 8 – 5 – 1975 )

 

 

 

trích nhật kư cho em

 

. . .

ngày vàng của anh đang có em bước tới

em trao anh đắm đuối nụ hôn đầu

tay trong tay hạnh phúc đă bắt cầu

ḷng chan chứa

niềm tuyệt vời yêu quư

anh se không tạo thêm một ḍng oan khiên

trong ṿng t́nh cảm

anh sẽ ṿng tay cáo lỗi với mọi người :

tôi không muốn trồng những luống hoa đau khổ

tôi không muốn tự chính ḿnh khinh bỉ

những lời đă thốt

riêng chỉ em, là chỉ yêu có em thôi

tôi có em, tôi có được t́nh tôi

ai ngu xuẩn đem t́nh ḿnh đánh đổi ?

ai dại khờ đi ném hạnh phúc ở trong tay

ai đuổi bắt những bóng h́nh huyền ảo

 

khi t́nh yêu chúng ta

dựng thành lâu đài t́nh ái

( mảnh giang sơn của hai kẻ yêu nhau )

anh đâu c̣n là một tên du mục lang thang

mang những cuộc t́nh dọc đường phiêu lăng

 

anh của chính hôm nay

có em là đất hứa

 

em đừng ngờ, với bất cứ một ai

anh cũng đem cả hồn anh ra phân phát

( bởi tim anh đâu phải một món hàng

bởi t́nh anh đâu phải để tiêu hoang

để chứng tỏ là một tay hào sảng )

 

anh yêu em

và chỉ măi yêu em

anh ích kỷ trong t́nh yêu, vậy đó

 

anh bây giờ

không phải mọi cửa thành của tâm hồn anh đều bỏ ngơ

để thiên hạ rong chơi trong những lúc vui buồn

v́ trong nội thành của anh

hôm nay

có người làm vườn yêu quí

gieo xuống những bông hoa

đẹp nhất của cuộc đời

 

em yêu dấu

em chính là người làm vườn đó

mỗi sớm mai em đứng ngắm tác phẩm ḿnh

mỗi hoàng hôn em vẫn rực ḷng tin

t́nh yêu đó mai ngày thêm rạng rỡ

t́nh yêu đó đời chúng ta phải nhớ

mái hiên khuya, đắm đuối nụ hôm đầu .

( 15 – 5 – 1975 )

 

Chu Ngạn Thư

trích Thơ Chu Ngạn Thư 1975, toàn tập

(sẽ lần lượt được đăng tải lại, lên gio-o.com từ tuần lễ 1.4.2013 cho đến 29.4. 2013)

 

http://www.gio-o.com/ChuNganThu.html

 

 

© gio-o.com 2013